← Ch.38 | Ch.40 → |
Ánh mặt trời chiếu vào cửa kính, Mộc Hàn Hạ ngồi đối diện với Lục Chương.
Dáng vẻ cô thoải mái, anh ta vắt chéo chân.
Đang muốn tiếp tục nói, lúc này di động của Mộc Hàn Hạ vang lên. Cô cầm lấy nhìn là dãy số đầu 139, hơi giật mình, thời đại này mọi người hầu như đều đổi thành đầu số 18. 139 là đầu số vô cùng cũ chỉ mấy năm trước mới có.
Trong khoảnh khắc đó, cô đã nhớ được chủ nhân của dãy số này là ai.
Cô liếc mắt nhìn Lục Chương, cầm lấy di động ra ngoài ban công, mở cửa ra.
Ánh mặt trời chiếu khắp mặt đất, dưới lầu dòng xe cộ như thoi đưa. Tiếng chuông từ từ vang lên trong tay cô, cô nhớ tới nụ hôn triền miên sâu sắc đêm khuya hôm qua. Cô im lặng một lát mới bắt máy:"A lô, xin hỏi là ai vậy?"
Lâm Mạc Thần yên tĩnh trong một giây, nói bên đầu kia:"Là anh."
Giọng nói của Mộc Hàn Hạ hơi khách sáo có ý cười:"Có việc gì sao?"
Lâm Mạc Thần bình thản cười bên đầu kia:"Mấy đồng nghiệp cũ trong công ty nghe nói em đã trở về, đề nghị tối nay cùng ăn cơm."
Mộc Hàn Hạ nhất thời chần chờ.
"Có rảnh không?" Anh hỏi.
"Tôi..." Mộc Hàn Hạ dừng một chút, nếu nói không đi thì không khỏi hẹp hòi, nhưng lúc này giọng nói của anh bình tĩnh thản nhiên, lại khiến Mộc Hàn Hạ nhớ tới nụ hôn mạnh mẽ thậm chí khó mà đè xuống được của anh tối qua.
"Thay tôi cám ơn bọn họ." Mộc Hàn Hạ nói, "Hôm nay tôi phải tăng ca đến khuya, không đi được, lần sau tôi mời bọn họ."
Hai người đều im lặng mấy giây.
"Ừ." Lâm Mạc Thần nói, "Đừng làm việc quá sức, chú ý nghỉ ngơi."
Cúp điện thoại, Mộc Hàn Hạ hơi run sợ.
Lâm Mạc Thần vừa dặn dò cô đừng làm việc quá sức, chú ý nghĩ ngơi sao?
Trong kí ức, anh chưa từng nói với cô như vậy. Khi đó, cô cảm thấy trả giá tất cả phấn đấu là đương nhiên. Ngay cả anh cũng bận đến đầu tắp mặt tối, đặt lợi ích lên hàng đầu, tất nhiên là chưa từng nói lời nào dịu dàng như vậy.
Phát hiện mình lại lâm vào kí ức đã phủi bụi, Mộc Hàn Hạ thu lại tâm trạng. Chuyện tối hôm qua đối với cô mà nói là xảy ra bất ngờ nên mới khiến cô chấn động. Còn hiện tại Lâm Mạc Thần bình tĩnh tiếp cận, cô không biết anh thật lòng hay giả vờ. Hay là vẫn cảm thấy bất công với chuyện năm đó? Trong lòng không thoát ra được? Dù sao anh từng là một người kiêu ngạo như vậy, mấy năm nay thuận buồm xuôi gió, càng leo càng cao. Cô có lẽ là người duy nhất khiến anh không cam lòng chăng.
Nhưng mặc kệ rốt cuộc anh nghĩ như thế nào, Mộc Hàn Hạ cũng không muốn nghĩ sâu thêm. Còn cô đã hiểu rõ lòng mình, cô không muốn quay lại, bắt đầu một lần nữa với anh.
Lục Chương nghiêng người nhìn cô đi vào nói:"Sao nhìn mặt cô như thiếu nợ thế kia... không phải là người yêu cũ gọi đến đấy chứ?"
Mộc Hàn Hạ hơi sửng sốt, lắc đầu nói:"Không phải. Là... điện thoại lừa đảo."
Lục Chương cười:"Lần sau nhận được loại điện thoại này đưa cho tôi. Tôi thích nhất là tiếp loại điện thoại này, đậu xanh rau má. Lần trước tôi đã khiến một kẻ lừa đảo phát khóc, giận dữ cúp điện thoại, gọi lại đã tắt hẳn máy."
Mộc Hàn Hạ cười khúc khích.
Lục Chương cười, đột nhiên ý thức được không khí giữa hai người dường như trở nên hơi hòa hợp.
Anh ta ngừng cười, khôi phục vẻ mặt thờ ơ.
Mộc Hàn Hạ cũng trở lại vẻ nghiêm chỉnh nói:"Chúng ta bàn phương án đi."
Anh ta thản nhiên "ừ" một tiếng.
Mộc Hàn Hạ mở laptop ra, tìm tài liệu. Lục Chương vẫn tựa vào ghế da, chân mở rộng ngồi. Hai bàn tay đan vào nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm cô.
Làm một người sống trong gia đình giàu có, từ nhỏ đã cô độc lớn lên, thoạt nhìn bề ngoài Lục Chương phóng đãng không kiềm chế được. Trên thực tế khi đánh giá người, quan sát chuyện, anh ta cũng có tâm tư và nguyên tắc của chính mình. Anh ta biểu hiện không thèm để ý, không đại biểu cho việc anh ta không thèm để ý. Đồng thời, anh ta biểu hiện phản nghịch mâu thuẫn, nhưng lại ngầm quan sát và xem chi tiết.
Ví dụ như Lão Chu một vị Phó tổng khác, tuy Lục Chương vô cùng chán ghét ông nói lải nhải, cằn nhằn, cứng nhắc, nghiêm khắc, đầu óc cũng không quá nhạy bén. Nhưng trong lòng anh ta thực ra vô cùng rõ ràng, Lão Chu là người theo cha anh ta tranh đấu giành thiên hạ, trung thành tận tâm với gia đình họ, cũng là người có thể dựa vào nhất trong sự nghiệp. Đây cũng là nguyên nhân cha anh ta sắp xếp Lão Chu đến đây "dưỡng lão". Vì vậy bề ngoài anh ta làm trái lời Lão Chu, có đôi khi bị làm phiền còn cãi lại, nhưng chuyện Lão Chu muốn kiên trì thực hiện thì Lục Chương cũng không cản trở. Mấy tháng trước, Lão Chu đột nhiên phát bệnh, Lục Chương không nói hai lời, lập tức đưa đến bệnh viện. Anh ta chưa bao giờ lo lắng cho người khác. Sau khi Lão Chu xuất viện cũng vui vẻ hòa nhã với anh ta mấy ngày, nhưng cũng chả được lâu, Lục Chương lại mâu thuẫn với ông. Tuy nhiên nó lại giống như thói quen khi hai người ở chung vậy, hai người thường xuyên cãi nhau, cứ như vậy đã qua mấy năm.
Ví dụ như hiện tại trước mắt là Mộc Hàn Hạ "Nhiếp chính vương nhảy dù" này cũng giống như vậy. Lúc đầu, Lục Chương rất ghét người ngoài đến khoa chân múa tay, anh ta cũng không dễ dàng tin tưởng người. Nhưng Mộc Hàn Hạ tuổi còn trẻ, xinh đẹp, hào phóng, khéo léo, thực sự là nên cộng thêm điểm cho cô. Nói thế nào, Lục Chương cũng là một chàng trai trẻ tuổi, so với lão già, anh ta đương nhiên thích ngắm người đẹp hơn.
Nhưng vui tai vui mắt, thông tình đạt lí, còn hướng dẫn từng bước, cũng không đại biểu có thể nhận được sự tin tưởng của anh ta. Mấy ngày tiếp theo, Lục Chương phải thừa nhận Mộc Hàn Hạ làm một người phụ nữ, một đồng nghiệp, khắp nơi đều nhận được sự yêu thích của mọi người. Hiện tại cô vẽ ra một chiếc bánh nướng cho anh ta, suy nghĩ vô cùng hấp dẫn. Nhưng cô có đáng tin hay không, thật sự có tài hay không, có thể trở thành thầy giáo và cánh tay của Lục Chương anh hay không, Lục Chương cũng hiểu phải đợi hiệu quả sau khi cô làm chuyện thực tế mới biết được. Anh ta mới có thể quyết định tin cô hay không.
Hiện tại anh ta tiếp tục đùa giỡn lừa bịp cô, đấu võ mồm, thờ ơ xem cô có thực sự như cô nói, chân thành, giỏi giang.
Mộc Hàn Hạ ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Anh ta không để ý, ánh mắt lại càng nặng nề, sâu sắc.
Mộc Hàn Hạ mỉm cười:"Bắt đầu đi."
"Phong Thần, Phương Nghi, còn có đa số các cửa hàng, sắp đặt phân chia như thế nào?" Cô hỏi.
"Dựa vào chức năng phân chia theo tầng." Lục Chương đáp, "Tầng một là hàng hóa xa xỉ, tầng hai là trang phục thiếu nữ, tầng ba là trang phục phụ nữ trưởng thành, tầng bốn là trang phục nam. Đôi khi tầng năm bán một số đồ thể thao ngoài trời, dưới mái nhà bán thời trang trẻ em, đồ dùng nhà ở... Cạnh tầng một còn có một siêu thị. Tất cả đều rập theo khuôn mẫu, có gì hay để hỏi chứ? Đố tôi à?" Khóe miệng anh ta nhếch lên.
Mộc Hàn Hạ không có động tĩnh gì hỏi tiếp:"Vậy những người nào thường đi dạo cửa hàng?"
Lục Chương rung chân lười biếng đáp:"Kẻ có tiền. Người già này..." Liếc cô một cái, tiếp tục:"Vợ chồng tầng lớp trung lưu, đương nhiên cũng có một số người trẻ tuổi, không có tiền, thà ăn mì gói, cũng phải dành tiền mua quần áo, quá ngốc. Nhưng bọn họ không ngốc, chúng ta cũng không có lợi nhuận."
*****
Đúng là điển hình của việc thảo luận với thiếu gia giai cấp tư sản, Mộc Hàn Hạ lười đi sâu nghiên cứu với anh ta. Tay cô gõ trên mặt bàn nói:"Đúng vậy. Vậy nếu chúng ta nhắm vào mấy loại khách hàng chủ yếu này, xây dựng một cửa hàng làm cho bọn họ cảm nhận được sự thân thiết thỏa mãn thì sao?"
Lục Chương ngẩn ra.
Mộc Hàn Hạ thản nhiên nở nụ cười, trong nụ cười mang theo mấy phần thách đố, mấy phần xảo quyệt, nhưng nhiều nhất là thoải mái. Lục Chương cảm nhận được chân mày khóe mắt cô hình như cũng nhiễm tầng ánh sáng trong ánh chiều tà.
Cô giơ bàn tay trắng như ngọc, để laptop đến trước mặt anh ta. Anh ta nhìn hình ảnh mô phỏng cửa hàng, còn có hai chữ "Duyệt Gia" trên mái nhà.
Lục Chương:"Tên này thật quê mùa."
"Cậu muốn tên gì cũng được, nhưng phải khiến người ta cảm thấy thân mật, dễ nhớ." Mộc Hàn Hạ nói, cô bắt đàu phơi bày bức tranh ý tưởng trung tâm thương mại cho anh ta.
" "Gia" là chủ đề trung tâm thương mại này của chúng ta. Hiện tại kinh tế thực thể suy yếu, mọi người không còn thích đi dạo mua sắm như trước, nhưng sự quan tâm với "gia" sẽ càng ngày càng mãnh liệt. Hơn nữa thế hệ 7x, 8x sau khi trở thành cha mẹ càng thích ứng với kinh doanh kinh tế, càng coi trọng gia đình hòa hợp và giáo dục con cái. Cho dù là nam nữ độc thân, trong lòng cũng khao khát tình cảm. Vì vậy cửa hàng của chúng ta, khu chức năng sẽ phân chia như vậy..."
Lục Chương nhìn theo tay cô chỉ, nhìn vào đoạn phim.
"Thứ nhất, cũng là bộ phận chủ chốt nhất, ba khu vực cho gia đình. Nơi này sẽ có khu trò chơi khổng lồ cho trẻ em, cũng có khu quản lí trẻ em. Thẻ hội viên có thể vào miễn phí khu quản lí, vừa sạch sẽ, thoải mái, lại an toàn. Công trình bên cạnh là nhà hàng thích hợp mang theo trẻ em đi ăn, nhưng chỉ có một số đồ ăn nhanh kiểu Âu quen thuộc, còn lại đều là đồ ăn Trung Quốc đầy đủ dinh dưỡng, giá cả trung bình và chất lượng tốt chiếm đa số. Khu trò chơi và khu ăn uống đều có thể tích lũy "Duyệt Gia tệ". Trẻ em tích góp từng tí một sẽ được một số duyệt gia tệ nhất định, có thể đổi được một món đồ chơi nào đó trong cửa hàng." Cô thay đổi hình ảnh, xuất hiện chính là tiền giấy với đủ mọi sắc màu.
Lục Chương chăm chú nghe, lúc này nở nụ cười:"Rất thông minh, dùng trẻ em làm trung tâm."
Mộc Hàn Hạ liếc anh ta một cái nói:"Cậu sai rồi, tôi sẽ không dùng hình thức này trở thành mánh khóe để kiếm tiền. Hiện tại tiết tấu cuộc sống thành phố lớn quá nhanh, nhiều cha mẹ đều thiếu quan tâm đến con cái, hơn nữa sương mù ngày càng gia tăng ở Bắc Kinh, không có nhiều nơi thích hợp để chơi, có thể tiến hành hoạt động thân thiết với con cái. Tôi nghĩ như vậy nên mới có ý tưởng này. Trong thời kì kinh doanh suy thoái, nếu có thể duy trì được khách hàng, dựa vào đã không còn là giá cả nữa, mà là chất lượng và tình cảm gửi gắm, dựa vào thành ý của chúng ta. Chúng ta phải làm không chỉ đơn giản là lớp trò chơi và ẩm thực. Chúng ta phải xâm nhập từng chi tiết thiết kế trong cửa hàng, quan tâm đến trẻ em, quan tâm đến gia đình, giống như tôi vừa nói, làm cho bọn họ cảm thấy nơi này thân thiết hài lòng.
Như vậy, nếu cuối tuần cha mẹ mang con cái ra ngoài, "Duyệt Gia" của chúng ta sẽ là một trong những lựa chọn của họ. Nếu bọn họ có thể trải qua nhiều thời gian thư giãn lại thoải mái ở "Duyệt Gia" với con cái, nhất định sẽ trở thành khách hàng trung thành của chúng ta. Điều này so với Phong Thần ở đối diện có nhiều hàng hóa hơn, trang hoàng cao cấp hơn cũng không liên quan gì với nhau. Chúng ta không chiến mà thắng, cậu hiểu chưa?"
Lục Chương im lặng.
Mộc Hàn Hạ cười, tiếp tục nói:"Đương nhiên, khu cách tầng của trẻ em gần nhất là khu trang phục nam và nữ. Như vậy sau khi cha mẹ mang con cái đi vui chơi, tự nhiên cũng sẽ đi mua sắm quần áo cho mình."
"Cái này là gì?" Lục Chương chỉ vào hình ảnh hỏi.
"Đây là khu chủ đề tình nhân trong cửa hàng. Cách khu trẻ em một khoảng cách nhất định, tương đối yên tĩnh, sát với khu trang phục nam nữ, sẽ có thêm mấy nhà hàng lãng mạn và tao nhã hơn, cũng có một số đồ dùng tinh tế cho tình nhân, bao gồm đồ gia dụng, trang trí, hàng tiêu dùng; còn có hai quán cà phê, cùng với một quán bar, là bar lành mạnh, sẽ có ca sĩ hát. Mà tầng này không chỉ nam nữ trẻ tuổi có thể đến, vợ chồng gửi con cái ở khu trẻ em rồi cũng có thể đến."
Lục Chương nghĩ thầm, nơi này đúng thật là thích hợp với các cô gái thích đi dạo, cũng là nơi các em gái trẻ thích nhất, nhưng thấy Mộc Hàn Hạ nói nghiêm túc như vậy, anh ta cũng không lên tiếng ngắt lời.
"Khu này tôi gọi là "Khu độc hành", đương nhiên chắc chắn sẽ không gọi công khai như vậy. Nơi này sẽ có mấy cửa hàng sách chất lượng, quán cà phê yên tĩnh, rạp chiếu phim nhỏ, một số cửa hàng trang phục chất lượng tốt của chúng ta. Ý nghĩa như tên gọi, nơi này cung cấp cho người đi dạo một mình, cũng là nơi giao lưu bạn bè. Tôi nói khái niệm "gia" là chỉ sự trung thành, không chỉ nhắm vào người có gia đình, mà còn cả người độc thân."
"Cửa hàng này có nhiều khu chức năng như vậy, phong cách trang trí chủ thể, màu sắc đều phải thống nhất, phải là ấm áp thanh nhã, nhưng các khu gia đình, tình nhân, độc thân... lại không giống nhau, phải có đặc sắc riêng. Không chỉ như vậy, kể cả bối cảnh âm nhạc, nhân viên phục vụ, cũng đều phải khác biệt. Dựa vào khác biệt giữa các mùa và ngày lễ, chủ đề hoạt động của từng tháng không được trùng nhau. Khi chúng ta dừng chân trong cửa hàng cũng phải yêu cầu bọn họ tuân theo phong cách chủ đề như vậy. Tôi nghĩ trong tình hình kinh tế thực thể khủng hoảng như vậy, bọn họ cũng sẽ đồng ý thử nghiệm cửa hàng mới mẻ như vậy."
"Tôi nghĩ phải truyền ra một loại tình cảm thuộc về gia đình. Cảm xúc lớn nhất của người tiêu dùng ở trong này là thoải mái, thân mật, bọn họ không chỉ mua sắm, mà còn phải thỏa mãn nhu cầu tình cảm ẩn giấu. Vì vậy bọn họ đến một lần còn có thể đến lần nữa. Nơi này sẽ trở thành một "điểm đến" cho bọn họ trong thành phố, chứ không chỉ là nơi mua sắm. Đương nhiên hình thức mới mẻ như vậy, ngay từ đầu không thể chỉ dựa vào xúc tiến tiêu thụ để đạt được hiệu quả nhanh chóng, thành tích ngày khai trương đột nhiên tăng mạnh, mà dựa vào sự phổ biến trong dư luận, thành tích nhất định sẽ càng ngày càng tốt. Cậu nói con đường đi hoàn toàn mới như vậy có thể tránh được phong cách "cao lớn thượng" của Phong Thần không, thành tích cũng có thể vượt qua bọn họ?"
Ngoài cửa sổ trời đã tối.
Sau khi tận tâm chỉ bảo cho Lục Chương, Mộc Hàn Hạ lại làm việc thêm một lúc, rồi mới thu dọn đồ đạc tan làm.
Ra khỏi văn phòng, cả tầng dường như không còn ai hết, thư kí của Lục Chương vẫn chưa tuyển được, chiếc bàn ngoài cửa vẫn trống không. Cửa khép hờ, ánh sáng lóe ra.
Còn chưa về?
Nghĩ đến khi họp xong, bộ dáng trầm tư không nói của anh ta, Mộc Hàn Hạ hiểu rõ vẫn là tính cách trẻ con. Cô đặt hai tay sau lưng, khẽ đi đến cửa phòng anh ta, định gõ cửa, thì thấy bên trong tối mù, chỉ có hình ảnh lập lòe trên vách tường. Lục Chương quay lưng về phía cô, ngồi dưới đất, đeo một chiếc tai nghe siêu lớn, cầm một bộ điều khiển trong tay, hóa ra đang chơi trò chơi.
Mộc Hàn Hạ nhíu mày, còn tưởng sau khi nghe xong cô nói, anh chàng này ít nhiều gì cũng sẽ cân nhắc tiếp thu một chút, ai ngờ lại đã sớm đi chơi trò chơi.
← Ch. 38 | Ch. 40 → |