Truyện:Mạc Phụ Hàn Hạ - Chương 38

Mạc Phụ Hàn Hạ
Trọn bộ 64 chương
Chương 38
0.00
(0 votes)


Chương (1-64)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tình cảnh này, người trước mắt khiến cho Mộc Hàn Hạ có cảm giác không thật.

Cô hoàn toàn không nghĩ tới Lâm Mạc Thần sẽ xuất hiện ở chỗ này.

Bữa tiệc tối nay nhìn qua là biết tập hợp của anh tài, cô ý thức được anh đã sớm không còn là chàng trai trẻ tuổi mới bắt đầu lập nghiệp năm đó. Anh đã thực sự là lão đại trong giới kinh doanh, bao nhiêu người ngưỡng mộ hơi thở của anh. Cô đã sớm biết anh xuất hiện trong danh sách của Forbes. Anh vừa im ắng vừa bí ẩn, giống như bao người có tiếng tăm khác trong giới kinh doanh.

Mấy năm nay, anh chưa bao giờ xuất hiện trước mặt cô. Cô thậm chí không biết mấy năm nay anh "ẩn dật" rồi đi nơi nào, cũng không biết anh đã có người phụ nữ khác chưa, chắc là có rồi.

Cho dù như thế nào, anh không nên xuất hiện dưới lầu nhà cô như vậy, giống như đang đặc biệt chờ cô.

Nhưng Mộc Hàn Hạ cũng sẽ không lừa mình dối người, sẽ không nghĩ đến anh chỉ là đi ngang qua.

Anh đến tìm cô.

Mộc Hàn Hạ im lặng nhìn anh, muốn từ ánh mắt anh nhìn ra chút manh mối nào đó. Tại sao anh lại tới đây?

Ôn chuyện? Không, không phải. Lâm Mạc Thần làm sao có thể ôn hòa nhã nhặn tìm bạn gái cũ ôn chuyện chứ? Chẳng lẽ vẫn còn khúc mắc với việc bị cô bỏ rơi sao? Vì vậy hôm nay sau khi gặp lại mới đến trước mặt cô?

Cô thậm chí nghĩ đến một khả năng, Lâm Mạc Thần biết được chân tướng khoản đầu tư năm đó, nên đến nói lời cám ơn cô?

Nhưng khuôn mặt anh vô cùng bình tĩnh, còn mang theo chút ý cười nói:"Cố nhân trở về, sao không đề cập để tiếp đón? Tôi có thể sắp xếp người đón em."

Trong lòng Mộc Hàn Hạ bình tĩnh, cười nói:"Không dám làm phiền Chủ tịch Lâm."

Lâm Mạc Thần im lặng mấy giây.

"Em gọi tôi là gì? Anh hỏi.

Mộc Hàn Hạ vô cùng bình tĩnh nhìn anh:"Chủ tịch lâm, tôi nghĩ không có gì không ổn."

"Gọi tôi Lâm Mạc Thần." Anh nói.

Mộc Hàn Hạ im lặng.

Lâm Mạc Thần nhìn chăm chú vào cô gái trước mặt, váy dài màu đen, bên ngoài là chiếc áo khoác màu kem, lộ ra đôi chân nhỏ nhắn, bên dưới là đôi guốc hai tấc, khuôn mặt thật sự gầy hơn so với trong trí nhớ, đôi mắt cũng bình tĩnh hơn, dường như lắng đọng thời gian sáu năm qua, nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp kiên cường, là bộ dáng trong trí nhớ của anh. Lúm đồng tiền thường xuất hiện, cô ngơ ngác ngoan ngoãn, cô khóc, cô tức giận... tất cả đều hòa vào với cô gái xinh đẹp chín chắc trước mắt này.

Anh từ từ đè nén cảm giác đau đớn trong lòng, thản nhiên nở nụ cười nói:"Tại sao năm nay lại trở về?"

Mộc Hàn Hạ không chú ý tới anh dùng từ "năm nay", không phải năm ngoái, không phải sang năm, không phải ngần ấy năm đằng đẵng anh chờ đợi. Cô chỉ khách khí cười nói:"Yêu cầu công việc."

Lâm Mạc Thần gật đầu. Tốt lắm, yêu cầu công việc.

Ý cười trong mắt anh càng tăng lên. Dáng vẻ càng tùy ý mệt mỏi hơn, cực kì giống bộ dáng giả dối trong bữa tiệc tối nay. Anh thản nhiên nói:"Nghiệp vụ của Phương Nghi và Phong Thần xem như cùng ngành. Sau này cần giúp đỡ cứ mở miệng. Tôi sẽ dặn dò bên dưới."

Nếu là lời hứa đặt ở trước mặt người khác, chỉ sợ vô cùng quý giá, nhưng Mộc Hàn Hạ chỉ gật đầu cười nói:"Cám ơn."

Bóng đêm đã khuya ngoài cửa sổ, bên trong cánh cửa hai người đứng đối diện với nhau, trong chốc lát cả hai đều im lặng.

Chắc anh cũng không có ý đồ gì khác, Mộc Hàn Hạ đã nghĩ đến việc nói lời tạm biệt đi lên lầu. Nhưng nhìn anh đứng im lặng như vậy, áo khoác phẳng phiu, Mộc Hàn Hạ lại có chút mềm lòng.

Sự mềm lòng đã lâu, đã sớm xa cách nhiều ngày.

Trong lòng cô tự giễu thở dài một tiếng, ngoài miệng đã nói ra lời:"Lâm Mạc Thần, nghe nói mấy năm nay Phong Thần phát triển rất khá, tôi cũng vui thay cho anh. Chúc mừng anh."

Anh chỉ khẽ đáp:"Ừ."

"Mấy năm qua anh đi đâu?" Cô hỏi ra sự nghi hoặc trong lòng.

Anh lập tức nhìn chằm chằm vào mắt cô, bật cười:"Đi Mĩ, làm một số công việc đầu tư."

Mộc Hàn Hạ nghe được hai chữ "đi Mĩ", trong lòng hơi chấn động, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ gật đầu nói:"Rất tốt, mấy năm nay kinh tế không tốt, Phong Thần đặt trọng điểm vào phát triển đầu tư tài chính, nước cờ này rất đúng."

Lâm Mạc Thần im lặng.

Người phụ nữ của anh đã dũng cảm tiến vào thương trường cạnh tranh quyết liệt, hiện tại trở nên chín chắn trầm tĩnh như thế, coi thương trường như ván cờ. Rốt cuộc cô đã chín chắn như anh dự đoán, nhưng không còn là bộ dáng trẻ con năm đó anh có thể dễ dàng nắm trong tay.

"Hiện tại cũng nhạt nhẽo rồi." Anh nói.

Mộc Hàn Hạ nao nao, nhưng bản năng nói cho cô biết không cần phải đi sâu vào, cô cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười giờ rồi. Vì thế cô ngẩng đầu mỉm cười nói:"Lâm Mạc Thần, hôm nay đã muộn rồi, tôi lên đây, sau này có thời gian gặp lại."

Anh yên lặng trong phút chốc đáp:"Ừ."

Thấy anh đứng yên không nhúc nhích, Mộc Hàn Hạ cười xoay người rời đi.

Thang máy chỉ cách mấy mét, Mộc Hàn Hạ đi qua, đứng dưới một ngọn đèn chùm khác, nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của mình trên vách tường. Khóe mắt thoáng nhìn anh xoay người, không đi về phía cửa mà đi về phía cô.

Mộc Hàn Hạ không quay đầu lại nhìn anh, cũng không nhúc nhích, tay ấn vào nút thang máy.

Ngón tay ở giữa lưng chừng bị anh bắt lại.

Mộc Hàn Hạ nhìn thấy tay hai người nắm vào nhau.

Lâm Mạc Thần đã ôm chặt cô từ phía sau.

Hơi thở của anh lành lạnh trong áo khoác, nháy mắt xâm nhập. Cả người Mộc Hàn Hạ cứng đờ, quay đầu nhìn anh.

Anh cũng nhìn cô, ở khoảng cách rất gần, trên mặt anh không có chút biểu cảm nào.

Sau đó anh đột nhiên cúi mặt xuống hôn cô.

Hơi thở nam tính tiến vào trong miệng cô, cô giống như bừng tỉnh trong cơn mơ, thấy rõ người hôn mình trước mắt thực sự là anh. Cô kinh ngạc nhìn anh, anh lại nhắm mắt lại, chỉ để cho cô nhìn thấy lông mày nhíu lại.

Mới đầu đôi môi anh chỉ nhẹ nhàng, thăm dò mút mát, nhưng sau khi môi hai người cọ vào nhau. Sức lực của anh đột nhiên tăng lên. Đầu lưỡi trực tiếp tách môi cô ra, nụ hôn mãnh liệt, liều lĩnh tìm lưỡi cô dây dưa. Hơi thở của anh thậm chí cũng trở nên dồn dập, tay vòng bên hông cô, càng ôm chặt hơn, mi tâm càng nhíu lại. Tay kia khẽ xoa, nâng gáy cô lên. Mộc Hàn Hạ không nhìn thấy bất cứ thứ gì, anh che tất cả tầm mắt của cô, hoàn toàn giữ chặt cô trong ngực.

Mặt anh không có chút khoảng cách nào cọ xát cô. Hơi thở của anh quấn quanh bên cô. Độ ấm trong ngực anh bao vây lấy cô.

Giống như sáu năm về trước, dưới ngọn đèn yên tĩnh, anh không ngừng hôn cô.

Khoảng thời gian đã bị vùi lấp, kí ức đã bị lãng quên trong những ngày đêm cô độc, nháy mắt như thủy triều dâng lên trong lòng Mộc Hàn Hạ. Trong nháy mắt cô giật mình, thiếu chút nữa đã vươn đầu lưỡi đáp lại anh, nhiệt liệt dây dưa với anh, giống như anh dây dưa với cô vào lúc này vậy.

Nhưng sự lo sợ trong lí trí nhắc nhở thực tại, cô cần phải tỉnh táo lại. Cô nhìn dáng vẻ của anh, đứng tại chỗ không nhúc nhích, không giãy dụa, không tránh né, chỉ im lặng đứng tại chỗ, thừa nhận nụ hôn nhiệt tình lại mang theo mấy phần đau đớn này.

Anh ngẩng mặt lên, vẫn như cũ vây cô ở giữa mình và vách tường. Trong mắt anh hiện lên ý cười.

Mộc Hàn Hạ lại phát hiện nụ cười này hơi chua sót.

Trước kia, cô chưa từng thấy anh có biểu cảm như vậy.

"Nhiều năm như vậy, em chưa từng nghĩ tới trở về sao?" Anh hỏi.

Mộc Hàn Hạ không nói lời nào.

"Trở về thăm anh?" Anh khàn giọng nói.

Sự chua xót nhiều năm tiến vào trong mũi, Mộc Hàn Hạ nhịn xuống. Cô vô cùng dịu dàng nở nụ cười, ngăn cánh tay anh nói:"Mạc Thần, hiện tại nói những lời này không còn ý nghĩa nữa. Vừa rồi anh cũng không nên làm như vậy với em."

Anh im lặng.

"Hiện tại anh sống rất tốt, em cũng vậy, như vậy là đủ rồi. Anh không cần phải chìm đắm trong quá khứ." Cô nói.

Anh im lặng một lát cười:"Đúng vậy, tôi tốt lắm. Vô cùng tốt."

Mộc Hàn Hạ không muốn ở lâu thêm trong lòng anh nữa, cô nói:"Vậy tạm biệt." Cô cúi đầu xoay người đi vào trong thang máy.

Anh không cử động.

Trong tích tắc cửa thang máy khép lại, anh đột nhiên vươn tay ra chặn nó.

"Em nói anh không cần vướng bận với quá khứ.

Mộc Hàn Hạ:"... Vâng."

Anh nhìn cô, buông tay.

Trong khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, cô nghe thấy giọng nói bình tĩnh của anh vang lên:"Mộc Hàn Hạ, thứ anh muốn là tương lai."

*****

Bóng đêm sâu thẳm.

Mộc Hàn Hạ tựa vào ghế, cơ thể cuộn tròn, nhìn ngoài cửa sổ.

Đến tận khi đêm đã khuya, cô mới lấy lại được sự bình tĩnh, theo bản năng không muốn nghĩ sâu thêm những chuyện xảy ra đêm nay, và nụ hôn bất ngờ của anh.

Bên Mĩ là buổi sáng, cô lấy di động, gọi quốc tế.

Bên đầu kia điện thoại, qua tay nhiều người mới tới được người nọ.

Mộc Hàn Hạ cất tiếng cười, giọng nói cũng trở nên vô cùng dịu dàng:"Hôm nay chú thế nào, có cảm thấy thoải mái chút nào không?"

Mấy ngôi sao nhỏ lóe lên trên bầu trời đêm, giọng nói khe khẽ của cô:"... Qua mấy ngày nữa, bọn họ sẽ đưa chú đến Trung Quốc. Điều kiện chữa bệnh bên này cũng rất tốt. Cháu đã liên hệ với bệnh viện rồi, đến lúc đó cháu đi đón chú."

Dừng một lát, cô đáp:"Đúng vậy, cháu đã gặp anh ấy. Anh ấy hình như.... không thay đổi mấy."

Cũng trong bóng đêm đó, Lâm Mạc Thần lái xe rời đi.

Ánh sáng thành phố trải dài trước xe. Bóng đêm yên tĩnh, giống như những năm gần đây, hơn mấy nghìn đêm anh đều lái xe một mình quay về chỗ ở.

Nhưng đêm nay thì khác biệt.

Sao trên bầu trời, ánh đèn trên mặt đất dường như càng lấp lánh hơn trước mắt anh.

Phía trước là đèn đỏ.

Anh từ từ dừng xe lại. Một tay đặt lên tay lái.

Một lát sau, anh bỗng nhiên xoa môi, nở nụ cười.

Hôm sau, Mộc Hàn Hạ mang theo Lục Chương đi tuần tra cửa hàng.

Chính là tuần tra cửa hàng của Phong Thần.

Hôm nay cô chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản, áo len dệt kim hở cổ, một chiếc váy dài tối màu, nhưng không mất đi sự đoan trang. Lục Chương thì không cần phải nói, mặc một chiếc quần jeans rách lỗ chỗ. Vì vậy hai người đi trong cửa hàng của Phong Thần, cũng sẽ không thu hút sự chú ý của bất cứ ai.

Lục Chương rất thích làm loại chuyện như vậy, đi dạo phố, ngắm người đẹp, hơn nữa còn là cửa hàng của đối thủ cạnh tranh, nên càng kích thích. Nếu đi dạo cửa hàng của mình, người đẹp cũng ít hơn so với bên Phong Thần, thì anh ta quả thực chả có chút hứng thú nào.

Cả đường nhàn hạ đi theo sát Mộc Hàn Hạ, vẻ mặt cô thản nhiên, trong tay còn có một cái túi, đúng như thật sự đi dạo phố, thỉnh thoảng còn dừng lại trước quầy xem quần áo.

Nhưng trên thực tế, khi đi hết đại sảnh tầng một của Phong Thần, cô thản nhiên nói:"Nhìn phong cách trang trí của bọn họ."

Lục Chương ngẩng đầu liếc mắt một cái:"Đèn pha lê, trần nhà hình vòng cung, phong cách giản lược, thiết kế có tiếng tăm. Chỉ có một câu: cao lớn thượng. Phong cách tốt hơn nhiều so với sự lỗi thời của cha tôi, tiêu không hề ít tiền."

Mộc Hàn Hạ mỉm cười:"Phương Nghi trang trí cũng không hề kém, 5 năm trước cũng là đứng đầu thị trường, chỉ là hiện tại đã lỗi thời thôi."

Lục Chương lắc đầu:"Đại tỷ, cô không cần giữ thể diện cho cha tôi."

Khi đi qua những cửa hàng flagship hàng hiệu đắt đỏ nhất thế giới, cô nhắc nhở nói:"Nhìn những nhãn hiệu họ có."

Lục Chương:"Nhắm mắt cũng có thể liệt kê ra, LV, Givenchy, Hermes... chúng ta cũng có, nhưng không nhiều bằng bọn họ."

Mộc Hàn Hạ gật đầu. Sau đó lại nhìn nhân viên bán hàng của bọn họ, mỗi ngày đều có dáng người cao gầy, dáng vẻ đoan trang; nhìn siêu thị tầng một của bọn họ, giới thiệu là siêu thị hàng đầu quốc tế; nhìn thiết kế tổng thể tòa nhà của bọn họ, sự phân bố, dịch vụ sau bán hàng, cửa hàng ẩm thực...

Tuy đi vòng quanh khiến Lục Chương hơi mất kiên nhẫn, nhưng anh ta vẫn chịu đựng. Một là công việc này thực sự rất thoải mái, trước kia mỗi khi ông Phó tổng già cả, suốt ngày lôi kéo tận tình khuyên bảo, giảng dạy chiến lược thị trường khiến anh ta buồn chán muốn chết. Hai là anh ta muốn xem rốt cuộc Mộc Hàn Hạ muốn làm gì. Bởi vì càng đi, càng nhìn toàn diện, lại càng cảm giác trung tâm mua sắm của Phong Thần vô cùng xuất sắc. Trong hồ lô của Mộc Hàn Hạ rốt cuộc muốn làm gì? Nhưng không thể cứ bắt anh ta đi tới đi lui vậy chứ?

Cuối cùng hai người trở lại văn phòng cô ở Phương Nghi.

Lục Chương vắt chéo chân ngồi, Mộc Hàn Hạ pha chén trà cho anh ta, anh ta hơi ghét bỏ bưng lên nhấp một ngụm, nhưng không nói chuyện, chỉ từ từ uống.

Mộc Hàn Hạ hỏi:"Anh có kết luận gì đối với Phong Thần?"

Lục Chương cười nghiêm nghị đáp:"Không phải rất rõ ràng sao? Mọi thứ của bọn họ đều cao cấp phong cách thời thượng nhất, cho dù là thiết kế cửa hàng, giới thiệu sản phẩm, tố chất nhân viên, chất lượng phục vụ... gần như là đứng đầu trong nước. Vì vậy trung tâm mua sắm của bọn họ đến bất cứ thành phố nào đều trở thành kiến trúc hàng đầu, không phải không có lí. Cô nói muốn mở một cửa hàng mới, thành tích vượt qua cửa hàng cùng đoạn đường với Phong Thần ư? Mở như thế nào chứ? Đừng nói với tôi là muốn ném tiền, thì ba tôi cũng sẵn sàng, dù chúng ta lọt vào top 500 thì cũng bị họ bỏ xa 50 bậc rồi. Hơn nữa cho dù chúng ta có làm, cũng không thể đạt được hoạt động chỉnh thể ngang bằng với bọn họ."

Mộc Hàn Hạ gật đầu:"Vì vậy, đây là phương hướng đột phá của chúng ta."

Lục Chương buông chén trà:"Đột phá như thế nào?"

Mộc Hàn Hạ tựa vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, từ từ nở nụ cười:"Nhược điểm của đối thủ thường giấu trong ưu thế lớn nhất của anh ta. Cái gì tốt nhất, cao cấp nhất, nổi tiếng nhất là ưu thế của Phong Thần, nhưng đó là phương hướng duy nhất chúng ta có thể đột phá. Chúng ta phải tìm một con đường trái ngược, khởi xướng chiến đấu cánh bên, tìm một thị trường mới cho Phương Nghi."

Tim Lục Chương đập thình thịch, ngẩng đầu nhìn cô, nhất thời im lặng.

Anh ta phát hiện cô không giống những người phụ nữ anh ta đã gặp trên thương trường. Có người phụ nữ có thể thành công trên thương trường là vì cô ta là bình hoa, bộ dáng xinh đẹp, am hiểu giao tiếp, lợi dụng quan hệ để giành được lợi ích kinh doanh; có người phụ nữ là nữ cường nhân điển hình, hoàn toàn không có chút dịu dàng nữ tính, trong mắt Lục Chương là quả thực đánh mất nhân tính. Nhưng Mộc Hàn Hạ làm việc kiên định, không dùng thủ đoạn quá mạnh mẽ ép người đi vào khuôn khổ, cô luôn cười, hướng dẫn từng bước, giống ý như hồ ly. Còn khi nói đến chủ đề chính, cô lại vô cùng giống đàn ông. Những lời cô nói, chiến tranh giữa hai bên, suy thoái thị trường.

Quan trọng là tim Lục Chương đập mạnh khi nghe thấy cô nói.

Anh ta lại nhấp một ngụm trà lớn, che dấu hứng thú chiến đấu bị khơi gợi, ngay cả trà của cô cũng rất ngon, hương vị nhẹ nhàng, thơm ngát, không giống mấy ông chủ kia, luôn là trà Long Tĩnh thượng hạng, vừa đặc vừa đắng.

Anh ta vẫn còn im lặng, Mộc Hàn Hạ nói xong, vẫn hơi thất thần.

Thực ra cái gọi là "phản siêu Phong Thần", "tìm kiếm nhược điểm của đối thủ", chẳng qua là nhắm vào tính cách của Lục Chương, cố ý kích thích anh ta. Còn chủ ý của cô là tiến hành thăng cấp hàng hóa của Phương Nghi, tìm kiếm một loại hình thức kinh doanh mới. Bạn nói thành tích có khiến Phong Thần bị chấn động không ư? Nếu thành công, chắc chắn sẽ có, nhưng cải cách như vậy, thực ra không nhằm vào công kích Phong Thần, mà là để Phương Nghi nâng cao và tiến bộ.

Đối với lần kinh doanh này, cô vốn nắm chắc bên Phong Thần khẳng định sẽ làm ra một số hoạt động cạnh tranh đả kích. Nhưng cô cảm thấy đối phương sẽ không gây chiến bởi vì đây là cạnh tranh tốt không thể tránh khỏi, chứ không phải cạnh tranh ác tính.

Cho tới bây giờ cô không nghĩ tới Lâm Mạc Thần sẽ biết chuyện này. Theo lẽ thường, một chủ tịch thoắt ẩn thoắt hiện, sẽ không nắm vững cụ thể từng nghiệp vụ của tập đoàn, nhìn ra vấn đề cạnh tranh.

Nhưng hiện tại thì khác biệt.

Cô nhớ tới bộ dáng im lặng chăm chú nhìn cô tối hôm qua của anh, còn có biển số xe cuả anh... anh tất nhiên có thể hiểu rõ hoạt động kinh doanh cô sắp áp dụng.

Như vậy, anh sẽ làm như thế nào?

Mộc Hàn Hạ phát hiện khó giải thích được nghi vấn này trong lòng anh. Nếu đã khó giải thích, vậy cô hãy thu liễm tâm tư. Nếu cô đã chịu sự ủy thác của Chủ tịch Lục, đã hứa hẹn thì nhất định phải làm.

Vậy nếu Lâm Mạc Thần chủ động ra tay cản trở thì sao? Anh ở trong trí nhớ từ trước đến nay luôn là người có ý chí sắt đá, sát phạt quyết đoán trên thương trường.

Vậy thì binh tới tướng ngăn, nước lên đập chặn.

Lâm Mạc Thần đột nhiên xuất hiện ở Bắc Kinh, khiến cho các cấp cao trong tập đoàn Phong Thần nhất thời hỗn loạn.

Bởi vì mấy năm nay, ngoài việc phải tham gia cuộc họp thường lệ, chỉ khi nghiệp vụ tập đoàn có lựa chọn hay chấn động lớn, anh mới xuất hiện. Anh thường ở Wall Street tiếp xúc với hình thức và lối duy nghĩ kinh doanh mới nhất. Có sự giúp đỡ và quyết sách ở thời khắc mấu chốt của anh mới giúp Phong Thần vận hành mấy năm nay càng tốt, thậm chí đạt được tăng trưởng nghịch chuyển.

Vì vậy lần này anh đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi người đều đoán tập đoàn có cải cách vô cùng quan trọng gì chăng?

Nhưng không có gì hết.

Hiện tại Tôn Chí được phân công quản lí tất cả nghiệp vụ bất động sản, sáng hôm nay, anh ta nghe thấy cấp dưới báo cáo một tin tức, suy nghĩ một lát, quyết định đến văn phòng Chủ tịch tìm Lâm Mạc Thần.

Văn phòng Chủ tịch đã lâu không có người, hôm nay được quét dọn sạch sẽ, còn có mùi lá trà và hoa cỏ mới mẻ. Lâm Mạc Thần và Chu Tri Tố đang ngồi ở sô pha nói chuyện phiếm uống trà.

Chu Tri Tố cũng không phải người ngoài, Tôn Chí đi vào, đóng cửa lại, cười nói:"Chủ tịch Lâm, vừa nhận được tin tức, thực ra cũng chỉ là việc nhỏ. Nghe nói bên Phương Nghi, gần đây tiến hành nâng cấp cải tạo hình thức kinh doanh. Bên bọn họ..." Anh ta dừng lại một chút:"Phó tổng Mộc Hàn Hạ mới tới chỉ huy Lục Chương đi thúc đẩy."

Lâm Mạc Thần ngước mắt nhìn anh ta.

Chu Tri Tố cười mà không nói.

Tôn Chí nói:"Người bên dưới lo bọn họ sẽ tạo ra chấn động với thành tích, tính dùng một số biện pháp cạnh tranh để chèn ép bọn họ."

"Bọn họ không chèn áp được Mộc Hàn Hạ đâu." Lâm Mạc Thần nói, "Cô ấy có lối suy nghĩ linh hoạt, am hiểu khai phá một con đường mới. Nếu lúc này ra tay, cô ấy tất nhiên tránh ưu thế và mũi nhọn của Phong Thần, tìm kiếm hình thức kinh doanh mới thích hợp với Phương Nghi. Cho dù hình thức kinh doanh mới nhất định tạo thành chấn động với thành tích của Phong Thần, nhưng sẽ không khiến gốc rễ của chúng ta bị dao động, không đủ gây sợ hãi. Chúng ta làm lãnh đạo thị trường, nhất định sẽ có người đột phá thị trường mới xuất hiện. Cho dù không có Mộc Hàn Hạ, cũng sẽ có người khác. Chúng ta không có khả năng chiếm miếng bánh ngọt lớn nhất, chi bằng chia ra ngoài một ít. Đây là quya luật cạnh tranh tốt của thị trường, bảo người của anh đừng làm loạn đầu trận tuyến."

"Vâng." Tôn Chí đáp, rồi lại hỏi:"Vậy để mặc bọn họ sao?"

Nghĩ đến Lâm Mạc Thần chắc chắn sẽ nói ừ, bởi vì trước đó anh đã nói người bên dưới không chèn ép được Mộc Hàn Hạ, lại là cạnh tranh tốt, tất nhiên bọn họ không cần can thiệp vào.

Kết quả Lâm Mạc Thần im lặng một lát nói:"Bảo với người bên dưới, không cần chống cự gì hết."

Tôn Chí và Chu Trí Tố đều ngẩn ra, liếc nhau.

"Trận đấu thứ nhất cô ấy về nước, nhường cho cô ấy, để cho cô ấy thắng ngay trong trận đầu. Phong Thần không chống cự gì hết." Trong mắt anh lại có ý cười, "Tôi phải phạm nhiều sai lầm ngốc nghếch mới có thể chống cự lại cô ấy."

Lời tác giả:

Lâm ca ca: Chào mọi người, xin hãy gọi tên mới của tôi là tình thánh Lâm.

Crypto.com Exchange

Chương (1-64)