Bỏ thuốc
← Ch.010 | Ch.012 → |
Trong cuộc thi lần này, Mạch Sanh Tiêu buộc phải thắng.
Vòng loại sẽ chọn ra 12 người vào vòng bán kết, sau đó thi đấu để chọn ra 6 thí sinh thi chung kết.
Cô dự thi bản hòa tấu của Chopin(1), đây là bản nhạc Sanh Tiêu đã luyện tập rất chăm chỉ. Ngước vội đôi mắt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, sắc trời đã nhuộm tối, cô vội vã thu dọn đồ đạc rồi ra khỏi phòng.
Hôm nay là ngày thi cuối cùng.
Bên ngoài thính phòng tụ tập rất nhiều phóng viên từ khắp nơi trên thế giới. Một phóng viên người Hoa nhận ra cô đầu tiên, cô được các nhà phê bình đánh giá cao, nhận định là có tài và có khả năng giành ngôi vị cao nhất của cuộc thi. Thấy có người muốn phỏng vấn mình, cô vội tránh đi, không muốn quá nổi tiếng.
Cô đi lên tầng hai, hành lang trống trải chỉ có mình Tô Nhu đứng đó. Sanh Tiêu ngần ngại muốn tránh đi.
Tô Nhu nhiệt tình chào hỏi, vì hôm nay cô ta cũng biểu diễn nên đặc biệc mặc một bộ lễ phục trắng đơn giản mà tinh khiết, cô ả giả vờ chân thành lại gần, thân thiết nắm chặt lấy tay Mạch Sanh Tiêu " Tôi có nghe Trạm Thanh nói cô chơi đàn piano rất giỏi, đúng rồi, trước kia hai người quen nhauà?"
Cô cụp mắt xuống " Không quen"
" Thật sự không quen?"
Mạch Sanh Tiêu bối rối tránh đi ánh mắt đối phương, côbỏ đi nhưng Tô Nhu vẫn đuổi kịp, chạm nhẹ vào bờ vai cô, mặc dù cô ta giả vờ vô ý nhưng lực tayrất mạnh khiến cô đau đớn nhíu mày.
" Tôi thật sự không biết anh ta!" Cô nghiêng đầu muốn đi tiếp, chỉ thấy vẻ mặt Nghiêm Trạm Thanh đầy nham hiểm, hung ác đứng cách đó không xa. Sanh Tiêu giả vờ như không thấy, bước về phía sảnh khán phòng.
Cô cảm thấy bả vai hơi đau, nhưng ở đó không hề bị thương, Mạch Sanh Tiêu nghĩ sẽ không ảnh hưởng đến cuộc thi của mình.
Chỉ đến khi chơi được nửa bài độc tấu, bản nhạc xuất hiện lỗi âm khiến cô hoảng sợ, những nhà phê bình trước kia đánh giá cao tài năng của cô cúi đầu nghị luận, nếu chỉ tính nửa phần đầu bản độc tấu, cô sẽ đăng quang không thể nghi ngờ.
Cánh tay bắt đầu đau, từ bả vai đến những ngón tay mỏi nhừ run lên, những nốt móc khóa vì sự cứng ngắc của đốt ngón tay mà sai lệch. Cô đàn sai âm một bản nhạc mà dù có nhắm mắt cũng có thể chơi như mây trôi nước chảy.
Trong khán phòng, Tô Nhu ngồi ở hàng ghế đầu tiên, ngay phía sau là Nghiêm Trạm Thanh.
Hiển nhiên là hắn không tin hôm nay Mạch Sanh Tiêu chơi đàn dở đến vậy, tuy cô hoảng hốt nhưng vẫn kiên cường gắng sức đàn đến nốt nhạc cuối cùng. Mạch Sanh Tiêu bắt gặp nụ cười nhẹ nhàng, ngọt ngào như nước của Tô Nhu nhưng đáng tiếc, đó chỉ là lớp mặt nạ ngụy trang của cô ta, ngoài mặt xinh đẹp nhưng tâm địa rắn rết.
Vừa rồi va chạm ở hành lang, hóa ra là một âm mưu.
Khi Mạch Sanh Tiêu chơi xong bản nhạc thì trên đầu đã đẫm mồ hôi, cô đứng dậy cúi đầu chào khán giả, cảm ơn những người đã ủng hộ mình.
Cô để lại cho người xem một bóng lưng kiên định, dứt khoát ra khỏi khán phòng.
Nước mắt như muốn trào ra, nhưng cô đã tự nhủ, phải nén nhịn, nén nhịn.
*
Khi máy bay hạ cánh, chuyện ở Paris mọi người đã biết, trường không cử người đến đón cô. Mạch Sanh Tiêu kéo hành lý ra khỏi sân bay, dòng nước mắt lăn dài trên gương mặt nhỏ nhắn.
Tất cả mọi thứ trước mắt đều mơ hồ không rõ, nhưng thực tế là như vậy. Đào Thần vì cô bị gẫy một tay rồi mất tích. Mạch Tương Tư đầu rơi máu chảy chỉ vì muốn đăng ký tên cô vào danh sách dự thi. Cô ra khỏi sân bay, không cầm nổi hành lý, cuối cùng khóc lớn bên đường.
Cô muốn thanh minh cũng không biết phải nói thế nào, bàn tay đã khôi phục lại cảm giác, hoàn hảo như lúc chưa xảy ra chuyện gì, cô phải nói với ai đây? Liệu có ai tin cô không? Hay họ chỉ cho rằng cô đang lấy cớ bao biện?
Tiếng chuông tiện thoại trong túi xách, lau khô nước mắt, cô lấy điện thoại ra, trên màn hình nhấp nháy hai chữ: Duật Tôn.
Mạch Sanh Tiêudo dự, cuối cùng ngắt điện thoại.
Ở bên kia, y dời điện thoạikhỏi tai một chút, môi mỏng giương lên, đầu lưỡi đặt hờ trên khóe môi, cặp mắt chim ưng nghe thấy tiếng tút tút từ đầu dây bên kia thì nheo lại, dám ngắt điện thoại của y sao?
Khuôn mặt tuấn tú đanh lại, thoáng hiện vẻ nham hiểm, tàn ác.
Thư Điềm ra tới sân bay thì thấy Sanh Tiêu ngồi ngẩn ngơ bên đường cái, cô cũng không tiện nói gì, chỉ lặng lẽ nhấc hành lý lên xe.
Trở lại trường học, nghênh đón cô là những lời châm chọc cùng khiêu khích, giảng viên không nói gì, nhưng có đến thành tích đó ở Paris, cô là người đầu tiên trong Nhạc viện Hoa Nhân đạt được.
Mạch Tương Tư đã xuất viện, Sanh Tiêu kiên quyết đưa chị đến bệnh viện làm trị liệu, chỉ cần có một tia hi vọng, cô cũng muốn để chị mình đứng lên được như xưa.
Nhưng chi phí trị liệu đắt đỏ, cần Mạch Sanh Tiêu phải bỏ ra rất nhiều tiền.
Đó là lý do mà cô chưa bao giờ từ chối một cơ hội làm thêm nào.
Cô tránh Duật Tôn, nhưng cô đã nghĩ quá đơn giản, xã hội thượng lưu như cái vòng luẩn quẩn, cô còn muốn kiếm tiền, ắt sẽ có ngày gặp lại.
Trong vòng tay y đã không phải là Tô Ngải Nhã, đó là một cô gái rất trẻ, có vẻ còn là sinh viên.
Mạch Sanh Tiêu đã biểu diễn xong, được người tổ chức bữa tiệc gọi lên một phòng ở tầng chót nhận thù lao.
Một buổi tối tiền công 600, quả là đủ cám dỗ.
Mạch Sanh Tiêu đứng ngoài cửa phòng. Có vẻ như chủ nhân ở đây rất chú trọng sự an toàn, trên các dãy hành lang đều có cameras theo dõi, đề phòng sự cố.
Cô gõ nhẹ ba tiếng, cánh cửa liền tự động mở ra.
Bên trong đèn đuốc sáng trưng, pha lê lấp lánh hắt ánh sáng tới tận cửa vào, Mạch Sanh Tiêu mạnh dạn bước tới" Xin hỏi..."
Căn phòng rộng lớn mà xa hoa, đập vào mắt cô là cây dương cầm to đặt giữa phòng, màu đen óng, nhìn qua đã biết là đồ xa xỉ. Trong phòng, hai cánh cửa sổ hé mở, bức màn nhung rủ xuống đất, bên ngoài tinh không vắng lặng. Cả căn phòng như ngự trị hơn mười tầng phía dưới, âm u rét lạnh.
" Xin hỏi......"
Ngón tay dịu dàng lướt trên phím dương cầm, tiếng đàntráng lệ mà cô quạnh, y ngưng đàn, từ từ đứng lên.
Đôi mắt xinh đẹp trừng lớn, muốn quay đầu đi nhưng cánh cửa phía sau đã đóng chặt.
Mạch Sanh Tiêu dừng bước, hai chân nặng như đeo chì, tấm lưng nhỏ gầy lạnh lẽo cứng ngắc như bị trúng gió.
Y kẹp ở ngón giữa ly rượu chân cao, một tay đút vào túi quần. Duật Tôn thong dong bước lên phía trước, nhẹ xoay tròn rượu trong ly, rượu sóng sánh.
"Về luôn à, có vẻ cô đã quên điều gì thì phải? "
Cô đứng im tại chỗ, xoay người về phía y." Đúng, tôi đến lấy tiền thù lao, 600."
Duật Tôn móc ví ra, tiện tayrút ra một xấp tiền đưa về phía cô. Mạch Sanh Tiêu nhìn y, không dám tiến lên nhận.
" Cô không muốn tiền nữa à?"
" Tôi không cần nữa, bạn của tôi đang chờ dưới kia, tôi phải về."
" Đừng vội ". Duật Tôn tiến đến một bước, bàn tay lớn cầm bờ vai cô xoay lại, xương bả vai của cô mảnh khảnh và rất gầy, "Chúng ta đã nói gì với nhau đâu."
Cô muốn nói nhưng không biết phải mở lời như thế nào.
" Chị cô khỏe chứ?"
Mạch Sanh Tiêu muốn né tránh nhưng không thoát được bởi lực tay y quá lớn " Khỏe lắm." Cô cứng ngắc không tự nhiên, rồi như đột nhiên nhớ tới điều gì, cô hỏi "Anh biết thầy Đào ở đâu phải không?"
" Đang hỏi về người bị gẫy một tay đó hả?"
Cô căm tức nhìn y, nhưng đối phương lại nở nụ cười châm chọc tà ác " Hắn ta không là gì của tôi, tại sao tôi phải quan tâm?"
Cô ngẩng đầu lên, nhìn kỹ vào mắt y mới thấy được những mảnh vụn của cơn sóng dữ, "Thầy ấy có kết cục như ngày hôm nay, đều do anh làm hại."
" Sai rồi." Mắt y nhíu lại thành một đường vòng cung, tàn nhẫn lên tiếng, " Cô hẳn là hiểu được, nếu mà cô biết điều thì chị cô và anh ta đã tránh được đại nạn."
"Thế nhưng, tôi không nợ anh cái gì cả."
" Mạch Sanh Tiêu!" Y rít từng chữ cả họ tên cô, giọng điệu mười phần hiển nhiên, " So với cô thì tôi có quyền, có thế, lại có tiền, muốn chơi cô còn dễ dàng hơn bóp chết một con kiến, cô lại một mực không muốn tin. Đàn bà như cô tôi thấy nhiều rồi, sau cùng không phải là vẫn ngoan ngoãn tự mình dâng tới cửa sao?Hôm nay tôi vừa mắt cô, hãy nắm lấy cơ hội, đừng để một ngày phải cầu xin tôi, giảm giá trị đấy!"
Mạch Sanh Tiêu nghẹn giọng, không nói nên lời.
" Muốn dựa vào sức mình, cũng được. Tôi đã cho cô cơ hội ở Paris, không phải trở về thương tích đầy mình hay sao?" (2). Y chẳng thèm quan tâm lòng cô đau đớn ra sao, vẫn thản nhiên vung muối vào miệng vết thương của cô, "Cánh tay tên thầy giáo ấy gãy từng đoạn."
Đáy mắt Mạch Sanh Tiêu hiện lên niềm đau xót, trong tròng mắt mờ mịt đầy nước.
Duật Tôn biết thời cơ đã đến, y vươn tay đưa cho cô ly rượu: "Uống chút đi."
Mạch Sanh Tiêu không nghi ngờ, nhận lấy, thầm nghĩ uống để đánh tan cay đắng trong lòng, cô uống một hơi cạn sạch.
Khóe môi y dần dần cong lên, không giấu nổi ánh mắt thâm thúy của loài lang sói, khuôn mặt tuấn tú đẹp tựa điêu khắc trở nên nhu hòa nhưng nụ cười phảng phất tựa ma quỷ.
Hết chương 12.
(1) Frédéric François Chopin (Sô-panh) (1810-1849) là một nhà soạn nhạc nổi tiếng người Ba Lan.
(2) 铩羽而归 - sát vũ mà về: Có nghĩa là 'đôi cánh bị phá hủy". Để phù hợp với văn cảnh mình biên tập lại là "thương tích đầy mình".
← Ch. 010 | Ch. 012 → |