Từ bỏ
← Ch.009 | Ch.011 → |
Đi đến bước này cô gần như không còn chịu đựng nổi.
Không ngờ, y vỗ vỗ mông cô, cơ thể đang sít sao đòi hỏi dần giãn ra, bàn tay phải lạnh như băng ngả ngớn ve vuốt tấm lưng cô vài cái rồi nói, "Đứng dậy đi, hôm nay tôi không có hứng."
Mạch Sanh Tiêu vội vàng đứng dậy kéo áo tắm cuốn chặt vào người.
Nửa người trên của Duật Tôn còn ở trần, y nhấc ly rượu vang trên bàn lên, vắt chéo một chân ngồi trên chiếc sa lông bằng da thật.
"Toàn mùi máu tười, làm tôi mất cả hứng, lần này cho cô nợ, ngày khác tôi sẽ tới đòi."
Cô cụp mắt xuống, xỏ nhanh dép vào chân cuống cuồng chạy lên lầu hai, Sanh Tiêu tình nguyện để y làm một lần cho xong, chứ theo ý của y không biết cô còn phải thấp thỏm tới khi nào, đã chạy trời không khỏi nắng thì họa không bằng cứ tới sớm một chút.
Trong lòng nghĩ vậy nhưng cũng nhen nhóm hy vọng biết đâu thời gian qua đi y lại quên mất cũng nên, cô vội vội vàng vàng thay xong quần áo rồi đi thẳng xuống lầu.
Duật Tôn thấy cô đi thẳng không quay đầu thì đứng dậy ngăn lại, đưa chiếc điện thoại đời mới nhất về phía Mạch Sanh Tiêu, cô liếc nhìn, không nói một lời, nhận lấy rồi kéo cửa mở ra, biến mất trong cặp mắt tinh tuệ của y.
Duật Tôn đi tới khung đàn, ngón tay thon dài khẽ ve vuốt phím đàn, rượu vang trong ly phản chiếu lại khuôn mặt tuấn tú nhưng cương quyết tàn ác của y.
Mạch Sanh Tiêu về trường học, từ cổng đến hội trường không chỗ nào không có người chỉ trỏ bàn tán.
"Nhìn đi, chính là cô ta... Thầy Đào bị cô ta hại... »
« Nhìn cũng xinh... »
Sanh Tiêu không đáp lời, tới hội trường thấy bên ngoài không còn người, cô vội vàng xông vào trong, nghe thấy tiếng động Thư Điềm đang ngồi bên trong cũng đứng dậy, "Sanh Tiêu, cuối cùng cậu cũng về rồi, gọi mãi điện thoại không liên lạc được với cậu, nhanh lên... Chị cậu được đưa vào bệnh viện rồi."
Mạch Sanh Tiêu bị Thư Điềm nắm tay chạy thẳng ra ngoài, ngây ngốc lên taxi, Thư Điềm thấy cô vẫn chưa hoàn hồn vội hỏi, "Sanh Tiêu, cậu đắc tội với ai vậy? Chuyện ban nãy lan truyền khắp nơi rồi, mình gọi cho 110 nhưng tới bây giờ vẫn chưa có một người nào tới."
Thư Điềm không dự thi, nhưng chuyện gì cô ấy cũng biết.
"Chị mình sao rồi?"
"Cậu đừng lo, là mấy người canh giữ bên ngoài đưa chị ấy tới bệnh viện, anh ta nói cậu sẽ về nhanh thôi nên bảo mình ở lại đó báo với cậu chị cậu ở bệnh viện..."
Hai tay Mạch Sanh Tiêu che lấy mặt, đôi mắt xót xa vô cùng, cô cắn chặt lấy cổ tay, lúc nước mắt rơi thì vội vàng quay ra ngoài cửa sổ xe.
Tới bây giờ cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đắc tội với người nào, nói chi là một nhân vật như Duật Tôn.
Lúc Sanh Tiêu tìm được phòng bệnh của chị thì Mạch Tương Tư đã được xử lý vết thương, chị cô vô lực nằm trên giường bệnh. Từng giọt máu lạnh lẽo rót vào cơ thể gầy yếu của chị, xe lăn bị vứt chỏng chơ bên cạnh khiến Sanh Tiêu càng nhìn càng thấy khó chịu.
Cô nhẹ bước tới gần giường bệnh, gạt tóc trên trán Mạch Tương Tư sang một bên, "Thư Điềm, cậu có biết thầy Đào nằm ở viện nào không?"
"Không biết, mình đứng ở hội trường nhưng không hỏi cái đấy."
Mạch Sanh Tiêu đứng dậy dời sang chiếc ghế gần giường, Thư Điềm cũng ở lại bệnh viện, hai người nằm chung một giường cả đêm.
Hừng đông, Tương Tư mới tỉnh, may là không còn nguy hiểm gì nữa.
Mạch Sanh Tiêu và Thư Điềm về trường mới biết Đào Thần đã biến mất.
Chuyện đã lan truyền khắp trường, Đào Thần như bốc hơi khỏi nhân gian, để lại đơn từ chức, đến khi giám hiệu nhà trường tới nhà tìm thì người cũng không thấy.
Mở cửa phòng ký túc, vào trong phòng thấy Tô Ngải Nhã đang ngồi trước máy vi tính, mặc quần áo ngủ như đang chực chờ các cô về.
Sanh Tiêu cầm quần áo đi tắm, Tô Ngải Nhã đứng dậy, vẻ mặt cười như không, lạnh nhạt nhổ ra một câu: "Không biết xấu hổ."
"Cô bảo ai không biết xấu hổ?" Không chờ Mạch Sanh Tiêu đáp lời, Thư Điềm đã ra mặt trước.
"Tôi bảo cô ta không biết xấu hổ, rõ ràng nghèo túng khốn khổ còn muốn vào trường quý tộc, chuyện ngày hôm qua có ai không biết? Mạch Sanh Tiêu cô thật có bản lĩnh, Duật Tôn không phải loại người mà cô có thể trêu chọc đâu."
" Bốp--"
Tiếng vang lanh lảnh, Tô Ngải Nhã ngơ ngác chưa nhận ra mình hứng nguyên một bàn tay.
"Thư Điềm, cô... Đầu óc cô có bệnh à?"
Mạch Sanh Tiêu cũng giật mình kinh ngạc, cô không ngờ chỉ vì một câu của Tô Ngải Nhã mà Thư Điềm sẽ ra tay.
"Cô mới là người có bệnh, người thối miệng cũng chẳng thơm nổi, không đánh cô thì tối nay tôi ngủ không yên..."
Sau đó hai người xông vào đánh nhau, Lý Lệ cùng phòng chạy tới lôi kéo Thư Điềm, thấy Thư Điềm bị yếu thế, Sanh Tiêu không can ngăn nữa mà nhảy vào đánh cùng.
Cuối cùng, vì tiếng động quá lớn mà đến tai lãnh đạo nhà trường, bốn người bị gọi lên văn phòng.
Nghe mắng mỏ một hồi, chủ nhiệm Uông mới thả cho về.
Mạch Sanh Tiêu ra đến cửa thì bị chủ nhiệm Uông gọi ở lại.
Trong lòng cô hoảng hốt, phảng phất bất an.
Sanh Tiêu tới gần bàn làm việc của ông, chủ nhiệm Uông rót trà, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng, "Mạch Sanh Tiêu, suất tham dự Liên hoan âm nhạc Paris đã định người rồi, mấy ngày này em chuẩn bị đi nhé."
Cô đang cúi đầu chợt ngẩng phắt lên, vẻ mặt khó nén mừng rỡ, rồi lại trở nên mờ mịt không chắc chắn, "Em ạ?"
" Phải."
Miệng khẽ mỉm cười, Sanh Tiêu khấp khởi vui mừng thì bị câu nói của chủ nhiệm giội tắt đi một nửa niềm vui, "Mạch Sanh Tiêu này, thành tích của em mọi người đều công nhận, chỉ có điều, dù sao ở đây cũng là trường học.... Chuyện như ngày hôm qua... haiz, " ông lắc đầu, hớp một ngụm trà trong chiếc chén sứ Cửu long, nói tiếp, "Nghe chuyện về tay thầy Đào bị gãy mà tôi thấy thật đáng tiếc... Tiền đồ sáng lạn vì thế mà bị hủy mất rồi."
Cô cắn môi, lại cúi đầu.
Đôi mắt bắt đầu chua xót, bi thương trong lòng dâng trào muốn tràn ra ngoài lồng ngực, rớm máu, dường như cơ hội ngày hôm nay của cô có được là nhờ sự trả giá của Đào Thần, cô đau như chính tiền đồ của cô bị hủy hoại.
"Được rồi... em cố gắng luyện tập cho tốt nhé, tranh thủ cơ hội này giành giải thưởng cao, em đi về đi."
Từ sau lần Mạch Sanh Tiêu nghe được tin tức về Đào Thần đó thì không còn thấy anh xuất hiện nữa, anh thật sự biến mất.
Phòng luyện piano của nhạc viện Hoa Nhân không ngày nào vắng bóng luyện tập chăm chỉ của Sanh Tiêu, ngày xuất phát đi dự liên hoan, cô từ chối sự tiễn đưa của tất cả mọi người một mình ra sân bay.
Đã nhiều ngày qua đi nhưng chiếc điện thoại cô cầm chưa một lần reo chuông, Duật Tôn có lẽ đã quên mất, có thể ngay từ đầu cũng không nhớ nổi có một người như cô từng tồn tại.
Mạch Sanh Tiêu thầm thấy mình may mắn, coi đó như cơn ác mộng đã qua.
Liên hoan âm nhạc kéo dài 3 ngày, Nhạc việc âm nhạc quốc gia Pháp hội tụ tất cả nhân tài từ khắp nơi trên thế giới, đó là niềm vinh dự lớn lao, ai ở đây cũng mong mình đàn một khúc thành danh, tạo tiếng vang lớn trong giới âm nhạc, rồi trở thành nghệ sĩ lớn của thế giới.
Nhưng Mạch Sanh Tiêu không ngờ tới sẽ gặp Nghiêm Trạm Thanh và Tô Nhu ở nơi xa xứ này.
Gặp nhau Nghiêm Trạm Thanh cũng bất ngờ, hắn không ngờ Nhạc viện Hoa Nhân sẽ để người không có ai nâng đỡ như Mạch Sanh Tiêu tới tham dự cuộc thi. Nhưng ngẫm lại, hắn đã rõ.
"Ôi, chúng ta lại gặp nhau." Tô Nhu đứng trước ngực hắn, ngay cả nói chuyện cũng ngọt ngào như mật, "Nhớ không? Lần trước ở Cám Dỗ đó, không ngờ gặp được cô ở đây."
Cô ta vươn tay, Mạch Sanh Tiêu không có ý tứ đáp lại, trước mặt Nghiêm Trạm Thanh, cô luôn luôn thấp kém hơn Tô Nhu.
Hắn thấy vậy, bỗng giận dỗi vô cớ, kéo lấy tay Tô Nhu đang vươn ra, "Đừng tới gần loại người này, nhiễm tính xấu của cô ta." Dứt lời nghênh ngang ôm bạn gái đi thẳng.
Giọng nói khinh khi rõ mồn một, đi lướt qua, đôi mắt tinh anh của hắn khẽ nheo lại nhìn chằm chằm vào cô.
← Ch. 009 | Ch. 011 → |