Nhục nhã
← Ch.011 | Ch.013 → |
Cô uống quá vội, thiếu chút nữa bị sặc.
" Có ngon không?"
Mạch Sanh Tiêu uống cạn ly rượu, nhanh đến nỗi ngay cả mùi vị là gì cũng chưa kịp nếm, cô trả lại chiếc ly rỗngcho Duật Tôn, xoay người định đi.
" Bảo cô uống, " Y không ngăn cô, nhưng lại "tử tế" nhắc nhở, " Cô không thèm hỏi một câu, cứ tự uống hết như thế à?"
Bấy giờ cô mới giật mình, càng nghĩ càng sợ, hai mắt mở lớn nhìn về phía lưng y.
" Cô không sợ tôi bỏ thuốc kích thích vào đó à?"
Trong lòng Mạch Sanh Tiêu đã sợ hãi nhưng vẫn nói, "Thân phận anh tôn quý, sẽ không làm loại chuyện hạ đẳng như vậy."
Y cười nhạt thành tiếng, cô cách y rất gần, gần đến nỗi có thể trông thấylồng ngực y rung lên vì cười, y nhấc chiếc ly lên tủ rượu, " Cô coi trọng tôi quá, tôi rất giỏi làm mấy chuyện hạ đẳng, nói thật cho cô biết, ly rượu cô uống có bỏ thuốc đấy."
Cô giật mình, xoay người địnhbỏ đi.
Cánh tay bị giữ lại, Mạch Sanh Tiêu vô cùng hoang mang, hai tay cố ráng sức đẩy Duật Tôn ra, chạy thật nhanh về phía cánh cửa. Bàn tay vừa chạm đến cánh cửa, hai chân cũng đã mềm nhũn khụy xuống.
Cô ngã xuống sàn, một tay cùa quạng muốn mở cửa, cả người mềm oặt, ngay sức để đứng lên cũng không có.
Duật Tôn như gã thợ săn bắt được con mồi, bóng dáng cao lớn bao trùm trọn một Mạch Sanh Tiêu đang ngày càng co rúm lại một góc. Khi y bước đến gần, chiếc bóng của y trên cánh cửa càng bị kéo dài biến dạng, y ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào cô hỏi, " Cảm giác thế nào?"
" Anh đâu cần hao phí nhiều tâm tư đến vậy, " Sanh Tiêu cố sức bình tĩnh, "Tôi ở đây, chạy cũng không thoát."
Mắt y đột nhiên nhìn về phía bàn tay cô đang giấu sau lưng, Mạch Sanh Tiêu thấy y nhìn chằm chằm như đã phát hiện ra liền hoảng hốt vô cùng, định giấu đi nhưng không kịp, y vươn tay kéo lấy tay cô, giơ bàn tay đang giấu diếm của cô ra phía trước.
Trên màn hình di động vừa hay hiện lên dãy số của Thư Điềm, chưa kịp nối máy.
"Dám làm trò hề này trước mặt tôi, cô không dùng đầu để nghĩ là cô còn non lắm hay sao?"Duật Tôn cầm lấy di động của cô, Mạch Sanh Tiêu gắng sức giằng lại, cuối cùng chỉ giữ được khoảng không, điện thoại tuột mất khỏi tay...
Y đứng dậy, ôm cô vào lòng, Mạch Sanh Tiêu biết y cho cô uống thuốc gì, cơ thể cô nổi lên từng đợt sóng nhiệt cuồn cuộn không dứt, cơn đau đớn khó chịu ụp đến, không thể chịu đựng nổi. Duật Tôn mang cô đến trước khung đàn dương cầm, buông cô ra khiến cô thiếu chút nữa đứng không vững, may mà hai tay kịp đỡ lấy kệ đàn.
" Cô nhìn đi, " Y kéo tất cả rèm trong phòng lên, y trở lại phía sau Sanh Tiêu, lồng ngực ép lên lưng cô, làn môi mỏng thì thầm bên tai cô, giọng nói đầy ma mị, " Từ nơi này nhìn ra ngoài, cô có trông thấy tòa nhà Vân Thiên (1) đối diện kia không? Thấy tòa nhà chọc trời đối diện thế nào?Nhìn từ bên đó có thể trông thấy rõ mồn một từng động tác của chúng ta đấy..."
" Anh..." Cô cắn răng, đemhai chữ "biến thái" nuốt trở về.
" Để tôi xem, thử chỗ nào trước nào, " Duật Tôn kéo cô lại gần, " Cởi quần áo ra trước đã."
Tay trái y quen thói rơi lêncúc áo của Sanh Tiêu, đầu ngón tay chỉ xẹt qua trong nháy mắt lại như cứa đứt thịt da cô, lạnh lẽo, làm cô không khỏi kinh hãi.
Y cởi ba chiếc cúc xong thì ngừng lại, bàn tay bóp chặt cằm Sanh Tiêu, hai gò má cô đỏ ửng, trán thấm ướt mồ hôi, lấm tấm từng hạt to chực chờ rơi xuống, thuốc lấy ở Cám Dỗ tới quả nhiên là hàng tốt.
Mạch Sanh Tiêu nheo chặt hai mắt lại, đáy mắt sâu thăm thẳm mơ màng như mất đi lý chí, cô chẳng hay, dáng vẻ ấy khiến đàn ông mê mẩn vô cùng, Duật Tôn cảm thấy toàn thân xiết chặt, xoay người vùi khuôn mặt tuấn tú vào cổ cô.
Nơi nóng cứng của y chuẩn xác đặt vào chỗ mẫn cảm của cô, Sanh Tiêu khổ sở vạn phần, hai tay không tự chủ được ôm lấy tấm lưng tinh tráng của y.
Thứ to lớn nóng bỏng đặt trên đùi không thỏa mãn nổi sự trống rỗng bên trong cô,
Thuốc trong ly, tác dụng rất mạnh.
Cô ngỡ rằng tối nay thật sự tránh không thoát thật rồi, cô chẳng còn lòng dạ nào để nghĩ ngợi, chỉ biết một khi đã là thứ Duật Tôn muốn, chỉ cần y muốn, cô không có tự tin để chạy trốn.
Cô khẩn thiết ngả vào lòng y, bị y ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn rồi đặt lên chiếc piano. Đây là lần thứ hai.
Phụ nữ y muốn, chưa bao giờ lọt mất, thứ Duật Tôn khao khát, đó là khoái cảm chinh phục, bàn tay đặt trên cổ cô thu lại, " Nhịn chút đi, dược tính hết thì sẽ bình thường trở lại, nếu mà thật sự nhịn không được, cô có thể ra ngoài kia, bên ngoài có không ít người bằng lòng cống hiến sức lực vì cô đâu."
Nói xong, thì đi về phía tủ rượu.
Sườn mặt cô úp xấp trên khung đàn, Sanh Tiêu cố mở mắt ra, chỉ thấy được khuy cúc bạch kim nơi cổ tay áo của y, lóa mắt, đó là biểu trưng rõ nhất cho thân phận của Duật Tôn, ăn trên ngồi chốc, không kẻ sánh bằng.
Còn cô, chật vật không thể tả, sa đọa vô cùng.
Cửa phòng đúng lúc mở ra, " Tôn, người ta tìm anh mãi..."
Tời đây chính là cô bạn gái đến bữa tiệc cùng Duật Tôn hôm nay, cô ta còn trẻ nhưng lẳng lơ đã ngấm vào xương, cô ả quét mắt một vòng quanh phòng, cuối cùng dừng lại trên người Mạch Sanh Tiêu.
Hiện tại, Sanh Tiêu đang trong bộ dạng quần áo không chỉnh, vai phải loã lồ, cô thở hổn hển, hai gò má đỏ bừng bừng, nằm trên khung đàn không gượng dậy nổi.
Cô nàng xinh đẹp sa sầm nét mặt, có vẻ phẫn hận. Cô ả bước nhanh vào phòng, quơ lấy một ly rượu, đi thẳng đến trước mặt Mạch Sanh Tiêu, đem trọn chén rượu hắt lên mặt cô, " Không biết xấu hổ!"
Duật Tôn không ngờ cô ả hành động nhanh lẹ đến vậy, nhấp một ngụm rượu, liếc mắt, lập tức bực bội giăng đầy trên mặt. Y cầm lấy áo khoác đặt ở bên cạnh, không quay đầu đi thẳng ra ngoài.
" Tôn, chờ em với..." Cô ả thấy vậy, đem thẳng ly rượu vứt xuống trước mặt Sanh Tiêu, "Đừng có ý đồ gì với anh ấy, anh ấy là của tôi!"Dứt lời, vội vàng chạy ra ngoài.
Đúng là ngây thơ, đàn ông như y, sao có thể nói là của riêng người nào.
Cô gái vội chạy, vất vả lắm mới đuổi kịp Duật Tôn, " Tôn..."
Cô ả duỗi hai cánhtay khoác lên tay y.
Duật Tôn dừng bước, ánh mắt liếc xéo, nham hiểm trong đó làm người đối diện phải giật nảy mình, dáng vẻ ấy cô nàng chưa gặp qua bao giờ, nhất thời thấ tủi thân, " Tôn..."
" Buông ra!" tầm mắt hạ xuống, rơi lên trên tay cô ả.
Cô ta muốn tiếp tục quấn lấy, nhưng vì trông thấy đôi mắt y kiên quyết nên không dám nhiều lời, đành không cam lòng buông tay ra.
Mạch Sanh Tiêu lấy tay lau khô vết rượu trên mặt, nhục nhã này so với khó chịu đau đớn trong thân thể chẳng xá là gì, cô càng thêm sợ hãi, sự trống rỗng khó lòng mà lấp đầy ấy làm cô thật sự không biết phải đối mặt như thế nào, cố chịu.
Một giờ sau.
Cửa phòng mới được mở ra, Mạch Sanh Tiêu bám vào vách tường, cả người đã ướt đẫm, như vừa trong cơn bệnh nặng, níu vào vách tường mới có thể cất bước.
Ra đến phố, gió lạnh lùa vào cổ áo, thấu đến xương, cô ngồi bệt xuống đất, hai mắt nhìn trừng trừng vào dòng xe cộ không ngừng xuôi ngược trên đường cái.
Mỗi người ai cũng có một ngôi nhà, tan tầm, mỏi mệt đều có thể trở về.
Vồn vã nhường ấy, có phải bởi vì dù chịu bao nhiêu oan ức ở ngoài nhưng ít nhất vẫn còn có nhà để về hay không?
Trên bờ vai bỗng nhận được hơi ấm, Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu, khi nhìn rõ người ấy thì vội vàng lấy tay đẩy ra, " Tôi không dám chọc vào các người, tha cho tôi đi được không!"
Nghiêm Trạm Thanh khoác áo cho cô, không quan tâm đến lời chối từ, tay phải ôm chặt lấy bả vai Sanh Tiêu, cánh tay hắn ráng sức, tay kia ngả đầu cô gối lên bờ vai hắn.
← Ch. 011 | Ch. 013 → |