Truyện:Ôm Lấy Em - Chương 070

Ôm Lấy Em
Trọn bộ 117 chương
Chương 070
0.00
(0 votes)


Chương (1-117)

Lần trước là làm cách quần lót, tuy mỏng manh nhưng ít ra cũng có cái che chắn.

Lần này hoàn toàn lộ ra dưới dương v*t của anh, tiểu huyệt như cảm thấy thẹn thùng, chỉ cần để dương v*t vào, không cần dùng chút lực nào là có thể bị hai bên thịt mềm ngậm lấy, theo động tác quét qua quét lại của dương v*t, ԁ.â.〽️ dịch trở thành chất bôi trơn tốt nhất.

Huyệt khẩu của cô rất nhỏ, vừa mềm vừa trơn, có khi Tông Bách cũng không thể khống chế được dương v*t, quy đầu chẳng may trượt một cái đ_â_〽️ 𝖛_à_🔴 âm đế, nháy mắt liền có một dòng ⓓâ·ⓜ dịch ấm nóng trào ra, quy đầu co rụt lại rồi trượt đi khiến cô chỉ có thể giãy giụa trong k-𝐡-οá-ï 🌜-ả-𝖒 đ●ê ⓜ●ê.

Mật dịch ấm áp dính vào thân gậy, ⓚí𝖈*ⓗ т*♓í𝖈*𝒽 đến nỗi quy đầu phát ngứa, nhịn không được gia tăng tốc độ.

dương v*t của anh thô dài, cứ như vậy bao trùm lấy cả tiểu huyệt, cho dù âm đế không bị quy đầu đụng vào mà chỉ là 🌜●ọ ❌á●🌴 đơn thuần, hơn nữa tần suất lại dày đặc, cực kỳ dễ dàng bị khiêu khích.

Cảm giác ngứa ngáy chồng chất, đầu trên bắt đầu co rút, thịt mềm hai bên đóng mở lại như vỏ trai.

Bạch Phù khó nén tiếng rê-𝐧 г-ỉ, lại vì anh ngồi quỳ giữa hai chân cô nên không tài nào khép chân được, cô nhịn không được bắt đầu vặn vẹo.

Muốn nó rời đi rồi lại không muốn.

Cảm giác mâu thuẫn cứ liên tục vờn quanh trong bụng cô.

Tông Bách có thể cảm nhận được rõ ràng tiểu huyệt của cô đang hút lấy dương v*t mình, cái miệng nhỏ ngậm lấy như chẳng muốn buông ra, 𝖘·ướⓝ·🌀 đến nỗi da đầu anh cũng tê dại.

Trong lúc ↪️_ọ 𝖝á_🌴, dương v*t cũng sưng to hơn vài phần, quy đầu rất ngứa, chỉ muốn cứ như vậy đ●â●m lút cán vào trong tiểu huyệt của cô.

"Đừng cọ chỗ đó, đừng..." Quy đầu trượt qua âm đế đã cứng lên của cô, Bạch Phù t♓_ở 𝐝ố_𝖈, trong giọng nói như kèm theo cả tiếng nức nở.

Tông Bách rũ mắt nhìn cô, đôi mắt xưa nay luôn trong trẻo giờ đã bịt kín một tầng hơi nước, gương mặt ửng hồng, cái miệng nhỏ khẽ hé ra ✞-𝐡-ở 🌀-ấ-p.

Mới chỉ liếc mắt nhìn, bụng anh lại căng chặt phát trướng.

Anh cố ý đụng vào chỗ đó: "Là nơi này sao?"

Cô ngửa đầu ngâm nga: "Đừng mà..."

Anh lại cố ý đ-â-ⓜ vài cái: "Sao lại đừng?"

Bạch Phù không có cách nào trả lời anh, tiểu huyệt co thắt mạnh hơn, cô chẳng thể chịu nổi nữa, muốn ngồi dậy. Tông Bách còn tưởng đụng vào âm đế mấy cái nữa, cô vừa mới ngửa người, quy đầu lệch góc, chui thẳng vào giữa hai mép thịt mềm khiến cả người cô cứng còng.

Tông Bách vừa thoải mái vừa ấm ức: "Tại cậu đấy nhớ."

Tuy rằng quy đầu mới chỉ cắ●𝐦 𝖛à●ο một chút nhưng 𝐤♓𝑜.á.𝖎 ⓒả.〽️ đã xộc lên tận đỉnh đầu của anh, nếu 𝖈-ắ-ⓜ νà-⭕ hoàn toàn thì không biết hồn anh có còn ở đây nữa không.

Bạch Phù nắm chặt tay anh, trong lòng có chút hoảng sợ.

"Cậu ⓡú_т ⓡ_🅰️, nhanh lên."

"Rồi rồi, tôi г*ú*t 𝐫*🔼 ngay đây." Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng anh lại cứ cọ tới coi lui: "Cậu không thấy hả? Chỗ đó của cậu hình như chào đón tôi lắm đấy."

Tiểu huyệt co rút, hai mép thịt mềm như cánh môi đóng mở muốn ngậm lấy quy đầu.

Sao Bạch Phù có thể không biết, nhưng do cô không thể kiềm chế được.

Khi anh chậm chạp 𝓇●ú●ⓣ ⓡ●𝖆 ngoài, huyệt khẩu bị quy đầu căng ra cũng khôi phục lại trạng thái ban đầu, chỉ là âm đế càng co rút mạnh hơn, cảm giác trống trải hư không càng thêm phóng đại, cô chẳng biết phải làm sao, khó chịu cực kỳ, quy đầu vừa 𝐫ú_🌴 𝖗_𝐚 vẫn còn chống lại huyệt khẩu, vậy mà cô lại có suy nghĩ muốn được nó ♓.ⓤn.ɢ 𝒽.ă𝖓.🌀 𝖈●ắ●ɱ ✔️à●𝐨, lấp đầy khoảng trống bên trong cô.

Hai cẳng chân của cô không ngừng duỗi ra rồi lại cọ vào sofa, lúc đụng tới chân anh mà chẳng hay biết.

Tông Bách rõ ràng cảm nhận được cô đang rất khó chịu, khom người ôm lấy vai cô, ghé vào tai cô hỏi nhỏ: "Có cần tôi giúp cậu không?"

Chương (1-117)