← Ch.070 | Ch.072 → |
Vành tai bị hơi thở 𝖓ó-𝓃-ⓖ 𝒷ỏ-п-ℊ làm cho đỏ bừng, lúc này dây thần kinh trong đầu Bạch Phù căng như đàn, không thể chịu thêm bất cứ kí·𝖈·h 𝖙·𝐡í·ⓒ·𝒽 nào nữa.
Lồng ⓝ.g.ự.𝐜 phập phồng, nước mắt sinh lý trào ra, giống như bông hoa nhỏ cứng cỏi bị nước mưa làm ướt nhẹp, vừa mảnh mai lại xinh đẹp.
Cô ɱ*ê 𝖒*🅰️*𝖓g, nhìn anh một cách đáng thương, chẳng biết phải trả lời thế nào.
Tông Bách nhịn không được nữa, cúi đầu xuống ngậm lấy đôi môi thơm ngon như thạch trái cây kia, dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng của cô, cùng lúc đó đỡ dương v*t, để quy đầu đẩy hai cánh hoa môi ra, liên tục ⓒ●ọ ✖️á●т từ trên xuống dưới.
Lỗ nhỏ r-υ-n ⓡ-ẩ-🍸, không ngừng hút lấy quy đầu, mãi tới khi đụng phải chỗ nào đó, tần suất co rút của tiểu huyệt nhanh hơn, suýt chút nữa làm anh bắn ra.
Vì thế anh tập trung tấn công vào điểm này, quy đầu đụng phải rồi đảo thành vòng tròn. Tiểu huyệt mỗi lúc một ướ_✝️ á_𝖙, quy đầu dính đầy 𝖉â_𝖒 thuỷ, càng 🌜·ọ ⓧá·т lại càng trơn trượt, 🎋·𝒽·οá·❗ c·ả·ɱ xông thẳng lên tận đỉnh đầu.
Bạch Phù lắc đầu, vừa khóc nức nở vừa gọi tên anh: "Tông Bách, Tông Bách..."
Bụng nhỏ không ngừng thít lại, tiểu huyệt mấp máy, Tông Bách nắm dương v*t rồi đụng mạnh vào nơi đó.
"Ưm...A...."
Bạch Phù như thét lên, cả người ưỡn lên trên, tiểu huyệt rυ●ռ гẩ●🍸 vài cái, một dòng 𝐝â_Ⓜ️ thuỷ trào ra từ lỗ nhỏ, tất cả đều tưới lên dương v*t п*ó𝖓*🌀 b*ỏп*🌀 của anh.
dương v*t cũng run lên, hiển nhiên đã sắp 𝐱𝐮*ấ*✝️ tℹ️п*♓.
Tông Bách ôm hai chân cô ở trước người mình, dương v*t chống vào lỗ nhỏ, dọc theo hai mép â_m 𝐡_ộ mà 𝒸.ọ ×á.𝐭, có ◗·â·ⓜ thuỷ làm chất bôi trơn, hành động của anh càng dễ dàng hơn.
Từ một giây hai cái đến năm cái, sau đó nhanh đến nỗi không thể đếm được.
Bạch Phù vừa mới cao trào xong, sao có thể chịu được đợt k-í-ⓒ-h ⓣⓗí𝖈-h tiếp theo, hai mép â_Ⓜ️ ♓_ộ bị anh đẩy ra, quy đầu cọ qua âm đế, 𝐤í*🌜*𝒽 🌴♓íc*ⓗ tới nỗi 𝒹·â·𝖒 thuỷ không ngừng róc rách chảy ra.
"Tông Bách...tôi...chúng ta như vậy là không đúng..." Giọng nói của cô cũng gần như vỡ vụn vì từng cú thúc của anh.
"Không đúng chỗ nào cơ? Là chỗ này không đúng, hay chỗ kia?" Anh điều chỉnh góc độ của quy đầu.
"Không, không phải...ưm...a...." Bạch Phù 𝒸●ắ●ռ 〽️●ô●❗, môi dưới cũng bị hàm răng cắn cho sưng đỏ.
Tông Bách nhìn thiếu nữ ý loạn tình mê nằm dưới thân mình, anh đã từng nghĩ tới phải làm thế nào mới có thể cởi xuống sự trầm ổn thong dong không hợp tuổi của cô, bây giờ lại nhận ra chỉ cần 🌜ở_ï 🍳_цầ_𝐧 áo của cô, là có thể nhìn thấy một mặt hoàn toàn khác, trong lòng anh ngứa ngáy, đuôi mắt càng thêm hồng, hận không thể mở rộng chân cô ra rồi ♓ⓤ𝐧*ɢ 𝖍ă*ⓝ*𝖌 cắm dương v*t vào cái lỗ nhỏ ngập ngụa nước kia.
Nhưng lý trí lại kịp thời kéo anh lại.
Anh biết rõ nếu thật sự làm vậy, có khả năng cô sẽ không bao giờ để ý đến mình nữa.
Tông Bách không dám mạo hiểm, đè lại đầu gối của cô, phần hông chuyển động như mô tơ, không ngừng ra vào giữa hai chân cô.
Mồ hôi tẩm ướt sợi tóc của cả hai, anh duỗi tay vén tóc cô ra sau tai, bắt đầu một đợt thọc vào rút mạnh mẽ khác.
Bạch Phù không chịu nổi đòn tấn công từ anh, mặt ghế sofa lại bóng loáng, cô chỉ có thể ôm chặt lấy chân của mình.
Hai chân kẹp lại khiến dương v*t đột nhiên bị chèn ép, thoáng chốc đã sưng to, cứng như một cục đá.
Giọt mồ hôi trượt từ trên trán xuống tới cẳm anh, sau đó rơi thẳng xuống núm vú sưng đỏ của Bạch Phù.
Lạnh lẽo 🎋.í.ⓒ.♓ 𝖙.ⓗ.í𝐜.♓ đến nỗi đồng tử của cô mở rộng, bụng nhỏ run lên, một dòng dâ·𝐦 thuỷ lại ồ ạt tuôn ra. Quy đầu đột nhiên bị 𝐤ẹ.🅿️ 🌜♓ặ.✝️ khiến κ*ⓗ*𝑜*á*ℹ️ ↪️ả*𝐦 xông lên tận não, Tông Bách ôm lấy chân cô, mặt rúc vào cổ thiếu nữ rồi 𝖝υ-ấ-𝐭 𝖙𝐢𝓃-h.
← Ch. 070 | Ch. 072 → |