← Ch.068 | Ch.070 → |
Điều kiện bổ sung đổi lấy việc anh sắp xếp người bảo vệ Tịch Nghi Lăng.
Có thể từ chối được sao?
Đương nhiên là không thể.
Bạch Phù chỉ có thể trơ mắt nhìn anh móc vào hai mép quần lót rồi chậm rãi kéo xuống.
Tông Bách gần như nín thở, nhìn chằm chằm vào giữa chân cô bằng ánh mắt thành kính.
Không có quần lót che chắn, lông đen mềm mại lộ ra ngoài không khí, ở da thịt trắng nõn lại càng thêm nổi bật rõ ràng.
Hai chân Bạch Phù bắt chéo, cố gắng chặn lại ánh mắt tìm tòi của anh.
Cô hơi nghiêng đầu, mái tóc đen dài xõa xuống hờ hững che trước ngực, trắng tinh cùng đen thuần hòa quyện vào nhau khiến cô lại càng quyến rũ hơn.
Tông Bách dụ dỗ cô: "Ngoan, mở chân ra đi."
Anh nói xong, hai chân cô cong lại trước người rồi dùng hai tay ôm thật chặt, không để lộ chút gì ra ngoài.
Tông Bách cũng chẳng vội, hai tay anh vỗ nhẹ vào eo cô một cái, sau đó lần xuống cặp mông mềm mại đầy đặn kia, cảm giác khi chạm vào rất dễ chịu, khiến anh gần như phát ra một tiếng rên khẽ khẽ từ trong cổ họng.
Được cái này thì mất cái kia, cuối cùng Bạch Phù chỉ có thể ôm chân, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Mười ngón tay của Tông Bách lần theo đường cong của cánh mông, vuốt ve xuống bắp đùi của cô.
Anh ngước mắt, bắt gặp ánh mắt cảnh giác của Bạch Phù, khóe môi anh khẽ nhếch, trong lòng cô thầm kêu không ổn, hai tay anh đột nhiên dùng sức rồi mạnh mẽ tách chân cô ra, ngón tay luồn vào trong đầu gối, ấn lên trên một cái.
Hai chân bị buộc dạng ra thành hình chữ M.
Nơi riêng tư giữa hai chân cứ như vậy lộ ra trước mắt anh một cách trần trụi.
Tông Bách rũ mắt nhìn, tiểu huyệt hé mở, hai cánh môi âm hộ màu hồng nhạt như tỏa ra ánh sáng trong suốt, âm đế mềm mại hơi nhô lên, run rẩy vì ánh mắt đánh giá của anh, huyệt khẩu rất nhỏ, chẳng biết có chứa nổi một ngón tay của anh hay không, bên trong vẫn còn lấp lánh d*m thủy, nhìn qua cực kỳ quyến rũ.
Không cần dùng tay cũng biết nơi đó mềm mại tới cỡ nào.
Bạch Phù thấy ánh mắt của anh như có chất độc, càng xấu hổ lại càng dễ sinh ra cảm giác.
"Đừng nhìn nữa." Giọng nói của cô run rẩy, lộ ra vài phần yếu ớt.
Sự yếu ớt này lại càng khơi dậy ham muốn chà đạp của đàn ông.
Ngoài miệng thì anh nói không nhìn, nhưng ánh mắt như sói đói cứ dán chặt vào tiểu huyệt của cô, sau đó nhanh chóng cởi quần, phóng thích cho dương v*t đã đói khát từ lâu ra ngoài.
Cho dù đã nhìn thấy nó vài lần nhưng Bạch Phù vẫn bị kích cỡ của anh dọa sợ.
Tông Bách đẩy hông về phía trước, quy đầu chen vào tiểu huyệt, Bạch Phù vội chống tay ra sau lưng để lùi lại: "Cậu định làm gì vậy?"
dương v*t vừa được phóng thích khỏi quần lót nên không còn cảm giác đau đớn khi bị bó buộc, nhưng sau khi nhìn thấy tiểu huyệt của cô, nó lập tức trở nên sưng tấy vô cùng, anh không chịu đựng được, khàn giọng trấn an cô: "Yên tâm đi, tôi chỉ cọ ở bên ngoài thôi, không cắm vào đâu mà."
Đương nhiên Bạch Phù không tin.
Nhưng hai chân bị anh đè lại nên không tránh thoát được, chỉ có thể mở to mắt trừng anh.
Anh cúi người xuống, chóp mũi nhẹ nhàng dụi vào má cô.
Lại tới, lại tới nữa rồi!
Bạch Phù muốn tránh nhưng lại không trốn thoát được.
Chỉ nghe thấy anh đáng thương nói: "Bạn học Bạch, tôi nói thật mà, chỉ cọ cọ ở bên ngoài thôi có được không?"
Lông tơ trên mặt anh nhẹ nhàng cọ vào da thịt của cô, khiến nó ngứa ran, cùng với giọng nói kia trông anh chẳng khác gì một chú chó lớn đang làm nũng.
Nhân lúc Bạch Phù choáng váng, anh đã đỡ dương v*t áp vào tiểu huyệt.
Thịt huyệt co rúm lại, quy đầu trượt dọc theo mép huyệt sau đó ấn chặt vào tiểu huyệt của cô.
Cô biết ngay mà, lúc nào anh cũng dùng mấy lời ngon ngọt để dụ cô vào bẫy.
Cả người Bạch Phù cứng đờ, cọ xát thô ráp nóng bỏng mang theo cảm giác vừa tê vừa ngứa, rất thoải mái, dễ chịu đến nỗi khiến lỗ chân lông trên người cô cũng nở ra.
Nhưng lý trí mách bảo cô rằng chuyện này không đúng, cô không thể đắm chìm trong khoái cảm kỳ lạ này.
Nhưng anh lại vuốt ve tiểu huyệt của cô một cách vừa mạnh mẽ lại dịu dàng, như có dòng điện chạy lan ra tứ chi, tê ngứa chồng chất lên nhau, cả cơ thể cũng không nhịn được mà lún sâu vào.
← Ch. 068 | Ch. 070 → |