Vay nóng Tima

Truyện:Em Là Hạnh Phúc Đời Anh - Chương 09

Em Là Hạnh Phúc Đời Anh
Trọn bộ 17 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)

Siêu sale Lazada


NGỌC TRÚC thẫn thờ nhìn cửa phòng khám, rồi cũng u buồn bước vào.

- Bác sĩ! Giấy xét nghiệm đây ạ!

- Ờ! Ờ! ĐƯA ĐÂY TÔI XEM NÀO? Hìhì vị bác sĩ trẻ đưa tay ra nhận mà có vẻ vui vẻ lắm.

Thì đây là lần đầu tiên cậu được tin tưởng trông phòng khám hộ... Cho nên cậu quyết định phải làm cho thật tốt... Chỉ cần cậu gây được uy tín là có thể đỗ tốt nghiệt dễ dàng rồi, biết đâu lại còn có thể được nhận vào đây làm nữa.

khẽ ngẩng mặt lên nhìn khuôn mặt tái xanh của cô, cậu lắc đầu

- Cô mệt như vậy sao không bảo người nhà đưa đi?

- Tôi... Tôi không có người nhà!

(mặt cô xụ xuống, tâm trạng ngày càng tụt dốc không phanh)

- Ôi trời!

Để tôi xem cô bị bệnh gì nào?

(lật đám phiếu xét nghiệm xem xét rất kĩ lưỡng)

- Bác sĩ tôi có phải bị ung thư dạ dày không?

Vị bác sĩ thực tập trẻ, đang xem kết qủa, bèn ngẩng đầu lên nhìn cô chằm chằm

- Sao cô lại hỏi vậy?

*THẮC MẮC, ngạc nhiên*

- Thì tôi thấy triệu chứng cũng giống!

*buồn chán, tuyệt vọng*

- Chắc không phải đâu!

" khẽ thở dài"

- Nếu tôi mà bị ung thư thì tôi không có tiền nằm viên đâu!

Nếu chẳng may cô bị ung thư thật, cô thật sự không muốn làm phiền đến anh, chứ đừng nói xin tiền anh để chữa bệnh.

Căn bệnh này cũng không thể chữa được, có tốn bao nhiêu tiền đi chăng nữa cũng chỉ kéo dài một vài năm, đến lúc đó mà chẳng chết.

Chi bằng chết sớm một chút đỡ ảnh hưởng đến người khác sẽ tốt hơn.

Mà Đến lúc đó anh chắc gì đã cần cô nữa, nếu như vậy chắc là phải đăng ký với bệnh viện ...sau khi mình chết đi sẽ bán Nội Tạng cho họ ... Nhờ họ tiêm cho vài liều thuốc giảm đau trước khi chết.

Sau khi chết đi họ sẽ lấy số tiền mình bán Nội Tạng để hỏa thiêu, an táng, cầu siêu.

Cuộc đời con người đến đây chấm dứt ... Haz~ chẳng có gì phải luyến tiếc cả.

Trong khi cô đang suy tư trăm bề, thì vị bác sĩ trẻ kia cũng không ngừng đáng giá cô

" Nhìn cô ta mặc đồ hàng hiệu có tiếng trên thế giới, ngay cả cái túi sách kia cũng là hàng hiếm, vòng tay, vòng cổ, khuyên tai nếu không phải gắn kim cương thì đá qúy ... Lý do gì mà cô ta nói cô ta không có tiền nhỉ.

Hay cái đám kia chỉ là hàng giả, hàng nhái... Mà cũng không đúng, rõ dàng là hàng thật mà.

Trông cô ta cũng xinh xắn đáng yêu, hay là bồ nhí của một đại gia nào đó, nhưng giờ đã bị đá lên cơ thể mới gầy yếu, thiếu sức sống như vậy.

Thôi đúng rồi, bây giờ thì tàn đời hoa lên mới khóc lóc buồn khổ như vậy.

Không khéo lại còn lây HIV Rồi thì hết đời... Cái này nghi lắm đây.

Cậu khẽ lắc đầu thở dài rồi đủng đỉnh nói

- Trật tự để tôi xem cẩn thận cho.

Nếu chẳng may bị ung thư hay gì đó thật, thì chỉ cần bán một trong số trang sức của cô đã đủ tiền viện phí đến cuối đời rồi.

- Nhưng đó không phải của tôi!

- Trời! Vậy thì mong sao sẽ không có chuyện gì xảy ra!

- Vâng vị bác sĩ trẻ nghiêm túc xem phiếu xét nghiệm một cách tỉ mỉ cẩn thận.

Thậm chí cậu còn mang hẳn sách tham khảo về các chỉ số sinh hóa máu và huyết học ra tra cứu xem xét cẩn thận ...

Không khí căng thẳng qủy dị đến đáng sợ...

Đúng một tiếng sau, . cậu mới từ đống sách vở to đùng trên bàn , ngẩng đầu lên nhìn cô mệt mỏi.

Khiến cô cũng căng thẳng không kém

- Bác sĩ tôi bị sao vậy?

" hồi hộp, căng thẳng"

- Tôi không biết đây là tin vui hay tin buồn đối với cô nữa.

Nhưng mà có như thế nào cô cũng phải thật bình tĩnh...

Cậu vừa lau mồ hôi, vừa thở dài nhìn cô

_ Vâng... Huhuhu cô nghe thấy vậy thì sợ đến tái mặt, kiểu này thì chết là chắc

- Cô bình tĩnh xem nào, chưa gì đã khóc lóc om xòm rồi.

Biết đâu tin này sẽ giúp cô kiếm một khoản tiền lớn thì sao?

- Hức hức Bác sĩ nói vậy là sao?

" Chẳng lẽ mình phải bán nội tạng thật sao"

- Cô chuẩn bị tinh thần tốt chưa?

" căng thẳng"

- Vâng

- Cô... Có thai rồi!

CÓ...THAI hai từ đó như sét đánh ngang tai, cô chết lặng tại chỗ, đầu óc choáng váng, khó thở vô cùng...

Cái gì vậy vậy? Cô như không tin vào tai mình, chân tay run rẩy, mặt mũi tái mép, lắp bắp

- Tô...tôi... Tôi...

- CÓ THAI!

" khẳng định"

Cô giật mình ngước mắt lên nhìn. Người ngã ra sau ... Hoảng hốt... Chẳng lẽ... Không thể như thế được...

- Bác... Sĩ...xem...lại...có...phải...nhầm...không...

- Không nhầm!

- Huhuhu... Không phải đâu, không phải như vậy đâu... Sao lại như thế chứ...huhuhu...

- Cô bình tĩnh đi!

Đừng kích động như vậy!

Cô đang rất yếu, không được kích động đâu.

- Nhưng giờ này có cũng muộn mất rồi, còn ý nghĩa gì đâu.

*****

Ngọc Trúc nghe tin như xét đánh ngang tai ...

Đáng lẽ ra đó phải là tin vui, nhưng sao cô lại buồn và lo lắng thế này.

Ngày trước khi còn sống trong tình yêu hạnh phúc.

Cô đã từng mơ ước rằng... Cô sẽ sinh con cho anh, sẽ cho anh và cô có một gia đình đầy đủ trọn vẹn...

Vì lúc đó cô đã từng nghĩ rằng anh chắc chắn sẽ rất vui khi có bé con.

Nhưng bây giờ cô không dám chắc chắn về điều đó nữa, vì cô có cảm giác anh sắp bỏ rơi cô mất rồi.

Cho dù có con anh cũng chắc gì đã cần cô nữa.

Sợ rằng lúc đó anh lại nghĩ rằng, cô là người con gái không ra gì, bỉ ổi dám mang đứa con ra ép buộc anh.

Cô không muốn làm cho anh phải khó xử và coi thường cô.

" Con à! Sao con lại xuất hiện vào ngay lúc này chứ?

Mẹ biết phải làm sao đâu"

Nhìn Ngọc Trúc mặt mũi u buồn, như sắp khóc đến nơi.

Vị bác sĩ trẻ lại thở dài ngao ngắn

" Đúng như mình đoán, chắc cô ta bị đại gia nào đó bỏ rơi, xong mới biết là có thai, nên mới đau buồn sợ hãi thế này, đúng là không biết giữ thân thì chết, bây giờ dính chưởng thế này, thì tự một mình đi giải quyết hậu qủa"

Nhìn khuôn mặt như sắp chết đến nơi kia! Vị bác sĩ trẻ nghiêm túc hỏi

- Thế bây giờ cô định xử lý cái thai thế nào?

Nghe bác sĩ nói vậy cô giật mình ngẩng mặt lên ngạc nhiên hỏi?

- Ý bác sĩ là sao?

- Cô thật là! Chán cô thật đấy!

Ý tôi là... Nếu cái thai là ngoài ý muốn, cô nên bỏ nó sớm đi trước khi qúa muộn...

*bực mình*

- Bỏ đi!

*thất thần*

- Đúng vậy nhân lúc nó vẫn còn nhỏ cô nên bỏ luôn đi, đợi đến khi cái thai lớn lên rồi, lúc đó cô mà bỏ sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng của cô đấy!

- Nhưng mà...

- Yên tâm đi bây giờ chắc nó chỉ là cục máu đông, phá một phát là nó tan tành ra ngay đó mà, sau đó sẽ hút nó ra ngoài.

- KHÔNG!!!

Nghe bác sĩ nói vậy, cô sợ đến tái mặt, tim cô đập liên hồi...

Giết con ư! Cô không muốn như vậy đâu, không bao giờ muốn như vậy đâu !

Qúa tàn nhẫn, qúa ác độc!

Dù sao đó cũng là giọt máu của anh, đó là nhân chứng để chứng minh cho thời gian hạnh phúc nhất đời của cô.

Sao cô có thể tàn nhẫn giết đi kết tinh tình yêu của hai người được chứ.

Cho dù bây giờ anh không cần cô nữa, nhưng đứa bé là vô tội, nó xuất hiện không đúng lúc thì có gì là sai chứ.

Có chăng cũng chỉ là nó đã đầu thai làm con nhầm người.

Một bố mẹ không thể mang lại cho nó tình yêu thương trọn vẹn được.

Nếu anh rời bỏ mẹ con cô, cô sẽ mang con đến một nơi thật xa, rồi sinh con và yêu thương chăm sóc con thay cho cả phần anh nữa.

Dù sao cô cũng phải cảm ơn anh.

Vì trước khi rời bỏ cô, anh đã trao tặng cho cô đứa con này, một món qùa qúy giá hơn tất cả mọi thứ trên đời. Cô sẽ yêu thương trân trọng nó, sẽ dành tình yêu của cuộc đời mình mà chăm sóc con suốt đời.

Nhưng sao lòng cô vẫn đau như cắt, hay cô đang đau lòng khi biết rằng... lại có một đứa trẻ không cha sắp được sinh ra đời.

Đó sẽ là người thân duy nhất của cô sau này.

Nhưng đến khi con lớn lên, đã bắt đầu hiểu chuyện, làm sao cô có thể trả lời được những câu hỏi như:

Mẹ ơi! Sao các bạn có ba mà con lại không có?

Mẹ ơi! Ba con đâu rồi!

Mẹ ơi! Ba con là ai?

Mẹ ơi! Có phải ba không cần mẹ con mình nữa phải không?

Nghĩ đến đây trái tim cô quặn đau lên từng hồi, nước mắt không biết từ lúc nào đã ướt đẫm mặt...

Tại sao người ta có con thì cảm thấy hạnh phúc, còn cô thì lại đau đớn thế này?

- Cô theo tôi sang phòng siêu âm!

- Dạ!

Câu nói của vị bác sĩ cắt ngang dòng suy nghĩ buồn tủi của cô

- Sang đó xem cái thai được mấy tuần rồi?

Xem nó khỏe yếu thế nào?

Có vấn đề gì không?

Sức khỏe của cô đang rất tệ, lại đang bị thiếu máu trầm trọng.

Nếu cô cứ thế này... Đừng nói đến đứa bé , ngay cả tính mạng của cô cũng khó giữ đấy!

- Tôi... Nếu đứa bé có mệnh hề gì! Thì tôi sẽ chết theo nó.

- Cô thật ngốc... Vì một người đàn ông bạc tình ... Như vậy có đáng không?

- Dù sao đó cũng là người đàn ông đầu tiên cho tôi biết thế nào là cảm giác được yêu thương, bảo vệ, trân trọng, và giống như tôi được sống trong một gia đình hạnh phúc.

Cho nên có lẽ điều đó là đáng, vì đây là người thân duy nhất của tôi, ngoài nó ra tôi không còn gì cả.

- Cô là cô nhi!

Nhưng tôi nghĩ rằng ông trời sẽ không cướp đi mọi thứ của ai bao giờ đâu.

Chúng ta đi thôi. Xem xem bé con cùa cô thế nào rồi

- Vâng! Tôi sẽ không để ông ấy cướp mất thứ cuối cùng này đâu

- Nếu như bé con có chuyện gì, cô cũng đừng đau lòng qúa nhé!

*****

BƯỚC vào phòng siêu âm Ngọc Trúc đứng thẫn thờ giữa phòng, trong tâm trí cô lúc này vẫn đang rối loạn về vấn đề có thai.

Điều đó thật đáng sợ, cô vẫn không thể nào thích ứng được.

Vị bác sĩ trẻ thấy cô như người mất hồn, bèn thở dài lên tiếng

- Cô nằm lên giường đi!

- Vâng!

(cô trong vô thức đi về phía giường nằm xuống)

- Vén áo lên đi!

Nghe vậy cô giật mình hoảng hốt không hiểu

- Ơ! Để thế này không được à?

Tại sao phải vén áo lên?

Tôi không thích như vậy đâu!

- Không vén áo lên thì siêu âm làm sao được!

- Nhưng mà...

- Thế cô có muốn biết mình có thai như thế nào không?

Cái thai ra sao...

- Có muốn!

- Vậy thì vén áo nhanh lên, muộn giờ qúa rồi đó!

- Nhưng mà...

Tự nhiên bắt cô vén áo trước mặt người lạ, thật sự cô không thích tí nào.

Dù chỉ là hở một chút ở bụng thôi cô cũng không muốn... Cơ thể cô chỉ một mình anh biết thôi.

- Cái cô này có nhanh lên không... Xoạt...

Tự nhiên bị vén áo cô giật mình quát lớn

- Ơ! Sao anh lại tự ý vén áo tôi lên!

- Tôi nhìn bụng phụ nữ chán rồi, không thèm nhìn bụng cô đau mà sợ.

Giữ chặt áo để tôi siêu cho.

" Có con rồi mà còn lắm chuyện bày đặt giữ gìn, ngu ngốc mà vẫn muốn giữ trong sạch cho tên phản bội kia sao"

Ngọc Trúc đành nằm im để anh ta bôi chất bôi trơn lên bụng, rồi đặt máy di di khắp bụng cô.

Cô cố gắng nhìn vào màn hình xem thấy gì không, nhưng có trợn căng mắt ra ... Thì cô cũng chẳng nhìn thấy gì cả.

Đành phải quay sang định hỏi bác sĩ.

Nhưng khuôn mặt anh ta cũng hình sự không kém, mắt anh ta cũng như lòi ra nhìn chằm chằm vào màn hình, lông mày và vầng trán nhăn lại không ngừng, trên khuôn mặt đó cô có thể đọc được sự bối rối khó hiện ra ở đó!

Ngọc trúc đang định cất miệng hỏi, thì miệng anh ta đã lẩm bẩm

- Quái lạ! Sao lại không tìm thấy nó ở đâu là thế nào nhỉ?

Rõ dàng xét nghiệm nước tiểu thấy có thai mà!

Sao siêu âm lại không thấy nhỉ?

Nghe đến đó khuôn mặt cô tái nhợt, lòng lo sợ vô cùng.

Chuyện gì thế này, không tìm thấy con là sao?

Cô sợ hãi run rẩy lắp bắp

- Bá...bác...sĩ... Con ...con tôi sao rồi?

Sa...sao...sao lại không thấy?

- Cô bình tĩnh nào!

Có thể do cô qúa yếu nên thai đã chết lưu .

Hoặc cũng có thể d...

- KHÔNG! Con của tôi không thể chết được, sao lại như vậy được chứ!

Anh nói dối huhuhu cô hoảng loạn khóc lớn, đầu lắc không ngừng, run rẩy sợ hãi không biết phải làm sao

- Cô bình tĩnh nào!

Để tôi siêu kĩ lại một lần nữa xem sao.

"Nếu như mất rồi thì càng tốt chứ sao, làm gì mà cứ như.."

A! Thấy nó rồi này!

Hóa ra là ở đây! Thà nào tìm mãi không thấy *chấm chấm mồ hôi*

Ngọc Trúc nghe thấy vậy thì vô cùng mừng rỡ

- Đâu! Đâu! Con tôi đâu?

- Đây này

(anh chỉ tay vào 1 chấm nhỏ đậu ở bên ngoài tử cung)

- Mới nhỏ như vậy thôi à!

Nhưng sao nó lại ở bên ngoài?

<cô vui vẻ tò mò hỏi>

- Ở ngoài như vậy là có hai khả năng.

Thứ nhất là do cô và thai nhi qúa yếu, nên không thể đưa vào tử cung ngay được.

Thứ 2: có thể là do cô bị mang thai ngoài tử cung

- Nghĩa là sao bác sĩ?

Như vậy con tôi có sao không?

- Có nghĩa là:

nếu con cô ở trường hợp thứ nhất, thì một thời gian nữa nó sẽ tự động đi vào tử cung.

Còn nếu nó không chịu vào mà vẫn đậu ở vòi trứng, sẽ dẫn đến trường hợp thứ hai.

Khi cái thai ở bên ngoài đến tháng thứ 3, lúc đó nó qúa lớn sẽ dẫn đến vòi trứng sẽ bị vỡ do không chứa đựng nổi, tử cung cũng sẽ bị chèn ép, gây ra vỡ tử cung... Đến lúc đó chỉ có con đường chết thôi, y học cũng bó tay.

- Ý anh là...

<run rẩy, sợ hãi>

- Tôi nói thật nhé!

Cô nên bỏ cái thai đi, càng sớm càng tốt.

Vì cho dù nó có vào trong tử cung cũng yếu đuối, không khéo khi sinh ra còn bị dị tật bẩm sinh nữa, đến lúc đó khổ cho đứa trẻ và cô nữa.

Còn nếu cô có thai ngoài tử cung thật, thì càng phải bỏ thật sớm , trước khi đã qúa muộn... Cô nên nhớ mất đứa này, còn có cơ hội sinh đứa khác. Nhưng nếu chết cùng với nó thì không đáng đâu.

- Không!

Đó là giọt máu của anh ấy!

Tôi sẽ không bao giờ bỏ nó đâu!

Dù sao trên thế gian này tôi chỉ có mình bé con làm người thân, nếu nó mất đi tôi cũng không thiết sống nữa.

- Cô... NGU NGỐC.

- Vậy là khám xong rồi phải không bác sĩ?

Tôi về được chưa!

- Một tuần nữa cô nhớ phải đến đây khám!

Lúc đó bác sĩ Triệu sẽ tự tay khám cho cô!

Có vấn đề gì sẽ xử lý sau.

Cô nhớ phải giữ


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-17)