← Ch.07 | Ch.09 → |
NÓI LIỀN Một mạch xong, cô khóc lớn chạy thẳng lên phòng, không thèm nhìn anh nữa, cô giận anh lắm rồi. Anh vô tâm lắm
" huhuhu đồ đáng ghét nhà anh, sao anh chỉ nghe một phía mà không thèm tin em ... Huhuhu... Chẳng lẽ anh cũng như bọn họ, đều coi thường em... Huhuhu... Đạo chích thì sao? Em đã lấy gì của anh chưa ... Trộm thì không có quyền được yêu thương, không có quyền được tin tưởng sao? ... AAAAAA Em ghét anh , ghét anh ... ÔI! Đau bụng qúa! Mình đau chết mất! Huhuhu... Đau qúa à... Huhuhu ..."
cô đau đớn quằn quại ôm bụng, không hiểu sao lại như vậy nữa .
Nằm trên giường nước mắt cô không ngừng rơi, tại sao lại như vậy chứ? Rõ dàng lúc đầu rất hạnh phúc mà ... sao anh lại thay đổi nhanh như vậy.
Lúc trước anh đã từng nói anh sẽ luôn yêu thương, chăm sóc, bảo vệ cô.
Vậy mà bây giờ anh đang đối xử với cô như thế nào đây.
Cô đang đau ốm khổ sở thế này ... Liệu anh có một chút nào lo lắng cho cô không, liệu có chút nào thương xót đến cô không.
Bảo vệ ư? Khi bọn họ đều hiểu sai về cô, nói không tốt về cô, coi thường khinh bỉ... Thì anh đã làm gì? Hùa theo bọn họ tổn thương cô, không bênh vực, che chở cho cô thì thôi, đằng này còn nhẫn tâm làm đau trái tim cô ...
Và điều quan trọng nhất trong tình yêu mà anh không làm được ... Niềm tin.
Trong tình yêu nếu không có sự tin tưởng lẫn nhau, thì làm sao có được tình yêu bền vững.
Anh đã quên tất cả lời hứa với cô rồi... Hay cô đã không còn chỗ ở trong tim anh nữa. Sự hững hờ của anh như con dao cứa vào trái tim cô ...từng chút một rỉ máu.
Bây giờ cô đã mất tất cả, trắng tay thật rồi.
Có Lẽ sai là do cô thật ... Vì đã qúa khờ khạo tin vào tình yêu cổ tích.
Làm gì có chuyện hoàng tử yêu lọ lem nữa chứ?
Anh thuộc về thế giới thượng lưu của anh, còn cô là con người của thế giới hạ lưu ... Làm sao cô có thể với tới, chạm được vào anh đây.
Thế giới của anh làm sao có thể có cô ở trong đó được ... Những ngày tháng qua phải chăng là ảo giác hay là một giấc mơ... Một giấc mơ ngọt ngào, và cô đang dần tan biến.
" Ngọc Trúc mày thật ngốc, mày nghĩ anh ấy thích mày hay sao? Đúng là đồ ngốc mà.
Một đứa con gái chẳng ra gì, làm sao anh ấy thèm để tâm đến chứ.
Chẳng qua lúc ban đầu anh ấy chỉ muốn đùa giỡn với mày thôi. Bây giờ anh ấy bắt đầu chán rồi, sắp rời xa mày rồi.
Ngọc Trúc Tỉnh lại đi, tất cả sắp kết thúc rồi. Nơi này sắp không phải là tổ ấm của mày nữa rồi".
Cô đau đớn nước mắt không ngừng rơi, cô không thể tưởng tượng nổi ... Nếu mất anh rồi cô sẽ phải sống thế nào đây.
Khi cô cảm thấy rơi vào bờ vực của tuyệt vọng... Thì Quản Gia gõ cửa bước vào.
- Cô Ngọc Trúc tôi vào chuyển lời của Ông chủ ... Ông ấy nói rằng nếu cô mệt thì lên đi bệnh viện khám. Nếu cô bị bệnh thật thì cậu ấy sẽ tin cô.
- Nếu tôi không có bệnh
" không biết bệnh không ăn được có phải là bệnh không nhỉ"
- Cậu ấy ghét nhất là bị lừa dối.
Xe tôi đã chuẩn bị dưới nhà rồi. Xong cô xuống luôn đi nhé!
- Vâng!
" xem ra không tránh được đến bệnh viện rồi, mình sợ nơi đó lắm. Ước gì có anh ấy đi cùng thì tốt... Nhưng có lẽ mình mơ mộng hão huyền rồi"
- Tôi đi xuống trước, xong cô xuống luôn nhé!
Nhìn bác quản gia đi khỏi mà cô thở dài não nề.
"Anh lại muốn thử em gì nữa đây"
Cô chán nản xuống giường rồi chuẩn bị xuống nhà.
Đi xuống tầng một, cô thấy rất nhiều người làm nhìn cô với ánh mắt kinh bỉ, giễu cợt xen lẫn coi thường, cũng có một số ánh mắt vô cảm dành cho cô.
Nhưng cô bỏ qua hết, cô mắc kệ tất cả, bây giờ cô chỉ cần anh thôi.
- Bác quản gia! ANH HOÀNG KỲ đâu rồi ạ.
- Chủ nhân đi làm rồi. Cậu ấy nhắn lại ... Cậu ấy còn bận việc công ty lên... Cô tự đi đến bệnh viện khám bệnh một mình đi.
- Đi một mình? Tôi... Tôi... Có thể không đi được không.
Cô vừa dứt lời, thì có cô hầu gái xen vào.
- Hahaha. Đúng là ... Có tật giật mình.
- Im ngay! Cậu ấy muốn đi đi khám và có kết qủa ngay hôm nay, không thể không đi được.
- Thôi được rồi! Tôi hiểu rồi! Đi thì đi.
Cô quay lưng đi thẳng ra ngoài, bước vào trong xe với tâm trạng nặng chĩu, mệt mỏi tuyệt vọng... Nơi này sắp không dành cho cô nữa rồi
*****
NGỒI trong chiếc xe sang trọng, NGỌC TRÚC cảm thấy tâm trạng vô cùng nặng nề, trái tim cô nặng trũi nhói buốt.
Ngồi dựa vào ô cửa kính nhìn ra bên ngoài, nước mắt cô không ngừng rơi, từng giọt nước mắt cứ lăn dài trên má, cô khóc trong câm lặng, nỗi cô đơn vây lấy cơ thể.
Không gian yên ắng cô tịch tĩnh lặng đến đáng sợ.
Rõ dàng trong xe có đến hai người mà không khí căng thẳng đến bùng nổ.
Người lái xe chỉ phát ra những tiếng thở dài trên suốt đoạn đường, còn cô trong đôi mắt vô hồn, những giọt lệ không ngừng rơi xuống.
Xe dừng trước cổng một bệnh viện lớn.
Cô nhìn vào mà tâm trạng nặng nề, đau đớn.
Khẽ lau đi nước mắt, cúi gầm mặt xuống coi như chưa nhìn thấy gì, chưa nghe thấy gì.
Nhưng cô không được toại nguyện khi giọng người lái xe vang lên
- Đến nơi rồi! Cô xuống khám đi! Tôi sẽ ở đây đợi cô.
Ngọc Trúc ngước khuôn mặt đẫm nước lên nhìn ông, hoảng hốt như cầu xin
- Bác ơi! Cháu có thể không xuống được không?
- Không được đâu. Ông chủ đã dặn hôm nay phải khám cho xong rồi .
Cô không lên cãi lời ông ấy.
- Nhưng mà...
- Cô vào đi.
Phòng khám đặc biệt của bác sĩ Dương đó.
- Cháu sợ lắm.
- Đừng sợ. Nếu cô bị bệnh thật ông chủ sẽ biết cách lo liệu.
Còn nếu bệnh cô là giả, thì cẩn thận đấy.
Ông chủ ghét nhất là sự lừa dối.
Thôi cô xuống đi!
Bác lái xe xuống mở cửa mời cô ra ngoài.
Khiến Ngọc Trúc cho dù không muốn, cũng phải chần chừ miễn cưỡng bước xuống xe.
Vừa bước vào trong đại sảnh bệnh viện, đầu óc cô quay cuồng, sự ám ảnh hãi hùng khi còn nhỏ của cô lại ùa về.
Lúc đó khi cô được 5 tuổi, thì phải chứng kiến ba mẹ mình từ nơi này mà mất đi.
Cô ghét bệnh viện, cô căm hận những người ở đây, họ là đồ giả tạo, đồ tàn nhẫn.
Nếu năm xưa chỉ cần họ chú ý không bỏ mặc ba mẹ cô, thì ba mẹ đâu có phải ra đi trong oan uổng như vậy.
Cô hận bọn họ, cô căm thù nơi này.
Cô đã từng nhủ không bao giờ bước vào nơi này thêm lần này nữa.
Vậy mà vì anh, cô đã phải nhắm mắt buông xuôi bước vào nơi đáng hận này.
Để làm gì đây? Chứng minh điều gì?
Liệu anh có tin cô không?
Thẫn thờ bước đi trong tâm trạng ngổn ngang mọi bề, cô thật không hiểu vấn đề sức khỏe của tôi thì liên quan gì?
Mải suy nghĩ vẩn vơ, cô bước đến cửa phòng làm việc của bác sĩ họ Dương kia, từ lúc nào không hay.
Thở dài ảo não cô chán nản bước vào.
- Chào anh! Xin hỏi anh có phải bác sĩ Dương không ạ?
- Cô đến khám bệnh phải không?
- dạ vâng.
- Bác sĩ Dương có việc bận phải ra ngoài.
Nhờ tôi ở đây khám bệnh hộ.
Nếu cô muốn tôi sẽ khám cho cô.
Hay cô muốn chờ Người.
- Ai khám cũng vậy thôi.
Anh khám cho tôi luôn đi, tôi không có thời gian đâu.
- Vậy cô ngồi đây, để tôi khám cho.
- Vâng!
- Cô bị bệnh gì?
- Tôi không biết!
- thế cô đau ở đâu?
- Tôi đau ở bụng
- Thế đau làm sao? Triệu chứng thế nào?
- ờ! Lúc đau lúc không, đau quằn quại dữ dội lắm, nhiều lúc buồn nôn lắm, ăn gì cũng nôn ra, tôi còn hoa mắt chóng mặt. Sợ ăn thèm ngủ...
- Thôi được rồi. Cô có gia đình chưa?
- Gia đình?
- Nghĩa là có chồng chưa đó mà.
- Chồng! Tôi chưa
" ỉu xìu"
- Thế có bạn trai chưa?
- Bạn trai! Tôi cũng không biết nữa.
" mặt buồn như sắp khóc"
- Nghĩa là sao?
- Tôi cũng không biết quan hệ của chúng tôi là gì nữa!
NGhĩ đến vấn đề này lòng cô đau vô cùng, anh chưa một lần nói yêu cơ, chưa một lần tỏ tình, hứa hẹn.
Là do cô mơ mộng qúa chăng, bây giờ nghĩ lại mới thấy mình thật ngốc.
- Thế hai người đã từng nảy sinh quan hệ chưa?
- Dạ *giật mình*
Nảy sinh quan hệ?
" ngơ ngác"
- Có nghĩa là hai người ấy ấy ấy đấy.
- Ấy ấy ấy là cái gì? Tôi không hiểu.
- Hai người ĐÃ TỪNG NGỦ VỚI NHAU CHƯA?
<vị bác sĩ thực tập mất hết kiên nhẫn với bệnh nhân nai ngơ ngác này>
- Ngủ ạ? Dạ có không hiểu sao nói đến vấn đề này lòng cô đau vô cùng.
Nhưng bây giờ cô đang vô cùng xấu hổ trước sự săm soi của vị bác sĩ vô duyên này.
- Tôi hiểu rồi.
Bây giờ tôi sẽ viết giấy cho cô. Cô sang phòng xét nghiệm lấy máu, rồi thử máu nhé!
Xem nào phải thử Huyết Học, Sinh Hóa Máu, Thử cả nước Tiểu nữa.
Cô chỉ cần nói cô ở phòng đặc biệt, các chị ấy sẽ làm cho cô ngay.
Sau đó chúng ta sẽ siêu âm ổ bụng từ trên xuống dưới, nếu không thấy gì nữa thì sẽ nội soi dạ dày tá tràng, xem thế nào?
Nhiệm vụ của cô là vậy.
Giấy đây, đi lấy máu và nước tiểu làm xét nghiệm đi.
Cô phải cố lên nhé!
Đây là lần đầu tiên tôi khám bệnh đấy. Cô phải giúp tôi nhé.....
*****
SAU khi lấy máu xong cô bước ra ngoài mà mắt hết cả lên, cô choáng váng đến suýt ngã qũy.
Cũng do mấy hôm không ăn uống gì, sức khỏe giảm sút vô cùng.
Tự nhiên bị mất đi một lượng máu không nhỏ, khiến cô không thể nào chịu đựng nổi, khẽ vội vàng ngồi xuống ghế chờ cho khỏi ngã, cô thể hổn hển người mệt vô cùng, hai mắt cô nhìn xung quanh tối sầm lại không thể nhìn rõ gì nữa, trong khi đầu óc cô choáng váng, sức lực cạn kiệt.
Cô mệt mỏi dựa hẳn vào ghế, khẽ nhắm mắt lại nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Ở đây một mình cô đơn cô thấy tủi thân vô cùng, chẳng lẽ số phận cô suốt đời phải sống trong cô đơn buồn tủi sao?
Khi còn bé thì ba mẹ mất đi, cô được cô nhi viện mang về nuôi nhưng ở đó cô cũng chẳng có một ngày được sống trong yên bình hạnh phúc, vì những đứa trẻ khác ghen ghét, bị những mẹ ở đấy hắt hủi .
Đến năm 13 tuổi cô bỏ ra ngoài bươn trải với cuộc sống, bao nhiêu vất vả tủi nhục cô đều trải qua hết, rồi đến khi cô gia nhập bang trộm cắp, cứ ngỡ là đó sẽ là mái nhà của mình nhưng ai ngờ, bọn họ cũng chỉ là những người gian dối giả tạo ... Cô hận bọn họ, cô căm ghét cuộc sống tăm tối này.
Sau một lần trộm không thành cô đã gặp anh, người đàn ông mà cô đã từng nghĩ rằng đó là ánh sáng cuộc đời mình, người mà cô đã tin tưởng trao anh một thứ, người mà cô ngỡ rằng anh sẽ là bến bờ hạnh phúc, là người mà ông trời đã trao tặng cho cô...
Nhưng hình như tất cả không phải thế, hóa ra đối với anh cô chẳng là gì cả, cái gì mà ánh sáng, nơi bình yêu, tình yêu chứ... Hão huyền.
" Ngọc Trúc mày thật ngốc, ai cần mày chứ? Vài lời nói ngọt ngào mà mày đã ngu ngốc đi tin người ta rồi, giờ thì mất hết tất cả rồi.
Sao mày không nghĩ đến mày là người thế nào?
Người thấp hèn của xã hội mà đòi với giới thượng lưu như anh sao?
Lại còn ôm mộng muốn có được anh nữa! Ngốc qúa!
Biết anh sắp không cần mình, Nhưng... Sao vẫn còn yêu.
Nghĩ về anh nước mắt cô trong vô thức lại rơi đẫm áo...
Tiếng người nói ồn ào khiến cô thoát khỏi suy nghĩ đau buồn đó để trở về thực tại.
Khẽ lau đi nước mắt, và mở đôi mắt đẫm lệ vô hồn ra nhìn mọi thứ xung quanh ...
Nhìn những người bệnh ai cũng được người thân đưa đón cẩn thận nâng niu, còn cô thì bị bỏ rơi ở đây một mình ...
Lúc này đây cô thật sự rất muốn có người thân bên cạnh ... Nhưng cô làm gì còn ai nữa đâu?
Anh giờ đây có phải người thân của cô nữa không?
Câu hỏi này cô đã thắc mắc rất nhiều lần nhưng không dám đối mặt với nó.
Mang tâm trạng buồn phiền u uất nhìn dòng người qua lại... Ước gì lúc này đây có anh bên cạnh thì tốt biết mất, chỉ cần vài giây, vài phút thôi là cô đã cảm thấy mãn nguyện lắm đó ...
Tiếng gọi lớn cắt đứt dòng suy nghĩ của cô
- Triệu Ngọc Trúc!
- Dạ
(cô giật mình trả lời theo bản năng)
- Phíêu xét nghiệm của cô làm xong rồi?
Mau mang về cho bác sĩ khám bệnh, điều trị
- Vâng! Cảm ơn chị!
Trong vô thức cô đưa tay ra lấy tờ phiếu rồi thẫn thờ trở về phòng khám vừa rồi.
Cô cầm lấy tờ phiếu một cách hững hờ chẳng thèm quan tâm đến nó, cũng không muốn biết bên trong tờ phiếu đó kết qủa là gì?
Vì giờ đây đối với cô là bệnh gì cũng không quan trọng nữa rồi.
Nếu đó là ung thư thật thì cũng chẳng sao. Tốt nhất cứ là ung thư giai đoạn cuối luôn đi, cuộc sống này với cô đã trở lên vô nghĩa mất rồi. Sống chết có còn quan trọng nữa không khi mình cảm thấy tuyệt vọng và chán ghét của sống này.
Không biết khi cô chết đi? có ai khóc cho cô không nữa?
Mải suy nghĩ cô bước tới trước phòng phám từ lúc nào không hay?
← Ch. 07 | Ch. 09 → |