← Ch.06 | Ch.08 → |
VỪA vào đến phòng cô đau đớn, cố đi đến giường.
Vừa vào trong giường cô mệt mỏi thở hổn hển, bụng cô mỗi lúc 1 đau hơn. Cô đau đớn quằn quại rồi ngất lịm đi lúc nào không hay.
Anh vừa họp xong, chưa kịp nghỉ ngơi, đã vội gọi về cho cô, tự nhiên anh thấy nhớ cô vô cùng, lòng anh bỗng nhiên có cảm giác nóng như lửa đốt. Anh muốn nghe giọng nói của cô, cho dù là giận hờn, mắng anh cũng được.
Anh gọi đi, gọi lại cho cô mấy lần nhưng cô không nhấc máy(lúc này Ngọc Trúc đang ngất xỉu) cảm giác lo lắng trong anh càng nhiều hơn, mong rằng cô chỉ vì giận hờn, mà từ chối điện thoại của anh.
Nghĩ 1 lát, anh lại gọi điện về nhà. Hỏi mọi người xem tình hình cô thế nào?
Người nhấc máy là cô giúp việc
- Alô
- Tôi đây
- Ông chủ ạ? Ông...
- Ngọc Trúc thế nào rồi, cô ấy ở nhà hay đi làm
- Dạ hôm nay cô ấy không đi làm.
Cả ngày nay cô ấy nằm trên giường ngủ suốt.
Không chịu ăn uống gì cả
- Cô ấy không ăn thì cũng phải khuyên cô ấy ăn cho bằng được chứ .
Lý quản gia đâu ông ấy cũng để mặc cô thế à?
- Dạ không?
Sáng nay Lý quản gia đã phải thay đổi 10 món ăn, chạy lên chạy xuống vất vả, mong cho hợp ý cô ấy.
Nhưng cô ấy hết chê này chê nọ, rồi kêu kinh tởm, còn giả bộ nôn ọe trước mặt lý quản gia. Làm khó dễ ông ấy đủ điều.
Cuối lại nói không muốn ăn nữa, rồi nhịn luôn
- Chắc cô ấy mệt mỏi không muốn ăn thôi!
- Cũng không đúng.
Vì buổi chiều bọn tôi còn bắt gặt cô ấy trong bếp.
Nhưng nhìn thấy bọn tôi cô ấy lại kêu đau bụng, rồi lên luôn.
Mọi người đều nghĩ cô ấy đang cố gắng làm khó mọi người.
- ý cô là sao?
- Thì chúng tôi cũng thấy lạ.
Khi ông chủ ở nhà cô ấy có kén ăn, gớm ghê, khó tính như thế đâu.
Khi ông chủ vừa đi, cô ấy liền quay ngoắt thay đổi, ngay cả Lý quản gia cô ấy cũng không coi ra gì.
Cô ta còn....
_ Nghinh Hương cô đang nói linh tinh cái gì vậy? Mau đưa điện thoại cho tôi!
- Vâng! LÝ QUẢN GIA
_ ông chủ đã giải quyết công việc xong chưa ạ
" cố tình đánh lạc hướng chú ý của Hoàng Kỳ)
- Ngọc Trúc có phải như cô ta nói không?
- Hôm nay cô Ngọc Trúc chỉ hơi mệt, không như người nghĩ đâu
- Tôi muốn gặp cô ấy! Gọi cô ấy xuống đây.
- Cô Ngọc Trúc vẫn còn đang ngủ, nếu đánh thức cô ấy bây giờ e rằng...
- Thôi được rồi. Tạm thời tôi tin ông.
Khi nào cô ấy dậy thì bảo cô ấy gọi cho tôi.
Thôi tôi cúp máy đây
- Vâng thưa ông chủ.
Cúp máy xong Lý quản gia quay sang chỗ mấy cô hầu gái
_ Ai cho cô giám nói linh tinh với ông chủ
- Nhưng tôi nói đúng rồi, dõ dàng từ lúc ông chủ đi vắng, cô ta chuyển sang làm khó mọi người.
Ăn món gì cũng chê, từ trước đến nay lúc nào cô ta chẳng ăn món đó, lúc có ông chủ ở bên thì khen lấy khen để, khi ông chủ đi vắng là kêu kinh tởm rồi còn nôn ọe nữa .
Cô ta còn hành hạ quản gia nữa. Chúng tôi thấy vậy cũng thương thay cho qủan gia
- Dù sao chuyện này cũng không nên nói với ông chủ.
Ông chủ ghét nhất là người giả tạo hai mặt, thâm hiểm.
Khó khăn lắm ông chủ mới mở lòng với người con gái này.
Ta không muốn vì vấn đề nhỏ nhặt làm ông chủ buồn.
- Nhưng cứ để như vậy cô ta được nước lấn tới thì sao?
Người lên nhớ cô ta xuất thân là kẻ trộm đấy
- Cứ để theo dõi 1 thời gian đã xem cô ta thực hư thế nào rồi tính sau.
Lỡ như cô ta khó chịu thật thì có thể cô ta bị dạ dày .
Nhưng sao cô ta không cho bác sĩ khám
- Vì sợ âm mưu bị lộ. Mà cô ta có bệnh đâu mà khám.
Ai mà đau bụng dữ dội, rồi nhìn thấy đồ ăn là kinh khủng đến thế đau.
Dạ dày cũng không thể thế được.
Họ thoải mái nói chuyện, mà không biết rằng anh đã nghe thấy hết.
Anh đã bật thiết bị nghe trộm thông qua đầu dây điện thoại anh vừa gọi đến.
"Mong rằng em không lừa dối tôi, tình cảm của em là thật, mong rằng em không phải là người mang theo mặt nạ.
Mong rằng em đang ốm, để tôi có thể tiếp tục ở bên tôi, cho tôi cơ hội chăm sóc em.
Em đừng bao giờ lừa dối tôi điều gì nhé.
Vì từ trước đến nay chưa có kẻ nào lừa dối tôi mà được sống sót.
Anh thở dài, rồi tiếp tục công việc của mình.
Có lẽ anh lên giải quyết bọn Hắc Bang ngay thôi.
Anh xong sớm để tìm hiểu về cô .
Vì từ khi quen cô anh đã qúa chủ quan, chưa vào giờ nghĩ đến việc điều tra danh thế của cô.
Nhưng bây giờ anh lên làm dõ mọi việc, để biết rằng cô còn có thể bên anh được nữa không.
Thứ mà trước nay anh luôn coi là phù phiếm.
Nhưng giờ đây anh đang do dự và lo lắng sẽ mất nó mãi mãi: tình yêu.
*****
Cả 1 ngày Ngọc Trúc mê man trên giường.
Mọi người thấy cô như vậy chỉ gọi qua, nhưng cô vẫn ngủ thiếp, lên không giám làm phiền cô.
Anh sau khi giải quyết xong chuyện Hắc Bang. Mà vẫn thấy cô chưa gọi về cho mình.
Khiến anh có chút buồn bực, lo lắng.
Kiểu này anh phải về sớm xem cô thế nào, thật ra em đang muốn gì đây?
Ngọc Trúc mệt mỏi uể oải thức dậy, cô vừa ngồi dậy thấy vô cùng hoa mắt chóng mặt.
Đã mấy ngày không ăn gì, cô như người mất đi sự sống, làn da xanh xao tái nhợt, đôi mắt long lanh, sống động giờ đã vô hồn.
Vì ngủ cả ngày lên người nhức mỏi, tê dại, cô đành cố lết lên ngồi dựa vào thành giường.
Những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên khuôn mặt tái nhợt, méo mó, vì giờ đây bụng cô đang rất đau.
Nó đang quặn lên từng đợt, cô ôm bụng khóc dở méo dở.
Không biết có phải nhịn ăn lâu ngày hay không?, mà bụng cô đang đau kinh khủng.
Nhưng cứ nghĩ đến đồ ăn là cảm giác buồn nôn lại vây lấy, khiến cô vô cùng sợ hãi, không biết có lên gọi đồ ăn không nữa .
Càng nghĩ cô lại càng buồn không hiểu mình bị làm sao nữa .
Ước gì bây giờ có anh ở đây thì tốt biết mấy. Những lúc như thế này cô lại càng thấy buồn và nhớ anh nhiều hơn.
Có anh ở bên cô sẽ không phải lo lắng gì cả, sẽ được anh yêu thương chăm sóc, nâng niu.
-" khi nào anh mới về với em đây???. Em nhớ anh lắm!!! HOÀNG KỲ À huhuhu"
Cô úp mặt khóc nức nở, chắc do mấy ngày nay khóc qúa nhiều lên nước mắt cô sắp cạn khô rồi.
Bụng cô lại bắt đầu nổi lên những trận đau dữ dội, nó quằn quại nơi vùng bụng dưới.
Khiến cô thật sự không hiểu nổi thế nào nữa.
" chẳng lẽ lại sắp đến tháng, đáng lẽ ra là đến ngày Nguyệt Sự rồi, nhưng sao vẫn chưa thấy nhỉ .
Hay sắp bị rồi lên mới khó chịu như vậy.
Nhưng mà đau qúa à!"
Cô nằm trên giường gập người ôm bụng, mong rằng cảm giác đau đớn sẽ vơi đi. Nhưng cơn đau ngày càng tăng.
Khiến cô đã từng nghĩ đến thà chết đi còn hơn.
Nỗi đau +tuyệt vọng + Nhớ thương.
Khiến cô mệt mỏi dẫn đến suy nghĩ những điều bi quan nhất.
CÔ ĐANG nằm khóc trong tuyệt vọng, bỗng quản gia gõ cửa bước vào, làm cô ngượng ngùng vội lau khô nước mắt. Cô không muốn người khác biết mình yếu đuối rồi thương hại mình.
- Cô Ngọc Trúc! Ông chủ đang từ sân bay chở về, cô có muốn xuống nhà chào Đón ông ấy không?
- Bác... Bác... BÁC NÓI THẬT CHỨ ... Hoàng Kỳ về rồi?
(Cô đang nằm mệt mỏi trên giường, nghe thấy anh sắp trở về, vội bật dậy, khuôn mặt xanh xao nhìn ông quản gia như rò hỏi)
- Vâng!
- Anh ấy về thật rồi! Cháu ... Cháu sẽ xuống đón anh ấy. Bác cứ xuống trước đi rồi cháu xuống.
(Khuôn mặt tái nhợt hiện rõ vẻ mừng rỡ, nhưng không hiểu sao cô không cười được. Không biết từ nơi nào sâu thẳm nơi trái tim cô đang có chút gì đó lo lắng, sợ hãi. )
Thân thể yếu đuối mỏng manh đang không ngừng run rẩy, nhưng cô vẫn cố gắng xuống giường. Vào phòng tắm làm vệ sinh. Rồi cô chọn bộ váy mà anh thích nhất. Trang điểm thật đẹp làm tránh đi vẻ mặt nhợt nhạt, để xuống nhà chào bón anh.
Vì mấy hôm không được gặp anh, lên cô muốn khi xuất hiện trước mặt anh, cô phải thật rạng rỡ <tốn nửa hộp phấn hồng, chát mãi khuôn mặt xanh xao kia mới trắng hồng hơn 1 chút>.
Phải có sức sống, phải giống như Ngọc Trúc thường ngày của anh. Nếu không anh sẽ ghét cô mất.
VỪA BƯỚC XUỐNG PHÒNG KHÁCH. Cô Nhìn thấy anh đang ngồi trên ghế sôpha uống trà.
Không hiểu sao tim cô đập thịch thịch. Cô nhớ anh qúa! Cuối cùng anh cũng về với cô rồi.
Cô sung sứơng chạy về phía Sôpha ôm chầm lấy anh
- Anh! ANH VỀ RỒI!
- Ừ! Anh về rồi
(anh cũng vòng tay ôm lấy cô, vuốt tóc cô, hôn lên trán cô sủng ái)
- Em nhớ anh lắm đó! HỨC HỨC. Giận anh để người ta ở nhà một mình!
(Cô rúc vào lòng anh sâu hơi, cảm nhận nhịp tim của anh, hơi thở và mùi hương trên người anh. Để cô tin chắc rằng anh đã về bên cô)
- Anh cũng rất nhớ em. Cho anh xin lỗi nhé! Em ở nhà tra tấn bản thân hay sao mà gầy thế này, anh ôm không đẫy tay rồi này.
- Em ốm rồi! Thật đấy!...Em sợ lắm!... Không biết em bị sao nữa
- Vậy sao anh mới bác sĩ tới lại không chịu khám bệnh?
- Thì ốm bệnh tương tư làm sao mà chữa được.
Mấy hôm nay em không ăn được gì, lên chỉ hay bị đau bụng thôi.
- Vậy mình đi ăn trưa thôi. Anh sẽ đút cho em ăn.
- Vâng ạ.
Anh đứng dậy rồi bế cô lên luôn.
Nhưng khi vừa bế cô lên anh bỗng giật mình.
??Sao? Cô lại gầy yếu sút cân thế này??
*****
ANH bế cô vào phòng ăn, ngồi xuống ghế, đặt cô trên đùi mình.
Ngọc Trúc đang nghịch tóc anh lên không để ý đã đến bàn ăn, bỗng nhiên cô ngửi thấy mùi gì tanh kinh khủng, khó chịu vô cùng.
Cô còn chưa biết là gì đã bị anh kéo tay ra, bắt ngồi quay vào bàn cẩn thận, không cho nghịch ngợm nữa.
- Em xem thử xem, đây là những món mà em thích nhất đấy. Bây giờ anh về rồi, không được hờn giận nhịn ăn nữa đâu đấy.
- Vâng cô nhìn anh mỉm cười, rồi quay lại nhìn đống đồ ăn trên bàn .
Nhưng vừa ngửa thấy mùi thức ăn, cô thấy kinh tởm vô cùng, cái thứ gì mà kinh khủng thế này. Cô có cảm giác rất buồn nôn, càng ngửi càng khó chịu, Ngọc Trúc cố gắng nghiến răng nghiến lợi, cắn chặt răng, không cho mình có những hành động trước mặt anh.
Thế lên mới có tình cảnh, cô ngồi im lặng, phòng mang trợn má, nhìn chằm chằm vào đống đồ ăn, chẳng khác nào nhìn kẻ thù.
- Em làm sao vậy? Sao không ăn đi?
Anh Thấy cô hôm nay rất lạ, bình thường cô rất ham ăn, sao hôm nay lại nhìn đồ ăn như nhìn kẻ thù thế này?
Chẳng lẽ lời mọi người nói là đúng.
Thấy cô như vậy, anh bèn lấy đũa gắp cho cô miếng mực xào đưa lên tận miệng cho cô.
- Em ăn đi này! Há miệng ra A nào!
Cô không nói gì, rồi chuyển mắt sang nhìn miếng mực chằm chằm, như muốn thiêu đốt nó ngay tức khắc.
Khi anh đưa miếng mực đến gần miệng cô, đã làm cho khuôn mặt xanh mét kia xuất hiện vài giọt mồ hôi vì sợ thấy.
Khi miếng mực vừa chạm đến môi cô, thì cô không thể chịu đựng đựơc nữa. Và thế là Cô hất tay anh ra, 1 tay bịt miệng, vội vàng vào nhà tắm nôn ẹo.
Càng ngửi thấy mùi đồ ăn cô càng nôn nhiều hơn.
Cô nôn nhiều đến mức trong dạ dày có gì đều phun ra hết.
Sau 1 thời gian cật lực nôn eo, cuối cùng cũng không còn gì để nôn nữa cô mệt mỏi dựa vào thành tường thở hổn hển, cô mệt đến nỗi như sắp ngất xỉu tại cho.
Quay mặt ra cửa gọi anh, nhưng không thấy anh đâu, làm cô thấy tủi thân vô cùng, cô cứ nghĩ thấy cô nôn mửa vất vả như vậy, anh sẽ luôn bên cô, chăm sóc cho cô cơ, chẳng lẽ anh không còn thương cô nữa sao?
Cô không hiểu sao dạo này cô rất hay nghĩ linh tinh, lên cô hay khóc liên tục.
Bằng chứng là lúc này đây cô đang úp mặt vào đầu gối khóc nức nở ... Khóc mãi nhưng cũng chẳng có ai đến dỗ dành ... Khiến trong lòng cô rất đau đớn và buồn tủi.
Khóc mãi cũng mệt, cô đành phải vịn tường đứng dậy, trở về phòng.
Khi vừa bước ra, cô vẫn thấy anh ngồi trên bàn ăn đợi cô.
Theo phép lịch sự cô bèn đi đến cho anh chào một câu rồi mới lên phòng
- Em không ăn nữa đâu. Em lên phòng đây.
Vừa nói cô vừa nín thở để không phải ngửi thấy mùi thức ăn, sau khi nói xong cô vội bịt miệng lại, để ngăn không cho mình nôn ra.
- Đồ ăn kinh tởm đến thế cơ à?
- Vâng! Mùi kinh lắm em không ăn được.
- Vậy sao?
Anh ngước khuôn mặt đỏ gay vì tức giận lên nhìn cô, khiến cô giật mình, cô biết cô làm anh giận rồi.
Nghĩ đến đó cô không biết phải làm sao bây giờ nữa, chỉ biết cúi mặt vừa sợ anh giận, vừa tủi thân trách anh sao anh không hiểu cho nỗi khổ của cô, cô thật sự đang rất ẫm ức.
- có phải ở nhà em cũng làm khó dễ mọi người thế này?
- Em... Em...
Cô không biết phải trả lời anh thế nào, lên càng cúi mặt xuống thấp hơn.
Cô không ăn là do khó chịu thật, làm sao mà trách cô được.
- Tại sao không trả lời? NGẨNG MẶT LÊN
THẤY anh to tiếng với mình, cô tủi thân trả lời
- Vâng... Tại đồ ăn có... mùi rất khó chịu ... Vưà ăn vào lại bị nôn ra .
" em khó chịu thật mà, anh tin em đi mà hức hức, mình mệt qúa"
- Vậy sao? Còn gì nữa không?
" em làm gì mà để tất cả mọi người không hài lòng về em vậy? Lúc tôi ở nhà thì em ngoan ngoãn thế này, vậy mà khi tôi vừa ra khỏi nhà em lại thay đổi, theo em anh có lên tin em không đây "
- Chắc dạo này em mệt mỏi lên khó chịu trong người, lên ăn gì cũng không ngon
- Khó chịu sao không để bác sĩ khám, thích hành hạ mọi người đến thế cơ à?
Nghe câu này của anh, tim cô nhói đau, cô có làm gì họ đâu mà sao anh nói thế.
Anh chỉ biết bênh bọn họ thôi. Thế còn cô thì sao. Càng nghĩ cô càng thêm oán hờn
- Em có hành hạ gì họ đâu, sao anh lại nói thế.
- Hồ quản gia thì sao?
_ Em đã bảo ông ấy không phải mang lên cho em, nhưng ông ấy cứ mang lên??? Sao bây giờ lại trách em.
Anh từ xa về, không hiểu chuyện thì thôi, sao cứ nghe lời bọn họ nói em huhuhu em ghét anh lắm, anh không thương em nữa rồi huhuhu em mệt thật mà hu
← Ch. 06 | Ch. 08 → |