Vay nóng Tinvay

Truyện:Mang Hạnh Phúc Đền Cho Tôi - Chương 07

Mang Hạnh Phúc Đền Cho Tôi
Trọn bộ 11 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Shopee


"Công cụ tiết dục?"

"Đúng!"

Đáp lại là một tràng cười ầm ĩ.

Cười cái gì mà cười? Hay lắm ấy mà cười?

Kiều Kiều phát hiện ra ngay cả người đàn ông được gọi là anh Lê kia cũng chậm rãi nhếch khóe miệng lên cười. Bộ dạng cũng khá tuấn tú đấy! Nhưng xem chừng vẫn còn thua người nào đó một chút.

Vừa nghĩ tới Tiêu Trung Kiếm, Kiều Kiều thoáng giật mình.

Mấy tên đàn ông trước mắt không ai lên tiếng nói câu nào, chỉ ôm bụng cười ngặt nghẽo. Còn về phần thiếu nữ đáng thương kia, cô nàng đỏ bừng mặt, lúng túng nhìn cô.

"Sao? Tôi nói sai cái gì à?" Kiều Kiều buồn bực chất vấn.

Đúng lúc này, một đôi tay mạnh mẽ vươn ra từ phía sau, khi cô còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị kéo giật lại, rồi rơi vào trong một lồng ngực ấm áp. Sau đó dưới vô số cặp mắt trợn to của mọi người, Kiều Kiều bị người nào đó bắt vào phòng trong.

"Cái đầu bằng cái bóng đèn này của em chứa cái gì thế hả?"

"Tiêu Trung Kiếm!" Lúc này Kiều Kiều mới hoàn hồn, lập tức giãy giụa.

Vừa nãy cô cứ ngoan ngoãn để mặc anh lôi vào, chẳng lẽ càng ngày cô càng không có cách nào phản kháng được người đàn ông này nữa hay sao?

"Xem phim 8 giờ tối nhiều quá nên lậm rồi hả? Lại cho rằng chúng tôi có thể làm ra loại chuyện đó." Tiêu Trung Kiếm cười nói.

"Phim truyền hình cũng phản ánh một phần xã hội đấy!" Bị nói trúng tim đen, hai má Kiều Kiều nóng bừng, nhưng cả người vẫn dựa trong ngực anh, không giãy ra nữa.

Ngửi được hương thơm trên tóc, ôm lấy thân thể mềm mại ấm áp của cô, Tiêu Trung Kiếm thật sự rất muốn giữ mãi khoảnh khắc này, không muốn buông ra nữa.

Nghĩ lại mà tiếc, tối hôm qua rõ ràng có cơ hội tốt như thế, chả biết tại sao anh lại đột nhiên biến thành "chính nhân quân tử" chả làm gì cả, thật là.

Tuy nhiên anh tuyệt đối sẽ không để sai lầm đó lặp lại thêm lần nữa.

"Những người khác làm thế nào tôi không rõ, nhưng tôi và anh em của mình không bao giờ làm ra loại chuyện vô nhân tính ấy được."

"Thôi đi, đừng tưởng rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi, các anh là công ty chuyên cho vay nặng lãi đấy!" Kiều Kiều hiển nhiên vẫn không tin.

"Sai, là công ty quản lý đòi nợ."

"Có gì khác nhau à?"

"Khác chứ! Cùng lắm thì chúng tôi sẽ dọa con nợ một chút, chứ không thật sự ra tay băm người chặt chân gì đó."

Đúng vậy! Nhân viên của công ty có thể nuôi chó lang thang ở trên quảng trường, cũng không hẳn là xấu xa đi!

"Hơn nữa em không nhận ra sao? Tuy rằng mọi người đều trêu ghẹo cô gái đó nhưng người thực sự trêu ghẹo chỉ có một mình Hầu Tử mà thôi."

"Tại sao?"

"Bởi vì ai cũng biết Hầu Tử thích cô nàng, cho nên cô ta sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu." Tiêu Trung Kiếm cười nói.

Thì ra cô lại hiểu lầm anh. Kiều Kiều không nhịn được than thở, lòng dạ mình hẹp hòi quá rồi.

"Tại sao em lại tới đây?" Môi của anh chạm nhẹ lên tóc cô, hương thơm thanh mát quanh quẩn bên chóp mũi, nhỏ giọng hỏi.

"Tìm anh." Hô hấp của anh như lửa nóng phảng phất qua làn da, khiến Kiều Kiều thoáng run rẩy.

"Tìm tôi làm gì?"

"Tôi làm sandwich cho anh."

"Ở đâu? Đúng lúc tôi đang đói."

"Ở...... Chắc là ở bên ngoài!" Bởi vì hiện giờ giỏ đồ ăn đã không còn nằm trên tay cô nữa thì chắc là nằm ở bên ngoài rồi.

Tiêu Trung Kiếm híp mắt, sau đó mở cửa ra xem, quả nhiên thấy một đống người đang há mồm nhai nhồm nhoàm.

"A! Bị ăn mất rồi." Kiều Kiều trợn mắt kinh ngạc.

Tiêu Trung Kiếm vọt tới trước mặt đàn em, gõ vào đầu mỗi người một cái, tiếng la oai oái kêu đau liên tiếp vang lên.

"Lão Đại, sao lại đánh tụi em?"

"Đây là sandwich của tôi, ai cho các cậu ăn hả? Hả? Hả? Đây là của tôi, của tôi......"

Thấy chỉ vì vài miếng sandwich mà loạn cả lên, Kiều Kiều vội vàng xông tới kéo tay áo Tiêu Trung Kiếm ngăn cản.

"Được rồi! Có sao đâu, bọn họ thích ăn thì cứ để cho bọn họ ăn đi."

Tiêu Trung Kiếm quay đầu, bất mãn nói: "Nhưng đó là do chính tay em làm cho tôi ăn."

Làm gì mà khoa trương tới mức đồ cô làm chỉ để riêng cho anh ăn? Chỉ là vài miếng sandwich thôi mà?

"Anh muốn ăn thì tôi làm tiếp là được! Mà thấy đồ mình làm ra người khác thích ăn như vậy tôi cũng rất vui."

"Thật sao?" Tiêu Trung Kiếm liếc mắt nhìn đàn em vừa giành thức ăn của mình.

Vừa thấy ánh mắt giết người của lão Đại nhà mình quét tới, mọi người không những không nhả sandwich ra mà ngược lại còn nhanh chóng nhét vội nhét vàng vào mồm.

Người nào người nấy đều phồng má trợn mắt lên mà nhai.

Kinh quá, sợ anh chạy tới giằng của mấy người đó chắc?

"Ngày mai tôi sẽ làm nhiều hơn mang đến." Kiều Kiều cười nói.

"Không phải hiện tại phải làm cho tôi ăn sao?" Giọng nói của Tiêu Trung Kiếm pha lẫn một chút mất mát.

Kiều Kiều cười ái ngại, "E là không được rồi, bây giờ tôi bận. Phải mau chóng tìm việc thôi, chứ không thì lấy tiền đâu ra mà trả tiền phòng cho anh?"

"Không cần trả tiền!"

Lời này vừa thốt ra, mọi người lại được dịp trố mắt ra một lần nữa. Lão đại nhà mình từ lúc nào lại hào phóng với chuyện nợ nần tiền bạc như vậy?

Kiều Kiều cũng cảm nhận được những ánh mắt tò mò cùng nghi hoặc xung quanh, cô không muốn mọi người hiểu lầm liền vội vàng nói: "Tôi cũng cần phải lo sinh hoạt phí mà!"

"Tôi cho em."

Ối trời ơi, hai mắt trợn to muốn rớt ra khỏi tròng luôn rồi, mọi người rất muốn ngoáy lỗ tai, xem có phải mình đã nghe lầm rồi hay không?

Cho thuê phòng miễn phí, sinh hoạt phí sẽ cho, chẳng lẽ...... lão Đại muốn nuôi vợ bé?

À không đúng, phải có vợ lớn thì mới gọi là vợ bé được.

Vậy lão Đại là muốn bao nuôi tình nhân?

Kiều Kiều hít sâu một hơi, sau đó tức giận nói: "Đừng tưởng rằng tôi nợ anh một chút ân tình thì có thể lợi dụng được tôi. Tôi không phải loại phụ nữ tùy tiện đó."

Nói dứt lời, cô quay người bước thẳng ra ngoài.

Tay của Kiều Kiều đột nhiên bị một bàn tay to lớn giữ chặt lại, ngăn cản bước chân của cô.

"Buông ra."

"Tôi chỉ cần em đến giúp chúng tôi nấu cơm, giặt quần áo, dọn dẹp công ty một chút mà thôi." Tiêu Trung Kiếm nhìn cô, chỉ muốn tìm cách để giữ cô lại.

"Chỉ có vậy?"

"Ừ!"

Chỉ có thế, vậy mà vừa rồi cô còn suy nghĩ lung tung......

*****

"Nếu em muốn nhân tiện phục vụ cả tôi nữa thì tôi cũng không có ý kiến gì."

Tại sao phải dùng cái loại giọng điệu mập mờ đó để nói chuyện? Làm hại tốc độ đập của tim cô tăng nhanh, cả mặt nóng bừng như bị thiêu cháy, chắc chắn là cực kỳ đỏ cho coi.

"Đừng có nói nhảm." Kiều Kiều hờn dỗi.

"Vậy có muốn nhận công việc này hay không?" Tiêu Trung Kiếm mở miệng hỏi.

"Tiền lương bao nhiêu?"

"Tùy ý em."

"Đãi ngộ tốt thế sao?"

"Nói như vậy nghĩa là đồng ý hả?"

"Ừ!" Kiều Kiều gật đầu một cái.

"Tốt, vậy 'đánh dấu' đi, đã nói rồi thì đừng có hối hận đấy, người nào không giữ lời thì là con chó nhỏ."

"Được rồi được rồi!" Lại còn chơi cái trò ngoắc tay đánh dấu trẻ con này, đúng là ngây thơ. Kiều Kiều không nhịn được bĩu môi.

Cô giơ ngón út ra cùng anh "đánh dấu", nhưng Tiêu Trung Kiếm đột nhiên lại nhào tới, mạnh mẽ hôn lên môi của cô.

Á! Thì ra cách "đánh dấu" của anh.... . là như thế này!

--- ------ ------ ------

"Đã hết tháng rồi, em nghĩ chúng ta cần bàn đến vấn đề tiền thuê phòng." Kiều Kiều nghiêm nghị nói.

"Tiền thuê phòng? " Tiêu Trung Kiếm cả miệng chất đầy trứng.

Vì để thỏa mãn cái dạ dày của mọi người mà Kiều Kiều cũng nhanh chóng trở thành đầu bếp đệ nhất thiên hạ rồi, mà chỉ cần Tiêu Trung Kiếm làm việc xong sẽ chạy ngay về nhà ăn cơm cô nấu.

"Anh đã nói là không cần, em còn nhắc đến chuyện đó làm gì?"

"Nhưng ở không thế này em thấy không ổn cho lắm."

"Vậy em trả cũng được."

"Anh muốn lấy bao nhiêu?" Không ngờ nói khách khí mấy câu mà người đàn ông này đã đồng ý thu tiền ngay được! Biết thế đã chả nhắc đến làm gì.

"Anh không lấy tiền."

"Không lấy tiền thì lấy cái gì?"

Ánh mắt Tiêu Trung Kiếm đột nhiên thay đổi, phát ra ánh sáng nóng rực, nhìn chăm chú vào thân thể cô, khiến cho Kiều Kiều hô hấp có chút khó khăn.

Cô đã lờ mờ đoán ra được anh muốn lấy cái gì thay thế tiền thuê phòng rồi.

Anh muốn cô!

"Em chịu cho không?" Giọng nói anh khàn khàn, lên tiếng hỏi.

Cô từ chối trả lời.

Anh cười đắc ý, "Nếu không chịu thì cứ ngoan ngoãn mà ở đây đi, đừng nhắc lại chuyện tiền thuê nữa. Anh nói rồi, em có thể ở cùng anh."

Nhưng cái chính là Kiều Kiều không muốn anh nói cho người khác biết cô ở cùng anh, người ngoài nghe qua còn tưởng rằng giữa hai người đã có quan hệ mờ ám gì đó.

Kể từ sau sự kiện hôm đó, gần như lúc nào Tiêu Trung Kiếm cũng dính lấy cô, còn đem một đống tài liệu lớn đến phòng khách nhà cô mà xử lý. Làm vậy chỉ vì muốn được nhìn thấy cô, hành động đó khiến người khác không thể không nghi ngờ.

Đồng thời, Kiều Kiều cũng thấy được sự chăm chỉ trong công việc của anh, phát hiện ra công ty anh đang quản lý so với những ngân hàng tư nhân vì muốn đòi tiền mà không chừa bất kỳ thủ đoạn nào như trên báo đài đưa tin khác nhau hoàn toàn.

Lúc trước ba của Tiêu Trung Kiếm điều hành công ty này cũng làm theo những ngân hàng vô nhân tính kia, nếu gặp phải con nợ ngoan cố không chịu trả tiền thì ra tay đòi nợ vô cùng tàn bạo. Nhưng kể từ lúc tiếp nhận việc kinh doanh sau khi ba qua đời, anh quyết định cần thay đổi cách thức hoạt động của công ty.

Có tiền thì trả tiền, còn không thì làm việc mà trả nợ. Tiêu Trung Kiếm sẽ sắp xếp việc làm cho bọn họ, sau đó sẽ trừ dần vào tiền lương hàng tháng.

Dù sao cũng chỉ là muốn lấy tiền mà thôi, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là con nợ phải có đủ khả năng để làm việc trừ nợ.

Cô gái lúc trước mà Kiều Kiều hiểu lầm là bị bắt nạt cũng thỉnh thoảng tới đây giúp đỡ cô, do đó cô mới biết, ba của cô ta nợ tiền không trả, lại còn bỏ trốn, để lại cô ta một mình không nơi nương tựa.

Bề ngoài là bị giữ lại gán nợ, nhưng thực chất là được Tiêu Trung Kiếm giúp đỡ có chỗ ở tạm; bắt đầu cuộc sống giặt giũ cơm nước cho những anh em trong công ty, nhưng cô nàng làm không được tốt, cho nên mới bị những người khác cười nhạo, trêu chọc.

Hiện tại có thêm Kiều Kiều, cô ta chỉ cần ngoan ngoãn nghe lệnh Kiều Kiều là được. Cuộc sống cũng khá hơn nhiều, có ý nghĩa hơn so với cuộc sống lãng phí thời gian lúc trước.

Càng ngày Kiều Kiều càng có cái nhìn khác về con người của Tiêu Trung Kiếm.

Người này bề ngoài thoạt nhìn có vẻ lãng tử bất cần nhưng trong đầu lại có rất nhiều ý tưởng. Nhưng đó chỉ là trong sự nghiệp mà thôi, chứ thật ra ẩn sâu trong nội tâm, anh cứ như cậu nhóc con mãi mà chưa trưởng thành.

"Không cho phép anh bỏ ra." Thấy Tiêu Trung Kiếm gắp ớt xanh từ bát của anh sang bát của mình, cô ngước đầu lên, không vui trách cứ, sau đó gắp trả lại, "Đàn ông con trai sao lại không ăn được cái này chứ."

Cô phát hiện ra rất nhiều lần anh đều bỏ ớt xanh ra ngoài, tật xấu này nhất định phải trị.

Tiêu Trung Kiếm nhăn mặt, làm như ớt xanh trước mặt như một loại độc dược kinh khủng, "Ớt xanh em nấu ăn không ngon."

Hứ! Tên đàn ông đáng ghét này, lại đổ hết vấn đề lên đầu cô, quá đáng.

"Hay thật đấy, bản thân không dám ăn thì chê người khác nấu không ngon sao?"

Bị nói trúng tim đen, gương mặt tuấn tú của Tiêu Trung Kiếm chậm rãi ửng đỏ.

"Ăn nhanh mau, em còn dọn dẹp."

Tiêu Trung Kiếm giống như cậu nhóc đáng thương nhìn cô chăm chú, ánh mắt mở to cầu khẩn, khiến cho người khác nhìn vào không nhịn được mềm lòng.

Nhưng sao mà phải kén ăn như vậy nhỉ? Ăn ớt xanh rất tốt cho cơ thể mà.

Không được! Vì sức khỏe của anh, cô tuyệt đối phải dứt khoát, mà không phải chỉ là ớt xanh thôi sao, cũng đâu phải thuốc độc.

Thấy Kiều Kiều kiên quyết không thỏa hiệp, nhất định bắt anh phải ăn. Tiêu Trung Kiếm chán nản cúi xuống trừng mắt nhìn ớt xanh thật lâu.

"Không phải anh nói muốn mời em đi xem phim à?"

"Đúng vậy!" Mây đen ảo não lập tức tiêu tan, ánh sáng mong đợi phát ra chói lọi.

"Nếu anh ăn hết chỗ ớt xanh này thì tối nay chúng ta đi."

Kiều Kiều nói xong thì nhìn anh, hai người bốn mắt nhìn nhau, ngầm trao đổi điều kiện.

Bất chợt, Tiêu Trung Kiếm cầm đũa lên vơ toàn bộ ớt xanh có trong bát vào miệng, cắn qua loa mấy cái, uống một ngụm nước to rồi nuốt xuống.

"Bảy giờ tối anh tới đón em."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-11)