Vay nóng Tima

Truyện:Mang Hạnh Phúc Đền Cho Tôi - Chương 08

Mang Hạnh Phúc Đền Cho Tôi
Trọn bộ 11 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Lazada


Không phải Kiều Kiều chưa từng cùng nam sinh đi đến rạp chiếu phim, khi còn học ở trường, xem phim gần như là thú tiêu khiển của cô mỗi ngày, nhưng chưa có lần nào đi lại phải chuẩn bị kỹ như lần này.

Rốt cuộc là phải mặc trang phục như thế nào mới đẹp đây?

Đứng ở trước gương ngắm nghía một hồi, cô thấy trên khuôn mặt phản chiếu trên đó không che giấu nổi nụ cười hạnh phúc.

Không ngờ ngày trước mình ghét Tiêu Trung Kiếm như vậy, mà hiện tại ngày nào cũng muốn ở cùng một chỗ với anh.

Tuy lúc nào anh nói chuyện cũng lạnh nhạt, nhưng lại luôn để lại ấn tượng thật sâu trong lòng người khác.

Ừm xem nào...... mặc hấp dẫn một chút cũng không tệ, có thể thấy bộ dạng anh chảy máu mũi cũng rất thú vị.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Kiều Kiều nhìn đồng hồ treo tường một chút, mới có sáu giờ, người đàn ông này đến sớm vậy?

Cô chạy ra mở cửa, nhưng người bên ngoài lại không phải người mà cô đang đợi.

"Quản lý Diệp!" Tại sao lại là anh?

"Hi! Kiều Kiều, tôi có thể nói chuyện với em một lát không?"

"Nhưng tôi......"

"Chỉ một lát thôi. Tôi vừa vào đây thấy đầu ngõ có một quán cafe, chúng ta qua đó nhé?."

Kiều Kiều thầm nghĩ vẫn còn dư thời gian, vì vậy gật đầu một cái, "Được, anh đi tới đó trước đi, tôi đi thay quần áo rồi ra ngay."

"Ừ."

Kiều Kiều quay về phòng, cởi quần áo chỉ còn lại nội y trên người. Cả giường bày la liệt váy vóc mà cô vẫn chưa chọn được cái nào ưng ý để mặc đi xem phim hôm nay, thật là.

Khi cô vẫn còn đang lựa chọn thì bỗng nghe thấy bên ngoài xuất hiện một giọng nói khác.

Cô thoáng sửng sốt, không phải Tiêu Trung Kiếm đấy chứ?

Kiều Kiều yên tĩnh tập trung lắng nghe, quả nhiên đúng là tên đàn ông kia đang ở ngoài cửa sẵng giọng ——

"Anh là ai?" Giọng của Tiêu Trung Kiếm lạnh như băng ẩn chứa sự cảnh giác mãnh liệt, trực tiếp ép hỏi, "Không đi nhầm nhà đấy chứ?"

Người đàn ông này, sao có thể nói chuyện với quản lý Diệp như vậy? Kiều Kiều tiện tay khoác vội cái áo ngủ rồi xông ra.

"Trung Kiếm, sao anh tới sớm thế?"

Tiêu Trung Kiếm nhìn chằm chằm Kiều Kiều vừa đi ra, thân thể dưới lớp áo ngủ dài viền tơ như ẩn như hiện, tóc tai tán loạn, khuôn mặt ửng hồng, còn khẽ thở gấp.

Sao cô lại thở gấp? Là vừa làm chuyện gì đó nên mới thở gấp sao?

"Tôi không nên tới sớm ư? Tôi đến sớm nên đã phá hỏng chuyện gì à? Hay không biết chừng đã tới muộn rồi cũng nên?"

Cảm nhận được sự tức giận trong lời nói của anh, Kiều Kiều sửng sốt một chút, sau đó lại nhận ra sự nhục nhã cùng khinh bỉ trong ánh mắt anh dành cho mình, cô mới chợt hiểu hiểu ra.

"Chẳng lẽ anh cho rằng em vừa......"

Cô còn chưa nói hết, Tiêu Trung Kiếm như con báo giận dữ lao vào đánh Diệp Hưng Thiên, chỉ một quyền đã làm cho đối phương ngã trên mặt đất.

"Tiêu Trung Kiếm, anh làm cái gì vậy?"

Tiêu Trung Kiếm ngồi trên người Diệp Hưng Thiên, bàn tay dùng sức túm lấy cổ áo anh ta, trừng mắt nhìn Kiều Kiều, "Nói cho anh ta biết quan hệ giữa em và tôi là gì?"

"Hai chúng ta làm gì có quan hệ chứ?" Cô liều mạng muốn kéo Tiêu Trung Kiếm ra khỏi Diệp Hưng Thiên, nhưng không hề có một chút tác dụng, không những thế còn để lỏng vạt áo lộ ra nội y hấp dẫn mới mua.

Nếu là trước kia, nhất định Tiêu Trung Kiếm sẽ cảm thấy rất hưng phấn, nhưng hiện tại khi nghĩ đến áo lót gợi cảm đó cô mặc không phải để cho anh nhìn, mà là cho người đàn ông khác hưởng thụ, sao anh có thể chịu đựng được?

Sắc mặt của Tiêu Trung Kiếm xanh mét, sau đó mang hết lửa giận trút lên người tình địch. Anh dùng sức đè mạnh xuống người Diệp Thiên Hưng làm anh ta kêu lên đau đớn.

"Tiêu Trung Kiếm, anh mau buông anh ấy ra đi! Rốt cuộc anh muốn thế nào?"

"Nguyên nhân em không muốn cho tôi là vì anh ta sao?"

"Em...... Anh......" Cái gì mà cho hay không cho? Bây giờ là thời điểm để hỏi cái này hả? Hơn nữa cô đã thầm mến quản lý Diệp lâu như thế, dù hiện tại cô có thay lòng thì cũng không thể thừa nhận ngay trước mặt người ta được chứ, làm vậy quá mất mặt.

Tuy nhiên, đàn ông đã bị ghen tuông làm cho mờ mắt thì đâu nghĩ nhiều được như vậy. Tiêu Trung Kiếm rất cần Kiều Kiều xác nhận danh phận cho anh, anh muốn mình phải có danh phận mình nên có, chính là bạn trai của cô.

"Không trả lời tức là ngầm thừa nhận phải không?"

"Sao anh lại ngang ngược như vậy? Người ta là người văn minh, không chịu nổi được hành động thô lỗ này của anh đâu. Nếu anh làm anh ấy bị thương, em sẽ......"

"Em sẽ thế nào? Muốn tính sổ với tôi à? Đã vậy tôi càng muốn làm anh ta bị thương, đè chết anh ta đấy?" Tiêu Trung Kiếm nghiến răng nghiến lợi nói, dùng lực toàn thân đè thật mạnh xuống người đàn ông bên dưới, trong lòng bị ngọn lửa ghen tị điên cuồng thiêu đốt.

"Tiêu Trung Kiếm, anh dám hành động vô pháp vô thiên như thế hả?"

"Có gì mà không dám? Em cho rằng tôi không dám sao?" Anh lạnh lùng nói: "Đừng quên em còn nợ tôi."

"Nhưng quản lý Diệp đâu có thiếu nợ anh! Huống chi, em.... . em đã nói em sẽ chịu tránh nhiệm, anh còn muốn thế nào nữa? Mau thả anh ấy ra."

"Kiều Kiều, em nợ anh ta bao nhiêu tiền? Đừng sợ, tôi sẽ giúp em trả." Một màn anh hùng cứu mỹ nhân của Diệp Hưng Thiên càng thêm kích thích Tiêu Trung Kiếm.

"Ồ! Quan tâm nhau quá nhỉ, mày và người phụ nữ này đã ngủ với nhau chưa? Mày có biết cô ta rất thích tao sờ cô ta không......"

"Tiêu Trung Kiếm, anh đang nói linh tinh cái gì thế?" Kiều Kiều bất ngờ vọt tới bên người Tiêu Trung Kiếm, dùng sức đẩy mạnh anh ra khỏi người Diệp Hưng Thiên. Tiêu Trung Kiếm mất trọng tâm ngã nhào xuống mặt đất.

Kiều Kiều không để ý tới anh, chỉ chú ý nhìn xem Diệp Hưng Thiên có bị thương hay không.

"Quản lý Diệp, anh không sao chứ? Đừng nghe anh ta nói hươu nói vượn, chúng ta đi thôi."

"Đồ Kiều Kiều, nếu em đi cùng với anh ta, hậu quả tự mình gánh chịu." Tiêu Trung Kiếm gằn ra từng tiếng.

"Em thật không ngờ anh lại ấu trĩ như vậy, uổng cho em đã từng cho rằng anh là người tốt, còn bắt đầu có chút thích anh."

"Thích anh?" Tiêu Trung Kiếm thoáng sửng sốt, sau đó vội vàng hỏi: "Kiều Kiều, em nói là em thích anh?"

"Nhưng bây giờ thì quá chán ghét rồi."

Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng Kiều Kiều không khác nào xô nước lạnh dội lên người Tiêu Trung Kiếm, dập tắt lửa giận cùng ghen tỵ đang cháy ngùn ngụt trong lòng anh. Toàn thân Tiêu Trung Kiếm cứng ngắc, ngồi bất động trên mặt đất, thật lâu cũng không động đậy. Ngay cả khi Kiều Kiều thay quần áo xong, kéo Diệp Hưng Thiên đi mất, anh cũng không có phản ứng.

"Đúng là một buổi tối náo nhiệt." Diệp Hưng Thiên sờ sờ khóe miệng vẫn còn đau đớn, có thể biết Tiêu Trung Kiếm đã dùng lực mạnh đến mức nào.

Nhưng cũng khó trách anh ta lại ra tay nặng như vậy, điều này chứng tỏ anh ta rất quan tâm cô gái nhỏ trước mắt này.

"Quản lý Diệp, anh thực sự không muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút sao? Tên đàn ông kia cũng thật nặng!" Kiều Kiều cảm thấy rất có lỗi, đồng thời cũng cảm thấy bực mình với Tiêu Trung Kiếm. Sao anh có thể làm ra chuyện mất mặt như thế được cơ chứ?

Lúc trước Kiều Kiều không dám để cho quản lý Diệp biết tình cảm của cô dành cho anh, bây giờ sau khi phát hiện ra trái tim mình đã nghiêng về phía Tiêu Trung Kiếm thì lại càng không muốn để cho quản lý Diệp biết được chuyện này.

"Nói như vậy em cũng từng bị anh ta đè qua?" Diệp Hưng thiên trêu ghẹo hỏi.

"Quản lý Diệp...... Tôi...... Tôi......" Kiều Kiều mở to mắt, gương mặt càng ngày càng đỏ, gần như sắp bị thiêu cháy.

*****

Diệp Hưng Thiên sảng khoái cười, "Thật xin lỗi, tôi hỏi trực tiếp quá, nhưng đừng trách tôi nhé, bởi vì tôi đang ghen."

"Cái gì? Ghen?" Hôm nay là là cái ngày vậy? Trong vòng một ngày mà có hai người đàn ông tranh chấp giành giật cô?

Mặt trời mọc từ phía tây rồi sao?

Từ lúc nào cô lại có giá trị như vậy?

"Tôi thật sự đang ghen. Khi em vẫn còn ở công ty, tôi đã không nắm chắc được cơ hội, hiện tại......" Diệp Hưng Thiên lẳng lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Kiều, buồn bã phát hiện bộ dạng của cô bây giờ toát ra hương vị hạnh phúc.

Có lẽ là do ảnh hưởng của người đàn ông có dáng vẻ lãng tử thích ăn dấm chua hung hãn vừa nãy đi!

Diệp Thiên Hưng thật hận, tại sao anh không phải là người khiến đóa hoa mềm mại này nở rộ?

"Tôi đã đến muộn rồi, đúng không?" Anh tràn đầy tiếc nuối nói.

"Tôi vẫn chưa rõ lắm, quản lý Diệp, ý của anh là......"

"Tôi thích em, tuy rằng biết hành động của mình đã quá chậm, nhưng tôi vẫn hy vọng em có thể suy nghĩ lại một chút, dù sao......" Diệp Hưng Thiên thoáng dừng lại, sau đó kiên định nói tiếp: "Dù sao em cũng đã từng thích tôi, không phải sao?"

Kéo thân thể có chút mệt mỏi trở về nhà, Kiều Kiều cũng chẳng muốn bật đèn nữa, bởi vì tối nay ánh trăng rất đẹp.

Ánh trăng huyền ảo qua ô cửa sổ chiếu vào trong nhà, làm cả căn phòng như chìm trong thế giới huyền bí mộng mơ, dường như sẽ có một thiên sứ hạ xuống nơi này bất cứ lúc nào.

Chỉ có điều chờ đợi cô không phải là thiên sứ, mà lại là một ác ma đáng sợ.

Cô đã trở lại, rốt cục cũng trở lại.

Tiêu Trung Kiếm nhìn gương mặt ửng hồng của Kiều Kiều, còn có mái tóc vốn được buộc lên lúc trước bây giờ lại thả xuống, sự thay đổi này khiến lòng anh trào dâng lên một cảm xúc mãnh liệt.

Anh kinh ngạc trước sự phản bội của cô, khó khăn ngồi một mình nơi đây, còn cô vẫn rạng rỡ như vậy, không có lấy một chút áy náy hay bất an, cùng lắm thoạt nhìn chỉ có hơi mệt mỏi.

Tại sao lại mệt mỏi?

Chẳng lẽ là vì tên phần tử tinh anh gì đó kia làm cô mệt chết rồi?

Tiêu Trung Kiếm hít một hơi thật sâu, áp chế lửa giận cùng sự ghen tuông đè nén trong tim anh đã lâu.

Âm thanh thở dốc làm Kiều Kiều sửng sốt, cô lập tức quay về phía phát ra tiếng động, phát hiện có một bóng người đang ngồi trên chiếc ghế salon ở trong góc.

Dường như không chịu nổi sự ngây ngô cùng kinh ngạc của Kiều Kiều, người kia đột nhiên nhảy dựng lên, hùng hổ đi nhanh về phía cô.

Cái loại khí thế áp bức kinh khủng đó làm Kiều Kiều không tự chủ được liên tục lùi lại, cho đến đụng phải vách tường mới nhận ra mình đã không còn đường lui.

"Đồ Kiều Kiều."

Cô xoay người muốn chạy về phía cửa, nhưng lập tức bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt lại.

Bàn tay đó dùng sức thật lớn, khiến cô không thể động đậy.

"Muốn đi đâu? Không phải vừa về đến nhà sao?"

Bên tai truyền đến giọng nói nghiến răng nghiến lợi, da đầu Kiều Kiều thoáng tê dại.

"Anh ở chỗ này thì em không muốn ở đây nữa."

"Nhanh như vậy à!"

"Cái gì mà nhanh như vậy?"

"Nhanh chóng quyết định phân chia giới tuyến rõ ràng với tôi?"

Phân chia? Người đàn ông này thế mà cũng biết mấy từ lóng thịnh hành gần đây, xem TV nhiều quá rồi.

"Buông em ra."

"Nếu tôi không buông thì sao?"

"Rốt cuộc anh muốn làm gì? Không phải em đã nói rõ ràng em không thích hành động cố tình gây sự của anh hay sao? Hôm nay anh đánh quản lý Diệp như thế là không đúng."

"Em đang đau lòng?"

"Anh chất vấn như thể anh là bạn trai em vậy."

Lời của cô giống như lưỡi dao sắc bén cứa vào tim anh, cuối cùng cũng thành công chọc cho dã thú bị thương nổi điên. Tiêu Trung Kiếm quyết định làm ra đòn phản kích cuối cùng.

Anh vươn tay giữ chặt lấy bả vai cô, đè mạnh cô vào vách tường, ánh mắt tràn ngập lửa ghen bùng cháy, sắp không thể khống chế bản thân mình được nữa.

"Tôi cho rằng tôi là bạn trai của em."

"Em không nghĩ chúng ta đạt tới loại quan hệ đó." Kiều Kiều rõ ràng là khẩu thị tâm phi, tuy trong lòng không nghĩ như vậy nhưng vẫn mạnh miệng nói.

"Tất cả những điều đã xảy ra giữa chúng ta, đều không chứng tỏ được điều gì sao?"

"Đúng vậy." Trời ạ! Cô không hề muốn nói như thế, nhưng lòng tự ái to đùng lại khiến cô nói lung tung.

"Tại sao?"

Kiều Kiều không nói gì, cũng không biết nên nói với anh thế nào.

"Em nói đi!"

Tiêu Trung Kiếm rống to làm thân thể cô co rúm lại, sau đó cũng lớn tiếng phản kích: "Chẳng qua cũng chỉ là hôn môi, ôm nhau vài lần, không có nghĩa là chúng ta có quan hệ gì đó."

A! Chết chắc. Kiều Kiều ở trong lòng âm thầm kêu khổ.

Quả nhiên, lửa bị quạt càng lúc càng lớn, mà hiển nhiên người quạt lửa ở đây là cô.

"Tốt lắm, trước kia tôi đối xử quá lịch sự với em rồi. Sớm biết em là loại phụ nữ hạ tiện như thế này, tôi cũng không cần phải từng bước từng bước cố gắng. Nói sớm không phải xong rồi sao, tôi tiếp được."

"Anh muốn làm cái gì?" Kiều Kiều tức giận đến phát run, anh dám nói cô là loại phụ nữ hạ tiện!

"Em có kêu khóc to hơn cũng không ngăn cản được hành động tiếp theo của tôi đâu. Dù em có trách tôi, hận tôi thì cũng vậy, bởi vì tôi muốn em. Tôi không thể chờ thêm được nữa, cái loại áp lực lo lắng em có thể bị cướp đi bất cứ lúc nào khiến cho tôi thật khó chịu."

"Cho nên?" Cô lạnh lùng nhìn anh chằm chằm.

"Cho nên em chấp nhận đi!" Bàn tay khống chế Kiều Kiều dùng thêm sức, gần như khiến cô đau kêu thành tiếng.

"Anh cho rằng tôi sẽ khóc sao?" Cô sẽ không dễ dàng đầu hàng.

"Không là tốt nhất."

Cho rằng cô đã phản bội mình, trái tim bị thương của Tiêu Trung Kiếm càng thúc đẩy lửa giận lan tràn không thể khống chế.

Một tay anh giữ thật chặt Kiều Kiều đang ra sức giãy giụa, tay còn lại thì lôi kéo muốn cởi quần áo của cô.

"Dừng tay......"

Tiêu Trung Kiếm tuyệt đối sẽ không dừng tay, cũng bởi vì anh dừng tay quá nhiều nên mới có thể đánh mất cô, mới để người đàn ông khác có cơ hội cướp cô đi mất.

Cho nên lần này anh sẽ không dừng tay nữa, chẳng những không muốn dừng tay mà còn muốn biến cô trở thành người phụ nữ của mình. Khiến cô chết tâm hoàn toàn, cô phải hiểu rằng tất cả những người đàn ông khác đều không thể đụng đến cô, chỉ có mình anh là có thể.

Ham muốn giữ lấy mãnh liệt, Tiêu Trung Kiếm điên cuồng xé rách nội y của cô, hai bầu ngực hoàn mỹ lập tức nhảy ra ngoài. Kiều Kiều sợ hãi kêu, nhưng lại không thể ngăn cản.

Tiêu Trung Kiếm dùng cơ thể mình kìm chặt thân thể cô trên bức tường lạnh như băng, hai tay dùng sức vuốt ve bầu ngực mềm mại, sau đó cúi xuống vội vàng ngậm lấy một quả hồng đào nhỏ đang run rẩy.

"Không, anh không được làm thế, tôi không cho phép."

Kiều Kiều được trả lời lại bằng một cái cắn đau đớn trên bầu ngực, cô chỉ có thể thở gấp trừng mắt nhìn anh. Thấy anh càn rỡ không ngừng liếm mút ở trên ngực mình mà không thể làm được gì.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-11)