Ngoại truyện 4: Cuộc sống hạnh phúc của Lương phu nhân
← Ch.87 |
editor Cát
Ngày đó, Lương tiên sinh về đến nhà, bình thường Lương phu nhân vẫn chờ anh ở phòng khách nhưng hôm nay lại không thấy bóng dáng đâu, cũng không thấy hai tên bé con thích trêu đùa chị gái của chúng, anh nhìn Hàn Diệc Phi và A Cánh vẫn đi theo phía sau một cái, sau đó tiểu công chúa từ trên lầu đi xuống, thấy anh về nhà thì kêu một tiếng: “Ba, ba đã về.”
“Mẹ con đâu?” A Cánh và Hàn Diệc Phi cũng lui xuống.
“Ba, có phải ba làm gì nên mẹ giận đúng không?” Lương Tư Đồng đi rất nhẹ nhàng dù trong lòng có chút nóng nảy nhưng cô bé vẫn đi từng bước một xuống cầu thang, nhỏ giọng hỏi.
“Không có. Mẹ con thế nào rồi?” Lương tiên sinh cau mày, sao lại tức giận chứ? Buổi sáng lúc ra cửa, cô ấy còn đang ngủ không phải sao? Được rồi, anh thừa nhận, buổi sáng anh lại cầm thú một lần, cho nên lúc anh ra cửa cô vẫn còn ở cùng Chu Công trong mơ. Nhưng bọn họ trước kia vẫn thường như vậy mà. Không đến nỗi tức giận chứ?
“Sau khi con tan học về, người giúp việc nói mẹ nhốt mình ở trong phòng cả một buổi chiều.” Cô bé liền đi gõ cửa nhưng thật lâu mẹ mới ở bên trong nói, mẹ có chuyện không có tiện mở cửa, làm cho cô bé đành giết thời gian chờ.
“Một buổi chiều? Có phải thân thể không thoải mái không? Có kêu bác sĩ sang đây xem chưa?” Lương Úy Lâm nghe bà xã thân ái một buổi chiều không ra ngoài, rất lo lắng, vừa lên lầu vừa hỏi.
“Ba, ba không phải lo lắng. Con đã hỏi quản gia rồi, ông ấy nói mẹ buổi trưa vẫn còn tốt, buổi chiều nói có chuyện không cho ai vào phòng.” Lương Tư Đồng đi theo phía sau ba, người giúp việc trong nhà tối nay không cần ngủ.
Chỉ là, theo cô bé thấy mẹ chỉ là đang tạm thời không cho ai biết chuyện mà thôi. Bởi vì cô bé ở ngoài cửa nghe được âm thanh của mẹ rất bình thường.
“Ba biết rồi.” Lương Úy Lâm dừng bước, quay đầu vỗ vỗ nhẹ đầu con gái trấn an, để cho con ở dưới lầu đợi sau đó nhanh chóng đi lên.
Muốn đẩy cửa phòng ra nhưng lại bị khóa trái. Thân thể anh cứng đờ, gõ hai tiếng sau đó hỏi: “Bà xã, sao thế?”
Không có trả lời, gõ đến tiếng thứ ba thì cánh cửa mở ra, lộ ra gương mặt đã qua trang điểm, mặc dù chỉ là một lớp son phấn nhạt nhưng càng làm cho cô xinh động lòng người rồi.
Gương mặt này là người phụ nữ của anh sao? Nhưng cô chưa bao giờ hóa trang, hôm nay sao lại?
“Ông xã, anh đã về?” Nhìn chung quanh chỉ có một mình ông xã thân ái, Nhược Tuyết nở nụ cười mê người, hai lúm đồng tiền nho nhỏ bập bùng, giống như muốn đem cả người anh hút vào.
“Ừ! Tại sao lại không mở cửa?” Thấy dáng vẻ của cô tốt, trái tim lơ lửng của Lương Úy Lâm rốt cuộc cũng buông xuống, có tâm tình cùng cô nói đùa.
“Nói hay lắm, không cho phép anh cười nhạo em, bằng không em không cho anh đi vào nhìn.” Nhược Tuyết sưng mặt lên nhưng vẫn có chút xấu hổ.
“Được rồi. Không cười.” Anh thương cô không hết làm sao lại cười cô? Chỉ là anh không hiểu cô lại có lúc nghiêm túc như vậy.
“Vậy trước tiên anh nhắm mắt lại đi.” Suy nghĩ một chút, Nhược Tuyết lại mở miệng nói.
Ở trước mặt Lương phu nhân, Lương tiên sinh luôn luôn cường thế nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời nhắm mắt lại.
Đưa tay kéo ông xã đang nhắm mắt đi vào phòng, sau đó đóng cửa lại. Ngặt nỗi một màn này, hai vị thiếu gia của Lương gia sao có thể không thấy đây?
“Anh nói xem, mẹ muốn làm cái gì?” Lăng Sở Thụy quay đầu hỏi Lương Thừa Thụy đang suy nghĩ sâu xa.
“Em muốn biết không?” Lương Thừa Thụy liếc mắt nhìn em trai, mở miệng nói.
“Ừ!”
“Vậy em đem Camera cài đặt trong gian phòng của ba mẹ là được rồi.” ‘Pằng’ cùng nhau tắt máy vi tính, Lương Thừa Thụy ra khỏi phòng.
“Có bản lãnh, sao anh lại không làm?” Thật là nói giỡn, ai dám làm chuyện này trong phòng của ba bọn họ đây? Nhất định còn thảm hơn chết nữa.
“Anh có thể mở mắt ra rồi sao?” Mang trên mặt nụ cười bất đắc dĩ, Lương Úy Lâm chưa bao giờ biết người vợ nhỏ của mình còn có tính trẻ con này.
“Đầu tiên nói trước, anh không được cười em.” Nhược Tuyết khẩn trương lôi kéo bộ đồ công sở Chanel trên người mình. Đây là thành quả cô thử cả một buổi chiều!
“Chồng em ở trong lòng của em không có chút uy tín như vậy sao?” Lương Úy Lâm cười khổ.
“Được rồi, em đếm tới ba, là anh có thể mở mắt.” Buông tay anh ra, Nhược Tuyết lui về phía sau mấy bước: “Một, hai, ba.”
Khi cô hô đến ba, đồng thời Lương Úy Lâm cũng mở mắt ra.
Đây là người phụ nữ của anh sao?
Mới vừa rồi anh chỉ thấy gương mặt tinh xảo quen thuộc, còn những thứ khác thì không thấy… Mái tóc dài được buộc lên, trên người mặc bộ đồ công sở màu đen, cổ mảnh khảnh quấn một khăn lụa màu vàng nhạt, càng làm anh không thoải mái là cô mang đôi giày cao gót gần 10cm, không trách được vừa nãy cô đi cạnh anh, anh có cảm giác quái dị. Hóa ra là như vậy!
Anh tại sao nhìn chằm chằm cô không nói lời nào? Nhược Tuyết cắn môi, nghĩ đến hôm nay cô quay lại clip cho Điềm Điềm xem, chỉ có mình cô ấy xem, nhưng cô ấy nói là được, cớ sao người đàn ông này lại không nói câu nào?
“Lương Úy Lâm, có phải rất khó coi không?” Được rồi, cô thừa nhận, ở trước mặt anh cô vĩnh viễn không có cách nào trấn định mình được, dù không quen mang giày cao gót, muốn uốn éo đi đến bên cạnh anh, thật là khó chịu chết đi được, không rõ tại sao nhiều phụ nữ khác lại thích mang như vậy.
“Rất đẹp mắt.” Thấy cô lay động đi tới, Lương Úy Lâm vội vàng thu hồi ánh mắt của mình tiến lên đỡ cô, thiệt là, rõ ràng không mang được giày cao gót, sao còn phải làm khó mình.
“Đẹp mắt, sao mới vừa rồi anh không nói lời nào?” Dù biết mình mặc đồ công sở cũng không khó nhìn, nhưng nếu được công nhận thì vẫn vui hơn nhiều. Nhược Tuyết vui vẻ đưa tay ôm eo anh, mang giày cao gót cũng tốt, nói chuyện với anh đỡ phải ngửa đầu lên khổ sở như thế, nhưng cho dù là mang đôi 10cm thì đỉnh đầu cô cũng chỉ miễn cưỡng tới tai của anh.
“Anh chỉ không hiểu, em mặc như thế này là muốn làm gì đây?” Vì không để cho cô đứng quá cực khổ, Lương Úy Lâm đưa tay đỡ người cô.
“Em, à, định làm nhân viên văn phòng cao cấp! Lương Úy Lâm, có được không anh?” Đôi tay buông hông anh ra, trực tiếp kéo cổ anh xuống.
Bọn họ mỗi ngày đều tự nhiên làm mấy chuyện của mình mà việc học cô mấy năm nay đã hoàn thành rồi, cả ngày ở nhà thật sự rất nhàm chán cho nên sau khi nói chuyện với Điềm Điềm, cô mới nhớ tới, cô cũng có thể đi ra ngoài làm việc!
Chỉ là, cô muốn đi ra ngoài làm việc, Lương Úy Lâm không thế nào đồng ý. Cho nên chỉ có thể ở nhà làm việc nhà. Mấy năm nay, toàn bộ Lương thị đã dời trọng tâm buôn bán, bên hắc đạo chỉ buôn bán quân hỏa nhưng Lương Úy Lâm đã đem phần này giao cho Hàn Diệc Phi xử lý. Cho nên, chỉ cần tổng giám đốc Lương anh hạ một tiếng xuống, cô muốn công việc gì cũng đều dễ dàng.
“Không được.” Không cần nghĩ, Lương Úy Lâm trực tiếp cự tuyệt. Nói giỡn sao, người phụ nữ của anh lại ra ngoài làm việc? Cũng không biết trong cái đầu nhỏ này suy nghĩ cái gì.
“Tại sao?” Mặc dù sớm đã chuẩn bị tâm lý anh sẽ không đồng ý, chỉ là, anh thẳng thắn cự tuyệt như vậy khiến Nhược Tuyết có chút bi thương.
“Không vì cái gì cả. Ngoan, có phải ở nhà một mình quá nhàm chán không? Nếu không, chúng ta đi ra ngoài chơi. Em muốn đi đâu?” Thấy vẻ mặt bi thương của cô, Lương Úy Lâm mềm lòng.
Mấy năm qua vì để cho việc buôn bán của Lương thị đi vào quỹ đạo, anh vẫn rất bận rộn, thời gian ở cạnh cô tương đối ít, có phải như vậy nên làm cô nhàm chán rồi không?
“Lương Úy Lâm, em có chút nhàm chán. Chỉ là, em cũng muốn đi trải nghiệm cảm giác làm nhân viên mà thôi! Để cho em đi đi! Có được không anh? Được không anh?” Từ mười tám tuổi đã ở cùng anh, bọn họ cùng nhau đi qua hơn mười mấy năm, mặc dù có mấy năm cô cũng đi làm, nhưng chỉ là giết thời gian thôi, công ty nhỏ như vậy căn bản không thỏa mãn khát vọng của cô với công việc.
Mặc dù cũng hiểu mình vĩnh viễn không làm được nữ cường nhưng đoạn thời gian nhàm chán lúc trước, cô xem những công ty trong phim chiếu khiến cho cô muốn đi thể nghiệm cuộc sống đô thị.
“Chuyện gì cũng có thể thương lượng nhưng chuyện này không được. Đồng Đồng cũng chuẩn bị nghỉ hè, nếu không em đi theo con tới Zurich chơi, mẹ cũng nhớ các người rồi.” Sợ cô đứng mệt, anh trực tiếp đỡ cô đến bên giường ngồi xuống.
“Lương Úy Lâm, có phải em nói thế nào anh cũng không đồng ý?” Vốn khuôn mặt đang sáng lên, lúc này lại chỉ còn ảo não.
“Bà xã, anh không thích em ở gần người khác, đặc biệt là đàn ông, hiểu không? Hả?” Đưa tay tháo tóc cô xuống, nhìn như vậy thoải mái hơn.
“Ông xã, xin hỏi khi anh làm việc không có phụ nữ sao?” Cô không thể gần đàn ông khác, chẳng lẽ anh làm việc bên cạnh toàn đàn ông sao?
“Có, nhưng là giới hạn công việc.” Nhẹ nhàng vuốt chóp mũi của cô xuống. Trước kia ở bên cạnh anh, đặc biệt là thời điểm xử lý công việc, chưa bao giờ có phụ nữ xuất hiện, nhưng mà hiện tại, anh đem công việc trọng tâm toàn bộ đặt ở trên phương diện làm ăn chính đạo, đương nhiên có thể có nhân viên nữ, nhưng là phần lớn công việc đều là anh tín nhiệm giao cho thủ hạ tâm đắc nhất làm, căn bản không có phụ nữ nào gần anh.
“Lương Úy Lâ......” Giống như là nghĩ đến cái gì, Nhược Tuyết cười cười, sau đó cả người tiến sát vào trong ngực anh.
Anh ngửi hương trên tóc cô, mút lấy vành tai y hệt ngọc châu của cô.
Nhược Tuyết bất chấp tất cả mà đem thân thể dán gần anh, cảm giác thân thể của anh cứng đờ, ngay sau đó đưa tay vòng chắc cổ của anh, môi cô dâng lên, uốn éo trên người của anh, chạm vào tóc mai và vành tai của anh, cố ý muốn làm anh mất tự chủ. Đáng tiếc, hôm nay ăn mặc quá kín rồi.
“Tuyết Nhi!”
Anh mới kêu nhũ danh của cô, cái lưỡi của Nhược Tuyết đã trượt vào trong miệng anh, dây dưa cùng anh hôn sâu. Cô cũng không tin, cái người đàn ông đầy ham muốn này có thể dừng lại được.
Lương Úy Lâm thở hổn hển ôm sát eo nhỏ của cô, đem lấy cả người cô ôm càng chặt hơn, hận không được khảm cả người cô vào trong ngực, không cần tách ra nữa, anh muốn cô phải phụ trách sự trêu đùa của chính mình.
Người đàn ông bị khơi lửa không có cách gì kiềm chế, đang muốn cởi quần cô ra, kết quả cô thuận thế lúc anh không có phòng bị, đẩy anh ngã trên giường sau đó vừa chạy vừa cởi giày: “Cho em đi làm nếu không đừng nghĩ đụng vào em.”
“Em cố ý phải không?” Lương Úy Lâm nhỏ giọng hầm hừ, hoàn toàn trúng mưu của cô. Nhưng lúc này, anh không dừng dục vọng muốn cô được.
Khơi lên hỏa liền muốn chạy? Anh tốt như vậy sao?
Trước khi cô chạy ra được tới cửa, anh rốt cuộc bắt được cô, ôm lấy cô, chống đỡ lên vách tường, hung hăng hôn. Bộ đồ công sở đắt giá biến thành vải vụn, người đàn ông này không thể lịch sự một chút sao?
“Lương Úy Lâm, đồng ý với em, để cho em đi làm, ừ......” Nhược Tuyết ở trong lòng anh gọi thật thấp, thế nhưng anh lại không để ý tới cô.
“Lương Úy Lâm, để cho em đi, em muốn đi......”
“Làm xong rồi nói!” Ôm lấy thân thể không có bao nhiêu sức nặng, anh ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Xem ra tối nay thời gian ăn cơm tốt rất nhiều, bọn họ không cần đợi, Lương Thừa Thụy và Lăng Sở Thụy đem mặt từ trên cửa phòng dời đi, Lương Thừa Thụy nhanh chóng thu hồi một vật nhỏ.
"Hai đứa đang nghe trộm ba mẹ nói chuyện sao?" Thấy cha mẹ lâu như vậy không xuống, Lương Tư Đồng tự mình lên lầu kết quả lại thấy hai em trai của mình ở cửa phòng cha mẹ, xem dáng vẻ lén lúc của hai đứa nhất định là làm chuyện xấu rồi.
Lương Thừa Thụy liếc Lương Tư Đồng một cái, không nói gì, đi qua bên cạnh cô bé.
"Em đứng lại đó cho chị." Tức giận chí cực, Lương gia đại tiểu thư kéo Lăng Sở Thụy đang đi phía sau lại. Lương Thừa Thụy giống như càng ngày càng quá mức.
"Em gái, chuyện gì?" Bị bắt lại, tại sao mọi người lại cho rằng cậu bé sẽ nói tốt hơn? Bả vai nho nhỏ của Lăng Sở Thụy xụ xuống.
"Lăng Sở Thụy, kêu 'chị' sẽ mất miếng thịt nào của em sao?" Luôn luôn nhẹ nhàng là Lương Tư Đồng lần này lại nhìn hai em trai của mình giận đến điên người.
"Đến giờ ăn cơm, em gái không thả người, đợi lát nữa đừng bảo sao chúng ta lại giành đồ ăn của em." Được rồi, bọn họ đang tức giận nhưng nói thế nào cô ấy vẫn là chị gái thân ái của bọn họ nha, bằng không kéo cậu như thế là sớm bị đánh tơi bời rời.
"Ba mẹ còn chưa có xuống, ăn cơm cái gì đây?" Tay nhỏ bé trắng mịnh kéo thật chặt tay em trai không thả người.
"Bọn họ sẽ không nhanh như vậy xuống đâu. Sau đó cơm cũng nguội rồi." Lăng Sở Thụy thấy Lương Thừa Thụy đã ngồi vào bên cạnh bàn ăn, miệng to đang ăn cái gì, bụng cậu bé cũng đói rồi đó?
"Hai đứa làm sao biết cha mẹ sẽ không xuống?" Muốn lừa cô sao? Không có dễ như vậy.
"Lương Thừa Thụy nói. Có thể buông em ra chứ? Em thật đói bụng nha!"
"Ha ha, các em nghe lén ba mẹ nói chuyện. Chờ họ xuống chị sẽ nói cho ba." Rốt cuộc bị cô bắt được? Lương Tư Đồng lần này rất nhanh buông tay em trai ra đi xuống cầu thang.
"Chị à, chị cũng không nên nói lung tung? Chị thấy được chúng em có làm cái gì sao?" Lăng Sở Thụy vội vàng theo phía sau xuống.
"Chị mặc kệ, dù sao chị cũng sẽ nói với ba" Lương đại tiểu thư đi tới bàn ăn, người giúp việc lập tức kéo cái ghế.
"Con gái sao lại nhiều chuyện như vậy?" Tức giận Lương Tư Đồng, Lăng Sở Thụy ngồi xuống chỗ đối diện không cam lòng nhìn Lương Thừa Thụy đang ăn, bình thường không phải anh trai luôn biết chận miệng chị sao? Hôm nay sao chỉ lo ăn không vậy?
"Thật xin lỗi, chị còn là cô gái nhỏ." Nhận lấy đôi đũa từ người giúp việc đưa tới, Lương Tư Đồng rất có lễ liền trả lời.
"Rốt cuộc chị nghĩ cái gì?" Lương Thừa Thụy đang ăn sau cũng ngẩng đầu nhìn Lương đại tiểu thư đang nhai kĩ nuốt chậm mà đặt câu hỏi.
Nếu như chị ấy đâm thọc gì với ba, mùa hè này bọn họ nhất định rất thảm.
"Vậy thì em thông minh nhất!" Lương Tư Đồng nhẹ nhàng để đũa xuống, nhận lấy khăn người giúp việc đưa tới nhẹ nhàng lau mỡ đông nơi khóe miệng, từng cái động tác nhỏ cũng có thể làm cho người ta nhìn ra được là phong thái danh môn khuê tú.
"Chị chỉ hỏi một vấn đề." Lương Tư Đồng ý bảo người hầu tất cả lui ra về phía sau, mới đem mặt chuyển sang nhìn đôi anh em song sinh.
"Các em vì cái gì luôn khi dễ chị?" Lần này Lương đại tiểu thư rốt cuộc cũng có ngày nổi danh, hai năm qua, hai người tiểu hỗn tử thật sự là làm quá mức.
Lương Thừa Thụy cùng Lăng Sở Thụy nhìn lẫn nhau, không có ai có muốn trả lời vấn đề này.
"Hai đứa em nói hay không? Không nói à? Chị xem, không tới nửa giờ, ba mẹ nhất định sẽ xuống ăn cơm." Ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường một chút, đã sắp tám giờ tối, cho dù mẹ không xuống, ba cũng nhất định sẽ xuống.
"Anh (em) trai nói đi." Không nói thì thôi, vừa nói vừa đồng thời lên tiếng.
Được rồi, chỉ có dùng kéo bao búa thôi. Đều không ngoại lệ, nhị thiếu Lăng Sở Thụy lại thua rồi. Không có cách nào, chỉ có thể quay mặt sang yên lặng nhìn dung mạo thanh nhã của Lương gia đại tiểu thư chúng ta.
Nếu như bọn họ không phải em trai của cô, Lương Tư Đồng đang cho rằng là những tiểu nam sinh trong trường đang nhìn cô bé.
"Có ý kiến gì cứ nói?" Đại tiểu thư tiếp tục lái miệng.
"Ai cho chị khi dễ chúng ta." Nói đến đây, hai đứa trẻ sinh đôi khó có lúc cùng nhất trí như vậy đứng lên.
"Chị?" Lương Tư Đồng rốt cuộc rất không văn minh đưa ra một đầu ngón tay xoa xoa cái mũi của mình sau đó đồng thời nhìn chằm chằm em trai của cô bé, ""Có lúc nào chị khi dễ tụi em đâu?"
Thật là tháng sáu sương giá! Lương Tư Đồng lúc nào thì lưng đeo một tiếng xấu như vậy? Không nói người khác, chỉ nói hai người an hem bọn họ đi, như thế nào cũng là em trai của cô, cô thương yêu không kịp sao lại khi dễ? Bọn họ có lầm không?
"Đúng, chính là chị." Vừa có thể trăm miệng một lời.
"Chuyện khi nào? Sao chị lại không biết?" Lương Tư Đồng bị nói xong càng không giải thích được.
"Chị suy nghĩ thật kỹ đi." Hai anh em vừa nói đến đề tài cảm thấy rất khó chịu, cho nên dứt khoát đi.
"Không nói rõ ràng đừng nghĩ muốn đi." Lương Tư Đồng cản bọn họ lại.
"Chị nói cái gì không tốt? Hết lần này tới lần khác nói chúng ta xấu xí, chúng ta xấu chỗ nào?"
"Chỗ nào xấu? Cùng cha mẹ sanh ra, chị không xấu xí thì chúng em xấu xí chỗ nào?"
Một người ném một câu nói, sau đó bọn họ cùng nhau kéo ra đứng ở trước mặt Lương Tư Đồng rồi đi lên lầu.
"Chị nào có nói hai em xấu xí?" Nửa ngày, Lương Tư Đồng mới phục hồi tinh thần lại, bọn họ nói gì? Cô nói bọn họ xấu xí? Chuyện khi nào đâu vậy? Tại sao một chút ấn tượng cô cũng không có?
Đợi chút, đợi chút, giống như có một việc, nhưng những lời này không phải cô nói, là mẹ nói không tốt? Đó là khi bọn chúng sinh nhật 5 tuổi sinh nhật, cô bé cùng mẹ ở phòng ăn làm bánh ngọt chờ hai em trai trở lại, mẹ cũng chỉ nói một câu: "Năm đó con nói hai em của con xấu xí thế mà hôm nay đã 5 tuổi, thời gian trôi qua thật là nhanh!"
"Mẹ, con nói lúc nào?" Cô bé 8 tuổi không phục hỏi mẹ. Sau đó mẹ nói: "Đó là thời điểm hai đứa em con vừa mới sinh ra, con còn nhỏ nên không nhớ? Còn nhỏ nên nói gì đều không nhớ, "
Trời ạ, uất ức trong hai năm qua là do như vậy mà ra! Ngày đó bọn họ nghe được mẹ và cô bé nói chuyện! Lương Tư Đồng nhìn hai bóng dáng đi lên lầu chỉ biết im lặng hỏi ông trời.
**
Phải nói Lương phu nhân có ép Lương tiên sinh đồng ý cho đi làm không? Đương nhiên là có lời đồn đoán, nhưng một nhân viên bình thường được đối xử như thế sao?
Nhược Tuyết nhìn phòng làm việc của anh, cách đó là gian phòng trợ lí tổng giám đốc, tất cả đều cao quý hoa lệ. Nhưng cô không có chuyện gì để làm.
Buổi sáng cô còn hưng phấn đi theo người đàn ông kia tới đây nhưng vừa đến nơi này thì người đàn ông kia nói với cô đây là phòng làm việc của cô, cô có thể tùy tiện làm gì cũng được. Sau đó anh lại bận rộn chuyện của mình.
Được rồi, ngày thứ nhất cô cho là anh sẽ có việc giao phó cho cô chỉ là hơi vội nên không kịp nói mà thôi. Cho nên cô nhịn, chơi nửa ngày sau đó không biết lúc nào lại gục đầu xuống bàn ngủ thiếp đi, nếu như không phải anh vào gọi cô dậy ăn trưa, đoán chừng chắc cô ngủ thẳng tới chiều, buổi chiều anh lại bận rộn như cũ, bận đến nỗi cô không đành lòng quấy rầy anh. Vì vậy chỉ có thể đợi tan việc về nhà, ha ha cô bồi mấy bảo bối của mình nói chuyện mà quên mất cô định hỏi anh cái gì.
Ngày thứ hai đi tới công ty, Lương tổng giám đốc giày vò hết sức, không thể làm gì khác hơn là phân cô làm một ít chuyện. Sau đó Lương phu nhân thật sự là bận rộn.
Chỉ là, ngày thứ hai như vậy, ngày thứ ba còn ngày thứ tư......
"Bùm" một tiếng, cửa phòng làm việc dầy cộm của tổng giám đốc bị đẩy ra, tiếng vào là Lương phu nhân với vẻ mặt bất mãn.
"Lương Úy Lâm, anh có ý gì?" Không có khách khí với anh, Nhược Tuyết trực tiếp đi tới trước bàn làm việc của anh.
"Thế nào? Có phải công việc quá mệt mỏi?" Lương Úy Lâm nở nụ cười nhìn tức người phụ nữ đang tức giận. Anh cho là cô có thể nhịn mấy ngày nữa, không tới một tuần cô đã không chịu nổi.
"Công việc? Anh có ý tốt nói sao?" Một tay cầm tài liệu trên bàn của anh hung hăng ném đi. Quá mức rồi? Trong phòng làm việc muốn đánh anh sao?
"Chẳng lẽ anh an bài đều không phải là công việc sao?" Vì không để cho Lương phu nhân quá đáng mà kích động, Lương Tiên Sinh đứng lên đỡ cô đến ghế sa lon ngồi xuống.
"Lương Úy Lâm anh an bài chuyện như vậy căn bản không gọi là công việc có đúng không?" Nhược Tuyết giận đến muốn thổ huyết, dầu gì cô cũng là người tốt nghiệp đại học? Đều có học hành hẳn hoi ở trường không phải sao? Thế nhưng anh lại giao cho cô làm việc như thế?
Cô mỗi ngày lên mạng trích những tin tức quan trọng xuống, dù tin tức gì cũng được, chỉ cần cô cảm thấy quan trọng là được, thậm chí cũng có thể đem truyện cười cho anh cũng được, không phải nói là đọc cho anh nghe, còn nói cái gì "Tâm tình anh tốt sẽ làm việc có hiệu quả."
Hại cô thật sự cho là vậy, mỗi ngày nghiêm túc ghi chép, kết quả sao?
Mới vừa rồi cô online cùng Điềm Điềm nói chuyện phiếm, nói đến tình trạng công việc hiện tại, bên kia Giang Hạo Nhiên nghe được, toát ra một câu: "Em nói Lương Úy Lâm để cho em đọc chuyện cười cho cậu ấy nghe? Ha Ha...Nhược Tuyết, cậu ta nhất định không có nghe gì cả. Trước kia lúc đi học, anh theo Quân Hạo nhìn cậu ấy một chút có phải thật có thể làm việc mà không để ý đến bên ngoài hay không, bọn anh thay phiên cả buổi chiều đọc truyện cười trước mặt cậu ấy, hai người bọn anh vừa đọc vừa cười, dáng vẻ cậu ta giống đang nghe nhưng chờ nước miếng của bọn anh khô rồi, cậu ấy mới đứng lên nói một câu 'các cậu đọc đủ chưa? Mình muốn đi đóng báo cáo. ' Cậu ta lại đem báo cáo giáo sư giao đi đóng. Khi đó cậu ấy mới mười tám tuổi, thật lợi hai nha!"
Kết quả buổi tối hôm đó, Quân Hạo ngồi chơi, mà anh phải thức đêm làm báo cáo.
Anh nói đi, chuyện này làm sao không giận được? Cô rõ ràng nghiêm túc như vậy, thế nhưng anh lại coi cô là người trong suốt.
"Cái đó không gọi là công việc thì gọi là gì?"
"Anh để cho em đọc nhưng căn bản anh không có nghe, không phải sao?"
"Anh nào có?"
"Anh chính là có. Giang đại ca nói anh có thể làm mà không hề nghe."
"Cậu ấy nói mà em tin?"
"Không tin? Vậy em hỏi anh.... . Ưmh......"
Câu hỏi của Lương phu nhân không hỏi được, bởi vì Lương Tiên Sinh đã dùng một loại phương pháp khác để cho cô không thể nói được.
← Ch. 87 |