Truyện:Yêu Hận Triền Miên (Thái Vi) - Chương 87

Yêu Hận Triền Miên (Thái Vi)
Trọn bộ 88 chương
Chương 87
Ngoại truyện 3: Hai đứa trẻ sinh đôi
0.00
(0 votes)


Chương (1-88)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


editor Cát

Lương Tư Đồng nếu như biết một câu nói vô tình của mình dẫn đến tương lai như nước sôi lửa bỏng nhất định sẽ ảo não cắn mất đầu lưỡi của mình.

Ngọt ngào sáng sớm chính là hình ảnh một nhà năm người ấm áp ăn sáng cùng nhau. Nhược Tuyết dọn bữa ăn sáng xong, hai tiểu tử như hai đầu xe lửa chạy ào từ trên lầu xuống, giống như nếu chậm trễ sẽ không ăn được vậy.

"Lăng Sở Thụy, em tại sao muốn ăn bữa sáng của chị, đáng ghét!" Theo phía sau đi xuống là thanh âm của đại tiểu thư nhà họ Lương đang tức giận, thanh âm mềm giòn dễ vỡ mà lại trong veo, đôi môi trắng noãn cong lên, giống như thạch hoa quả trong suốt.

Hai người em trai này nhỏ hơn cô bé 3 tuổi nhưng cả ngày lẫn đêm đều muốn đối kháng với cô, mỗi bữa sáng nếu như cô bé xuống chậm, ha ha nhất dịnh sẽ bị bọn nó ăn hết sạch sẽ. Mặc dù nhà bếp sẽ chuẩn bị mang một phần nữa lên cho cô bé nhưng cô thấy khó chịu vô cùng!

Khi còn bé hai đứa khôn lanh ra vẻ, mới học được một chút lại nói chuyện, mỗi ngày cô bé tan học trở về thì hai anh em lại lắc lắc cái mông nhỏ cùng chạy tới "Chị à, chị" gọi rất đáng yêu nha! Nhưng kể từ khi sinh nhật 5 tuổi của hai đứa đi qua, bọn nó liền bắt đầu làm những chuyện đối kháng với cô bé.

Tức chết cô bé! Càng làm cho cô bé tức giận hơn là bọn họ lại gọi cô bé là em gái? Em gái cái đầu bọn nó! Người ta đã là tiểu cô nương 10 tuổi rồi đó! Vóc dáng so với bạn học cùng lớp không tính là cao nhưng dù gì so với hai đứa 7 tuổi cũng cao hơn một chút? Thật là càng lớn càng không có phép tắt.

"Không phải chỉ có một mình em ăn, Lương Thừa Thụy cũng ăn." Lăng Sở Thụy vừa dứt lời, anh trai lớn hơn cậu bé 10 phút đồng hồ, thuận tay đưa cái đĩa trứng chiên vàng nhạt ngon miệng nhưng không có trứng gà đến trước mặt chị gái đang tức giận nhìn chằm chằm. Nhưng chúng ta là Đại thiếu gia của Lương nha có dự liệu tốt vô cùng, trong ánh mắt đang phát hỏa của chị gái, cậu bé đem cả trứng gà bỏ vào miệng sau đó đưa tay lấy ly sữa bò trên bàn một hơi uống cạn.

Lương Tư Đồng giận đến cắn răng nghiến lợi, muốn động thủ chém giết phá hết thức ăn của nó nhưng ai biết tên tiểu tử kia vô cùng nhạy bén ôm cái ly nhảy xuống ghế chạy đến chỗ mẹ đang đi ra từ phòng bếp.

Nhược Tuyết kéo con trai qua đặt ngồi vào ghế bàn ăn, hai anh em có khẩu vị rất tốt, dáng dấp khỏe mạnh! Ngũ quan giống hệt ba của hai đứa, nhưng so với ba thì hai đứa cười nhiều hơn. Bọn họ đi tới chỗ nào cũng đều là tiểu suất ca, ai cũng yêu mến.

Nhưng về đến nhà thì cố tình khiêu khích chị gái mình, cũng không biết tại sao hai đứa lại thích trêu chọc chị gái mình như vậy.

Đưa tay lấy ly sữa trong ngực con trai bỏ lên trên bàn, nhẹ giọng dạy bảo "Lương Thừa Thụy, con không thể cứ lấy đồ ăn của chị con có biết không? Con xem em trai con hôm nay ngoan hơn nhiều, không khi dễ chị."

Ai biết, con trai cô không nói tiếng nào hung hăng trừng mắt liếc Lăng Sở Thụy, quay đầu đem ly sữa khác mẹ vừa mới bưng ra ngửa đầu uống cạn. Hừ, hai anh em bọn họ chính là thích khi dễ chị gái của mình.

Đây là tình huống gì? Nhược Tuyết nhức đầu!

"Hai đứa con thật là làm cho mẹ tức chết rồi." Nhược Tuyết giận muốn cầm chổi lông gài hung hăng dạy cho bọn chúng một trận.

"Người nào lại chọc giận nữ chủ nhân nhà chúng tôi tức giận đây?" Luyện súng xong, Lương Úy Lâm thay quần áo sau đó vừa mới đi xuống tới cầu thang liền nghe thấy tiếng ồn ào quen thuộc truyền đến.

"Ba, là Lương Thừa Thụy và Lăng Sở Thụy giành đồ ăn của con. Còn nữa, bọn họ không nghe lời mẹ." Đại tiểu thư Lương gia thấy núi dựa của mình xuống, vội vàng kéo tay của anh qua, mặt khiêu khích nhìn về em trai của mình.

"Được rồi, ba nhất định vì con mà làm chủ." Ba luôn luôn yêu thương con gái, cầm tay con gái yêu về phía bàn ăn, vuốt tóc đen của cô bé "Con trước ăn cái gì đi, sắp muộn giờ rồi."

Lương Tư Đồng dậm chân, muốn dạy dỗ hai đứa em trai ác bá, nhưng nữa bữa ăn sáng còn chưa có ăn, kéo dài thời gian nữa sẽ không kịp, vừa đúng lúc mẹ đem một ly sữa bò khác lên, cho nên cô bé mau mau nhận lấy uống hết.

"Chúng con cũng muốn đi nha." Thấy ba không nói tiếng nào ngồi xuống, người sáng suốt đều biết rõ muốn nhanh.

"Các con đứng lại cho ba." Quả nhiên vẫn là lão đại uy nghiêm mười phần! Hai tiểu tử muốn lui đi bất đắc dĩ quay đầu lại.

"Tự chọn đi! Muốn nói lời xin lỗi hay muốn cả kì nghỉ hè qua châu Âu tiếp nhận huấn luyện?" Không có nhìn hai đứa nhỏ, Lương Úy Lâm nhận bữa sáng từ tay bà xã yêu dấu của mình, mặc dù hiện tại anh không uống sữa tươi nhưng bà xã đặc biệt chuẩn bị nước trái cây cho mình nên anh uống một hớp, lập tức nhận được nụ cười ngọt ngào của bà xã, thật là ngọt đến tận trái tim.

"Ba, con đi lên trước chuẩn bị sách vở, vấn đề này để cho thiếu chủ tương lai nhà họ Lương quyết định đi." Tất cả mọi người lẳng lặng nhìn bọn họ, Lăng Sở Thụy đột nhiên nói ra câu nói đó sau đó lại chạy đi.

Nói đùa sao, mặc dù bọn họ sinh trưởng trong gia đình này nhất định sẽ phải gánh vác phần trách nhiệm nhưng bọn họ chỉ mới là đứa bé bảy tuổi thôi đó? Mặc dù mẹ cũng tham dự, ba đồng ý chỉ có ngày nghỉ mới để cho bọn họ nếm thử các loại huấn luyện nhưng những thứ kia mẹ của cậu không phải là đứa trẻ còn không chắc có làm được không đây?

Dù thế nào đi nữa cậu không phải họ Lương, haha, lớn lên rồi có thể kiếm cớ từ chối. Nếu ngày ngày đều vội vàng giống như ba vậy, cậu mới không cần làm mấy cái đó, coi tiền như rác đấy.

"Ba, ngày hôm qua Lăng Sở Thụy lại cúp cua." Nhìn em trai vội vàng rời đi, Lương Thừa Thụy nhàn nhạt mở miệng. Haha, về phần trốn học đi làm cái gì chỉ có cậu bé mới biết thôi.

"Lăng Sở Thụy, con làm gì đấy? Cúp cua? Con ra đây? Các con thật là làm mẹ tức chết rồi!" Nhược Tuyết tức giận thả bánh mì sandwich trong tay ra."Đồng Đồng ăn cái này đi." Chỉ có con gái là đáng yêu.

"Cám ơn mẹ."

"Hai đứa các con, chờ thi xong thì không cần xuất hiện trước mặt của ba nữa." Lương Úy Lâm không có để ý bọn họ, quay người lại thấy gương mặt tức giận của bà xã, vội vàng trấn an nói "Được rồi, không cần chấp nhặt bọn nó. Yên tâm đi, anh sẽ dạy dỗ hai đứa nó."

"Ông xã, có thể không cần cả ngày nghỉ cũng không cho hai đứa nó trở lại?" Xem đi, xem đi, mẹ nuông chiều thì con sẽ hư, mới vừa rồi bị làm cho giận muốn chết giờ lại giúp bọn nó nói chuyện. Ôi, phụ nữ thật là....

"Ba, con có thể ngồi xe ba đi học sao?" Nhìn ba bằng ánh mắt bất đắc đĩ, Lương Tư Đồng uống ngụm sữa cuối cùng, thật ra thì cô bé cũng đau lòng cho hai đứa em trai nha, chỉ là có lúc hai đứa nó thật quá đáng.

"Hôm nay ba sẽ đưa tiểu công chúa của chúng ta đến trường." Động tác Lương Úy Lâm rất nhanh ăn xong bữa sáng sau đó đứng dậy, ý bảo con gái cùng anh đi ra ngoài.

"Ông xã, còn con trai thì sao? Anh không phải không muốn đưa chúng đi chứ?" Nhược Tuyết không rõ chân tướng, vộ vàng ra ngăn hai cha con lại. Đều học cùng một trường mà? Anh không cần phải vậy chứ?

"Đúng vậy, ba. Ba muốn để tài xế đưa hai đứa con đi sao?" Vẫn vùi đầu ăn là Lương Thừa Thụy nghe được cha ý tại ngôn ngoại, lập tức đứng lên hỏi.

"Yên tâm đi, hai đứa nó sẽ nghĩ cách đi học. Em ngoan, ăn xong bữa sáng không có việc gì nữa thì trở về xem sách đi." Không để ý tới kháng nghị của con trai, Lương Úy Lâm chỉ trấn an bà xã của mình, hôn một cái lên gương mặt đang ngẩn người kia, sau đó cầm tay con gái ra cửa.

"Mẹ, chúng con cũng đi đây." Chờ Lăng Sở Thụy cầm cặp xách của hai người từ trên lầu đi xuống, Lương Thừa Thụy nhận lấy, nói lời chào tạm biệt với người mẹ còn đang đứng ngẩn người ở cửa.

Nhược Tuyết nhìn mỗi một người đều đi hết, đi làm đi làm, đi học đi học, chẳng lẽ chỉ có mình cô không có việc gì làm sao? Hừ, cô cũng muốn tìm chuyện làm.

Xoay người, lên lầu. Lương phu nhân không có tâm tình ăn điểm tâm, cô phải ngẫm lại xem, cô rốt cuộc muốn làm gì? Trồng hoa? Hay đến thư phòng đọc sách? Hay xem phim đây? Ai da, đều không phải thứ cô muốn làm!

Mà đứng ở cửa đại trạch, hai tiểu quỷ đang nhìn nhau.

Một phút trước, bọn họ chuẩn bị ngồi lên xe, thì bị chú A Cánh ngăn lại "Hai vị thiếu gia, chủ nhân phân phó, hôm nay hai cậu tự nghĩ biện pháp đi đến trường đi. Nhưng không được tới trễ cũng không được cúp cua."

Mẹ nó, ba cũng quá tàn nhẫn đi? Tính kế với bọn họ? Dầu gì bọn họ cũng là con trai của ông ấy đó, có được hay không? Ông già này thật là trọng nữ khinh nam.

Lăng Sở Thụy cúi đầu nhìn một hồi giày của mình, giống như là nghĩ đến cái gì đó, sau lại ngẩng đầu lên: "Lương Thừa Thụy, trên người anh còn có bao nhiêu tiền?"

Lương Thừa Thụy liếc mắt nhìn em trai mình một cái, trong mắt cười lạnh nặng nề, "Đó là tiền của anh!"

"Nhưng chúng ta ngồi xe đi trường học cần phải có tiền nha!" Chẳng lẽ chạy bộ đi không? Nói đùa sao, chạy có nhanh đi nữa cũng sẽ bị trễ. Nếu quả thật tới trễ, đến lúc đó không phải là ba sẽ lột da bọn họ sao?

"Đó cũng là tiền của em!" Lương Thừa Thụy bình sinh không thể chia sẻ cùng người khác cái gì đó, đúng là cậu ta dựa vào cố gắng cuả chính mình để lấy được thành quả. Tiền của cậu là do cậu cùng ba tranh tài thương pháp mà được phần thưởng đó? Hừ, Lăng Sở Thụy sao có thể nghĩ cậu dễ dàng chia sẻ tâm huyết của mình? Ai bảo cậu ta bình thường không chịu luyện tập chăm chỉ tí?

"Này, Lương Thừa Thụy, chúng ta là anh em đó nha? Anh không cần phải phân chia rõ ràng như vậy chứ?" Lăng Sở Thụy cũng căm tức, Lương Thừa Thụy quá hẹp hòi, nếu như không phải tiền của cậu đã dùng mua cổ phiếu rồi, trên người chỉ còn một chút ít không đủ dùng để đi xe, cậu điên mới cầu xin anh trai mình.

"Anh em? Tôi họ Lương, cậu họ Lăng, chúng ta sao lại là anh em được?" Lương Thừa Thụy vẫn không tha thứ vừa rồi em trai mình lâm trận bỏ chạy để mình cậu đối mặt với ba.

"Được rồi, được rồi, em thừa nhận mới vừa rồi em đã sai rồi. Vậy coi như em hưởng một chút tiền của anh quá giang xe đi có được không hả?" Thời điểm cần phải hòa hoãn nha, chờ cậu kiếm được tiền nhất định phải cho anh trai mình biết cái gì mới gọi là lỗi lầm.

"Tiếng kêu 'anh trai' này được đấy chứ." Lương Thừa Thụy ôm ngực, gương mặt cao ngạo.

"Này, Lương Thừa Thụy......"

"Anh trai......"

"Anh, chúng ta có thể đi được chưa?"

"Đi thôi. Chỉ là, nếu như em cầm tiền mua cổ phiếu như lời nói...nếu cha phát hiện thì, hừ...." Cho rằng sanh đôi là làm giả sao? Lăng Sở Thụy gần đây thường cùng thường cùng Nghiêm thúc thúc, còn có phụ nữ kéo tới dày đặc, không cần hỏi cũng biết bọn họ nhất định xúm lại chơi cổ phiếu rồi. Chỉ có Nghiêm thúc thúc và tiểu Xú Bà nương mới có bản lãnh lôi kéo được em trai của cậu.

"Anh, làm sao anh biết?"

"Anh là thiên tài nhi đồng."

Mẹ nó, anh là thiên tài nhi đồng chẳng lẽ tôi là xuẩn tài sao?

Crypto.com Exchange

Chương (1-88)