Vay nóng Tinvay

Truyện:Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực - Chương 08

Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực
Trọn bộ 54 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Siêu sale Lazada


Hơn một tháng nay là khoản thời gian yên bình nhất của Giản Ngưng kể từ khi kết hôn, thỉnh thoảng cô lại về nhà thăm cha và anh trai, cô ngày càng thích trò chuyện với anh trai về những chuyện ngày trước. Khi còn rất nhỏ, hia anh em cùng đi mua mì ăn liền, khi đó mì ăn liền rất rẻ, chỉ tám hào một gói, cô và anh trai đang cùng ăn mì thì bị mẹ bắt được, mẹ mắng cô một trận, nhưng anh trai thì không bị làm sao. Cô bực bội hỏi Giản Nhất Phàm, tại sao mỗi mình cô bị mắng, Giản Nhất Phàm cười, ai bảo cô chân ngắn, không chạy kịp, bị mẹ bắt được. Sau đó hai người đều lớn dần, từ khi Gian Nhất Phàm lên cấp hai, cô rất ít khi chơi cùng anh, mỗi người lại chơi với những người bạn khác nhau.

Mỗi lần về nhà họ Giản, Giản Ngưng lại thấy vui vẻ hơn rất nhiều. Hơn một tháng nay, Cố Trường Dạ chưa từng về biệt thự, đây là quảng thời gian tự do nhất của cô, tâm trạng của cô rất tốt, còn có thể ngồi gấp hạc giấy trong phòng một mình. Cô gấp hạc giấy không đẹp, chỉ có thể gấp ra hình dạng đại khái, còn người có thể gấp hạc giấy đẹp là Quan Điềm. Thời cấp ba, gấp hạc giấy thành trào lưu, cô và Quan Điềm cũng tham gia vào trào lưu ấy. Mỗi lần thấy hạc giấy cô gấp, Triển Hằng luôn cười nhạo cô rằng, nếu cô tặng nếu cô tặng hạc cho người ta chắn chắn người ta sẽ chạy mất dép, cười nhạo cô xong, Triển Hằng lại khen Quan Điềm hết lời, khiến lần nào Giản Ngưng cũng muốn đánh cho cậu ra một trận.

Không ai biết, thật ra sau này, cô từng một mình chăm chỉ tập luyện gấp hạc, muốn gấp cho thật đẹp, khi ấy cô nghĩ, một ngày nào đó, cô sẽ gấp 1000 con hạc cho người mà cô yêu.

Cầm một tờ giấy trong tay, cô lại không biết mình nên làm gì với nó, cất lọ thủy tinh và giấy màu đi, cô nằm lên giường, từ từ ngủ thiếp đi.

Cô mang theo tâm trạng vui vẻ từ từ chìm vào trong mộng, cô thấy bản thân của tuổi mười tám, tóc dài, mắt sáng long lanh, tựa như một viên pha lê lấp lánh. Cô đi sau Quan Điềm và Triển Hằng, tỏ vẻ không hiểu nổi tạo sao hai người họ lại dính lấy nhau cả ngày như thế.

Triển Hằng cười, nói khi nào yêu thì cô sẽ hiểu thôi. Mỗi lần Triển Hằng nói như vậy, Quan Điềm sẽ đứng bên cười. Triển Hằng luôn nắm chặt tay Quan Điềm, như thế cả đời này không bao giờ buông ra.

Thỉnh thoảng thấy hâm mộ đó kỵ thì Giản Ngưng sẽ nói với họ, rồi cô sẽ tìm được một người đàn ông yêu cô, rất rất yêu cô.

Nhưng cô không ngờ, người ấy lại xuất hiện sớm như vậy.

Ngày đầu tiên vào đại học, cô có vận may được thấy thế nào là lấy một thắng mười. Trước đó cô chỉ thấy kiểu tình tiết này trong phim, khi nam chính cứu nữ chính thì vượt qua vô vàn nguy hiểm, một mình tả xung hữu đột. Lúc ấy cô chỉ thấy phim ảnh quá phóng đại, một người sao có thể mạnh mẽ kiên cường như sắt đá thế chứ.

Đó là một con đường nhỏ yên tĩnh trong khuôn viên trường, nếu là ngày thường, thấy thế cô chắc chắn sẽ chạy đi, dù sao cô cũng chỉ là một cô gái chân yếu tây mềm mà thôi.

Nhưng khi cô thấy người bị vây ở giữa kia thì không thể rời đi nữa bước. Giữa vòng người, cô chỉ thấy một mình anh, anh mặc sơ mi đen, nổi bật xuất chúng, thân thể cao lớn vững chãi, toát ra một luồng ý lạnh.

Đây lần đầu tiên cô biết thế nào là đánh võ, khác hẳn với những chiêu thức hỗn tạp bình thường. So với những thế võ mạnh mẽ điêu luyện của anh, đám nam sinh còn lại đúng là chỉ như múa may làm bộ. Bảy, tám nam sinh lại không địch nổi một người duy nhất.

Khi đó cô là một công chúa đã ở trong lâu đài cô quạnh quá lâu, từ cái nhìn đầu tiên, cô đã tin chắc rằng, anh chính là chằng hoàng tử có thể đưa cô ra khỏi lâu đài, dù chàng hoàng tử ấy không hề cưỡi ngựa trắng tới đây.

Cô thấy sự rung động của mình thật là kỳ lạ, không thể tin được lại có một ngày cô thích một nam sinh như thế, bởi anh là một thiếu niên bất lương.

Sau ngày hôm ấy, cô hỏi thăm khắp nơi, nhưng không nghe được bất kỳ tin tức gì về anh, như thể ở trường vốn không có con người này, còn anh chỉ đơn thuần là ảo giác của cô.

Rất lâu sau đó, chính Giản Ngưng cũng đã hết hy vọng. Cô đã tìm thấy hoàng tử mà cô hằng mong ước, có thể bảo vệ cô, có thể khiến cô động lòng, nhưng cô và anh có duyên mà không có phận.

Tính trẻ con nổi lên, cô tự nhủ rằng, nếu còn có thể gặp lại anh, vậy đây nhất định là duyên phận trời ban cho cô, còn nếu không thể, thì chính là hai người họ có duyên mà không có phận.

Trong buổi thi cuối cùng của năm thứ ba đại học, mọi sinh viên đều vô cùng hưng phấn, học hết tất cả các môn học của năm bốn trong năm ba, có nghĩa là rất nhiều sinh viên sẽ về quê để tìm việc làm, cùng lắm thì tháng Bảy sanng năm về trường lấy bằng tốt nghiệp thôi, sau đó gần như không còn thời gian để gặp nhau, nghĩ đến chia ly, không thể không buồn bã.

Giản Ngưng cũng không phải là người nhạy cảm, nhưng trong buổi liên hoan cô vẫn khóc. Cả lớp cùng hát bài "Bạn bè".

"Những tháng năm này, chỉ có một mình tôi, vượt qua bao mưa gió cuộc đời

Từng rơi nước mắt, từng mắc sai lầm, nhưng vẫn không quên những ước nguyện đầu tiên

Từng yêu thật lòng, mới hiểu cô đơn, mới biết hồi tưởng

Trong những giấc mơ, bạn vẫn sống mài trong trái tim tôi.

Bạn bè sát cánh, trọn đời bên nhau, những ngày ấy đã qua rồi

Những một câu nói sẽ là cả đời người, một tấm lòng gửi trong một ly rượu

Có bạn bè sẽ không thấy cô đơn. Chỉ một tiếng "bạn bè" bạn sẽ hiểu

Khi vẫn còn tổn thương, vẫn còn đâu khổ, vẫn còn bước tiếp, thì bạn còn có tôi.

Một câu nói sẽ theo suốt cuộc đời, tình bạn này sẽ gửi vào một ly rượu."

Đó là lần đầu tiên cô thấy bài hát này hay đến thế, khiến người ta phải rơi nước mắt. Ăn xong, mọi người cùng nhau đi hát karaoke, cùng chuyenj trò tâm sự, Giản Ngưng cũng theo mọi người tới quán bar. Những nơi như quán bar, cô và bạn bè đều chưa tới bao giờ, chỉ mới thấy trên ti vi, nhưng lại nghĩ mọi người cũng sắp chia xa, cứ tới thử một lần, coi như thỏa mãn lòng hiếu kỳ bao lâu nay.

Các nam sinh thì giữ vai trò bảo vệ cho các người đẹp, theo sát các cô, sợ xảy ra chuyện không may, dù sao cũng có rất nhiều tin tức xấu về các quán bar. Vì đông người nên mọi người cũng mạnh dạn hơn, cũng gọi rượu, không dám uống nhiều nhưng tóm lại đã vui thì phải vui cho trót.

Giản Ngưng cầm ly rượu vang trong tay, đang nghiên cứu, cô có tính hiếu kỳ về một số thứ vụn vặt, ví dụ như loại rượu lấp lánh này, trong mắt cô đây chính là một tác phẩm nghệ thuật, xứng đáng được ngắm nghía một cách tỉ mỉ.

Trên sàn nhảy của quán bar, tiền nhạc Rock vàn lên sôi động, như lời mời chào người ta bước vào sàn nhảy, có mấy bạn học đã vào sàn, còn mấy người khác cũng muốn thử xem sao.

Giản Ngưng cầm ly rượu, thản nhiên nhìn về phía sàn nhảy, nhưng trong phút chốc, ánh mắt cô bỗng sáng rực như sao trời, cô không ngờ một lần nữa lại được gặp anh - ở ngay đây, vào đúng lúc này.

Anh vẫn mặc một cây đen, đúng trên sân khấu, người xung quang đều như làm nền cho anh. Giọng anh không cao vút, mà trầm ấm, khi anh hát, tạo cảm giác rung động mà say mê.

Duyên phận tới vừa mau chống vừa mạnh mẽ, khiến cô chớp mắt thật mạnh, chỉ sợ đây là ảo giác mà cô tưởng tượng ra. Nhưng người ấy, lại xuất hiện trước mắt cô chân thật đến vậy.

Ông trời đúng là vẫn ưu ái, nên mới đưa anh tới trước mặt cô, như thể có giọng nói truyền về từ miền xa xăm, rằng người này, chính là người mà cô vẫn luôn chờ đợi.

Sau hôm ấy, cô đã biết tên anh – Cố Trường Dạ.

$$$

Kỳ nghĩ ấy quá mức tươi đẹp, chuyện mà cô mong chờ nhất mỗi ngày chính là ăn mặc thật đẹp ròi lẳng lặng tới quán bar đó, chờ anh xuất hiện. Không phải ngày nào anh cũng ở đó, nhưng cô thì không bao giờ vắng mặt. Trước kia, cô chưa từng nghĩ lại có một ngày bản thân làm chuyện điên cuồng như thế chỉ vì một người đàn ông. Đừng nói là những nơi như quán bar, trong mắt cô thì tiệm internet đã hỗn loạn lắm rồi.

Cô thấy có lẽ mình đã điên rồi, nhưng ngọn lửa không thể dập tắt trong lòng cô khiến cô không thể kiềm chế, ngày ngày đều phải tới đó chờ anh, thậm chí còn nói dối cha là tới nhà bạn học chơi.

Hình như cô đang sa nngax mất rồi, thế nhưng cô lại thấy vô cùng hạnh phúc.

Trong ký ức của cô, đó là những tháng ngày tươi đẹp đầy hy vọng, chẳng vì bất kỳ đều gì, cũng không cần nghĩ về tương lai, cứ cố chấp như vậy thôi.

Cô khẽ mĩm cười, nhưng khi ngửi thấy mùi rượu quen thuộc, cô lập tức hồi hồn, lông tơ dựng đứng, như thể có người ném cô vào băng lạnh, cô không thể thoát ra.

Cô càng ngày càng ghét mơ về những giấc mộng đẹp, bởi vì khi tỉnh lại, sự hụp hẫng ấy không không thể nào bù đắp. Chi bằng mơ thấy ác mộng, khi tỉnh lại nhận ra mình vẫn còn sống, như vậy cô cũng được an ủi phần nào.

Sao cô lại quên mất rằng, hiện tại cô không thể tìm về quá khứ tốt đẹp ấy, dù là nằm mơ, cũng sẽ có người kéo cô ra khỏi mộng đẹp.

Giản Nhưng thở không ra hơi, như thể vừa bừng tỉnh khỏi ác mộng, nhưng chỉ cô mới biết, mình không nằm mơ, những hình ảnh chân thực ấy khiến cô không dám nhớ lại, bởi hiện thực nặng nề đâu thương khôn tả. Bóng người ở gần đó đang bước từng bước về phía cô.

Đến chút ảo tưởng này mà cô cũng không có được ư? Tới là để nhắc nhở cô, cuộc sống hiện thực là như thế nào sao?

Anh vẫn giống như trước đây, không hề thay đổi, không hề bận tâm đến cảm nhận của cô, anh kéo cô ra rồi cả người phủ lên. Mùi rượu nồng nặc khiến dạ dày cô rối tung, như thể một giây sau sẽ nôn ra. Giản Ngưng đã học được cách nằm yên, chỉ cần anh thỏa mãn là được.

Trong bóng tối, ấy vậy mà cô lại cười.

Cố Trường Dạ xé rách váy ngủ, giữ chặt hai chân, thô lỗ kéo hai chân cô ra. Cô muốn giãy giụa, nhưng lại thấy người mình như mất hết sức lực.

Muốn vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, suy nghĩ lừa mình dối người ngu ngốc ấy khiến cô cười cay đắng, cô cắn lưỡi, cảm giác đau đớn giúp cô tỉnh táo hơn. Tỉnh táo cảm nhận được lực đọ của anh trên người cô, động tác của anh thô bạo như thế nào, rồi cả mùi rượu mãi mà không tan cứ quản quanh bên cạnh cô.

Nhớ thật kĩ thời khắc này, cảm giác nhục nhã lúc này.

Tưởng tượng bản thân biến thành một con cá để người ta thích làm gì thì làm, mặc cho anh mổ bụng đánh đập, dù sao kết quả cũng chỉ có một, đó là bị anh ép tới cùng.

Hôm nay dường nư anh còn say hơn ngày thường, sau khi làm xong còn nằm sắp trên người cô, cô cố gắng thoát khỏi anh, hơi thở của anh quá nặng nề, khiến mắt cô cay cay.

Cô còn nhớ, cô từng níu lấy tay Quan Điềm: "Anh ấy có sống mũi rất đẹp, đoi mắt rất đẹp, chính là kiểu người mà tớ thích."

"Giản Ngưng, cậu đang nói lời thoại của phim thần tượng đấy à?"

Cô và Quan Điềm trêu chọc nhau. Nước mắt tựa như những viên trân châu, không ngừng tràn khỏi khóe mi, đó không phải phim thần tượng, đó là ký ức mơ mộng của một thiếu nữ sống thất bại, chỉ tiếc rằng cô đã hiểu ra quá muộn.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-54)