← Ch.08 | Ch.10 → |
Quầng sáng mỏng manh chầm chậm lọt vào trong phòng, anh ngủ rất say, còn cô vẫn chưa ngủ được, mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, buổi tối không kéo rèm cửa sổ ra nên trong phòng tối hơn bình thường một chút. Từ khi chuyển tới căn phòng này, cô thấy bản thân như biến thành thực vật tránh nắng, vì ngoài ban công có rất nhiều cây nên trong phòng không nhận được nhiều ánh sáng, quá nữa thời gian cô đều ngồi ngẫn ngơ bên ban công, đợi tới khi mặt trời lên cao, một ngày chỉ có hai giờ ánh nắng có thể bao phủ toàn thân cô, cảm giác ấy tựa như hy vọng mà cô chờ mong rất lâu, cuối cùng cũng sáng xuống trên người cô.
Ánh sáng nhàn nhạn trong phòng từ từ chói lên, cô quay đàu nhìn người đàn ông nằm bên cạnh mình. Đã rất lâu rồi cô không ngắm nhìn dáng vẻ khi ngủ của anh, vẫn là sống mũi cao cao, đoi mắt tuyệt đẹp, vẫn là khuôn mặt mà cô yêu thích, nhưng không còn là người đàn ông cô mơ tưởng thời niên thiếu. Cô tưởng anh chính là chàng hoàng tử có thể đưa cô ra khỏi tòa lâu đài u tối, nhưng lại không ngờ rằng, anh xuất hiện là để kéo cô vào địa ngục.
Sau khi kết hôn, việc cô thích làm nhất là ngắm anh ngủ vào mỗi sáng mai, điều này sẽ khiến cô vui vẻ cả ngày. Có anh trong đời, tựa như giấc mơ cổ tích tuyệt đẹp. Cô thích đích thân nấu cơm cho anh, mong nhận được lời khen ngợi từ anh. Anh rất ít khi cười, ban đầu cô còn thấy hơi hụt hẫng, lâu dần thấy anh cũng đối xử với người khác như vậy, cô mới không bận tâm nữa, chỉ cho rằng tính cách của anh là như vậy. Nhưng anh có thể đồng ý cưới cô, chí ít cũng có thể chứng tỏ rằng, trong mắt anh cô khác biệt với tất cả những người phụ nữ còn lại, thế là đủ rồi.
Mãi về sau, cô mới hiểu ra người trong lòng anh là Quan Điềm, chút ảo tưởng trong lòng cô cũng từ từ tan vỡ, cô sẽ luôn nghĩ, trước mặt Quan Điềm, nhất định anh sẽ không lạnh lùng như đối với cô. Anh sẽ cười dịu dàng với Quan Điềm, sẽ rất yêu chiều Quan Điềm, sẽ dỗ dành những lúc cô ấy không vui.
Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ để trái tim cô đau nhói.
Lúc này anh đang ngủ, nét mặt bình yên, nhưng cô thì không quyến luyến như xưa nữa. Thậm chí tối qua anh không rời đi ngày như trước đây khiến cô rất bất an, nhắm mắt cùng không ngũ được, tránh xa anh theo bản năng, như thể bên cạnh cô đang có một con rắn rình rập, làm cô không thể ngủ yên.
Anh đã biến mất lâu như vậy, nhưng ngay khi cô cảm thấy cuộc sống của mình dần tốt lên thì anh lại xuất hiện, vậy cũng tốt, khiến cô hiểu ra cuộc sống của mình vốn là như thế nào.
Anh chợt mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, Giản Ngưng vọi rời mắt đi.
Cố Trường Dạ dường như đang cười, mắt nheo lại, nhìn bộ đồ ngủ trên người cô, khẽ nói: "Đồ ngủ hàng hiệu, Nhân lúc còn thời gian thì nên mua nhiều một chút."
Bản năng khiến cô liên tưởng đến những chuyện không hay, lại đưa mắt nhìn anh, ánh mắt như dò hỏi, không dám lên tiếng, sợ sẽ lại chọc giận anh.
Có vẻ như anh đang khá vui, ít nhất còn chịu giải thích cho cô: "Không mấy hôm nữa lại chẳng còn tâm trí đâu mà mua..."
Nét mặt hờ hững của cô đờ ra, hình như cô đã hiểu ý của anh, anh định ra tay với nhà họ Giãn, nên giờ trở về là để cười nhạo cô? Cười nhạo cô yếu đuối ngu ngốc, cô nghĩ quãng thời gian mình thật may mắn, nhưng lại không biết bản thân sắp đối mặt với hậu quả gì.
"Anh muốn gì" Giọng cô rất khẽ, nhưng vẫn có thể nhận ra sự run rẩy, dù cô đang cố gắng để bản thân bình tĩnh.
"Tôi muốn gì thì chắc chắn sẽ làm được." Tự tin, ung dung, nhìn cô như nhìn một con thỏ đang giãy giụa trong tay mình, anh chỉ cần siết cổ cô là có thể dễ dàng khuyến cô mất mạng.
Cô mở to miệng, nhưng nói không nên lời, đúng vậy, anh muốn thế nào thì chắc chắn sẽ là thế ấy, ai có thể thay đổi được đây?
Kể cả sự tồn tại của cô, cũng chỉ đơn thuần là vật nuôi để anh chơi đùa lúc buồn chán, có thể có giá trị gì đây?
Sự im lặng của cô khiến anh cũng khá khinh ngạc: "Không cầu xin tôi sao?"
"Tôi cầu xin thì có ích gì không?"
Anh đưa tay giữ lấy khuôn mặt cô, đúng là một gương mặt xinh đẹp, cứ thế bị phá hủy dường như rất đáng tiếc: "Cuối cùng cũng đã biết thân biết phận." Cô còn chẳng nghiêng đầu đi, sự dửng dưng của cô khiến anh nhếch môi cười: "Thật ra mà nói, có lẽ cô nên cảm ơn tôi mới phải. Nếu không có tôi, cô sẽ là một đứa ngốc sống trong tháp ngà, thấy không, chính tôi đã giúp cô hiểu thêm về thế giới này đấy."
"Không sai, đúng là phải cảm ơn anh."
Có lẽ sự ngoan ngoãn của cô khiến anh thấy nhàm chán, anh rút tay về, xuống giường rồi đi thẳng ra khỏi phòng.
Tay Giản Ngưng run rẩy lau đi dấu vết anh lưu lại trên cầm cô, ngồi trên dường một lúc lâu, cả căn phòng đã sáng trưng, cô thấy hiện giờ bản thân không khác gì một u hồn, không có sức sống, không có cảm giác, thậm chí còn không khóc được.
Cô chầm chậm đi vào phòng tấm, mở nước lớn hết mức rồi kỳ cọ thân thể của mình, từ từ cho nước nóng dần lên, làn nước nóng bỏng để cô biết rằng mình vẫn còn sống.
Hơi nước quẩn quanh, tạm thời trốn tránh những chuyện không vui kia. Cô vẫn thích dùng cách thức cố định để định nghĩa về luật nhân quả, gieo nhân nào gặt quả nấy, hiện tại cô cũng vậy, mọi chuyện đều bắt nguồn từ cô, nếu cô không nói muốn kết hôn với người đàn ông này, chắc chắn cha cô cũng không đi tìm Quan Điềm, Quan Điềm không phải chết, Cố Trường Dạ cũng sẽ không muốn hành hạ cô và ra tay với nhà họ Giản.
Giấc mộng thiếu nữ của cô đã làm hại tất cả mọ người. Nếu cho cô một cơ hội để làm lại từ đầu, cô nhất định phải tránh xa người đàn ông này, không bao giờ đụng chạm đến anh. Cô đã sai, cô nguyện chịu đụng tất cả những thứ này, nhưng anh trai và cha cô đều vô tội, đừng làm hại họ có được không?
Không thể cầu xin được, nếu Cố Trường Dạ mà thấy cô như vậy, có lẽ sẽ càng vui vẻ hơn?
Người giúp việc tới gõ cửa, cô thầm ngạc nhiên nhưng cũng hiểu, bọn hò đều biết cô thường tấm rất lâu, không bao giờ quấy rầy, vậy thì đây hẳn là ý của Cố Trường Dạ.
Anh lại vẫn chưa đi, cũng đúng, hôm nay chắc chắn trong cô cũng chẳn vui vẻ gì, sao anh có thể bỏ qua cơ hội thấy bộ dạng thê thảm của cô, đây là gia trị lớn nhất của cô với anh.
Giản Ngưng bước xuống một cách chậm chạp, Cố Trường Dạ đã ngồi trước bàn ăn, thấy cô xuống bèn bảo người giúp việc bưng đồ ăn lên. Giản Ngưng thầm nghĩ có lẽ anh sẽ phải thất vọng thôi, cô có thể làm gì được chứ? Không lẽ còn ngốc nghếch tranh cãi, than thở với anh như trước đây ư, bây giờ nhớ lại cô liền muốn mắng cho bản thân trước đây một trận nên thân.
Cô luôn ăn rất ít, cũng chẳng muốn ăn chút nào.
Tầm mắt Cố Trường Dạ lướt qua bát cô: "Xem ra phải đổi đầu bếp rồi, nấu ăn kiểu gì mà phu nhân nhà chúng ta không nuốt trôi thế này."
Giản Ngưng siết chặt đũa, ngẩng dầu liền thấy được nụ cười như có như không của anh.
Dưới cái nhìn của anh, cô ăn sạch cháo trong bát: "Rất ngon, tôi rất thích."
Cố Trường Dạ đưa mắt nhìn người giúp việc đứng bên cạnh mình: "Chưa nghe thấy à? Cô ấy nói rất thích, không mau múc cho cô ấy bát nữa?"
Người giúp việc thấp thỏm bước tới cầm bát của Giản Ngưng đi vào bếp.
Ngực cô phập phồng lên xuống, cô nhìn lên trần nhà: "Rốt cuộc anh muốn gì?"
"Tôi lo lắng cho sức khỏe của cô, mong cô ăn nhiều một chút" Anh nở nụ cười kỳ dị.
Những lời mà anh chưa nói sau đó cô có thể đoán được, ăn nhiều vào, thân thể khỏe mạnh thì anh mới dày vò lâu một chút.
Cô không nói gì thêm, biết mình chẳng bao giờ giao lưu được bình thường với anh, thấy cô lại không có phản ứng gì, anh cũng mất đi hứng thú, bấy giờ mới chuẩn bị rời đi.
Cháo nghẹn trong cổ họng, cả người đều khó chịu, cô lao vào phòng vệ sinh, nôn thốc nôn đáo, khuyến dạ dày gần như trống rỗng. Cuộc sống như vậy đến bao giờ mới kết thúc đây?
Giản Ngưng không muốn ở trong nhà mãi, quá ngột ngạt, cô chịu không nổi. Nhưng ra khỏi nhà, cô lại không biết phải đi đâu, mọi hành động của cô đều bị giám sát, ra ngoài nhất định phải có lái xe đưa đón, sợ cô trốn mất ư? Cô có thể trốn đi đâu, huống chi cô hèn nhát như vậy, vốn không có dũng khí ấy.
Lái xe đưa cô đi vòng quanh nội thành, cô day day đầu, nơi ấy tích tụ rất nhiều đau khổ, ngẫm nghĩ một lúc, cô bảo lái xe đưa mình tới nghĩa trang.
Ở ngoại thành có một nghĩa trang rất lớn, trước đây có một trưởng bối qua đời, cô từng theo cha tới nơi này. Nhìn những chiếc bia mộ màu xám đen, cô luôn thấy hơi lành lạnh, như thể nơi đó tỏa ra oán khí, anh trai luôn cười cô rằng, cô đã xem quá nhiều phim ma, thế nhưng cô vẫn sợ phải tiếp xúc với những chiếc bia mộ ấy.
Giờ thì sao? Lá gan lớn hơn ư? Cô cũng không thấy sợ hãi nữa, thậm chí còn dám đi giữa rừng bia mộ, từng bức ảnh trắng đen chỉ tựa như từng đường cắt hình, cô đã không còn cảm giác nữa rồi. Có lẽ Cố Trường Dạ nói đúng, anh đã đưa cô ra khổi lâu đài, cô không còn là đứa ngốc ngày xưa nữa.
Cô đứng trước ba mộ của Triển Hằng, chăm chú nhìn vào bức ảnh cười trắng đen kia, cậu cười vui vẻ là thế, giống hệt dáng vẻ trong ký ức của cô.
"Cậu, cậu sống ổn không?" Cô ngồi xuống, nở nụ cười với bức ảnh trắng đen kia, nhưng đâng cười với một nguồi sống, có thể như ngày bé thích nói gì thì nói: "Trước đây cậu suốt ngày mắng tớ, nói người như tớ, một khi bị ném vào trong xã hội, chắc chắn không thể sống nổi, chắc chắn sẽ kéo thấp trung bình cần cù của nhân dân ta... Thật ra, bây giờ tớ vẫn vậy sao cậu lại không mắng tớ nữa?"
"Ngày xưa cậu nói tớ quá yếu đuối, thật ra tớ còn mạnh mẽ hơn cậu, cậu nhìn tớ bây giờ đi... Nếu là truốc đây, tớ sẽ không bao giờ tin tưởng mình còn có thể sống tiếp trong hoàn cảnh này, khoog thấy bất cứ hy vọng gì, nhưng tớ ẫn sống tiếp. Mỗi lần tớ đứng lên cao, đều rất muốn biết, khi nhảy xuống thì cậu đang nghĩ gì, lại có thể cứ thế nhảy xuống.
"Cha mẹ cậu sống rất tốt, sau khi cậu xảy ra chuện, bọn họ liền sang nước ngoài, còn sinh thêm một em trai... Tớ xem ảnh của cậu bé trên mạng rồi, rất giống cậu. Cậu xem, cậu ích kỷ biết bao, nỡ lòng nào từ bỏ cha mẹ của mình..."
Giản Ngưng thf thầm rất nhiều điều, cuối cùng cô bỗng nhoẻn cười: "Triển Hằng, thật ra tớ dũng cảm hơn cậu, cậu nhìn đi, tó vẫn sống đây này." Khuôn mặt tươi cười, nhưng nước mắt lại tuôn rơi.
Cô ngồi quá lâu, chân mổi nhừ, cô phải xoa xoa chân mình.
Còn bia mộ kế bên, trước đây cô vẫn cố gắng quên đi sự tồn tại của nó, nhưng hôm nay, trước khi rời đi, cô dừng bước. Đã rất lâu rồi không thấy Quan Điềm vui vẻ là thế, cười rạng rỡ là thế.
Ngày xưa cô vẫn thường khinh bỉ, sao tình bạn của phụ nữ điều mong manh như thế, chỉ vì một người đàn ông mà tuyệt giao, nhưng hình như đàn ông thì không thế. Vì Triển Hằng mà cô trách Quan Điềm đã lâu như vậy, hay vì biết Quan Điềm là người con gái Cố Trường Dạ yêu thương nên mới giận cô ấy, thậm chí còn nói Quan Điềm chết là đáng đwòi trước mặt Cố Trường Dạ.
"Xin lỗi." Cô khẽ lên tiếng, cô không nên nói như vậy.
Thật ra cũng phải trách chính cô, nếu cô đã côi Quan Điềm là bạn, vậy đầu tiên hẳn là nên tin tưởng Quan Điềm tin rằng chắc chắn cô ấy có nỗi khổ tâm khó nói, chứ không phải vội vã định tội.
Nhừn cô không thể chấp nhận nổi, đứa bé đầu tiên qua đời, cô có thể cho là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng đứa bé thứ hai thì sao, cô càu xin người đàn ông ấy để cô sinh ra đứa bé, nhưng anh không đồng ý, anh đuổi theo cô, cô chạy đi, ngã tuwd trên cầu thang xuống. Cô quá giận nên mới nói ra những lời như vậy.
"xin lỗi." Phải xin lỗi, bởi vì bản thân cô quá nhu nhược, rõ ràng người đàn ông kia mới chính là kẻ đáng hân, nhưng cô lại chuyển sự phẫn nộ của mình lên người Quan Điềm.
"Tớ thật sự côi các cậu là bạn thân, là những người bạn thân nhất." Nước mắt cô vẫn không ngừng tuôn rơi, hóa ra cô vẫn kém cỏi như vậy: "Các cậu đều giỏi hơn tớ, nói chết là chết, tớ lại không dám, tớ sợ đau."
"Quan Điềm, tớ không hận cậu nữa, thật đấy. Tớ luôn nhớ lại ngày trước, tớ theo sau cậu và Triển Hằng, làm một đứa bé không bao giờ lơn lên trong mắt các cậu."
"Nhưng tớ biết, chúng ta không thể quay về được nữa."
Không bao giờ không bao giờ quay về được nữa.
Hai người họ đều ra đi, cuối cùng chỉ còn lại mình cô đơn, đơn đọc phải đối mặt với cuộc sống này.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |