Truyện:Yêu Đương Vụng Trộm - Chương 59

Yêu Đương Vụng Trộm
Trọn bộ 70 chương
Chương 59
Ô Ôchồng Ơi𝐥𝒾●ế●ɱ Một Chút H
0.00
(0 votes)


Chương (1-70)

????????????????????????????????????????????

🎋𝖍0.á.ï ↪️.ả.ⓜ làm cả người cô run lên, cô bị thao đến không nói nên lời, khi cao trào ập đến, cô vòng tay ôm lấy anh mặt đầu nước mắt mà thét lên " A a a.... . a a a.... . chồng ơi.... . Ô ô.... . muốn 𝒸h_ế_т...... muốn ↪️_ⓗế_†.... . a"

Hạ thân 𝖗⛎.𝓃 𝐫.ẩ.𝐲, bị anh véo eo nhấc lên huyệt khẩu phun ra một cỗ 🅓.â.ɱ thuỷ.

Lăng Thiệu đem đặt cô trên sofa, cúi đầu xuống ngậm lấy â_m ⓗ_ộ của cô.

✝️●𝐡●â●п †●𝖍●ể vẫn còn đang гц.𝐧 г.ẩ.🍸 theo dư âm của đợt cao trào, cô cắn ngón tay rê*ռ 𝖗*ỉ, quay đầu lại, nhìn thấy Tống Văn trên bàn mơ mơ màng màng mà nhíu mày tựa hồ như sắp tỉnh lại.

Thư Tâm lắc đầu nguầy nguậy " Ô ô.... . chồng ơi....... không cần.... . không.... . đừng.... ở đây.... a.... ha a......"

Đầu lưỡi của anh ⅼ-ⓘ-ế-𝐦 láp thật mạnh â·𝖒 𝖛ậ·✝️ nhô ra của cô, hút lấy d*m thủy vào trong miệng, thanh âm vang vọng trong căn nhà vừa phóng đãng vừa ◗â-Ⓜ️ loạn.

Chưa đến một lúc cô bị 🎋·íc·h ⓣ·♓·í·↪️·𝖍 liên tiếp cao trào, duỗi thẳng mu bàn chân, hét lên ⓒ-ự-↪️ κ-♓🅾️á-𝐢.

" Ha.... . a a a a a a....... chồng ơi.... . a a a a a..."

Anh ôm Thư Tâm vào phòng toilet, đứng dưới vòi hoa sen, áp cô vào tường ♓-ô-n cô nồng nhiệt.

Thư Tâm 𝖗ê-ⓝ 𝖗-ỉ ra tiếng, hai tay vô lực mà đặt lên ⓝɢ●ự●𝐜 mà đẩy anh ra.

Nụ hô*𝖓 ư*ớ*🌴 á*✝️ vừa kết thúc, anh trằn trọc hướng tới cắn cổ cô, men theo đ.ườ.ռ.ℊ 𝐜.🔴𝐧.🌀 tuyệt mỹ, dùng môi và lưỡi 𝐧ó𝖓.🌀 🅱.ỏn.🌀 bao lấy bầu ռ*g*ự*🌜 đầy đặn, linh hoạt ⅼ·𝐢ế·Ⓜ️ láp đầu v* của cô.

" Ân... a... ha... a" Thư Tâm bị l-ï-ế-〽️ ưỡn cong người, cổ bất giác ngửa ra, tựa đầu vào tường, hai mắt nhắm chặt, há hốc mồm, 🌴_h_ở 𝒽ổ_𝖓 𝒽_ể_п " A.... . ha.... a"

Anh dùng ngón tay chọc vào huyệt nhỏ của cô, tìm được điểm G, nhanh chóng moi lộng vài cái, cô bị đ●â●𝐦 sung ⓢ·ư·ớп·🌀 vặn vẹo người " Ô ô.... . chồng ơi.... ư.... ân"

Ngón tay của Lăng Thiệu thô dài, lực đạo nặng nề, tốc độ ngày càng nhanh, liên tục đ_â_Ⓜ️ thọc moi lộng mấy chục lần, Thư Tâm lấy đầu anh, trong miệng phát ra tiếng khóc nức nở giống như tiếng 𝓇*ê*𝖓 ⓡ*ỉ " A a a.... tới rồi.... ha a..."

Hạ thân run lên dữ dội, bên dưới phun một tia rồi lại một tia 🅓.â.𝐦 thuỷ.

Anh không rút ngón tay lại, thấy cô đang phun nước vẫn đ_â_m thọc vào, Thư Tâm cả người run lên, 𝐤𝐡.𝖔.á.ℹ️ 𝒸ả.𝖒 gần như phát cuồng đánh vào dây thần kinh của cô, trong quá trình hét lên, hạ thân lại co thắt, phun ra bên ngoài một bãi d*m thủy.

Lăng Thiệu rút ngón tay ra, đỡ lấy cơ thể ⓜề.𝖒 𝖒ạ.ℹ️ đang gục xuống, đem côn th*t của mình đẩy vào trong cơ thể cô, rồi giữ người dựa vào tường bắt đầu hàng động đỉnh vào nhịp nhàng.

Ý thức bị thao dần hỗn loạn, cơ thể 〽️ề_Ⓜ️ 𝖒ạ_ı hùa theo động tác chính nông một sâu của người đàn ông, anh kêu cô tự xoa bóp vú của mình, cô ngoan ngoãn dùng tay bóp núm vú của mình và đưa chúng vào miệng nam nhân trước mặt, dùng âm thanh nức nở mà xin anh " Chồng.... . l-1-ế-ɱ 𝖑-ⓘ-ế-𝐦 một chút.... ô ô.... dùng sức l.ℹ️ế.〽️...."

" Tao hoá, mẹ nó thật ◗·â·ⓜ".

Lăng Thiệu ngậm lấy vành tai cô, vươn đầu lưỡi ⅼ·𝐢ế·ⓜ láp thăm dò.

" A a a.... chồng ơi...... thật thoải mái.... . A.... . ha.... a.... ân.... . ô ô...... còn muốn"

Lăng Thiệu nặng nề mà đỉnh lộng " Được, cho em, mọi thứ đều cho em, đĩ nhỏ"

????

Tắm rửa xong, anh ôm cô trần truồng ra ngoài, hai người đi ra ban công, Thư Tâm không có mặc quần cô bị gió thổi tới liền giật mình, 𝓇u.п ⓡ.ẩ.𝖞 mở mắt ra, thấy trước mắt mình là ban công.

Đầu óc tỉnh táo hơn một chú, có chút xấu hổ che lấy ռ🌀ự·𝒸, vùi mặt vào п𝐠ự●🌜 anh, trong miệng nức nở kêu "....... Không được.... chồng ơi...... đi vào.... a...."..

Chương (1-70)