Truyện:Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông - Chương 761

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Trọn bộ 915 chương
Chương 761
0.00
(0 votes)


Chương (1-915)

Lúc này, Kiều Triều đã đến trại nuôi heo, đứng bên ngoài nhìn Chân Nguyệt đang bận rộn chỉ đạo việc chữa bệnh cho lũ heo. Nàng đang nói chuyện với đại phu, thỉnh thoảng khẽ chau mày. Kiều Triều lặng lẽ quan sát mà không làm phiền, lòng không khỏi thầm khâm phục sự bình tĩnh và chu đáo của nàng.

Một lúc sau, khi đã xong xuôi, Chân Nguyệt xoay người định rời đi thì trông thấy Kiều Triều đang đứng phía xa, nàng bước lại gần hỏi: "Ngươi đã về rồi sao? Sao không đi nghỉ trước, có việc gì vậy?"

Kiều Triều rụt rè đưa tay ra, muốn kéo tay nàng, nhưng Chân Nguyệt hơi lưỡng lự, khiến hắn không khỏi thoáng buồn. Kiều Triều vội giải thích: "Ta tuyệt đối không muốn nạp thiếp. Nàng kia ta sẽ tìm cách đuổi đi. Ta không hề chạm đến nàng ta, A Nguyệt, hãy tin ta. Ta vẫn là của riêng nàng."

Chân Nguyệt nhìn hắn, lúc sau thở dài: "... Huynh tưởng ta ghét bỏ huynh? Ta vừa từ trại heo ra, tay còn bẩn muốn rửa đã rồi nói tiếp."

Kiều Triều ngẩn ra, rồi bật cười gượng, cúi đầu: "Ta cứ nghĩ nàng chê ta."

Chân Nguyệt: "Đi thôi, chuyện nạp thiếp trở về nhà rồi bàn." Kiều Triều đi theo cạnh nàng, "Ta không nghĩ nạp thiếp." Nếu mà hắn cứ nhìn thấy một nữ tử liền muốn nạp thiếp thì kiếp trước hắn đã sớm phi tử thành đàn rồi, không đến mức đời này mới thoát xử nam, hắn đối với những nữ nhân khác thật sự là không có hứng thú gì.

Chân Nguyệt: "Ta đã biết, hiện tại đi về trước."

"A."

Về đến nhà, A Sơ thấy Kiều Triều liền "hừ" một tiếng: "Nếu phụ thân có nữ nhân khác, con sẽ đi cùng nương, không ở đây nữa!"

Kiều Triều gõ nhẹ đầu cậu: "Tiểu tử thúi! Ngươi không tin phụ thân sao?"

A Sơ xoa đầu, chần chừ đáp: "Nhưng mọi người đều bảo phụ thân muốn nạp thiếp, có người còn nói nương"

Kiều Triều rùng mình, "Ai nói nương con? Nói nương con cái gì?"A Sơ: "Bên ngoài có chút bà tám nói nương là một nông phụ không xứng với phụ thân, còn nói phụ thân hiện tại làm quan hoàn toàn có thể hưu nương, cưới một nương tử có gia thế tốt hơn."

Kiều Triều: "Đừng nghe những người đó nói, ai nói cứ ghi lại, để nhị thẩm con phái bọn họ đi làm công việc khổ mệt nhất, dơ nhất đi. Nương con là nông phụ, ta là nông phu, vừa vặn cùng nương con trời sinh một đôi, con đừng nghe bên ngoài đồn thổi linh tinh."

A Sơ gật đầu, lòng đầy an tâm, phụ thân hắn vẫn yêu thương nương nhất.

Kiều Triều lại đuổi khéo: "Con lớn rồi, ngày ngày ở nhà làm gì? Mau đi quân doanh mà rèn luyện!"

A Sơ khẽ đáp: "Dạ!" rồi rời đi. Kiều Triều nghĩ tiếp theo liền không có người làm phiền mình và Chân Nguyệt.

Sau khi Chân Nguyệt thay y phục, Kiều Triều cũng theo nàng vào phòng. Thấy hắn còn chưa nghỉ, nàng hỏi: "Huynh đã ăn gì chưa? Có muốn rửa mặt không?"

Kiều Triều đáp gấp: "Muốn!"

Chân Nguyệt: "Được, ta gọi người đưa cơm, rồi sẽ chuẩn bị nước ấm cho huynh."

Bỗng nhiên, Kiều Lực vội chạy vào: "Đại nhân!"

Kiều Triều nhíu mày: "Có chuyện gì?"

Kiều Lực thưa: "Nữ nhân bên kia nói không khỏe, muốn gặp đại nhân."

Kiều Triều phẩy tay: "Không khỏe thì tìm đại phu. Ta không phải đại phu, không đi. Bảo nàng ta đợi yên ổn, nếu không chịu thì cứ để nàng ta ra đồng làm việc. Những chuyện không quan trọng đừng làm phiền ta."

Kiều Lực: "... Vâng!" Gãi gãi đầu rồi rời đi, không ngờ đại nhân lại thẳng thừng muốn một mỹ nhân xuống ruộng làm việc.

Chương (1-915)