← Ch.514 | Ch.516 → |
Chân Nguyệt nhìn mà cảm thấy nàng ấy thảm: "Ta phải vào núi xem có kiếm được con gà rừng hay thứ gì không."
Kiều Nhị nói: "Đại tẩu, để đệ cùng tẩu đi." Kiều Nhị cũng phát sầu a, sầu đến ngủ không được.
Chân Nguyệt xua tay: "Không cần đâu, cả ngày đệ đã phải đi bắt cá cũng đủ mệt rồi. Hôm nay cứ ở nhà phụ giúp sửa lại nhà. Cả nhà cứ sống mãi trong lều cũng không tốt."
Giờ Tiền thị đã sinh con, bọn họ phải dựng thêm hai cái lều nữa để cả nhà có chỗ ở riêng biệt.
"Được."
Chân Nguyệt cầm cung tiễn chuẩn bị lên đường. Tiểu A Sơ như một quả pháo nhỏ, chạy ùa tới: "Nương, con muốn đi cùng nương!"
Chân Nguyệt xoa đầu nhi tử: "Nương đi săn, không phải đi chơi. Lần sau nương hái rau dại sẽ dẫn con đi, được không?" Vân Mộng Hạ Vũ
"Được ạ-"
"Con ở nhà trông đệ đệ cùng mấy tiểu nha đầu Tiểu Hoa nhé."
"Con biết rồi, đệ đệ giờ trông cũng không còn xấu như trước nữa."
Chân Nguyệt:...
Nàng mang sọt, cầm cung tiễn và khảm đao rồi lên núi. Gần đây, sau vài trận mưa lớn, cây cối trong núi bắt đầu đ. â. m chồi nảy lộc, rau dại mọc đầy, không khí thơm mát dễ chịu.
Trên đường đi, Chân Nguyệt còn hái được ít hành dại, rau hẹ dại và thậm chí tìm thấy cả nho dại, vốn dĩ trong sân nhà bọn họ có trồng nho, có lẽ năm nay có thể được ăn nho, nhưng cũng đã bị thiêu rụi.
Chân Nguyệt thở dài, cảm thán một lúc, rồi nhổ cả gốc nho dại mang về trồng, nàng không tin mình không ăn được quả nho do chính tay mình trồng.
Đang đi, bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng gà gáy vang lên. Là gà rừng!
Chân Nguyệt đi nhẹ, cẩn thận men theo âm thanh mà đến, cố gắng không phát ra tiếng động dù nhánh cây có quật vào người làm cổ nàng đỏ ửng. Qua tán cây, nàng thấy một con gà mái rừng cùng đàn gà con và vài quả trứng chưa nở. Chân Nguyệt lập tức giương cung, nhắm bắn. Chỉ một phát tiễn, đã con gà mái gục ngã, còn đàn gà con cũng không thể chạy thoát. Thật là được mùa.
Nàng mừng thầm, gom cả gà mái, gà con và trứng rồi quay về.
Trên đường về, nàng còn nhặt thêm vài cây gậy trúc để dùng phơi quần áo. Do Tiểu A Trọng phải thay nhiều tã lót.
Về đến nhà thì đã chiều muộn, bụng Chân Nguyệt đói cồn cào. Nàng vội lấy cái bánh bột ngô rồi ngồi ăn cùng chút cháo dưa muối. Những người khác nhìn thấy con gà mái cùng mấy con gà con và trứng, ai nấy đều mừng rỡ:
"Ôi trời ơi! Đại tẩu thật sự quá lợi hại! Không hổ danh là đại tẩu!"
Tiểu A Sơ cũng phấn khích: "Sau này con cũng muốn lợi hại như nương!"
Bọn Tiểu Hoa nói: "Cháu cũng muốn lợi hại như đại bá!"
Tiểu Hoa nói: "Cháu muốn cùng đại bá mẫu học b. ắ. n tên! Bắn tên thật là lợi hại, có thể đi săn!"
Kiều Trần thị cầm một quả trứng gà, vui vẻ nói: "Chân thị vất vả quá, để ta nấu cho con bát canh trứng gà, ăn bánh bột ngô mãi cũng chẳng ra sao."
Chân Nguyệt không từ chối, bởi nàng cũng có phần trong chiến lợi phẩm mà mình bắt được.
Kiều Nhị liền lấy ra năm lượng bạc đưa cho Chân Nguyệt: "Đại tẩu, đây coi như đệ mua con gà này từ tẩu, đệ muốn nấu nửa con cho Tiền thị bồi bổ."
Chân Nguyệt nhận bạc: "Được."
"Cảm ơn đại tẩu!"
Đêm đó, cả nhà Kiều gia được một bữa gà thịnh soạn. Con gà không quá béo, nhưng rất thơm ngon. Kiều Trần thị còn làm thêm chút mỡ gà chiên lên để dành xào rau, khiến hương thơm lan tỏa khắp nhà. Mùi thơm ngào ngạt đến mức mọi người ai cũng nuốt nước miếng liên tục, thậm chí Tiền thị ở trong phòng cũng không ngừng nuốt nước miếng vì mùi hương quá hấp dẫn!
← Ch. 514 | Ch. 516 → |