Tượng người
← Ch.124 | Ch.126 → |
Thiếu Đế nhìn hai tay trống rỗng, sửng sốt hồi lâu, bàn tay nắm chặt rồi lại buông ra, cuối cùng vô lực buông xuống.
Giống như vận mệnh sắp đặt có một bàn tay vô hình nào đó đã mang Lạc Thù đi.
Tiểu cung nữ vừa nãy ở trong lòng hắn vừa khóc vừa cười, thích nũng nịu ôm hắn, giọng điệu căm hận giận hắn, lại không muốn xa rời mà hôn hắn.
Nam nhân ngẩng đầu nhìn trời, nhìn quanh bốn phía, không có bất cứ dấu hiệu biến mất nào để lại, hắn đi vòng ra khỏi ngõ nhỏ yên tĩnh, cho đến khi lại nhìn thấy đám người đông đúc và quầy hàng nhỏ ven đường.
Thiếu Đế dừng bước.
Bên tai không có tiếng ồn ào, đám người chen chúc nhau duy trì động tác xô đẩy trên con đường hẹp, giống như thế giới đã dừng lại vào giờ khắc này.
Mọi người đều không hề có động tĩnh nào nữa, không khí trầm lặng.
Nam nhân cau mày, sải bước tiến lên, tiện tay ấn vào người bán hàng rong bên cạnh, xúc cảm là da thịt ấm áp, nhưng hơi thở đã không còn, biểu cảm trên mặt vẫn sống động như thật.
Thật giống như một tượng người bằng đất sét vô cùng tinh xảo, sắc thái tươi sáng.
Thiếu Đế đi ngang qua bọn họ, thăm dò hơi thở từng người một, nhưng đều không có hô hấp.
Lòng nam nhân càng trầm xuống, trực tiếp đi về phía dược quán, chỉ thấy Thu Nguyệt và Hạ thái y đều duy trì động tác đang phân loại dược liệu, không chớp mắt, không khác gì mấy người đi đường vừa rồi.
"Thu Nguyệt." Giọng nói của Thiếu Đế không được lưu loát cho lắm. Hắn đứng ở cửa ra vào chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động của nàng ta.
Thu Nguyệt không có phản ứng.
"Thu Nguyệt!"
Nam nhân cao giọng hơn, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng, hùng hồn trầm lắng, càng thể hiện ra uy nghiêm đế vương.
Giống như khi Thu Nguyệt hầu hạ trong Hàm Dương cung mọi năm, lạnh giọng gọi nàng ta.
Vừa dứt lời, hàng mi dài của Thu Nguyệt liền run lên.
Thần sắc Thiếu Đế khẽ động, tiến lên dò xét hơi thở của nàng ta.
Đúng như hắn dự đoán, rất yếu ớt, nhưng vẫn phập phồng đều đặn.
Nàng ta vẫn còn ý thức.
Chỉ là thần sắc hơi mê mang, không cách nào đáp lại lời kêu gọi của nam nhân.
Cho dù nỗi sợ hãi đối với Thiếu Đế đã khắc sâu trong xương cốt nàng ta mấy năm qua, cũng không cách nào giúp nàng ta giãy giụa thoát ra khỏi trạng thái thần bí này. Chẳng mấy chốc, trên mặt nàng ta lại khôi phục sự tĩnh mịch như nước lặng.
Thiếu Đế thu tay về, cầm thảo dược trên bàn, chính là dược liệu mà tiểu cung nữ hỏi sai, hắn trầm tư trong chốc lát, cẩn thận xem xét toàn bộ chi tiết trong đầu.
Hắn nhìn Thu Nguyệt thật sâu, sau đó hờ hững nhìn tiểu thái y ở một bên không hề có động tĩnh gì, cũng không có hơi thở.
Đáy mắt Thiếu Đế ẩn chứa ý cười.
Xem ra tiểu cung nữ thật sự không thèm quan tâm người này chút nào, sự phiền muộn tích tụ trong lòng hắn vừa rồi dần tán đi, đốt ngón tay gõ nhẹ mặt quầy, hồi cung.
Phong cảnh trong vương cung cũng giống như bên ngoài.
Thiếu Đế không tiếp tục nhìn những người này nữa, trực tiếp trở về Kỳ Lân điện, từ dưới ngẩng đầu lên nhìn ngai vàng ở giữa.
Nếu như hắn phỏng đoán không sai, nguyên nhân ảnh hưởng những thứ này, dẫn đến lúc này ngoại trừ hắn ra thì người khác đều ngừng lại, giống như một bức tượng người sắc thái tươi sáng, một là vì không có uy quyền đế vương, hai là người thân cận với Lạc Thù.
Hoặc nói đúng hơn là người sinh ra tình cảm khó có thể dứt bỏ với tiểu cung nữ.
Mặc dù Thiếu Đế không hiểu tại sao, nhưng cũng hiểu rõ tất cả những chuyện này quá mức ly kỳ. Sau khi bình tĩnh cân nhắc, đội miện quan thông thiên, sau đó mặc huyền y, từng bước bước lên bậc cao, miện chậu đang rũ ở trước mặt không nhúc nhích. Quân uy của nam nhân càng mạnh mẽ, chậm rãi ngồi lên ngai vàng ở chính giữa.
Thiếu Đế bình tĩnh nhìn đám cung nhân im ắng trong điện.
Bọn họ lặng lẽ, cúi thấp đầu không dám phát ra một chút âm thanh, thật ra không khác gì một bức tượng người vô thanh vô tức vừa rồi, nhưng trong điện cực kỳ yên tĩnh, tiếng thở của bọn họ dần dần trở nên rõ ràng.
Chẳng qua là hình như không ai ý thức được vừa mới xảy ra một sự kiện không thể tưởng tượng nổi, nếu kể ra thành một trò đùa, chỉ sợ cũng sẽ bị người ta nói thành linh dị thần quái.
Nàng cũng sẽ trở về chứ? Thiếu Đế nghĩ.
← Ch. 124 | Ch. 126 → |