Ngưỡng mộ
← Ch.125 | Ch.127 → |
Nàng đã trở lại rồi.
Tiểu cung nữ nhìn căn phòng ngủ quen thuộc, ôm thú nhồi bông mềm mại trên tay, còn có chút chưa lấy lại tinh thần.
Tựa như đã cách một thế hệ.
Nhưng ở trong mắt cha mẹ, nàng hôn mê ở trong bệnh viện một tuần không tỉnh, không phát hiện ra nàng có vấn đề gì, sau đó mở mắt ra thì thầm một tiếng "Vương thượng".
Cha mẹ đang ngủ gật bên cạnh giường, không nghe thấy lời lẩm bẩm trong miệng nàng, chỉ phấn khích ôm lấy nàng, vừa rơi lệ vừa hôn lên gương mặt của nàng.
"Thù nhi, cuối cùng cũng tỉnh rồi." Mẹ ôm lấy nàng không ngừng vỗ nhẹ sau lưng nàng: "Con gái, hù chết mẹ rồi, sao lại ngủ lâu như vậy."
Lạc Thù lấy lại tinh thần, nỗi nhớ nhung tích tụ bấy lâu cũng chợt dâng trào, ba người ôm lấy nhau lúc khóc lúc cười, sau khi bác sĩ điều trị chính đưa người đến kiểm tra một phen, xác nhận không có gì đáng ngại mới ở lại bệnh viện theo dõi hai ngày, sau đó làm thủ tục xuất viện cho Lạc Thù.
Tất cả mọi thứ đều như thường.
Lạc Thù lúc ban ngày tươi cười, biết ba mẹ lo lắng cho nàng, không dám lộ ra chút biểu hiện khác thường nào.
Chỉ có sau khi ăn cơm tối tắm rửa xong, lúc nhốt mình trong phòng mới có thể thả lỏng bản thân, nhớ nhung một người giống như chưa bao giờ tồn tại kia.
Tiểu cung nữ ôm gấu bông, ngây người trong chốc lát, nước mắt rơi xuống lã chã.
Không cần cảm xúc gì, không cần nhớ nhung gì, nàng chỉ ngồi ở nơi đó, nhịn không được mà khóc nức nở.
Hắn làm sao bây giờ?
Hắn nói hắn không thể sống thiếu nàng.
Tiểu cung nữ nhìn ra ngoài cửa, phòng cũng không có cách âm, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng trên TV và tiếng nói chuyện vui vẻ của cha mẹ.
Cha mẹ cũng không thể sống thiếu nàng.
Lạc Thù cuộn tròn ở góc giường.
Nàng không biết nói với ai, không có bất kỳ người nào có thể lắng nghe nàng thổ lộ hết, cũng không biết làm thế nào mới có thể gặp lại hắn.
Quyển sách kia nửa mở vẫn nằm trên mặt đất, từ chỗ Lạc Thù biến mất trở về, ba mẹ chưa từng chạm vào, Lạc Thù cũng không muốn chạm vào.
Nàng đã quên hết tình tiết từ lâu rồi.
Nhưng tất cả những ký ức đó đều khắc sâu trong đầu nàng.
Cứ như vậy một ngày lại một ngày trôi qua.
Trong quốc thổ Tần quốc cũng không còn tung tích của tiểu cung nữ.
Thiếu Đế càng lạnh lùng kiệm lời hơn, hắn rất ít khi cười, trở nên giống ngày thường. Người phái đi chưa bao giờ mang về tin tức tốt nào, ngay cả dấu vết để lại cũng không có.
Trừ việc đó ra, nam nhân dường như cũng không bị ảnh hưởng nhiều, hắn đặt tâm tư vào việc suất lĩnh Tần quốc đánh Hàn tấn công Triệu.
Lý Tư khuyên nhủ: "Tình thế lục quốc từ lâu đã không khác gì quận huyện Tần quốc, Vương thượng nếu một tiếng trống làm tinh thần hăng hái hơn, đại nghiệp thống nhất Tần quốc đang ở trong tầm tay. Theo thần thấy, tấn công Triệu trước diệt Hàn sau."
Thiếu Đế gật đầu, không nhiều nghi vấn, hiển nhiên cũng rất đồng ý với lời Lý Tư nói.
Chỉ là sắc mặt đại thái giám đứng bên cạnh hắn khẽ thay đổi, Triệu Đồng tuổi già, Thiếu Đế an bài cho ông một cuộc sống thanh nhàn, hiện tại ở bên cạnh chính là nội thị vừa đề bạt lên tên là Triệu Cao.
Thiếu Đế phác thảo bản đồ quân sự, giao cho Lý Tư và Uý Liêu đi sắp xếp, xua lui mọi người.
Hắn ngồi một mình trong chốc lát, đột nhiên ho ra một ngụm máu đỏ tươi, hắn lấy từ trong tay áo rộng ra một cái khăn lụa, nhìn hoa văn thêu trên đó, lại không dùng nó lau vết máu trên môi, tùy ý để nó nhuốm vào áo.
Hắn càng ngày càng lực bất tòng tâm.
Mỗi một lần nhớ tới nàng, thân thể sẽ không kiểm soát được mà càng chuyển biến xấu, hoặc ho ra máu, hoặc là đau thắt ngực.
Nam nhân lại không để tâm lắm, hắn thật sự coi mình như người đồng, sáng sớm luyện kiếm tập võ, ban ngày buổi chiều đều xử lý triều chính, lúc nhàn hạ tập trung nhớ đến tiểu cung nữ giận dữ vui mừng đều thích làm nũng kia.
Còn có thể gặp lại nàng không?
Có lẽ không thể.
Thiếu Đế lẳng lặng nghĩ, hắn đương nhiên nhớ rõ khoảng thời gian tiểu cung nữ dâng trà ở Kỳ Lân điện, luôn vểnh tai nghe lén hắn nghị sự, lại lặng lẽ dùng đôi mắt long lanh ngưỡng mộ nhìn hắn.
Vậy thì mạnh mẽ chống đỡ thân xác tàn bại của mình, tận lực hoàn thành ý chí của mình.
Hắn nghĩ nàng sẽ thích.
← Ch. 125 | Ch. 127 → |