← Ch.037 | Ch.039 → |
"Biết rồi!"
Bà cụ Đường tức giận đáp, con bé chết tiệt kia không nói thì bà ấy cũng sẽ cho cháu gái út đi học, ông cụ đã lập ra quy củ, con gái nhà họ Đường nhất định phải đi học, có thể học đến trình độ nào thì phải xem bản lĩnh của mình, trong nhà dù sao dốc hết toàn lực chu cấp.
Ông cụ thường nói, đọc sách có thể sáng óc, mặc kệ nam nữ đều phải đọc sách, đọc sách chưa chắc có thể đi ra khỏi nông thôn, nhưng không đọc sách thì nhất định sẽ không đi ra được.
Chính bà cụ Đường chữ lớn cũng không biết, nhưng bà ấy cực tôn kính người đọc sách, cho nên bà ấy giơ hai tay ủng hộ quyết định của chồng, cả nhà bớt ăn chu cấp cho mấy đứa nhỏ đi học.
Đường Cửu Cân đang vui vẻ ăn đào xốp giòn, lập tức không vui.
Cô bé không muốn đi học chút nào!
Trong trường học mỗi ngày bị quản chế, còn phải làm bài tập, nào có vui bằng ở thôn.
Đường Niệm Niệm rửa mặt xong, lên giường đi ngủ, một mình cô một gian phòng, nhà họ Đường có mười phòng, Đường Ngũ Cân cũng là một mình một phòng, Đường Lục Cân cùng Cửu Cân một phòng, Lục Cân không trở về nhà nên đều là Cửu Cân ở một mình.
"Chị hai, em không muốn đi học."
Đường Cửu Cân lặng lẽ mò vào, nằm lỳ ở trên giường, ôm cánh tay Đường Niệm Niệm làm nũng.
"Vậy sau này đừng nghĩ ăn thịt, bánh ngọt cùng đào xốp giòn cũng không."
Đường Niệm Niệm lạnh giọng uy hiếp, Đường Cửu Cân lập tức ỉu xìu.
Cái đầu nhỏ cấp tốc cân nhắc, đi học khổ, ăn thịt ngon, bánh ngọt ngon, đào xốp giòn càng ngon, cô nhóc vẫn lấy ngón tay ngắn ngủn ra so sánh, một vs ba.
"Em đi học."
Cô nhóc thành thật, cô bé muốn ăn thịt, còn muốn ăn bánh ngọt và đào xốp giòn.
"Đi ngủ đi!"
Khóe miệng Đường Niệm Niệm khẽ nhếch lên, không chút xấu hổ vì bắt nạt con nít.
Trước kia cô cũng chính là bảy tuổi bắt đầu đi học, từ đó về sau liền không được vui vẻ nữa.
Đường Cửu Cân mỗi ngày ở trong thôn vui vẻ như vậy, cô không thể nhìn thấy con bé này vui vẻ, đã từng tắm mưa, nhất định phải sắp xếp cho con bé này mới được!
Ngủ một giấc đến hừng đông, bà cụ Đường dậy nấu cơm từ rất sớm, cháo bánh mật, còn có một đĩa trứng tráng dưa cải, rau xanh xào mỡ gà.
Điểm tâm thịnh soạn như vậy, trước kia chỉ có tháng giêng mới có thể ăn được, bà cụ Đường kỳ thật cũng không tằn tiện về phương diện ăn uống, chỉ là hiện thực làm cho bà ấy trở nên keo kiệt, nếu như trong nhà có thừa lương thực thì bà ấy vẫn là rất hào phóng.
Hôm qua Đường Niệm Niệm mang về nhà một túi gạo, chừng ba mươi cân, cô nói rằng tháng nào cũng có, cho nên buổi sáng bà cụ Đường lập tức dậy thu xếp.
Bên trong cháo có hai cái bánh mật, bà cụ Đường cho con trai cả một cái, lại cho Đường Niệm Niệm một cái, những người khác thì ăn cháo.
Bánh mật ăn siêu ngon.
Từ Kim Phượng cùng Đường Cửu Cân đều không có ý kiến, có thể ăn được cháo không có thêm khoai lang đã là cơm nước bậc trung rồi.
"Nội, con phải đi làm, thả con ra ngoài đi!"
Đường Ngũ Cân ở trong phòng gọi, cô ta đã bị nhốt hai ngày, ăn uống ngủ nghỉ đều ở trong phòng, tâm tư đều đã bị bào mòn.
Trước kia cô ta ngại đi làm khổ, nhưng bây giờ cô ta nằm ở nhà hai ngày, vô cùng muốn đi làm.
Từ Kim Phượng muốn nói đỡ cho con gái, nhưng mới há miệng, liền bị bà cụ Đường hung hăng trừng mắt nhìn, dọa cho nuốt lại lời nói vào trong.
Dù sao chỉ là nhốt ở trong phòng, còn không cần làm việc, Ngũ Cân như thế là hưởng phúc.
"Suy nghĩ rõ ràng chưa?"
Bà cụ Đường hỏi vào trong phòng.
"Hiểu rõ rồi, nội, cháu không gả cho Hà Quốc Khánh, về sau tất cả cháu đều nghe theo nội."
Đường Ngũ Cân giọng điệu nghe rất ngoan ngoãn, giống như là thật sự thay đổi hoàn toàn rồi.
Bà cụ Đường sắc mặt buông lỏng, cháu gái lớn dù sao cũng không giam giữ mãi được, một ngày kiếm tám công điểm, bà ấy cũng rất tiếc.
"Hà Quốc Khánh đã bị đập gãy chân ở nông trường!"
Đường Niệm Niệm đột nhiên nói một câu.
"Anh ấy thế nào rồi? Đã đưa đi bệnh viện chưa?"
Đường Ngũ Cân giọng điệu vô cùng đau lòng, hỏi liên hồi, bà cụ Đường mặt đen thành than, chìa khoá đã lấy ra lại nhét vào túi.
Thứ ngu ngốc căn bản không muốn hiểu rõ, tiếp tục bị giam giữ đi!
"Đời này cháu cũng đừng nghĩ đến việc gả cho thanh niên trí thức, bà đây cảnh cáo luôn, cho dù cháu có treo cổ ở trước mặt bà thì bà đây cũng sẽ không đồng ý!"
Bà cụ Đường nói trước, thanh niên trí thức trong thành có mấy người là mối nhân duyên tốt?
Những thôn khác cũng có cô gái ngu ngốc gả cho thanh niên trí thức, vì thanh niên trí thức có văn hóa cao, tướng mạo tốt, trong thành điều kiện tốt, nhưng những thanh niên trí thức kia sau khi trở về thành, vợ con ở nông thôn căn bản không quan tâm, lương tâm tốt một chút thì cho ít tiền, lương tâm xấu thì một xu cũng không cho.
Bà ấy mặc dù không thích cháu gái lớn, nhưng cũng không thể để đồ ngu xuẩn này nhảy vào hố lửa, vứt bỏ người nhà họ Đường, kéo chân nhà họ Đường!
"Nội, cầu xin nội thả cháu ra ngoài, cháu chỉ đi thăm Hà Quốc Khánh một chút thôi, nhìn một chút thôi cháu sẽ trở về, sau này cháu cam đoan sẽ không gặp mặt anh ấy nữa, cầu xin nội mà nội!"
Đường Ngũ Cân khóc lóc cầu xin, còn có tiếng dập đầu thùng thùng.
Cô ta càng làm ầm ĩ như thế, bà cụ Đường càng tức giận hơn, vì một tên thanh niên trí thức ăn trộm mà làm mình làm mẩy như thế, nhà họ Đường làm sao sinh ra thứ không có tiền đồ như thế chứ.
"Chị cả, em lừa chị đó!"
Đường Niệm Niệm nhai bánh mật, mập mờ nói một câu, Hà Quốc Khánh vừa mới đưa đi nông trường, làm sao có thể bị đập gãy chân, đầu óc Đường Ngũ Cân này thật sự là bị giòi gặm rồi, không có mọc một chút đầu óc.
Trong phòng không có động tĩnh, qua một hồi lâu, truyền ra tiếng chửi rủa của Đường Ngũ Cân.
"Đường Niệm Niệm mày có còn là người hay không? Lấy loại chuyện này ra đùa có vui không hả? Không phải chỉ là lấy một khối ngọc hồ lô của mày thôi sao, là tao lấy, không liên quan gì đến Hà Quốc Khánh cả, mày muốn gì thì cứ nhằm vào tao!"
Đường Ngũ Cân từ nhỏ đã không thích em hai, rõ ràng cô ta mới là cháu gái ruột, nhưng ông bà nội lại cưng chiều Đường Niệm Niệm, cái gì tốt cũng cho Đường Niệm Niệm, cô ta chỉ có thể mặc đồ thừa của Đường Niệm Niệm.
Đường Niệm Niệm có thể học cấp ba còn cô ta chỉ có thể học cấp hai, Đường Niệm Niệm mỗi năm đều có quần áo mới, cô ta chỉ có thể mặc quần áo cũ của Đường Niệm Niệm.
Đường Niệm Niệm không cần làm việc, còn cô ta từ khi biết đi đường thì phải làm việc, còn phải đi ra đồng mỗi ngày.
Những thứ này cô ta đều có thể chịu, nhưng vì sao người đàn ông khó khăn lắm cô ta mới thích thì Đường Niệm Niệm còn muốn phá đám cơ chứ?
"Đường Niệm Niệm mày chính là muốn thấy tao sống tốt, mày chính là sợ tao sống tốt hơn mày, từ nhỏ mày cũng là ăn ngon mặc đẹp, hiện tại mày bị Tề Quốc Hoa từ hôn, mày cũng muốn để cho tao không gả cho Hà Quốc Khánh được, sao mày xấu xa như vậy? Trái tim của mày màu đen sao? Nếu không phải nhà tao nuôi mày lớn thì mày đã sớm thành một đống xương nát rồi!"
Đường Ngũ Cân bị cảm giác ghen ghét làm cho mụ mị đầu óc, không lựa lời nói, đem oán khí tích tụ mười chín năm qua mắng ra.
"Ngũ Cân, mày nói bậy bạ gì đó!"
Đường Mãn Kim giận dữ mắng, gương mặt phúc hậu đen đến đáng sợ.
Từ Kim Phượng không dám lên tiếng, kỳ thật bà ta cũng có bất mãn rất lớn đối với việc cha mẹ chồng yêu chiều Đường Niệm Niệm, bản thân còn từng càm ràm với Đường Ngũ Cân không ít lần, nhưng xưa nay không dám nói thẳng ra.
"Ngũ Cân con đừng nói nữa!"
Từ Kim Phượng chạy đến cửa, cắn răng cảnh cáo.
Ánh mắt mẹ chồng đều muốn giết người, Ngũ Cân nói thêm gì nữa thì bà ta và chồng đều không gánh nổi.
Đường Niệm Niệm lại không có phản ứng gì, dù sao người bị nói cũng không phải cô.
"Không cho phép chị nói chị hai, chị mới là người xấu, chị đem bánh bích quy và kẹo của em đem đi cho tên mắt hí ăn, cùi chỏ chỉ biết đưa ra ngoài, tên mắt hí kia lại không đón nhận tình cảm của chị!"
Đường Cửu Cân tức giận đến phồng mang trợn mắt, đào xốp giòn cũng không đoái hoài tới ăn, cô bé ghét chị cả nhất.
Khóe miệng Đường Niệm Niệm hơi giương lên, không có phí công cô thương con bé này.
← Ch. 037 | Ch. 039 → |