← Ch.038 | Ch.040 → |
Bà cụ Đường lấy chìa khoá ra, đen mặt đi mở cửa, dùng sức đẩy ra, Đường Ngũ Cân ở bên trong giật mình kêu lên, sợ hãi lui về sau.
"Cửu Cân còn hiểu chuyện hơn mày, tao và ông nội mày vì sao thương Niệm Niệm? Bởi vì không có Niệm Niệm, cả nhà chúng ta đều phải chết đói, cái thứ ngu xuẩn như mày cũng không sống tới hôm nay!"
Bà cụ Đường đánh mấy cái tát, tay có hơi rát, Cửu Cân có óc phán đoán liền cầm chổi lông gà đưa tới.
Bà cụ cầm chổi lông gà, quất xuống.
"Sớm biết đầu óc mày mọc giòi thì mười bảy năm trước đã nên để mày chết đói, mày còn muốn so với Niệm Niệm? Mày có điểm nào hơn con bé? Niệm Niệm lớn lên như hoa, còn mày chính là cỏ đuôi chó, Niệm Niệm học giỏi thi một trăm điểm, mày chỉ thi được trứng vịt, Niệm Niệm biết săn bắt, mày có bản lĩnh đừng ăn thịt, sao tao lại sinh ra thứ ngu xuẩn như mày cơ chứ, người khác trong đầu là não còn trong đầu mày đều là phân!"
Bà cụ Đường chửi một câu liền đánh một cái, Đường Ngũ Cân ôm đầu, liên thanh cầu xin tha thứ.
Từ Kim Phượng muốn cầu xin thay con gái mình, bị Đường Mãn Kim kéo lại.
Đường Mãn Kim sắc mặt tái xanh, hung hăng trừng mắt nhìn con gái lớn, người chất phác rất ít khi nổi giận, nhưng một khi nổi giận thì cực kỳ đáng sợ.
Từ Kim Phượng không dám lên tiếng nữa, bà ta biết con gái lớn lúc này đã chạm đến vảy ngược của mẹ chồng và chồng rồi, trong nhà tuyệt đối không thể so đo với Đường Niệm Niệm, ngay cả ý nghĩ thế này cũng không thể có.
Khi còn bé con gái lớn muốn mới kẹp tóc của Đường Niệm Niệm, khóc lóc náo loạn hồi lâu, sau khi cha chồng biết được, bắt con gái lớn đứng ở trong sân một giờ, cha chồng còn nói, con gái nông thôn phải có tự hiểu lấy mình, đừng suốt ngày nghĩ những thứ không thiết thực.
Cha chồng còn nói, quần áo mới của Đường Niệm Niệm đều là tiền của cha mẹ người ta, đừng có ghen tị không đâu.
Từ Kim Phượng nghe tiếng khóc và tiếng kêu đau đớn của con gái ở trong phòng, trong lòng rất khó chịu, cũng càng thêm oán hận Hà Quốc Khánh, đều là tên mắt hí này hại con gái lớn, trước kia Ngũ Cân hiểu chuyện biết bao, từ lúc tên mắt hí này tới, đầu óc Ngũ Cân cứ như bị ma nhập vậy.
Ông trời phù hộ tên mắt hí này ngàn vạn chết ở nông trường mới tốt!
Từ Kim Phượng yên lặng cầu nguyện.
Bà cụ Đường đánh mệt rồi, Đường Ngũ Cân nằm trên mặt đất khóc thút thít, trên thân không chỗ nào không bị thương, trong lòng cũng càng thêm oán hận Đường Niệm Niệm.
Rõ ràng cô ta mới là cháu ruột vậy mà bà nội trong lòng chỉ có cái đứa con hoang Đường Niệm Niệm kia!
"Ngoan ngoãn ở trong phòng cho tỉnh lại, nghĩ mãi mà không rõ thì đừng đi ra!"
Bà cụ Đường chỉ về phía cô ta mắng, không nhìn thêm một chút nào nữa, đóng cửa lại, còn thêm khóa.
Ngày mai bà ấy sẽ đi tìm bà mối Mã, để con bé này đi xem mắt, yêu cầu khác không có, đàng trai lớn tuổi chút cũng được, nhân phẩm tốt, cần cù chịu khó, thành phần tốt là được, nhưng nhất định phải có bản lĩnh, nếu không sẽ không trị được đứa ngu này.
"Về sau đừng nấu đồ ăn cho đồ ngu này nữa, bữa nào cũng cho bát cháo, chính là ăn quá no đủ mới có sức suy nghĩ lung tung, thân thể con nhóc nông thôn chính là số làm người nông thôn, còn muốn vào thành làm tiểu thư?"
Bà cụ Đường mắng vào trong phòng, bà ấy ghét nhất, chính là đồ ngu không tự biết mình.
Đường Ngũ Cân tướng mạo phổ thông, đầu óc ngu đần, ưu điểm duy nhất chính là làm việc coi như nhanh nhẹn, với điều kiện này còn muốn gả cho người trong thành?
Hừ, lên Tây Thiên càng thực tế hơn.
Một cái dây lưng quần là được.
Đường Mãn Kim và Từ Kim Phượng vâng vâng dạ dạ đồng ý, bọn họ cũng biết, bà cụ Đường nói lời tuy khó nghe nhưng lại rất có đạo lý.
Gả cho Hà Quốc Khánh là chuyện tuyệt đối không thể nào.
Từ Kim Phượng dự định nhờ bà mối Mã, tìm cho con gái lớn một đối tượng có điều kiện tốt, cách Đường thôn gần một chút, trong nhà có thể chăm sóc, cách xa bà ta không yên lòng.
Đường Niệm Niệm không quan tâm mấy chuyện không đâu này, loại người ngu xuẩn như Đường Ngũ Cân cô nhìn nhiều cũng ngại lãng phí thời gian, cũng không thể làm nên trò trống gì.
Cô hết sức chuyên chú ăn bánh mật, bánh mật của Chư Thành ăn ngon thật, kiếp trước cô từng ăn rau xanh xào bánh mật, không nghĩ tới nấu chung với cháo cũng có hương vị khác, cực kỳ dai.
Sau khi ăn xong điểm tâm, Đường Niệm Niệm liền chuẩn bị vào thành.
Cô đến tìm xưởng trưởng nhà máy máy móc Hồng Tinh, nói chuyện hợp tác đám linh kiện kia.
← Ch. 038 | Ch. 040 → |