Vay nóng Tima

Truyện:Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần - Chương 730

Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Trọn bộ 933 chương
Chương 730
0.00
(0 votes)


Chương (1-933)

Siêu sale Shopee


Xe ngựa dừng lại ở dưới chân núi.

Tiêu mẫu và Tiêu Bạch Lê từ trên xe ngựa đi xuống, đám người Nghệ Vương cũng xuống ngựa và cùng nhau đi vào núi.

Nghệ Vương cùng Tiêu Nguyên Thạch đều mang theo người của người, hai người đều phân phó thủ hạ của mình cầm theo cung tên.

Lương Vũ Lâm dẫn đầu đi đến bên cạnh Tiêu mẫu nói chuyện với bà.

Tiêu Nguyên Thạch chậm một bước: "......"

Đi đến một ngọn núi có hoa thơm khắp nơi, Lương Vũ Lâm bước nhanh đi qua rồi duỗi tay hái một bó hoa tươi, bước tới đưa cho Tiêu mẫu.

"Nguyệt Lan, hoa này thật xinh đẹp, giống như là nàng vậy, ta lập tức muốn mượn hoa hiến phật."

Đây vẫn là lần đầu tiên Khổng Nguyệt Lan được người khác tặng hoa, thậm chí còn làm trò trước mặt nhiều người như vậy, mặt không nhịn được mà đỏ lên một chút.

Nhưng mà bà vẫn thoải mái bà hào phóng nhận hoa: "Cảm ơn!"

Như con dâu đã nói, bà và Nghệ Vương không ăn trộm không cướp giật, ở chung cũng quang minh chính đại.

Bà và Nghệ Vương cũng đã nói rõ với nhau, hiện tại tuy rằng còn chưa phải là phu thê, nhưng cũng có một tầng quan hệ là hôn phu hôn thê mà ở chung.

Ông tặng hoa khen mình, bà đương nhiên phải nhận phần tâm ý này.

Tiêu Nguyên Thạch nhìn thấy vậy thì mặt không nhịn được mà đen lại, ông ta thật không sự ngờ Nghệ Vương vậy mà có thể hạ thấp bản thân đến mức làm một chuyện như vậy.

Quan trọng là lời nói cũng quá buồn nôn.

Hơn nữa còn hoa này xinh đẹp giống như nàng, lời như thế làm sao Nghệ Vương có thể nói ra khỏi miệng được vậy?

Thời Khanh Lạc cũng không ngờ Nghệ Vương sẽ tặng hoa, hơn nữa còn lời ngon tiếng ngọt như vậy.

Nàng khẽ cười rồi nói với Tịch Dung: "Hoàng cữu của ngươi thật tốt!"

Một chiêu ở hiện đại tuy rằng rất cũ kỹ, nhưng ở cổ đại lại vẫn là một ý tưởng rất mới mẻ.

Dù sao thì nam tử tôn quý, có rất ít nam tử sẽ làm được như vậy.

Vị này còn là thân vương tôn quý nhất Đại Lương.

Vẻ mặt của Tịch Dung cũng kinh ngạc đến ngây người: "Không ngờ tới tiểu cữu lại là một tiểu cữu như vậy."

Nàng ấy thấp giọng nói: "Đây cũng là lần đầu tiên ta thấy tiểu cữu như vậy đó, chứng tỏ hắn thật sự rất để tâm tới mẹ chồng của ngươi."

Nàng ấy thật ra cũng biết tiểu cữu sẽ nói ngọt dỗ dàng bà ngoại, nhưng không ngờ dỗ dành nữ nhân cũng tài giỏi như vậy.

Hề Duệ ở một bên cũng cười nói: "Ta cũng học được."

Tiểu biểu thúc rất lợi hại, Tiêu Nguyên Thạch hoàn toàn không phải đối thủ.

Như vậy đoàn người lại tiếp tục đi, rất nhanh đã thấy được mấy cây nấm tùng.

Lần này Tiêu Nguyên Thạch đoạt trước, chủ động đi lên hái mấy cây nấm đó.

Ông ta nói không được mấy lời buồn nôn cho nên chỉ đưa mấy cây nấm đang cầm cho Tiêu mẫu: "Cho nàng, ta nhớ rõ lúc trước nàng tương đối thích uống canh nấm, có thể đưa về hầm cũng được."

Chuyện này cũng không phải là ông ta nói bừa, mà là trước kia lúc còn ở nhà thì Khổng thị thường xuyên sẽ đi hái nấm, sau đó sẽ nấu cho bọn nhỏ ăn.

Tiêu mẫu không chút do dự nói với ông ta: "Trước kia thích uống canh nấm đó là bởi vì ở nhà các ngươi lão thái thái không cho ta và bọn nhỏ được ăn no, không có biện pháp nào nên chỉ có thể tự mình nghĩ cách kiếm thêm cơm."

Sau đó bà quét mắt nhìn nấm trên tay chồng trước cặn bã: "Hơn nữa, ngươi chắc chắn muốn cho ta ăn những cây nấm này?"

Tiêu Nguyên Thạch đầu tiên là có chút xấu hổ, trước kia mẫu thân của ông ta đối với Khổng thị và bọn nhỏ quả thật là hà khắc hơn rất nhiều so với các phòng khác.

Không nghĩ tới mỗi lần đến mùa Khổng thị thường xuyên đi hái nấm về nấu ăn chỉ là để lót bụng.

Sau đó lại nghe bà hỏi như vậy, lập tức tỏ lòng trung thành: "Đương nhiên, cái này vốn dĩ là vì nàng nên mới hái."

Ánh mắt Tiêu mẫu lộ ra chút châm chọc, còn chưa kịp nói thì Lương Vũ Lâm đã mở miệng trước một bước.

"Tiêu phó đô đốc, tâm tư này của ngươi cũng quá thâm độc rồi."

Tiêu Nguyên Thạch không hiểu nhìn ông, không vui hỏi: "Ngươi có ý tứ gì?"

Lương Vũ Lâm hất cằm chỉ chỉ vào cây nấm trong tay ông ta: "Ngay cả bổn vương cũng có thể nhìn ra được nấm trong tay ngươi có độc, ngươi đây là muốn độc c. h. ế. t Nguyệt Lan sao? Tâm tư của ngươi cũng thật là xấu xa!"

Trước kia đương nhiên ông cũng không biết đâu là nấm có độc hay không có độc.

Nhưng từ lần trước được cứu ở trong núi, biết Khổng Nguyệt Lan thường mang theo nữ nhi đi hái nấm.

Ông đã tìm người chuyên môn để học cách phân biệt nấm, mục đích chính là tìm cơ hội hẹn mẹ con mấy người lại đi lên núi hái nấm, ông có thể giúp đỡ.

Quả nhiên học không vô ích.

Tiêu Nguyên Thạch: "......" Nghệ Vương cái người không biết xấu hổ này, vậy mà khiêu khích trắng trợn như thế.

"Vương gia chắc chắn nấm này có độc?"

Ông ta cũng không biết nấm có độc, một Vương gia quần áo cũng không đến tay làm sao có thể biết được?

Lương Vũ Lâm cũng lập tức tỏ lòng trung thành: "Bởi vì Nguyệt Lan thích mang theo Bạch Lê hái nấm, cho nên ta cố ý tìm người học qua, đương nhiên là biết được loại nào nấm có độc."

Tiêu Nguyên Thạch nghẹn họng: "......" Lời này muốn ông ta phải tiếp như thế nào?

Hơn nữa ông ta cũngkhông ngờ tới Nghệ Vương vì để làm cho Khổng Nguyệt Lan vui vẻ mà còn cố ý tìm người tới học những thứ này.

Thời Khanh Lạc mở miệng đệm thêm: "Tiêu phó đô đốc, nấm ông đang cầm chẳng những có độc mà còn là kịch độc, mỗi một cây đều có."

Phụ thân cặn bã đấu với Nghệ Vương, ván đầu tiên đã thất bại hoàn toàn!

Một người tặng hoa một người tặng nấm, từ trên góc độ lãng mạn thì phụ thân cặn bã đã thua.

Sau đó phụ thân cặn bã còn tự cho là thông minh cầm một đống nấm độc tới, muốn tặng cho mẹ chồng của nàng, còn một bộ dạng ta rất để tâm tới nàng.

Đây là muốn cười c. h. ế. t các nàng sao?

Tịch Dung cười đệm thêm: "Tiêu phó đô đốc, tâm tư này của ông quả nhiên là rất xấu xa."

Tiêu Bạch Lê trừng mắt nhìn phụ thân cặn bã: "Ông hận không thể làm cho mẫu thân ta xảy ra chuyện như vậy sao?"

Phụ thân cặn bã này không phải là cố ý đó chứ?

Tiêu mẫu cũng hừ lạnh một tiếng với Tiêu Nguyên Thạch: " Ta đã từng suýt chút nữa bị ngươi hại c. h. ế. t một lần, hiện tại ngươi lại muốn hại ta lần nữa, ngươi sao lại ác độc như vậy."

Sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch thay đổi, xấu hổ không thôi: "Ta thật sự không biết nấm này có độc, ta chỉ là thấy rất tươi đẹp cho nên mới nghĩ là có thể ăn được."

"Nguyệt Lan, ta thật sự không có loại tâm tư như thế, nàng đừng hiểu lầm."

Lương Vũ Lâm ở bên cạnh cắm thêm một đao: "Nấm càng là tươi đẹp thì càng có độc, Tiêu phó đô đốc, ngươi là một người xuất thân nhà nông vậy mà lại không biết kiến thức thông thường này sao?"


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-933)