← Ch.730 | Ch.732 → |
Tiêu Nguyên Thạch thật muốn lấp kín miệng của Nghệ Vương: "Quân tử tránh xa nhà bếp, ta không biết được những thứ này cũng bình thường."
Lương Vũ Lâm nhướng mày: "Nhưng ta đường đường là một Vương gia cũng biết, điều này chỉ có thể chứng minh ngươi không có tâm."
Vừa lúc thể hiện được ông dụng tâm.
Tiêu Nguyên Thạch: "......" Ngươi còn không mau câm miệng đi.
Nghệ Vương này thật là quá đáng ghét.
Khổng Nguyệt Lan biết Tiêu Nguyên Thạch không phải cố ý, nhưng càng ghê tởm hơn: "Cầm nấm của ngươi đi, tự chúng ta sẽ hái."
Sau đó quay đầu dịu dàng cười cười với Lương Vũ Lâm: "Là ngươi có tâm."
Bà cũng không ngờ Nghệ Vương vì mình mà sẽ đi chuyên môn học phân biệt nấm.
Trong lòng cũng có chút cảm động, càng toát ra một chút ngọt ngào chưa bao giờ từng có.
Lương Vũ Lâm vẻ mặt ôn nhu khẽ cười nói: "Vì nàng thì đều đáng."
Tiêu mẫu mặt lại đỏ hồng, ngượng ngùng lôi kéo nữ nhi đi về phía, hoàn toàn làm lơ Tiêu Nguyên Thạch.
Lương Vũ Lâm nhìn thấy người mình thích mặt đỏ, tâm tình cũng tốt lên theo.
Còn ném cho Tiêu Nguyên Thạch một ánh mắt khiêu khích, một bộ dáng ngươi quá kém cỏi.
Tiêu Nguyên Thạch vô cùng tức giận.
Chẳng những ngang nhiên châm ngòi ly gián, còn ở trước mặt mọi người nói những lời chỉ có thể có giữa phu thê, Nghê Vương này thật là quá không biết xấu hổ.
Khổng thị cũng thật là, vậy mà còn có sắc mặt tốt với Nghệ Vương, chẳng lẽ cũng đã quên quá khứ bọn họ từng tốt đẹp như thế nào sao?
Thời Khanh Lạc phát hiện Nghệ Vương thật sự rất giỏi, tùy thời đều có thể tìm kiếm cảm giác hiện diện để thể hiện bản thân, sau đó còn khoe ân ái trước mặt phụ thân cặn bã.
Nhìn phụ thân cặn bã cũng đã tức giận đến mặt tái xanh rồi!
Tiêu Nguyên Thạch cũng không cam lòng bị yếu thế, ông ta học theo Nghệ Vương da mặt dày, đuổi theo đi ở bên cạnh Tiêu mẫu rồi tìm đề tài nói cùng bà.
Lần này Nghệ Vương lại không có tiếp tục đi lên, ông rất biết cách kiểm soát chừng mực rất tốt.
Hơn nữa với hiểu biết của ông đối với Khổng thị, bà chắc chắn sẽ không để ý đến Tiêu Nguyên Thạch.
Quả nhiên, Tiêu Nguyên Thạch nói nửa ngày cũng không có được một câu đáp lại hay là một ánh mắt của Tiêu mẫu.
Cuối cùng là càng thêm khó chịu, bà trừng ông ta một cái: "Ngươi có thể an tĩnh được không? Thật là ồn ào."
Tiêu Nguyên Thạch: "......" Nghệ Vương nói chuyện thì không ồn ào? Khổng thị đây là đối xử khác nhau.
Lương Vũ Lâm thấy Khổng Nguyệt Lan bị Tiêu Nguyên Thạch cuốn lấy rồi trở nên không kiên nhẫn.
Vì thế chủ động tiến lên nhìn Tiêu Nguyên Thạch nói: "Hai đại nam nhân chúng ta ở chỗ này đi hái nấm cùng các nàng cũng không thú vị, không bằng đi khắp nơi một lượt xem ai có thể săn được nhiều thứ trước, đúng lúc buổi tối có thể dùng để hầm nấm."
Tiêu Nguyên Thạch cảm thấy mình lại bị khiêu khích: "Được, vậy ta sẽ so tài với Vương gia một lần."
Ông ta không phân biệt được các loại nấm, nhưng về săn thú thì lại là một người lão luyện.
Vì thế hai người chào mấy người Tiêu mẫu rồi cầm cung đi tìm con mồi.
Để lại Hề Duệ khắp mặt là vẻ không biết nói gì: "Ta cũng là nam nhân, tiểu biểu thúc sao có thể để quên ta như thế."
Tịch Dung liếc mắt nhìn hắn ta: "Ngươi cũng không phải là tình địch, đừng có mà lộn xộn."
Hề Duệ ném cho nàng ấy một ánh mắt biết rồi: "Vô nghĩa, nếu không ta cũng đi theo rồi."
"Ngươi nói tiểu biểu thúc thật sự chỉ đơn giản là so tài săn thú cùng Tiêu Nguyên Thạch thôi sao?"
Hắn ta vẫn cảm thấy sẽ không đơn giản như vậy.
Tịch Dung sờ sờ cằm: "Dù sao sẽ không để cho Tiêu Nguyên Thạch có chỗ tốt là được rồi."
Thời điểm mẫu thân còn trên đời, từng cười nói với nàng ấy, tiểu cữu cữu chơi xấu vậy mà rất lợi hại, trước kia cũng không ít lần ở trước mặt tiên hoàng làm cho đứa con trai được sủng ái nhất như Cẩm Vương bị tổn hại.
Đối phó với Tiêu Nguyên Thạch, vậy còn không phải càng đơn giản hơn sao.
Hề Duệ tán đồng nói: "Ta đây cũng thật sự rất chờ mong."
Hắn ta cũng rất khó chịu với Tiêu Nguyên Thạch.
Ở trong lòng Cẩm Vương cũng vì phụ thân cặn bã mà đốt nến, đoán xem Nghệ Vương sẽ chỉnh phụ thân cặn bã như thế nào.
Ngoài việc chèn ép bên ngoài, chắc chắn là còn muốn làm cho phụ thân cặn bã xấu mặt.
Chẳng lẽ sẽ làm cho phu thân cặn bã què chân hay gì đó?
Nàng vừa đoán vừa đi theo cùng mẹ chồng hái nấm.
Nàng nói với Tiêu mẫu: "Mẫu thân, phụ thân cặn bã lại muốn quay đầu ăn cỏ."
Khổng Nguyệt Lan cũng đoán được đại khái: "Chuyện không biết xấu hổ đó chắc chắn là có mục đích."
"Cho dù nếu hắn thật sự nói tới cảm tình, ta cũng không có khả năng lại coi trọng hắn, chỉ cảm thấy ghê tởm."
Bà vĩnh viễn nhớ rõ bộ dáng xa cách mà nhìn bà của tên cặn bã này lúc trước khi trở về ông ta mang theo Cát Xuân Như.
Nếu cảm thấy bà không xứng với ông ta, vậy sao hiện tại lại muốn quay đầu ăn cỏ, thật là làm cho bà cảm thấy ghê tởm.
Đặc biệt là trước mặt còn có một Nghệ Vương tuấn mỹ phi phàm, phong độ nhẹ nhàng để so sánh, bà thấy Tiêu Nguyên Thạch thì càng cảm thấy ghê tởm hơn.
Hái một lúc được không ít nấm, mấy người ngồi ở dưới một cây đại thụ nghỉ ngơi uống nước, chờ đám người Nghệ Vương trở về.
Ước chừng qua gần nửa canh giờ, Nghệ Vương và Tiêu Nguyên Thạch cùng nhau đã trở lại.
Mấy người Thời Khanh Lạc lập tức nhìn thấy mấy cục u sưng đổ trên mặt và trên cánh tay để trần của phụ thân cặn bã.
Nghệ Vương thong thả cầm theo mấy con gà rừng và con thỏ, từ từ bước tới.
Đối lập thật sự không cần quá mãnh liệt.
Thời Khanh Lạc nghẹn cười: "Phó đô đốc đây là thọc trúng tổ ong vò vẽ sao?"
Nghệ Vương thật là tuyệt vời, lại có thể chỉnh đốn phụ thân cặn bã như vậy.
Bình tĩnh mà xem xét thì phụ thân cặn bã lớn lên cũng rất không tồi, nếu xem nhẹ nhân phẩm mà cứ nhìn lại như vậy thì cũng là một đại thúc trung niên tuấn mỹ, nếu không cũng không sinh ra được một đứa con trai anh tuấn như tiểu tướng công.
Chỉ là hành vi cùng và các biểu hiện trước đây nên có vẻ có chút nhờn.
Hiện tại trực tiếp biến dạng thành một đống u thế này, quá tổn thương đôi mắt.
Thời Khanh Lạc phát hiện Nghệ Vương rất có tiềm năng làm nam trà xanh đúng nghĩa, một ly ly trà xanh thượng đẳng cho phụ thân cặn bã uống.
Cũng chỉ có Nghệ Vương mới nghĩ ra được cách chỉnh người đối lập mạnh mẽ như vậy, quá xấu rồi, ha ha!
Nàng cũng không thể không cảm thán, Nghệ Vương, nhân tài a!
Nhắc tới chuyện này thì Tiêu Nguyên Thạch cũng lập tức giận sôi máu, ông ta âm dương quái khí nói: "Chuyện này thì phải hỏi Vương gia."
Ông ta đang tìm kiếm con mồi, ai biết Nghệ Vương trái lại lại chạy đi thọc dã tổ ong rồi sau đó chạy về phía ông ta.
Ông ta vốn dĩ còn muốn nhìn trò hay, cảm thấy Nghệ Vương phải tự gánh chịu hậu quả thảm hại.
← Ch. 730 | Ch. 732 → |