← Ch.119 | Ch.121 → |
Kế tiếp hai người trò chuyện về việc xây gạch lát nền và xưởng gạch.
Thời Khanh Lạc đã đưa ra rất nhiều gợi ý hay, Bạch Hủ cho rằng mấy ý kiến đó rất tốt, hắn ta còn ghi chú cẩn thận.
Xong xuôi, Thời Khanh Lạc mang chậu hoa cúc tím đã hồi phục sức sống ra.
"Đây, hôm nay ngươi có thể mang hoa về rồi."
Vừa rồi nàng mang vào phòng tưới nước, cho nên không có để ở ngoài sân.
Bạch Hủ nhớ lại đóa hoa cúc tím sắp héo tàn, bây giờ đóa hoa ấy không chỉ khôi phục lại bộ dạng y như lúc mới mua, mà ngay cả bông hoa cũng to hơn, màu sắc thanh tú hơn.
Hắn ta không khỏi kinh ngạc: "Ngươi chăm sóc cho nó cũng tốt quá rồi đó?"
Thời Khanh Lạc cười khúc khích: "Đương nhiên, ta là ai chứ."
Bạch Hủ hiện tại đã phát hiện ra, chỉ cần cho nữ nhân này một cái thang, nữ nhân này nhất định sẽ dùng nó leo lên đến đỉnh.
"Được rồi, ngươi thật sự rất lợi hại."
Lúc này, hắn ta cũng tin rằng Thời Khanh Lạc có thể trồng ra những bông hoa đủ sắc màu mà họ vừa nói.
Thời Khanh Lạc kiêu ngạo nâng cằm nói: "Ngươi biết sự lợi hại của ta rồi đấy, sau này nhất định phải tin tưởng ta, ta mang ngươi tung hành khắp nơi."
Nàng đổi chủ đề nói: "Cho nên ngươi giúp ta mang mấy con bò sữa đến đây đi."
Cơ thể này của nàng bị suy dinh dưỡng, cũng vì vậy mà nước da của nàng chuyển sang màu vàng, vóc dáng cũng không cao như ở kiếp trước.
Ngoài việc ăn uống đầy đủ để bồi bổ sức khỏe, nàng cũng cần uống sữa bò mỗi ngày để bổ sung dinh dưỡng nữa.
Tiêu tiểu muội cùng Nhị Lang cũng cần phải được bồi bổ sức khỏe.
Bên cạnh đó nàng cũng có thể làm kẹo sữa, mỗi ngày ăn mấy viên.
Bạch Hủ: "..." Hắn ta đảm bảo nếu giờ đem cho Thời Khanh Lạc ít màu nhuộm, nàng nhất định sẽ mở cả xưởng nhuộm.
Hắn ta tức giận nói: "Ta thực sự mắc nợ ngươi."
Đúng lúc hắn ta định gửi thư cho tiểu cữu, nhân cơ hội đó miễn cưỡng giúp nữ nhân này xin mấy con bò sữa.
Thời Khanh Lạc mỉm cười nói: "Nếu có thể, thì mang cho ta nhiều một chút, có bao nhiêu ta lấy bấy nhiêu."
Bạch Hủ cạn lời hỏi: "Ngươi muốn bò sữa để làm gì?"
Thời Khanh Lạc trả lời: "Nó có rất nhiều tác dụng, ta chuẩn bị lấy sữa bò làm kẹo sữa, chờ khi ta có thành phẩm liền đưa cho ngươi nếm thử."
Bạch Hủ chưa bao giờ nghe nói về kẹo sữa: "Sữa có thể làm thành kẹo?"
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Không cần phải kinh ngạc như vậy, sữa bò còn có thể làm ra rất nhiều món ăn."
Cũng có thể được sản xuất và bán kẹo hạnh nhân và sữa đặc.
Bạch Hủ suy nghĩ một lúc: "Được rồi, ta sẽ cố gắng giúp ngươi kiếm được nhiều bò sữa nhất có thể."
Hắn ta nhấn mạnh: "Nhưng nếu ngươi nghĩ ra món gì ngon, trước tiên có thể bán cho ta."
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Không thành vấn đề."
Bạch Hủ ngồi lại một lúc rồi thanh toán tiền chăm sóc cây cảnh sau đó ôm hoa của mình rời đi.
Thời Khanh Lạc chạy về phòng và lấy ra "Bảo điển xuyên qua".
Lật đến trang thực đơn và dược thiện, nàng dùng bút sao chép hết xuống giấy.
Bây giờ điều kiện sinh sống ở nhà đã tốt hơn trước, tuy rằng thức ăn đã được cải thiện nhưng Tiêu tiểu muội chỉ nấu được có vài món, lăn qua lăn lại Thời Khanh Lạc ăn đến ngán rồi.
Nàng chuẩn bị đưa thực đơn cho tiểu muội, để tiểu muội có thể mỗi ngày thay đổi món ăn, mọi người cùng nhau vui vẻ thưởng thức còn bổ sung được chất dinh dưỡng.
Bằng không với cơ thể gầy nhom như giá đỗ của nàng, khuôn mặt vàng vọt cùng mái tóc thô xơ, ngay cả Thời Khanh Lạc cũng tự ghét bỏ mình.
Dù sao nam nhân cũng là động vật nhìn bằng thị giác, nàng hy vọng tương lai mình trở nên xinh đẹp trước mặt Tiêu Hàn Tranh.
Vào bữa tối, Thời Khanh Lạc đưa công thức nấu ăn và dược thiện đã được sao chép cho Tiêu tiểu muội.
"Sau này muội có thể thay đổi món ăn cho đa dạng."
Tiêu tiểu muội rất thích nấu nướng, nhìn những công thức này muội ấy rất vui: "Cảm ơn tẩu tẩu, muội sẽ chăm chỉ học."
Cuộc sống ở nhà ngày càng khấm khá, cứ hai ngày tẩu tẩu lại lên huyện mua thịt và các thực phẩm khác.
Lúc đầu Tiêu tiểu muội có chút không nỡ, nhưng bây giờ muội ấy đã quen với điều đó.
Nàng ấy cảm thấy tẩu tẩu mình thực sự là một người kén ăn, lại vô cùng đặc biệt chú ý tới việc ăn uống.
Nàng ấy nhất định phải học tất cả các món ăn và dược thiện này để nấu cho tẩu tẩu ăn.
Thời Khanh Lạc cười nói: "Muội nấu không ngon cũng không sao, lần sau có thể cải thiện, không cần phải tự đặt nặng khiến tâm lý không thoải mái."
"Vâng." Đáy lòng Tiêu tiểu muội cảm thấy ấm áp, tẩu tẩu thật là tốt.
Nếu như là những đường tẩu ở nhà cũ, nếu mình nấu không ngon, nhất định sẽ bị mắng không thương tiếc.
Nàng ấy biết trong thôn có không ít cô nương cùng tuổi nàng ấy có quan hệ căng thẳng với tẩu tẩu.
Vì thế nàng ấy cảm thấy thật may mắn khi có được một người tẩu tẩu tốt như vậy.
Trong thôn có rất nhiều cô nương hâm mộ với nàng ấy.
Tiêu mẫu thấy nữ nhi và con dâu hòa hợp như vậy, ý cười trong mắt càng đậm.
Quả nhiêu trước đây bà đồng ý để Khanh Lạc được gả vào nhà là sự lựa chọn chính xác nhất.
← Ch. 119 | Ch. 121 → |