← Ch.120 | Ch.122 → |
Đêm đó, Thời Khanh Lạc suy nghĩ về việc xây nhà và kiếm tiền, cơn buồn ngủ ban đầu của nàng đã dần biến mất.
Nhất là chỗ trống bên cạnh, lại là một đêm nữa nàng nhớ Tiêu Hàn Tranh.
Không không được, nàng liền cẩn thận kiểm kê số hạt giống và cây non trong không gian.
Bây giờ ngô, khoai lang, khoai tay, ớt còn chưa được đưa vào Đại Lương, nàng phải tìm cách lấy mấy cái này ra.
Nhưng đột nhiên lấy ra như thế này, chắc chắn sẽ khơi dậy sự nghi ngờ và ánh mắt dòm ngó của giới quý tộc, muốn tìm ra nguồn gốc.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nàng đã nảy ra một ý tưởng hay.
Thời Khanh Lạc dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ở phía bên kia, tại phủ thành Tiêu Hàn Tranh cũng mất ngủ.
Không có tiểu tức phụ ở bên cạnh, hắn lại trở về trạng thái như trước, cả đêm trằn trọc vì mất ngủ, phải uống thuốc mới ngủ được mấy tiếng đồng hồ.
Hắn nhớ gia đình và tiểu tức phụ.
May mắn thay, còn hai ngày nữa hắn có thể về nhà rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Thời Khanh Lạc cùng đám người Tiêu mẫu đã đem đậu phụ đi bán hết sạch.
Nàng nói với Tiêu mẫu: "Nương, con muốn đến Đạo quán xây mộ cho sư phụ."
Tiêu mẫu đồng ý: "Nên như vậy."
"Có cần chúng ta giúp không?"
Thời Khanh Lạc lắc đầu: "Không, con sẽ lên núi xem trước, sau đó nhờ thầy phong thủy chọn một vị trí tốt, rồi làm một cái mộ nhân tạo."
Bây giờ đã có tiền trong tay, nàng không muốn ủy khuất vị đạo sĩ đã giúp đỡ nàng, Thời Khanh Lạc chuẩn bị giúp hắn xây một ngôi mộ tốt.
Tiêu mẫu mỉm cười: "Được rồi, cứ gọi chúng ta bất kể khi nào con cần."
"Vâng!" Thời Khanh Lạc gật đầu.
Nàng đi ra ngoài với chiếc giỏ trên lưng.
Đạo quán nằm ở trên ngọn núi mà khi trước nàng cùng Tiêu Hàn Tranh lên núi, chỉ là theo hai hướng khác nhau.
Sau khi đi bộ gần một giờ, Thời Khanh Lạc đến lưng chừng núi, nơi có Đạo quán.
Nàng lấy chìa khóa ra, mở khóa cánh cửa mà nguyên thân đã khóa trước đó rồi bước vào.
Đạo quán không quá lớn, chỉ có một gian chính và hai gian phụ.
Chính điện là nơi lão đạo trưởng luyện đan và sinh sống, còn các phòng bên là nơi đệ tử ở.
Ở hậu viện, vài mẫu đất đã được khai hoang để trồng rau.
Sau khi nguyên thân bỏ đi không có trở lại, ruộng rau ở đây trở nên hoang tàn.
Thời Khanh Lạc đến chính điện trước, nàng tìm thấy rất nhiều tro tàn trên đất còn có ít xương cốt chưa cháy hết.
Phần chính giữa nhất chắc là của lão đạo trưởng.
Một số ở bên cạnh, có lẽ là của của ba đạo đồng khác.
Nàng lấy chiếc bình đựng tro cốt mua ở huyện thành từ trong gimn ra, sau đó lại lấy đôi găng tay từ không gian.
Đến vị trí chính điện, nàng cúi đầu trước nơi có những mảnh xương vụn vương vãi.
"Sư phụ, ngài yên tâm đi."
"Ta sẽ xây bia mộ cho ngài, sau này cũng sẽ thắp hương, gđoots vàng mã cho ngươi."
Nói xong, nàng bước tới, nhặt tro cốt trên mặt bỏ vào trong bình.
Nhặt xong của lão đạo trưởng, nàng cũng đi nhặt xương cốt của ba đạo đồng khác
Chờ chút nữa sẽ chôn bên cạnh mộ lão đạo trưởng.
Sau khi làm xong chuyện, Thời Khanh Lạc đi ra hậu viện.
Tiếp đến Thời Khanh Lạc lấy nông cụ ra khỏi không gian và bắt đầu xới đất trên mảnh đất ở góc tường.
Khai hoang xong, nàng trồng hạt giống cây ớt xuống
Hai bên sườn trồng ít hạt ngô.
Hiện tại là tháng bảy, vừa lúc có thể trồng kịp một đợt ngô, cuối tháng 10 sẽ cho thu hoạch.
Đây là giống ngô mới do Viện Khoa học Nông nghiệp nghiên cứu, có khả năng chịu rét, chịu hạn, cho năng suất cao, chất lượng lại vô cùng tốt.
Ớt thường được trồng vào khoảng từ tháng 3 đến tháng 7, lúc này vừa đúng thời vụ.
Ớt cũng là giống mới, chịu được nhiệt độ cao ở giai đoạn đầu và nhiệt độ thấp ở giai đoạn sau, kháng bệnh và sinh trưởng mạnh.
Nàng dùng phương pháp gieo trồng xen canh lại rót thêm linh tuyền, rồi mới bỏ đi.
Tro cốt nàng đặt ở chính điện, chờ vài ngày nữa tướng công trở về sẽ cùng nhau đến huyện thành mời một thầy hong thủy đến xem nói xây mộ.
Sau khi rời khỏi Đạo quán, Thời Khanh Lạc đi dạo trên những ngọn núi gần đó, cố gắng xem có thể tìm thấy thứ gì đó không.
Chỗ nàng đi cũng không phải núi sâu, trừ một số loại rau dại không thích ăn ra, nàng không tìm thấy thứ gì khác.
Vừa định xuống núi, nàng chợt nghe bên cạnh có tiếng ngỗng kêu.
Nàng đi theo đến nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy một con ngỗng hoang màu đen bị một con rắn không quá lớn quấn lấy.
Con ngỗng hung mãnh không ngừng mổ con rắn, nó càng cựa quậy thì con rắn càng quấn lấy chặt hơn, mức độ của con ngỗng vùng vẫy của nó ngày càng nhỏ hơn.
Sự xuất hiện của Thời Khanh Lạc thu hút sự chú ý của con rắn và ngỗng hoang.
con rắn khè một tiếng cảnh cáo nàng, con ngỗng hoang cũng nhìn sang nàng.
Khi Thời Khanh Lạc nhìn thấy đôi mắt của con ngỗng hoang, nàng như thấy được sự đấu tranh và khát khao sinh tồn không bỏ cuộc của nó.
Hơn nữa nó vẫn đang tiếp tục mổ mạnh vào con rắn.
Ánh mắt và động tác của con ngỗng đã kích thích đến Thời Khanh Lạc, nàng thích sự dữ dội như vậy.
Vì thế, nhanh chóng bước tới, lấy tóm lấy chỗ bảy tất của con rắn tốc giải cứu con ngỗng hoang.
Khi con ngỗng hoang đã được giải cứu, Thời Khanh Lạc không g. i. ế. c con rắn mà ném nó ra xa.
Bây giờ trong nhà không thiếu thịt, nàng cũng không có hứng thú với thịt trăn, liền thả ra.
← Ch. 120 | Ch. 122 → |