← Ch.10 | Ch.12 → |
Tiêu Kiều thay quần áo xong thì ra khỏi phòng tập, lúc này Giang Lãm cũng đã hoàn thành hết các công việc còn lại, chuẩn bị tan làm, chờ sắn ở cửa thang máy.
Anh nhìn cô gái đang vui vẻ đi tới, vươn tay ra với cô.
Tiêu Kiều thuận theo nắm tay anh, mười ngón giao nhau, tay to nắm tay nhỏ, có anh có em.
Hai người vào trong tháng máy, ngăn cách ánh mắt của mọi người."Nhà em hay là nhà anh đây?"
Tiêu Kiều giật mình ngẩng đầu nhìn anh, "Bạn trai à, nhanh quá rồi đó?" "Ở bên em, làm gì cũng không nhanh."
"Ha ha ha ha, anh ăn hết mấy quyển sách lãng mạn rồi đấy hả!" Cô cười rộ lên, hai mắt cong cong khiến người ta mê muội, càng nhìn càng thích."
"Để cuối tuần đi, ngày mai là thứ tư, còn phải đi làm nữa đó ~" "À ừ... anh quên mất."
Từ sung sướng chuyển sang thất vọng cũng chỉ mất một giây.
Đi được một lúc đã tới bãi đỗ xe ngầm, rõ ràng hai người đi hai xe khác nhau, nhưng không ai muốn buông tay cả.
Giang Lãm suy nghĩ, "Hay là ngồi xe anh nhé? Không gian xe rộng lắm."
"Anh định làm gì đấy? Còn không gian lớn nữa! Em thấy tối nay trong đầu anh chỉ toàn thứ đen tối thôi!"
"Vậy thì đi xe em cũng được! Không gian nhỏ một chút, với anh cũng không có vấn đề gì."
"Không theo ý muốn của anh được, dẫn đường đi, đi xe của anh."
"Ha ha." Giang Lãm nắm chặt tay cô, ở không gian màu xám tràn ngập mùi xăng dầu, tro bụi, đóa hoa mùa xuân của hai người chậm rãi nở rộ.
Đúng như lời anh nói, không gian xe anh khá lớn, chiếc SUV nhìn trông rắn chắc, Giang Lãm ngồi vào ghế lái, Tiêu Kiều ngồi bên ghế phụ.
Hai người ở trong không gian không nhỏ cũng không tính là lớn, không biết nên nói gì cả, hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên hai người dùng thân phận người yêu ở bên nhau.
"Trương Linh ở văn phòng em, anh còn nhớ không?"
"Không nhớ... nhớ..." Anh dừng một chút, vô tội nhìn cô, "Có lẽ anh nhớ nhưng cũng không nhớ lắm."
"Không phải anh lừa cô ấy là anh có bạn gái rồi à, cô ấy biết rồi nên hủy lịch tập, bắt đầu ăn uống thả ga, ha ha ha, em cười ngất, ai bảo trước kia cứ thích nói em béo cơ!"
"Anh không lừa cô ấy." "Gì cơ?"
"Khi đó em chủ động tới phòng tập tìm anh, anh đã biết mình sắp có bạn gái rồi, đây là chủ động giữ khoảng cách với những người phụ nữ xung quanh." Giọng nói tràn ngập vẻ kiêu ngạo cầu khen ngợi.
Cô vươn tay, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của anh, ngửa bàn tay lên, đặt dưới cằm anh làm động tác gãi ngứa.
"Ừm ừm, ngoan lắm, làm tốt lắm."
"Em đang khen chó rồi đấy, khen thưởng cái khác đi." "Anh muốn cái gì?"
"Còn 13 lần đó đó."
Anh vừa nói, Tiêu Kiều đã hiểu ngay, số nụ hôn còn nợ anh trong phòng tập, sớm muộn gì cũng phải trả hết.
Bàn tay đặt dưới cằm anh thuận thế nắm lại, kéo đầu của anh lại gần phía mình. Không cần phải nói, cả hai người, thật ra đều rất lo lắng.
Tiêu Kiều mím môi theo bản năng, đầu lưỡi liếm một vòng, sau đó nhắm mắt, nhẹ nhàng phủ lên trên môi anh.
Trông người anh có vẻ cứng rắn, nhưng môi lại rất mềm. Trông mồm miệng cô lợi hại như vậy, nhưng lúc hôn lại rất thơm. Đây là ấn tượng đầu tiên về nụ hôn đầu của hai người.
Không thỏa mãn với sự đụng chạm đơn giản thế này, Giang Lãm nắm quyền chủ động, giữ gáy cô lại, hơi nghiêng đầu ngậm lấy môi cô.
Tiêu Kiều thử hé miệng, thuận theo sự tấn công của anh.
Nụ hôn này không sâu, nhưng chờ tới lúc hai người tách ra, dáng vẻ đều khắc sâu vào trong lòng đối phương.
"Anh hạ ghế anh ra sau một chút đi."
Tuy rằng Giang Lãm không hiểu gì nhưng vẫn làm theo lời cô nói.
Chờ tới khi chỉnh ghế xong, Tiêu Kiều nhổm dậy, một tay đỡ điều hòa gần đó, một tay đỡ lấy vai anh, chậm rãi bước sang ghế điều khiển, đối mặt với anh, ngồi lên đùi anh.
Không gian nhỏ hẹp, hai người cảm nhận được độ ấm trên người nhau, nhiệt độ trong xe càng lúc càng cao, thế nhưng chẳng ai quan tâm cả.
Bởi vì, môi hai người lại lần nữa chạm nhau.
Thậm chí vừa hôn môi, Giang Lãm còn vừa hạ thấp lưng ghế hơn, Tiêu Kiều thuận thế ghé vào trên người anh.
Nửa người trên của hai người dính chặt lấy nhau, anh vuốt ve eo cô, cô ôm lấy cổ anh.
Cọ xát bên ngoài không thỏa mãn nổi, Giang Lãm dò xét đưa lưỡi vào trong, lưỡi anh cũng dịu dàng như anh vậy, âu yếm mỗi nơi mỗi góc, cuối cùng quấn lấy lưỡi cô.
Nếu có người nghe được âm thanh trong xe lúc này, nhất định là sẽ đỏ mặt.
Tiếng nước nhớp nháp vang lên, "Ưm..." thỉnh thoảng là vài tiếng than nhẹ, tiếng vải dệt cọ xát, rõ ràng không hề lộ liễu nhưng lại khiến người ta không khỏi suy nghĩ xa xôi.
Chờ tới lần này tách ra, môi hai người đều đã đỏ bừng, xấu hổ nhìn nhau."Hôm nay dùng hết 13 cái nhé?"
"Nhiều quá... thêm 2 cái nữa thôi nhé?"
Đáp lại cô là một nụ hôn sâu, cuối cùng hôn bao nhiêu, có lẽ không ai đếm được.
Chờ đến lần này hai người lại tách ra thời điểm, lẫn nhau môi đều đã bị vê ma đỏ bừng, lẫn nhau nhìn đều ngượng ngùng.
"Hôm nay dùng một lần mười ba cái"? "Quá nhiều... Lại hai cái"?
Đáp lại nàng, là tiếp tục hôn sâu, cuối cùng rốt cuộc thiếu nhiều ít, phỏng chừng ai cũng không đếm được.
Chờ tới ngay thứ sáu, buổi chiều Tiêu Kiều cũng không còn tâm trạng làm việc nữa, nghĩ tới tối nay có thể gặp anh, trái tim thổn thức không thôi.
"Em là học viên cuối cùng của anh tối nay sao?" "Đúng vậy, sao thế?"
"Vậy anh... có muốn chờ người trước đó học xong rồi tới thẳng nhà em, tiện hơn không ~"
Nhà ư? Đương nhiên không đâu bằng nhà rồi!
"Được được, rất tiện, cái gì cũng tiện, vậy em cần gọi điện thoại cho phòng tập hủy lịch hẹn trước."
"Cái này đơn giản!"
Về nhà ăn cơm tối xong, dọn dẹp nhà một vòng, mặc trước nội y gợi cảm, treo đèn ngôi sao lãng mạn, chuẩn bị đốt nến, mọi thứ đều hoàn hảo.
Dọn dẹp nhà xong cũng chưa đủ, lại đi vào tắm nước ấm, rửa mặt sạch sẽ từng góc một.
Lông không cần thiết trên người cũng cạo hết, tẩy da chết cơ thể cũng không thể thiếu.
Tắm rửa thơm tho xong lại chọn sữa dưỡng thể mùi đào, từ trên xuống dưới chỉ toàn hương đào thơm ngát.
Cô buộc tóc cao đuôi ngựa, cẩn thận xịt nước hoa lên sau gáy, mùi hương thoang thoảng khiến đàn ông yêu thích.
Cuối cùng mặc đồ vận động rồi trải thảm yoga trong phòng khách, ngoan ngoãn ngồi trên sofa chờ đợi thời gian!
"Anh tan làm rồi, bây giờ tới chỗ em đây." "Ok!"
Rất nhanh, lúc chuông cửa vang lên, Tiêu Kiều vô cùng lo lắng nhưng vẫn bình tĩnh đi mở cửa.
Hôm nay Giang Lãm mặc quần đùi áo phông, dáng vẻ thoải mái, thật ra không khác gì so với bình thường, nhưng nơi gặp mặt không giống, cảm giác trong lòng vẫn có gì đó khác biệt.
Đã quên mất ai từng nói, nhà là nơi tránh gió của một người, là nơi riêng tư nhất trong lòng. Lúc bạn không hề do dự cho một người bước vào nhà mình thì có nghĩa là, người đó có thể đi vào nơi sâu nhất trong trái tim bạn, cũng có thể nói, trái tim của bạn không hề đắn đo khi để người đó mở cửa trái tim.
← Ch. 10 | Ch. 12 → |