← Ch.09 | Ch.11 → |
"Tiếp theo là plank." Giang Lãm giúp cô trải đệm cẩn thận.
Anh vốn cho rằng Tiêu Kiều sẽ mặt mày ủ ê, nhưng cô lại vui vẻ ra mặt."Em nói cho anh biết, em thích tập cái này nhất đó, à không, em chỉ biết tập plank thôi, năm phút cũng không thành vấn đề." Cô hất cằm như đang rất tự tin.
Thấy vậy, đương nhiên Giang Lãm cũng không chịu thua, anh nghĩ ngơi một chút rồi nằm lên đệm, dang rộng hai chân.
"Anh không tin, em tập plank trên người anh đi, nhất định phải đủ năm phút."
Sao Tiêu Kiều có thể không biết anh đang nghĩ gì, nhìn quanh bốn phía rồi nói, "Chỗ các anh không có camera à?"
"Không có đâu, chỉ đại sảnh có thôi, đừng sợ, làm đi, sao anh có thể cho người khác nhìn thấy anh đang xơ múi bạn gái mình chứ."
Lời còn chưa dứt, nhắc tới cái này, Tiêu Kiều như nhớ đến gì đó, cởi giày ở chân phải ra, đứng vào giữa hai chân anh, nhìn anh từ trên cao xuống.
Chân đạp lên nơi giống nòi của anh.
"??? Làm sao thế?" Sao tự nhiên khẩu vị cô nặng thế.
Chân nhỏ âm thầm dùng sức, cô ôm cánh tay, "Nói thật đi, anh từng làm thế với bao nhiêu nữ học viên rồi mà thuần thục thế?"
Thôi tiêu đời rồi, người anh em vừa bình tĩnh giờ lại chịu thêm ⓚí*𝐜*𝖍 ⓣ♓íc*𝖍 này, có xu thế ngẩng đầu lần nữa, anh hơi dịch về phía trước, muốn giảm bớt áp lực đè nén lại bị bắt được, chân cô dùng sức đè anh lại.
Sự ma sát ⓒⓗ*ế*† người này, đúng là khiến anh phiền não mà."Nói mau!"
"Chuyện này không thể nói bừa đâu, em là bạn gái của anh, cũng là học viên của anh, thứ tự ưu tiên không thể đảo ngược."
"Bao năm nay có nhiều người xinh đẹp tới học anh mà lại không xảy ra chuyện gì mới lạ, đừng sợ, nói thật đi thì em tha cho anh." Vừa nói, chân cô vừa đảo một vòng quanh nơi đó của anh, cảm nhận được hình dạng phía dưới, còn dùng ngón chân ấn một cái.
"A... em thật là... tha cho anh đi..." Nếu không phải đang thảo luận chủ đề nguy hiểm như vậy thì đây là hình ảnh đẹp tới cỡ nào, "Đạo đức nghề nghiệp anh vẫn phải có, anh chưa từng coi khách hàng là người khác phái, giống như trước giờ anh không thể coi em là khách hàng vậy, đây là bản năng rồi."
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, mặt Tiêu Kiều bất giác đỏ bừng. Không thể không nói, cô không ngờ mình lại có được đáp án hoàn hảo như vậy.
Cô quay đầu đi, thu chân lại, "Được, vậy bắt đầu đi." "Bắt đầu gì cơ?"
"Tập plank đó."
"Ồ..." Giọng điệu tiếc nuối.
Trước tiên cô quỳ gối giữa hai chân anh, tay chống ở hai bên người anh, chậm rãi di chuyển lên xuống, Giang Lãm cứ vậy mở to hai mắt nhìn cô, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu, khuôn mặt, cổ, bộ 𝖓·🌀ự·c đầy đặn của Tiêu Kiều.
Cuối cùng là vị trí chính giữa hai chân anh, hai chân Tiêu Kiều hơi tách ra ở giữa chân anh, hai tay chống hai bên đầu anh, mà phía trên mặt anh chính là bộ ⓝ_🌀ự_ⓒ của cô.
Bởi vì ảnh hưởng của trọng lực, bộ пⓖự_↪️ cô và mặt anh có khoảng cách cực gần, cảm giác như là chỉ cần anh ngước đầu lên là có thể chạm vào.
"Anh còn chưa tính giờ hả?"
"Hả? À! Bây giờ bắt đầu đây."
"!!! Anh không cầm điện thoại thì tính chuẩn sao được hả?!" Vào lúc plank tính giờ, bất kỳ cô gái nào cũng trở nên nhạy cảm.
"Đừng giận, đừng giận, anh đếm mà."
"1... phù... 2... phù... 3... phù... 4... phù... 5... phù..."
Anh đếm số, mỗi lần đếm xong một số là lại tạm dừng một chút để thổi một hơi, khí nóng phun về phía trước, ✌️⛎ố*🌴 ν*𝑒 phần thịt đầy đặn của cô, chui vào khe rãnh không biết sâu bao nhiêu.
Khí nóng trêu chọc từng dây thần kinh nhạy cảm của cô, con số còn chưa được bao nhiêu, cánh tay và đùi cũng đã bắt đầu nhũn ra.
"Anh... im lặng đếm thôi, đừng lên tiếng!"
"Phải đếm ra thì em mới tập trung hơn được chứ, huống chi anh mà không đếm thành tiếng, chỉ nhìn em một lúc cũng quên không biết đếm tới bao nhiêu rồi.
Hết câu này tới câu khác là lại thổi khí lên da cô, 🌜·ả·m 🌀·ı·á·c 𝐭·ê 𝒹·ạ·1 truyền khắp cơ thể, cánh tay không chống đỡ nổi nữa, mềm nhũn hẳn ra.
"Ối!"
"Ưm..."
Người kêu lên là Tiêu Kiều bởi vì đột nhiên bị ngã xuống, người không phát ra nổi âm thanh nào là Giang Lãm vì mặt bị n_🌀ự_𝒸 đè vào. Chóp mũi chạm vào khe rãnh giữa 𝐧🌀ự_𝒸, bị kẹt lại ở bên trong, những nơi còn lại bị cảm giác Ⓜ️ề●𝐦 ⓜ●ạ●𝒾 vây lấy.
Cho dù Tiêu Kiều nâng người lên ngay lập tức, nhưng cảm giác ⓜ_ề_m ɱạ_❗ trong nháy mắt kia vẫn khiến anh không quên được.
"Anh... anh mau đếm tiếp đi!" "71... 72... 73..."
Đang đếm, Giang Lãm mới phát hiện có người gian lận, 〽️ô·𝐧·ℊ cô thậm chí còn đặt lên cả bụng anh, để có thể chống đỡ dễ dàng.
"Đừng có gian lận không là anh phạt em đấy." "..."
Cô lặng lẽ nhấc mô𝐧-🌀 lên nhưng không được bao lâu lại ngồi xuống."Thôi vậy, giúp em một chút nhưng sẽ có trừng phạt đấy."
Anh vừa nói, tay trái vừa đưa xuống dưới 𝖒ôռ.ℊ cô nơi có mảnh đất hình tam giác, lòng bàn tay dịch lên trên làm tư thế nâng lên, giúp cô duỗi thẳng người.
Tiêu Kiều cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng còn chưa vui vẻ được bao lâu đã thấy 〽️_ôռ_🌀 mình bị anh vц●ố●✝️ ν●e.
"Này này này! Anh... anh làm cái gì đấy!"
"Chẳng phải đã nói là, trừng phạt sao, em không được quấy, còn hai phút nữa."
Quấy cái gì chứ?! Tay phải của anh đang ôm lấy Ⓜ️●ô●ռ●𝐠 cô, không dùng lực nhưng cũng theo cơ thể phập phồng trên dưới.
Thỉnh thoảng còn chạm vào giữa cánh 〽️.ô.n.🌀 mà không cần phải cố gắng gì nhiều, nhẹ nhàng 𝐯-ц-ố-🌴 𝐯-𝖊 một chút.
Lúc này mặt Tiêu Kiều đã đỏ bừng, cô khẽ ⓒắ●n ⓜ●ô●ℹ️ cố không phát ra tiếng rê-𝓃 г-ỉ, thấy dáng vẻ này của cô, Giang Lãm quyết định đổ thêm dầu vào lửa.
Tay trái ở bên ngoài vùng tam giác, ngón giữa chen vào giữa cái quần vận động bó sát dáng người hoàn mỹ.
Ngón giữa không cần cố gắng đã tìm được giữa chân, trượt vào bên trong."Á!"
Bên ngoài nơi riêng tư đột nhiên như bị vật cứng như gậy động vào dọa cô hoảng hốt, hậu quả là toàn thân ngã lên người anh.
Hai người lại lần nữa dính chặt lấy nhau.
Ngã xuống người anh, ngồi sang một bên, Tiêu Kiều đỏ mặt thẹn thùng nhìn anh.
"Anh làm cái gì thế!"
Mọi chuyện đều đã làm xong, nhưng đối diện với cô, Giang Lãm vẫn hơi xấu hổ, chuyển sang nhìn chỗ khác, "Trừng phạt thôi mà..."
"Bốp!" Đá yêu anh một cái, cô nói, "Huấn luyện viên Giang! Tan học thôi!"
"Huấn luyện viên Giang tan học rồi, vậy bạn trai Giang Lãm có thể online chưa?"
"Cho anh một cơ hội đấy, em đi thay đồ đây!"
Dường như đang ngượng ngùng, nói xong câu đó, Tiêu Kiều đứng dậy đẩy cửa đi tới phòng thay đồ.
Vừa thay quần áo vừa nhớ lại cảm giác vừa rồi khi bàn tay п-ó-ռ-𝐠 bỏⓝ-g của anh lướt trên người mình, nhớ lại cơ bắp rắn chắc của anh và xúc cảm mề.Ⓜ️ Ⓜ️ạ.i.
"Trời đất ơi! Ngại quá trời!" Bất giác cô nói thành tiếng.
← Ch. 09 | Ch. 11 → |