Thấy cố nhân
← Ch.324 | Ch.326 → |
Vì đã xác định mình mang thai, sự chú ý của Vệ Lạc bị phân tán, không còn tâm trí đi gặp gỡ cố nhân nữa. Nàng tìm một quán trọ ở Việt thành để nghỉ ngơi.
Khóe miệng nở nụ cười, nàng bắt đầu nghĩ, ngày mai nên chọn giờ nào để gặp Ân Duẫn và Kiếm Cữu, không biết họ có còn ở đây không?
Nàng lười biếng nằm trên giường, lần đầu tiên sau một tháng rưỡi ngủ một giấc thật ngon.
Ngày hôm sau, Vệ Lạc mặc bộ thâm y, búi tóc kiểu phụ nhân, đội mũ sa, ôm Mộc Kiếm trong lòng đi ra phố.
Bất giác, nàng đi đến trước ngôi nhà của Ân Duẫn.
Vệ Lạc nhìn cánh cổng im lìm, cắn môi do dự.
Đúng lúc này, một giọng nói ôn nhu vang lên sau lưng nàng: "Đã đến rồi, sao còn do dự?"
Giọng nói này thật sự rất ôn nhu, như gió thoảng như nước chảy.
Vệ Lạc vội vàng quay đầu lại.
Nàng nhìn thấy một thanh niên tuấn mỹ áo lam, dáng người cao ráo, da trắng như ngọc, ngũ quan tuấn tú toát lên vẻ nho nhã, ánh mắt ôn nhu và khoan dung.
Ân Duẫn lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt ẩn chứa vui mừng, cũng có chút phức tạp khó nói thành lời. Thấy Vệ Lạc ngơ ngác nhìn mình, hắn khẽ mỉm cười bước tới.
Hắn đưa tay nhận lấy tay nải sau lưng Vệ Lạc, nhanh chóng bước về phía cổng nhà. Hành động tự nhiên đó như thể nàng chỉ là một lữ khách trở về nhà.
Tâm trạng bất an của Vệ Lạc lại bắt đầu ổn định. Nàng cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo sau hắn vào trong.
Hai người đi qua con sông bao quanh ngôi nhà, Ân Duẫn thả người nhảy qua sông, Vệ Lạc lại một lần nữa đuổi kịp. Cứ như vậy, hai người một trước một sau đi vào khu nhà chính của hắn.
Nghe thấy tiếng bước chân của hai người, đôi lão phu thê vội vàng ra đón. Họ cúi chào Ân Duẫn rồi tò mò nhìn về phía Vệ Lạc.
À phải rồi, nàng vẫn còn đang đội mũ sa.
Vệ Lạc vội vàng tháo mũ sa xuống. Ngay khi khuôn mặt nàng lộ ra, đôi lão phu thê đồng thời lộ vẻ vui mừng. Bà lão vừa líu lo nói bằng giọng địa phương với Vệ Lạc, vừa nhanh nhẹn dọn sẵn sập dưới gốc cây cho hai người.
Vệ Lạc vừa ngồi xuống sập thì thấy Ân Duẫn bế hổ con ra. Vệ Lạc mừng rỡ, vội vàng đứng lên chạy lại đón.
Nàng chạy đến trước mặt Ân Duẫn, ngồi xổm xuống mở to mắt nhìn hổ con nay đã được nửa tuổi. Nửa năm, với con người chẳng là gì, nhưng với một con hổ, đã đủ để nó từ một hổ con mũm mĩm đáng yêu trở thành một con hổ dũng mãnh oai phong.
Vệ Lạc nhìn nó, nhẹ nhàng gọi: "Ứng Thiên?"
Ứng Thiên mở to hai mắt hổ, đáp lại nàng bằng một tiếng gầm gừ trầm thấp. Nó lùi lại một bước, đuôi dựng đứng lên tỏ vẻ đề phòng.
Vệ Lạc nhìn nó, rầu rĩ đứng lên.
Ân Duẫn mỉm cười lắc đầu, ngồi xuống sập rót rượu ngon cho mình và Vệ Lạc. Ứng Thiên lúc này đã chạy nhảy khắp sân như một đứa trẻ nghịch ngợm.
Vệ Lạc nhìn Ứng Thiên một lúc, quay đầu lại bắt gặp nụ cười có chút trầm mặc của Ân Duẫn.
Nàng mấp máy môi, thấp giọng nói: "Ân đại ca, ta..."
Ân Duẫn cười cười, rót đầy chung rượu cho nàng: "Ta biết. Hôm đó mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, cả Dĩnh thành đều rối loạn vì nàng và Tấn Hầu. Ta nghe được tin này giữa đám đông, chỉ kịp chạy về dịch quán mang theo tiểu tử này."
Hắn dừng lại một chút, nói tiếp: "Vệ Lạc, nửa năm qua, nàng đã đẩy lui được cả Tần và Sở, lập nên công lao khiến bậc trượng phu cũng phải kinh ngạc."
Nghe lời khen của hắn, Vệ Lạc mỉm cười, nhưng lại chợt tắt. Nàng cúi đầu chậm rãi nói: "Ở Tân Điền, ta đã đuổi hết chúng cơ thiếp của Tấn Hầu khiến mọi người tức giận. Sau đó, Việt hầu nói ra ta là nữ nhi của ông ta, Tấn Hầu nổi giận phong đất cho ta. Ta, ta đành phải rời khỏi nước Tấn."
Thì ra, những cảm xúc bất đắc dĩ và đau khổ nhất, khi nói ra cũng chỉ là một câu đơn giản. Một câu chuyện đầy sóng gió, những giằng xé nội tâm, khi bày tỏ ra cũng chỉ là một lời ngắn ngủi.
Sau khi Vệ Lạc nói xong, Ân Duẫn trầm mặc một lúc lâu mới nhẹ nhàng đáp: "Đã đến đây rồi, thì hãy ở lại đi." Đối với những chuyện kinh thiên động địa của Vệ Lạc, hắn không bình luận một lời.
Vệ Lạc đột ngột ngẩng đầu lên.
Không biết vì sao, khi ánh mắt nàng chạm vào hắn, Ân Duẫn lại quay mặt đi tránh ánh mắt của nàng.
Khóe miệng hắn lộ ra nụ cười tươi tắn, quay sang dặn dò bà lão: "Hãy dọn dẹp lại chỗ ở cũ."
"Vâng."
Vệ Lạc thất thần nhìn Ân Duẫn, mím chặt môi, nhất thời không biết nói gì.
Lúc này Ân Duẫn đứng lên, quay lưng về phía nàng từ tốn nói: "Vệ Lạc, chỉ là ở lại thôi, nàng đừng nghĩ nhiều."
Vệ Lạc ngạc nhiên, nàng chớp mắt không hiểu ý hắn.
Nhưng Ân Duẫn đã bước ra ngoài, chỉ để lại cho nàng một bóng lưng.
Vệ Lạc nhìn bóng lưng khuất dần của Ân Duẫn, đang ngẩn ngơ thì bỗng nhiên cảm thấy gấu áo bị kéo nhẹ.
Vệ Lạc cúi xuống, bắt gặp ánh mắt tinh ranh dò xét của Ứng Thiên đang nhìn nàng chằm chằm.
Vệ Lạc mỉm cười, ngồi xổm xuống, cẩn thận đưa tay ra định xoa đầu nó. Tay nàng vừa đến gần, Ứng Thiên đột nhiên há miệng lộ ra hàm răng sắc nhọn, gầm lên một tiếng rồi cảnh giác lùi lại vài bước, nhanh chóng chạy trốn vào bụi cây rậm rạp.
Thấy nó lại né tránh, Vệ Lạc lắc lắc đầu. Nàng vừa quay đi, khóe mắt chợt bắt gặp một đôi mắt hổ vàng sáng rực. Ứng Thiên đang len lén nhìn nàng qua lùm cây.
Hổ con này, lại chơi trò "mèo vờn chuột" với nàng.
Vệ Lạc bật cười. Nàng bước về phía nó, vừa nhúc nhích, bụi cây phát ra tiếng động nhỏ, Ứng Thiên đã vọt đi mất dạng.
Vệ Lạc nhìn theo bóng dáng đang chạy xa của nó, không khỏi bật cười khúc khích.
Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên từ trên cây phía sau lưng nàng: "Phụ nhân?"
Vệ Lạc quay đầu lại.
Kiếm Cữu đang ngồi xổm trên cành cây, cả người lắc lư theo nhánh cây. Y mở to mắt tò mò nhìn Vệ Lạc, biểu cảm đó giống hệt Ứng Thiên lúc nãy. Chẳng trách nàng luôn thấy hổ con có vẻ tinh quái, thì ra là bị người này dạy hư.
Kiếm Cữu nhìn Vệ Lạc từ trên xuống dưới, một lúc sau đột nhiên nói: "Phụ nhân lại đến đây, hay là đã cắt đứt với Tấn Hầu rồi?"
Vệ Lạc ngẩn người.
Kiếm Cữu nhảy xuống trước mặt nàng. Y tiến lại gần Vệ Lạc, đi vòng quanh nàng hết lần này đến lần khác.
Đột nhiên y vỗ tay, cười hì hì nói: "Chỉ nửa năm không gặp, phụ nhân đã làm hai chuyện kinh thiên động địa. Chậc chậc chậc, phụ nhân, ngươi quá cố chấp, quá lợi hại. Ha ha ha, bậc trượng phu thiên hạ đều đang bàn tán về ngươi đấy! Nhưng mà cũng không tệ, rất thú vị. Ơ, phụ nhân, ngươi đến đây làm gì?"
Lời nói của y nhanh chóng và trực tiếp. Vệ Lạc nhìn y: "Ta không có chỗ nào để đi, nên đến đây."
"Thật không?"
Kiếm Cữu nghiêm túc vuốt cằm, lẩm bẩm: "Phụ nhân nấu ăn rất ngon, đến đây cũng không tệ. Nhưng ngươi vừa xuất hiện, chẳng phải lại khiến sư huynh gặp rắc rối sao?"
Khiến sư huynh gặp rắc rối sao?
Vệ Lạc đột ngột ngẩng đầu nhìn Kiếm Cữu.
Bắt gặp ánh mắt của Vệ Lạc, y nhíu mày nói: "Phụ nhân này, cả thiên hạ đều biết ngươi là phu nhân của Tấn Hầu, tâm tư đều đặt hết vào Tấn Hầu. Không được, không được, Mặc gia chúng ta không thích làm những chuyện không rõ ràng như vậy, sư huynh ta đường đường là Củ Tử, càng khinh thường làm việc này."
Y nói xong, quay sang Vệ Lạc: "Phụ nhân, nếu ta đuổi ngươi đi thì lại không nỡ, sư huynh chắc chắn sẽ trách mắng. Nếu ta giữ ngươi ở lại, ngươi lại làm loạn tâm sư huynh. Haiz, ta nói này, ngươi thông minh hơn người, việc này nên xử trí thế nào đây?"
Y vậy mà lại hỏi ý kiến Vệ Lạc.
Vệ Lạc ngẩn người một lúc lâu, thật sự không biết nói gì.
Kiếm Cữu nghĩ gì nói nấy, y đã nói rõ ràng mọi chuyện. Y nói, nàng là phu nhân của Tấn Hầu mà cả thiên hạ đều biết, tâm tư lại đặt hết vào Kính Lăng, một người không có tự do về cả thể xác lẫn tinh thần như nàng, ở bên cạnh Ân Duẫn chỉ khiến hắn thêm rối loạn. Vì vậy Kiếm Cữu muốn đuổi nàng đi, nhưng hắn lại thích đồ ăn nàng nấu, lại sợ bị sư huynh mắng nên không nỡ.
Vệ Lạc ngạc nhiên nhìn những tán cây xung quanh, một lúc sau, nàng lắc đầu nhìn Kiếm Cữu đang mong chờ câu trả lời của nàng: "Ta cũng không biết phải làm sao?"
Nàng dừng lại một chút, từ tốn nói: "Hay là ngươi giúp ta tìm một ngôi nhà gần đây, ta sẽ an cư ở đó, như vậy chúng ta vừa là hàng xóm, lại không cần gặp nhau thường xuyên, vừa xa vừa gần, chẳng phải rất tốt sao?"
Nói xong, nàng đi đến sập mở tay nải ra lấy chín cân vàng còn lại.
Nước Việt vốn phụ thuộc của vào nước Sở, vàng của nước Sở lưu hành ở đây cũng là một loại tiền tệ mạnh.
Kiếm Cữu đưa tay gãi đầu.
Vệ Lạc mỉm cười nhìn vẻ mặt khó xử của y, nụ cười trên môi nàng bình thản, che giấu mọi sóng gió trong lòng.
Ân Duẫn, thích nàng? Hơn nữa là thứ tình cảm nam nữ?
Hắn, một nam nhân tốt và ưu tú như vậy, nàng có gì xứng đáng chứ?
Tâm tư Vệ Lạc rất phức tạp, phức tạp đến mức không thể diễn tả thành lời.
Một lúc lâu sau, Kiếm Cữu gật đầu: "Cũng được."
Nói xong, y cầm lấy túi vàng nhảy lên và biến mất trước mắt Vệ Lạc chỉ trong nháy mắt.
Người này, luôn luôn bốc đồng như vậy. Vệ Lạc mỉm cười, chậm rãi ngồi xuống sập.
Bất giác, nàng lại đưa tay xoa xoa bụng mình. Trong đó có đứa con của nàng. Chỉ cần nghĩ đến điều này, lòng nàng đã tràn ngập sự mãn nguyện.
Việt thành này thật tốt, non xanh nước biếc lại có bạn bè bên cạnh, sống ở một nơi như vậy, sinh ra một đứa con thông minh. Cuộc sống đó, chắc chắn sẽ rất yên bình, rất yên bình.
Nghĩ đến đây, nàng lại nhớ đến những lời Kiếm Cữu vừa nói. Bỗng một cái đầu lông xù cọ vào chân nàng. Vệ Lạc cúi xuống, đối diện với đôi mắt to tinh ranh của Ứng Thiên.
Thấy Vệ Lạc cúi xuống nhìn mình, Ứng Thiên há to miệng, lại gầm gừ một tiếng. Hàm răng sắc nhọn của nó đã có phần dữ tợn.
Vệ Lạc đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu nó. Có lẽ sau hai lần thử trước, nó đã không còn đề phòng Vệ Lạc nữa.
Khi tay Vệ Lạc chạm vào bộ lông mềm mại trên đầu nó, Ứng Thiên lần này không chạy đi, nó nheo mắt lười biếng ngồi xổm xuống trước chân nàng.
Trong những cái vuốt v e dịu dàng của Vệ Lạc, Ứng Thiên lắc lư đầu, trông rất hưởng thụ.
Vệ Lạc nhìn nó, nhẹ nhàng cười nói: "Ứng Thiên, biết ta là người quen nên không trốn nữa sao?" Ứng Thiên lười biếng nằm xuống không để ý đến nàng.
← Ch. 324 | Ch. 326 → |