Cha mẹ ruột
← Ch.325 | Ch.327 → |
Kiếm Cữu đi hai ngày rồi mà vẫn chưa thấy quay về, Ân Duẫn cũng vậy. Vệ Lạc vốn là khách, giờ lại như chủ nhân nơi này.
Suốt hai ngày qua, Vệ Lạc cứ trăn trở mãi lời Kiếm Cữu, không biết mình có nên rời đi hay không. Đúng như Kiếm Cữu nói, thân phận nàng gắn liền với Kính Lăng, ở lại đây chỉ làm loạn tâm Ân Duẫn. Một bậc nam nhi như hắn, sao có thể bị một nữ nhân như nàng liên lụy?
Vệ Lạc hiểu rõ, một bậc trượng phu như Ân Duẫn sẽ không để mình dễ dàng bị mất kiểm soát, càng không để một nữ nhân xa lạ ảnh hưởng quá sâu. Nếu nàng rời đi, chẳng mấy chốc hắn sẽ lại như xưa.
Nàng không thể vì tham luyến một phần ôn nhu, ấm áp mà gây phiền phức cho hắn.
Nghĩ vậy, nhưng Vệ Lạc vẫn lưỡng lự. Nếu chưa gặp Ân Duẫn, nghe lời Kiếm Cữu, nàng sẽ chẳng do dự mà rời đi. Nhưng giờ đã gặp rồi, dù đi hay ở cũng nên nói với hắn một tiếng. Đó là phép lịch sự tối thiểu phải không?
Thôi, đợi họ về rồi từ biệt trực tiếp vậy.
******
Đêm xuống. Vệ Lạc mặc hắc y, đội mũ sa mang theo Mộc Kiếm, dẫm lên ánh trăng mờ ảo hướng Việt cung mà đi. Lần này nàng nhất định phải làm rõ lai lịch thân thế mình. Nàng không thể cứ mãi mơ hồ thế này.
Thân thủ thoăn thoắt, tung người như bay, chẳng mấy chốc Vệ Lạc đã vào Việt cung, lên tới lầu các nơi Việt hầu ở.
Bảy tầng lầu các nguy nga, tinh xảo tầng tầng lớp lớp. Vệ Lạc khom người lặng lẽ leo lên từng bậc thang mà không một tiếng động. Xung quanh nàng, kiếm khách qua lại không ngừng, nhưng không ai hay biết đến sự tồn tại của nàng.
Với hơi thở được che giấu hoàn hảo, làm sao những kiếm khách kia có thể phát hiện ra Vệ Lạc?
Khi nàng đặt chân lên tầng thứ năm, một thanh âm nữ tử kiều mị vang lên: "Ngày đêm dài đằng đẵng, quyện mình trên giường cũng chẳng còn thú vị gì."
Thanh âm ấy thật sự rất êm ái, nhưng lại phảng phất như một làn yêu khí. Khẩu âm vốn mềm mại giống hệt như của Vệ Lạc, nhưng bởi tính cách khác biệt, dù khẩu âm có mềm mại đến đâu, lời nói của nàng vẫn mang theo vẻ nghiêm nghị.
Còn nữ tử này, lời nói tuy mềm mại nhưng yêu khí nồng nặc, như thể đang r3n rỉ trên giường.
"Nàng ta chắc hẳn là sủng cơ của Việt Hầu, có lẽ biết được điều gì đó." Vệ Lạc nghĩ thầm, nhanh như chớp bám vào mái hiên phía dưới.
Lúc này, nàng kia lại mềm mại than thở một tiếng, lẩm bẩm: "Thật là nhớ quân Hầu." Vừa nói, nàng ta vừa nhẹ nhàng đẩy khung cửa sổ lưới ngay dưới chỗ Vệ Lạc đang ẩn nấp.
Khuôn mặt yêu kiều của nàng ta lúc này hiện ra rõ mồn một trước mắt Vệ Lạc.
Đây là một phụ nhân da thịt trắng nõn căng mọng, ngũ quan yêu diễm, đôi môi dày gợi cảm, khoé mắt có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ. Dưới lớp sa mỏng là bộ ng ực đầy đặn, quyến rũ. Quả thật là một yêu cơ điển hình. So với nàng ta, Vệ Lạc có vẻ ngoài quá đoan chính.
Vệ Lạc thầm cười nhạt, không ngờ nàng lại tự so sánh mình với nữ nhân như thế này.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Vệ Lạc không khỏi phấn khích.
Sau khi đẩy cửa sổ lưới ra, diễm cơ kia bắt đầu làm dáng trước cửa sổ.
Nàng ta mặc một bộ sa mỏng xuyên thấu, để lộ nửa thân trên mờ ảo, đứng trước cửa sổ vừa ưỡn ngực vừa đưa tay vuốt v e. Ngay lập tức, những kiếm khách đi lại bên dưới đồng loạt ngước nhìn, say mê đến mức mắt như muốn rơi ra ngoài.
Vệ Lạc nheo mắt, nhân lúc nàng ta đang mải mê tạo dáng, nhanh như một làn khói bay vào phòng!
Trong phòng, chúng cung nữ đang đứng hầu. Họ vừa cảm nhận được một luồng gió lạ lướt qua, cơ thể bỗng mềm nhũn.
Diễm cơ kia run rẩy đôi phong nhũ, sau khi che mặt cười duyên với đám kiếm khách phía dưới, mới chậm rãi đóng cửa sổ lại, quay đầu vào trong.
Nàng ta vừa quay đầu lại, bỗng nhiên ngực nhói đau, há miệng định kêu lên nhưng một luồng sức mạnh lạ lùng ập đến, khiến miệng nàng ta mở ra nhưng không thể thốt nên lời.
Trong lúc nàng ta đang trợn mắt kinh hãi, một thanh âm êm ái nhưng lạnh lẽo như băng vang lên từ phía sau: "Im lặng, nếu không ta lấy mạng ngươi!"
Thanh âm ấy tuy êm tai, nhưng ẩn chứa sự lạnh lùng đến tận xương tủy. Nàng ta mềm nhũn cả người, kinh hãi rồi liên tục gật đầu.
Thấy nàng ta gật đầu, Vệ Lạc thu hồi Mộc Kiếm. Tay nàng vừa rời đi, luồng nội lực khống chế nàng ta cũng được thu lại.
Vệ Lạc chợt lóe lên, như ma quỷ xuất hiện trước mặt nàng ta.
Dưới ánh nến mờ ảo, Vệ Lạc lạnh lùng nhìn nàng ta chằm chằm, cằm hất về một bên, ra lệnh: "Ngồi!"
"Vâ... vâng."
Nàng ta loạng choạng bước đến chiếc ghế, ngồi phịch xuống.
Vệ Lạc chậm rãi ngồi xuống đối diện, rót cho cả hai một chung rượu rồi nhìn nàng ta chằm chằm: "Ngươi là sủng cơ được quân Hầu yêu nhất?"
Nàng ta liên tục gật đầu, như được Vệ Lạc nhắc nhở, bỗng nhiên lấy lại sức lực: "Phải, ta là sủng cơ của quân Hầu, cũng là Việt phu nhân tương lai. Ngươi... ngươi là ai, muốn gì?"
Vừa dứt lời, Vệ Lạc ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc nhìn nàng ta. Ánh mắt ấy lạnh lẽo đến thấu xương, sát khí bừng bừng.
Sắc mặt nàng ta trắng bệch, cả người mềm nhũn ngả ra phía sau. Nửa điểm sức lực vừa mới lấy lại được bỗng chốc tan biến. Là một nữ nhân am hiểu nhìn sắc mặt của người khác để sinh tồn, chỉ một ánh mắt của Vệ Lạc, nàng ta đã nhận ra sát khí và sự quyết đoán của nữ thích khách này.
Thấy nàng ta đã bị khuất phục, Vệ Lạc chậm rãi mở miệng: "Ngươi biết được bao nhiêu về chuyện của quân Hầu?" Dừng một lát, nàng nheo mắt nhìn nàng ta tiếp tục hỏi: "Hơn bốn năm trước, vị Tứ công chúa được gả cho Tấn công tử Kính Lăng, ngươi có nghe nói gì không?"
Nàng ta sững sờ, kinh ngạc nhìn Vệ Lạc, không hiểu vì sao nữ thích khách này lại đột nhập vào Việt cung hỏi một câu như vậy.
Vệ Lạc vẫn lạnh lùng nhìn nàng ta.
Nàng ta rùng mình, vội vàng đáp: "Có nghe nói."
"Tốt!"
Vệ Lạc nghiêm giọng: "Kể rõ mọi chuyện!" Nàng ta còn dám nhìn mình dò xét, Vệ Lạc lạnh lùng cảnh cáo: "Nếu kể rõ ràng không thiếu sót, ngươi sẽ bình an vô sự. Nếu không, đừng trách ta không giữ mạng cho ngươi!"
Nàng ta run rẩy, vội vàng gật đầu: "Vị... vị Tứ công chúa đó, là con hoang của Giảo và gian phu sinh ra."
Nàng ta không dám nhìn thẳng vào mắt Vệ Lạc, cúi đầu tiếp tục nói: "Giảo vốn là công chúa, muội muội cùng cha khác mẹ với quân Hầu hiện tại. Lúc nhỏ dung mạo nàng rất bình thường, càng lớn càng xinh đẹp, đến năm mười lăm, mười sáu tuổi đã trở thành đệ nhất mỹ nhân. Năm mười bảy tuổi, nàng tham dự lễ tang của tiên quân Hầu, nhan sắc khuynh thành khiến chúng quyền quý đều say mê."
Vệ Lạc im lặng lắng nghe, thấy nàng ta dừng lại liền quát lên: "Tiếp tục!"
"Vâng."
"Sắc đẹp của Giảo công chúa là vô song, lúc đó trong các công tử chư quốc có năm vị vừa mới kế vị đưa ra yêu cầu liên hôn với Việt Hầu, đều bị cự tuyệt. Mãi đến khi Sở vương ngỏ ý muốn nạp Giảo làm cơ, quân Hầu hiện tại mới không thể không đồng ý. Nhưng, ngay đêm trước khi xuất giá, Giảo công chúa đột nhiên qua đời."
Nói đến đây, giọng nàng ta cao lên, có chút chế giễu: "Thực ra từ năm mười lăm tuổi, nàng đã bị huynh trưởng, tức quân Hầu hiện tại để ý. Nhưng vì còn e ngại phụ Hầu nên không dám ra tay. Ngay sau khi tiên quân hầu qua đời, quân Hầu đã đưa nàng ta vào phòng, hàng đêm thừa hoan."
"Để độc chiếm muội muội, quân Hầu đã tuyên bố với Sở vương rằng Giảo công chúa đã chết. Chuyện này kéo dài một năm. Bỗng một ngày, Giảo công chúa đột nhiên biến mất."
Nghe đến đây, Vệ Lạc mở to mắt.
Diễm cơ không để ý đến sự căng thẳng của Vệ Lạc, tiếp tục kể: "Quân Hầu tức giận phái người đi tìm khắp nơi, một năm sau mới bắt được Giảo cùng gian phu ở biên ải. Hừ! Tên gian phu đó hóa ra là một Đại Kiếm Sư được quân Hầu phái đến bên cạnh Giảo!
"Lúc đó, Giảo đã có một nữ nhi, chính là Tứ công chúa. Thấy quân Hầu dẫn quân đến, Giảo không muốn bỏ rơi gian phu mà cầu xin quân Hầu nuôi nấng nữ nhi mình, sau đó cùng kiếm sư tự vẫn."
Kể đến đây, diễm cơ liếc nhìn Vệ Lạc, thấy nàng đang thất thần, bèn dáo dác nhìn quanh.
Đúng lúc này, Vệ Lạc nhìn lại, lạnh lùng quát: "Nói tiếp!"
"Vâng!"
Diễm cơ sợ hãi, nàng ta sợ Vệ Lạc phát hiện ra ý đồ vừa rồi của mình, vội vàng nói: "Quân Hầu mang Tứ công chúa về, ban đầu định giết hoặc biến nàng thành nô lệ. Nhưng mỗi khi định ra tay, nhìn thấy đôi mắt giống hệt mẹ của đứa bé, quân Hầu lại không đành lòng. Sau đó quân Hầu bèn đưa nàng đến một biệt viện ở, không quan tâm đ ến nữa. Mười mấy năm trôi qua, mãi cho đến khi Sở vương đưa ra yêu cầu gả một công chúa cho công tử Kính Lăng, quân Hầu mới nhớ đến Tứ công chúa."
Vệ Lạc thầm nghĩ: Thì ra là vậy.
Vậy ra thân thế này của nàng không có quan hệ huyết thống với Việt hầu?
Không hiểu sao khi nghe câu chuyện của Giảo, lòng nàng dâng lên một nỗi chua xót cùng luyến tiếc khó tả.
Diễm cơ run rẩy, thấy Vệ Lạc đang thất thần, mắt nàng ta đảo liên tục, vài lần định chạy ra ngoài gọi người nhưng cuối cùng lại không dám.
Một lúc sau, thanh âm trầm thấp của Vệ Lạc vang lên: "Ngươi đã từng gặp Giảo chưa?"
Diễm cơ lắc đầu lia lịa: "Thiếp mới vào cung chưa được một năm, làm sao gặp được Giảo công chúa?"
Vệ Lạc gật đầu.
Nàng nhìn chằm chằm diễm cơ, chậm rãi hỏi: "Sao ngươi biết rõ mọi chuyện của Giảo như vậy?"
Diễm cơ luống cuống, nàng ta nghĩ Vệ Lạc nghi ngờ lời mình, vội vàng giải thích: "Quân Hầu tương tư Giảo công chúa đến khắc cốt ghi tâm, chưa bao giờ quên! Quân Hầu thường nói da thịt của thiếp giống Giảo, mũi của thiếp giống Giảo. Mỗi khi say, quân Hầu lại nhắc đến chuyện năm xưa, làm sao thiếp không biết được?"
"Thật sao?"
"Thật, thiếp không dám nói dối!"
Vệ Lạc gật đầu.
Nàng nhìn vào ánh mắt tha thiết mong nàng rời đi của diễm cơ, không khỏi bật cười.
Không hiểu sao, nàng vẫn muốn nghe thêm về Giảo, nên Vệ Lạc lại hỏi: "Quân Hầu miêu tả Giảo có dung mạo như thế nào?"
Vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt diễm cơ hơi tái đi. Nàng ta ấp úng: "Dung mạo diễm lệ, vô song tuyệt sắc." Thấy Vệ Lạc nhìn mình chằm chằm với ánh mắt thúc giục, nàng ta đành nói tiếp: "Làn da giống như của thiếp, trắng nõn mềm mại, chỉ cần chạm nhẹ là ửng hồng..."
Nghe đến đây, Vệ Lạc chợt đỏ mặt: nàng cũng có làn da như vậy.
Diễm cơ không nhận ra sự khác thường của nàng, tiếp tục nói: "Đôi mắt như sao, đen láy trong veo, lạnh lùng mà tĩnh lặng..." Nói đến đây, nàng ta đột nhiên nghi hoặc nhìn vào mắt Vệ Lạc.
Vệ Lạc trừng mắt nhìn nàng ta.
Diễm cơ vội vàng cúi đầu: "Mái tóc đen như mực, dáng người thon thả. Quân Hầu từng nói, ba trăm mỹ nhân trong cung, không ai sánh bằng Giảo."
"Thật không?"
"Thật."
Dưới sự mong mỏi của diễm cơ, Vệ Lạc cuối cùng cũng đứng lên.
← Ch. 325 | Ch. 327 → |