Yêu ở cuối mùa thu
← Ch.083 | Ch.085 → |
″ Thật ngại, tối nay Tiểu Thi không thoải mái!" Trác Minh Liệt quả quyết cự tuyệt lời mời của A nữ.
"Không. Em muốn thử một chút!" Tiểu Thi mỉm cười "Chẳng qua em chỉ biết một loại nhạc cụ!" Cô vừa nói vừa đi lên sân khấu, lấy một cây kèn ác-mô-ni-ca nho nhỏ "Em chỉ biết thổi kèn ác-mô-ni-ca!"
Thẩm Tử Quân nhạy cảm, lập tức trợn to hai mắt, kèn ác-mô-ni-ca? Kèn ác-mô-ni-ca ......Lâm Thi Ngữ cũng thích thổi kèn ác-mô-ni-ca nhất!
"Kèn ác-mô-ni-ca?" A nữ chẳng thèm ngó tới "Thế hệ sinh viên của học viện âm nhạc lại chỉ biết thổi kèn ác-mô-ni-ca? Tiểu thư ngày đừng đùa tôi chứ? Mà ngày lại còn là tiểu thư đài các làm sao sẽ không hiểu một chút về Piano hoặc là Violin chứ?" A Nữ cố ý gây khó khăn cho Tiểu Thi.
Tiểu Thi lúng túng đứng ở trên sân khấu có chút không biết làm sao.
"Trác Minh Liệt khốn kiếp, anh hãy mau nghĩ cách đi cứu cô ấy?" Thẩm Tử Quân hướng về phía TV mắng to.
"Dì Tử Quân đó là mẹ!" Cầu Cầu bám lấy đầu gối Thẩm Tử Quân non nớt nói.
"Là mẹ Cầu Cầu. Là mẹ" Thẩm Tử Quân đem Cầu Cầu ôm vào trong ngực.
"Mẹ thích nhất là thổi kèn ác-mô-ni-ca, mẹ thường thổi kèn ác-mô-ni-ca cho Cầu Cầu nghe, bây giờ mẹ muốn thổi kèn ác-mô-ni-ca cho người khác nghe sao?"
"Đúng vậy"
"Thi tiểu thư cô hãy trình diễn một bài hát đi!" Một người ồn ào xen vào..." Là Thi tiểu thư!"
Hai tay Tiểu Thi khoanh lại ở trước mặt, nắm chặt kèn ác-mô-ni-ca, bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, mặc dù như thế cô cũng cố duy trì tư thế mỉm cười không để lộ sự khẩn trương hay khó chịu.
"Thi tiểu thư cô thử Violin chứ?" A nữ đưa đến một cây Violin bởi vì cô ta biết Violin không giống như Piano không biết cách thì không thể đánh được.
Khi cây đàn đến trước mặt Tiểu Thi, trong mắt cô nhưng sợi dây đàn lóng lánh giống như có ma lực gì đó, cô nhìn chằm chằm những sợi dây đàn mảnh như sợi tóc, chợt có không khỏi kích động. Cái loại đó kích động đó đẩy tay cô ra để nhận lấy Violin.
Trác Minh Liệt nhìn chằm chằm vào Tiểu Thi, bàn tay từ từ nắm lại.
"Tiếng vỗ tay đâu?" A nữ hô to, dưới đài lập tức vang lên một chàng vỗ tay nổ vang. Trên sân khấu ánh đèn như diệt thành một tấm hào quang vây quanh Tiểu Thi, từ trên nhìn xuống bóng tối ở dưới đài, lòng của cô vô cùng khẩn trương, từ lòng bàn tay mồ hôi lại đổ ra.
Cô cầm Violin lên một cách thuần thục như thế mặc dù là lần đầu tiên nhưng sao cô lại có cảm giác thật quen thuộc. Giống như trước đó đã làm qua rất nhiều lần..." Tiểu Thi! Cố gắng lên!" Tiếng nói của Trác Minh Liệt đọt nhiên vang lên trong đại sảnh an tĩnh vang vọng đến tai Tiểu Thi làm trong lòng cô thêm chấn động.
Rốt cục cô cũng khẽ kéo dây đàn, tiếng đàn đầu tiên đước vang lên. Nhưng cái âm thanh đó không những không hay mà thật sự là rất đơn điệu nhàm chán, làm dưới đài xôn xao một hồi
Tiểu Thi cố bình tâm lại cảm xúc, cẩn thận tìm kiếm lại loại cảm giác đó, sau đó biến nó thành động lực đem đôi tay ngưng trệ ở trên đàn khe khẽ kéo. Vì vậy âm thanh xa lạ mà du dương từ từ lưu chuyển vang vọng ra ngoài!
"Yêu ở cuối mùa thu!" Thẩm Tử Quân Ở trước TV và Trác Minh Liệt ở hội trường gần như đồng thời hô lên!
"Đây là khúc nhạc mà Lâm Thi Ngữ đã đánh vào ngày kĩ niện một trăm năm thành lập trường, cô ấy đã từng nói thích nhất này khúc nhạc!" Thẩm Tử Quân tự lẩm bẩm "Tại sao một người Tiểu Thi tầm thường cũng biết đến khúc nhạc này? Là trùng hợp? Hay là..." Cô nghĩ chính mình bị điên mất rồi!
Trác Minh Liệt cũng bị khúc nhạc này mang về những hồi ức cực kỳ lâu trước kia, đó là vào lần đầu tiên anh tham gia hoạt động kỉ niệm của trường cũ, khi đang cùng các đại biểu học sinh ưu tú tập diễn văn thì anh nghe được đoạn nhạc này, đoạn nhạc này đặc biệt ưu thương, uyển chuyển nên đã để lại cho anh một ấn tượng khắc sâu, anh còn nhớ rõ ban đầu trình diễn khúc nhạc này là một cô gái nhỏ đeo mắt kính màu đen. Nhớ nhung lâu như vậy nhưng lại vô duyên, vô cớ, không có căn nguyên. (không rõ nguyên nhân)(bạn Hoa: a!! thì ra anh chị có duyên tiền định nha!!
← Ch. 083 | Ch. 085 → |