Vay nóng Tinvay

Truyện:Vợ Trước Đói Như Sói - Chương 08

Vợ Trước Đói Như Sói
Trọn bộ 10 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Nhưng mà, những ngày sau đó Kê Hướng Hòe cũng không có cho Đan Thủy Dao thời gian để nói chuyện rõ ràng, anh chỉ để lại lời nhắn nói là anh cần đi nước Pháp công tác một khoảng thời gian, rồi liền biến mất khỏi sinh hoạt của cô.

Như vậy là tốt hay vẫn là không tốt đây? Cô nhẹ nhàng thở ra đồng thời cũng cảm thấy một chút mất mát.

Cô phục hồi tinh thần lại, bởi vì Đa Đa đang cắn ống quần của cô, lắc mạnh cái đuôi muốn đem cô kéo ra bên ngoài, như là ở ngoài cửa có cái gì đó muốn cho cô xem.

"Đa Đa...... mày làm sao vậy?" Đan Thủy Dao bị kéo nửa đi nửa chạy đến cạnh cửa, Đa Đa bỗng chốc liền chui ra ngoài cửa - trên cửa có thiết kế để cho Đa Đa ra vào dễ dàng.

Có cái gì ở ngoài cửa sao? Đan Thủy Dao hồ nghi mở cửa, bỗng nghe tiếng chó con kêu nho nhỏ cô liền hướng tầm mắt nhìn xuống dưới đất ──

"Oa ──"

Đập vào mắt cô là các con chó nhỏ nằm ở trong hộp giấy, còn Đa Đa thì đang canh giữ ở bên cạnh.

Đan Thủy Dao tay run run chỉ vào hộp giấy, mắt trợn to nhìn các con chó con có bộ dáng cùng màu sắc cùng Đa Đa có vài phần giống nhau, cô khiếp sợ nhìn về phía chó cưng nhà mình, không thể tin khẽ lẩm bẩm, "Thối Đa Đa, sẽ không phải là...... không phải là...mày mang con của mày từ bên ngoài về đây chứ?"

Cô nhớ tới từng thấy hình ảnh Đa Đa giao phối, trong đầu một trận hoa mắt chóng mặt, cô vội vã đỡ lấy cánh cửa.

Ông trời a! Cô nhớ có lần Kê Hướng Hòe nhắc cô nên dẫn Đa Đa đi đình sản, nhưng cô quên mất, hiện tại thì "tốt" rồi, nhất thời sơ sẩy kết quả là để cho chó cưng của cô ngay cả con riêng đều có.

Chính là cái ổ chó nho nhỏ này là ai đặt trước cửa nhà cô, chủ nhân chó mẹ sao? Đừng nói là Đa Đa nhà mình đi ngậm chúng trở về chứ?!

Thanh âm của cô làm cho nhóm chó nhỏ thức giấc, toàn bộ mở mắt ra, đơn thuần hồn nhiên nhìn cô.

Đan Thủy Dao không chống cự được vẻ mặt đáng yêu như vậy, muốn cô đối vật nhỏ này bỏ mặc thật sự là cô không làm được. Cô ngồi xổm xuống ôm lấy hộp giấy đi vào trong nhà, mà Đa Đa cũng liền lắc mạnh cái đuôi, hưng phấn ở bên chân cô vòng qua vòng lại, tựa hồ đang nói lời cảm ơn cô.

Cúi đầu nhìn Đa Đa không biết sống chết, nhắc nhở chính mình nhất định phải cấp nó một cái giáo huấn cả đời khó quên.

Tối hôm nay nó chỉ có thể ăn thức ăn mà nó ghét nhất, ngày mai cô muốn lập tức mang nó đi đình sản.

*****

Paris, nước Pháp

Từ trước đến nay Kê Hướng Hòe luôn luôn nổi tiếng với hình tượng quý công tử tao nhã trong xã giao, nhưng giờ phút này vẻ mặt của anh lạnh lùng đến cực độ, ngay cả mỉm cười khách sáo cũng không nặn ra được.

Nguyên nhân chính là vì các ngôi sao nhí đang khóc nháo không ngừng, làm cho toàn bộ trường quay đều mệt chết, tiến độ cũng trở nên chậm chạp, anh cùng nhân viên cũng chỉ có thể đứng ở bên cạnh chờ đợi người dỗ nín bọn nhóc này.

Đứa nhỏ quả nhiên là tiểu ác ma, khiến mọi người trên thế giới này chán ghét nhất, Kê Hướng Hòe xem vẻ mặt ngôi sao nhí khóc nước mắt nước mũi tèm nhem, không vui thầm nghĩ.

Làm cho anh nhớ tới trước khi ly hôn, Thủy Dao cũng từng nói qua muốn có một đứa nhỏ, khi đó anh kiên quyết cự tuyệt, cũng làm cho quan hệ vợ chồng càng đi đến đỗ vỡ.

Từ lúc gặp lại Thủy Dao, hai người không hề có biện pháp phòng hộ nào, nếu thực sự vạn nhất lỡ có, thì phải làm sao bây giờ?

Đứa nhỏ, anh thực sự rất chán ghét, nhưng cô ấy không phải như vậy.

Vài lần anh đến Elaine, thường thường có thể nhìn thấy cô ấy chủ động đùa con nít đi ăn trong quán, khi tính tiền cô cũng sẽ đưa thêm một ít bánh kẹo linh tinh cho khách hàng có con nhỏ, trong mắt chứa đầy sủng nịch cùng yêu thích trẻ con.

Nếu có đứa nhỏ mà nói, cô ấy chắc sẽ rất vui vẻ đi, nếu là con gái mà nói anh sẽ dạy nó từ nhỏ, lớn lên chắc chắn sẽ trở thành một thục nữ hoàn mỹ, ở tầng lớp thượng lưu nhấc lên một trận gió xoáy không sai đi...... Kê Hướng Hòe đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nhạo báng chính mình suy nghĩ miên man.

Vì một cái không biết rốt cuộc có hay không đứa nhỏ, thế mà anh lại có thể nghĩ đến vấn đề tương lai dạy dỗ đứa nhỏ.

Đợi chút! Anh bỗng nhiên giật mình, anh thế nhưng lại nghĩ đến vấn đề đứa nhỏ sinh ra thì nên làm cái gì bây giờ? Lại còn bắt đầu ảo tưởng mình cùng cô ấy sinh một đứa nhỏ? Anh không hề bài xích, ngược lại thậm chí còn thực chờ mong...... ??!

Di động bên hông vang lên, đánh gãy suy nghĩ của anh, nhìn lướt màn hình di động, rồi vội vàng tiếp điện thoại, "Alo, Thủy Dao?"

"Ừm...... Là em." Đan Thủy Dao khẩu khí nghe qua có chút bất an.

"Có chuyện gì sao? Sao còn chưa ngủ?" Anh nhìn đồng hồ, hiện tại Paris là sáu giờ tối, giờ này bên Đài Loan ước chừng là hơn một giờ sáng rồi.

Anh mấy ngày không có nghe thanh âm của cô, sau khi đến Paris, công việc quá bận rộn, mỗi khi có thể nghỉ ngơi thì Đài Loan đều đã nửa đêm.

"Em không ngủ được, có chút việc muốn cùng anh nói...... Anh hiện tại có rảnh không?" Cô có chút khẩn trương hỏi.

Cô không biết mình khẩn trương là do chuyện sắp nói mà khẩn trương, hay là do những ngày tháng gọi điện cho anh trước kia tạo ra bóng ma sợ hãi.

"Anh không sao......" Âm thanh ôn nhu của anh đang nói chuyện bỗng có một trận tiếng vật thể rơi xuống xen vào mà dừng lại. Đan Thủy Dao chỉ nghe trong điện thoại của anh có tiếng Pháp vội vàng nói chuyện, còn có tiếng khóc của trẻ con, rất ồn ào, cô cơ hồ không nghe rõ anh đang nói cái gì.

"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?" Nắm chặt điện thoại, cô lo lắng hỏi anh.

Một hồi lâu sau, thanh âm ầm ỹ mới chậm rãi bình ổn xuống, thanh âm Kê Hướng Hòe mới lại truyền vào trong tai cô ──

"Nha! Vừa mới mấy ngôi sao nhỏ tuổi khóc nháo không ngừng, không biết phát ra cái gì điên khùng, làm cho các tượng người mẫu ngã trái ngã phải lung tung, còn ở đó khóc lóc không ngừng."

Khẩu khí của anh trở nên ác liệt, sắc mặt lạnh đến nỗi có thể đóng băng người khác, "Chết tiệt! Lúc trước không nên nhận dự án quỷ quái này! Còn nói các ngôi sao nhỏ tuổi dễ ở chung, căn bản chính là một đám tiểu ác ma! Thực làm cho người ta không chịu nổi."

Nghe anh oán giận, Đan Thủy Dao nhất thời trầm mặc, có lẽ...... chuyện kia hiện tại không thích hợp nói đi!

Oán giận xong, Kê Hướng Hòe nhớ tới cô tựa hồ có chuyện muốn nói."Đúng rồi, em vừa rồi hình như có chuyện gì muốn nói đúng không?"

"Không có, không phải chuyện trọng yếu." Cô vội vàng trả lời anh.

"Thực sự không có việc gì?" Anh sâu sắc nhận thấy được khẩu khí của cô có chút bất đồng.

"Không có việc gì! Thực sự! Điện thoại quốc tế phí rất đắt tiền, chờ anh trở về em nói sau cũng được."

Nói xong, không đợi anh trả lời, cô vội vã tắt điện thoại, thậm chí lấy pin di động ra, kinh hoảng để ở một bên.

Cố gắng thở sâu, ổn định lại tâm trạng, cô trong mắt hiện lên nhàn nhạt ưu thương, hai tay vuốt bụng, khóe môi gợi lên một chút mỉm cười chua xót.

Có lẽ hôm nay không nên gọi điện thoại, như vậy cô cũng sẽ không biết anh ta vẫn như trước chán ghét đứa nhỏ, giống như hai người trước khi ly hôn như vậy chán ghét.

Ai ~ xem ra đối với quan hệ của hai người bây giờ cô tựa hồ chỉ còn lại một lựa chọn mà thôi.

Phải quyết định thế sao? Bảo bối của cô làm sao bây giờ? Nhẹ nhàng vuốt ve bụng, ánh mắt ôn nhu liếc nhìn tấm phim siêu âm trên bàn.

Bỗng hình ảnh trong một góc phòng khách hấp dẫn ánh mắt của cô. Các con chó con đang cựa quậy muốn đi ra khỏi hộp giấy, có một con chó nhỏ còn không cẩn thận đạp phải anh em chính mình, sau đó rớt ra ngoài hộp giấy, quẫy đạp kêu ô ô lên.

Đan Thủy Dao đang định đứng dậy đem con chó nhỏ kia bỏ lại hộp giấy, nhưng Đa Đa bên chân cô còn nhanh hơn, nó vội vã chạy về phía hộp giấy, cẩn thận ngậm lấy con chó nhỏ bỏ vào hộp, nhìn bộ dáng cha con tình thâm của bọn cún, cô không nhịn được ngẩn ngơ.

Nếu...... nếu anh ấy cũng có thể có một chút yêu thích đứa nhỏ mà nói, kia bọn họ có thể hay không......

"Hướng Hòe."

Kê Hướng Hòe nhíu mày, có chút ngoài ý muốn nhìn cô gái đang đứng ở đại sảnh khách sạn.

"Ấu Dung? Em làm sao có thể ở trong này?"

Hạ Ấu Dung nhàn nhạt mỉm cười, "Em là cố ý đến tìm anh."

Anh nhếch mày lên, tựa hồ đối với việc cô lao tâm khổ tứ cảm thấy kinh ngạc, nhưng anh cũng không nói thêm gì."Anh mời em đi uống cà phê! Nơi này cà phê rất nổi tiếng."

Hai người chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, gọi cà phê, rồi đều trầm mặc cho đến khi nhân viên phục vụ mang cà phê lên.

"Em nghĩ...... em và anh cần có một đáp án." Nhìn người ngồi phía đối diện do cà phê tỏa khói nghi ngút mà khuôn mặt có vẻ mơ hồ, Hạ Ấu Dung nhẹ giọng mở miệng.

Kê Hướng Hòe sớm đoán được ý đồ của cô khi đến đây, thở dài nói: "Thật xin lỗi, anh......"

Hạ Ấu Dung cũng không hề ngạc nhiên, chính là không hiểu mà hỏi: "Vì sao không phải em? Là do em chỗ nào không tốt sao?"

Cô từ nhỏ luôn luôn bị giáo dục trở thành một thục nữ hoàn mỹ, vĩnh viễn ăn không đủ no, để giữ dáng người tiêu chuẩn, đi đứng đều phải thể hiện phong thái đoan trang, tao nhã. Cô rõ ràng là đối tượng hoàn mỹ của anh, cô không hiểu vì sao anh ta không chọn cô.

"Không, em rất tốt." Kê Hướng Hòe lắc lắc đầu, thật tình nói.

"Nếu em thực sự tốt giống như anh nói, vì sao...... vì sao anh chọn cô ấy mà không phải chọn em?" Đây là vấn đề mà cô không thể nào hiểu được.

Nghĩ đến Đan Thủy Dao, anh không nhịn được lộ ra thâm tình mà ôn nhu cười nhẹ."Nói thực ra, lúc còn chưa phát hiện tình cảm của chính mình, anh cũng từng hoài nghi qua điều này, bất quá hiện tại anh có thể nói cho em vì sao."

"Anh lần đầu tiên gặp cô ấy, cô ấy rất mỹ lệ, dáng vẻ cũng ung dung hào phóng, giống cái thiên kim nhà giàu tiêu chuẩn, khi đó anh liền động lòng, bọn anh nhanh chóng kết hôn, chẳng qua sau khi kết hôn anh mới phát hiện, anh đối với cô ấy nhận thức quá ít, không có chung đề tài trọng tâm, đối với cuộc sống bọn anh cũng có rất nhiều việc không có chung nhận thức, cho nên cho dù cô ấy xinh đẹp như trước, nhưng bọn anh cũng không ngừng tranh chấp, cuối cùng, cô ấy rốt cuộc không chịu nổi, muốn cùng anh ly hôn."

"Về sau khi gặp lại cô ấy lần nữa, anh mới biết được anh chưa từng quên cô ấy, trong lúc bất tri bất giác, trong lòng anh đã sớm vì cô ấy mà lưu lại một vị trí, một vị trí mà bất luận kẻ nào cũng đều không thể thay thế được vị trí đó."

"Cho nên, hiện tại cô ấy phù hợp với yêu cầu của anh?" Hạ Ấu Dung thực sự không hiểu được hàm ý trong lời nói của anh, không hiểu hỏi.

"Không, không phải như vậy." Kê Hướng Hòe mỉm cười đưa ra đáp án phủ định, "Anh nghĩ cô ấy cả đời cũng sẽ không thể trở thành một thục nữ hoàn mỹ giống như em được, nhưng anh chính là thích bộ dáng không hoàn mỹ đó của cô. Không, chính xác mà nói thì anh thích hết thảy tất cả của cô ấy, cho dù cô ấy thích ngồi xếp bằng trên sofa, cho dù không có dáng người tiêu chuẩn, cho dù cô nói chuyện lớn tiếng, tính tình cũng không đủ hào phóng, nhưng là chỉ cần hết thảy là của cô ấy, tất cả anh đều thích thậm chí là thừa nhận."

Những ngày ở chung với cô ấy, anh nhận ra được những khác biệt của cô ấy không phải là do sau khi ly hôn mới thay đổi, mà nguyên bản đây vốn dĩ là bản tính thực sự của cô ấy - thoải mái không câu nệ, vui vẻ, nhiệt tình.

Anh từng cho rằng khi chính mình hiểu được bản tính thật sự của cô ấy thì vướng bận trong lòng đối với cô ấy hội sẽ giảm bớt đi, có lẽ có thể làm bạn bè bình thường.

Nhưng càng hiểu biết cô ấy thì anh lại càng bị cô ấy hấp dẫn, càng không thể không chú ý đến cô ấy.

Anh đem tất cả không hoàn mỹ của cô ấy trở thành một loại xinh đẹp hoàn mỹ, anh biết vì chính mình yêu cô gái này, cho nên chấp nhận hết tất cả của cô.

"Bởi vì thích...... cho nên chấp nhận?" Hạ Ấu Dung thấp giọng nhấm nuốt ý nghĩa của câu này.

Gia đình của cô lấy hoàn mỹ là tiêu chuẩn, lấy ích lợi là mục tiêu, đối với Kê Hướng Hòe mà nói, cô cảm thấy xa lạ lại khát khao.

Bị anh ta thẳng thừng cự tuyệt như vậy, trong lòng cô có điểm hơi lạc lõng, nhưng cũng không có nhiều lắm đau lòng, ngược lại lại có cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái.

"Như vậy, em đã biết." Môi cô nở nụ cười hoàn mỹ, nhẹ giọng chúc phúc, "Em chúc hai người hạnh phúc."

"Cám ơn." Anh hào phóng nhận.

"Như vậy em đi trước, cám ơn chiêu đãi của anh."

"Xin lỗi, anh có một việc muốn nhờ em, không biết em có thời gian có thể theo giúp anh một chút không?" Kê Hướng Hòe khó khăn mở miệng, trên mặt còn có chút khẩn trương.

Hạ Ấu Dung tò mò, thú vị gật đầu đồng ý.

Rốt cuộc là chuyện gì mà anh ta lại lộ ra vẻ mặt này chứ?

Lát sau, hai người cùng nhau đi ra khỏi khách sạn, không chú ý tới bóng người lén lút tại góc đường đang hướng máy chụp ảnh về phía bọn họ.

Gã đàn ông đội nón len đáng khinh đứng trong góc đường lộ ra nụ cười vừa lòng, nhìn qua góc độ chụp, trong ảnh hai vị nhân vật chính thoạt nhìn giống như là tình nhân yêu cuồng nhiệt.

"Ha ha ~ xem ra lần này mình thật sự nhặt được bảo vật". Gã đứng trong góc khuất nở nụ cười lạnh nhìn cặp nam nữ đã đi xa kia.

Đan Thủy Dao cứ ngơ ngác nhìn tấm ảnh siêu âm 3D ở trên bàn.

Hôm kia, cô nôn khan một trận, nghĩ là ăn phải thức ăn hỏng nên đau bụng, cô vội vàng đi khám, ai ngờ sau khi bác sĩ hỏi cô một vài vấn đề rồi lại muốn cô chuyển đến khoa phụ sản kiểm tra.

Cô bất an chuyển tới khoa phụ sản khám bệnh.

Trải qua kiểm tra liên tiếp, nghe nữ bác sĩ tuyên cáo như sét đánh ngang tai, "Đan tiểu thư, cô mang thai."

Nữ bác sĩ nhìn vào hồ sơ thấy cô điền là chưa kết hôn, khuôn mặt hơi biến sắc, khẽ thở dài nói: "Đan tiểu thư, nếu cô có dự tính khác, tốt nhất là trong vòng ba tháng đầu nên tìm chỗ xử lý."

Chỗ...... xử lý? Đan Thủy Dao đột nhiên lộ ra biểu cảm hoảng sợ nhìn bác sĩ.

"Không, tôi...... tôi không có dự tính khác, tôi sẽ sinh đứa bé ra." Không biết thế nào, cô đem lời này thốt ra tự nhiên như thế, hai tay vỗ về bụng còn bằng phẳng của mình.

Nữ bác sĩ nghe vậy mỉm cười, đưa tấm ảnh siêu âm 3D có hình dáng chưa rõ ràng của một đứa bé cho cô.

Cô suy nghĩ một ngày một đêm, cuối cùng lúc mặt trời chiếu những tia sáng đầu tiên, cô cũng tìm được đáp án. Có lẽ, đứa nhỏ này xuất hiện muốn nhắc nhở cô nhanh chóng đưa ra quyết định về quan hệ của bọn họ.

Rốt cục, thật vất vả cố lấy dũng khí gọi điện thoại cho anh ta. Không nghĩ tới cô còn chưa có nói ra chuyện cô mang thai, Kê Hướng Hòe lại trước quăng cho cô một câu rung động── anh ta lại nói, tiểu hài tử tất cả đều là ác ma! Làm cho người ta không chịu nổi!

Cô nghe xong chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, không cách nào nói với anh ta là cô mang thai đứa nhỏ của anh ta.

Anh ta không thích đứa nhỏ, nhưng là cô không thể đem đứa nhỏ bỏ đi, cho nên quan hệ bọn họ nhất định chỉ có thể có một kết cục.

Ha! Thật là thực buồn cười! Một năm trước, bọn họ bởi vì vấn đề đứa nhỏ mà bắt đầu chiến tranh lạnh, cuối cùng đi đến ly hôn, một năm sau hiện tại, cô vẫn là bởi vì đứa nhỏ mà rời đi, trùng hợp làm cho người ta cảm thấy châm chọc.

Hiện tại không phải là vấn đề bọn họ có yêu nhau hay không, bây giờ cô nói cô lại yêu anh ta thì có thể làm gì? Anh ta có thể yêu đứa nhỏ này sao? Hoặc là bọn họ lại giẫm lên vết xe đổ, lại lâm vào chiến tranh lạnh cùng tranh cãi? Tình cảnh kia làm cho Đan Thủy Dao không rét mà run.

Cô nghĩ vô luận là làm bạn bè hay tình nhân, thì bây giờ bọn họ cũng không tiếp tục được nữa rồi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)