Trọng sinh (10)
← Ch.33 | Ch.35 → |
"Mạc Phi Lê, huyết ấn xoá đi bằng cách nào?."
Âu Dương Sùng Hoa gọn gàng dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, Mạc Phi Lê nếu biết nguồn gốc và triệu chứng của loại ấn hoa này, nhất định sẽ biết cách xoá ấn hoa này ra khỏi người nàng!
Mạc Phi Lê hơi cúi đầu, hắn nhíu mắt lại, nói: "Lâu chủ, mặc dù thuộc hạ biết nguồn gốc và triệu chứng của ấn hoa này, nhưng nếu muốn bỏ đi huyết ấn trên người của người, nhất định cần phải tìm người tạo ra huyết ấn này cho người. Chỉ có hắn, mới có thể giúp người bỏ đi huyết ấn."
"Ngươi biết ai là người tạo huyết ấn cho ta?"
Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa nhẹ nhàng nhìn qua Mạc Phi Lê......
"Thật ra thuộc hạ đã nói với lâu chủ rồi, chỉ là lâu chủ không đem lời nói của thuộc hạ để ở trong lòng thôi."
Mạc Phi Lê nhíu mày, nhìn Âu Dương Sùng Hoa, mắt híp lại, ý cười hiện lên.
Âu Dương Sùng Hoa bỗng chốc ngẩn ra, nhìn Mạc Phi Lê dò xét, liếc hắn một cái, "Ngươi nói là Cửu vương gia, Mặc Âm Trần?"
Mạc Phi Lê cười như không cười, "Đúng vậy."
"Chẳng lẽ hắn cũng là vu thuật sư?"
Âu Dương Sùng Hoa đi nhanh qua, đến trước mặt Mạc Phi Lê.
Mạc Phi Lê khẽ mỉm cười, trong nháy mắt đôi mắt toả ra ánh sáng, "Có phải hay không cũng không quan trọng, quan trọng là, Mặc Âm Trần vì lâu chủ mà tạo ra huyết ấn."
"Mạc Phi Lê, rốt cuộc ngươi biết được bao nhiêu?"
Âu Dương Sùng Hoa từng bước một tiến lên, cách Mạc Phi Lê không quá một cánh tay...
"Cũng không phải là quá nhiều, nếu nhiều, thuộc hạ cần gì phiền phức như vậy, khiến lâu chủ đi tìm Cửu vương gia?"
Mạc Phi Lê cầm quạt quạt vài cái, hắn nhíu mày dường như có điều suy nghĩ, ngẩng đầu lên, nhìn Âu Dương Sùng Hoa......
"Ngươi là vu thuật sư?"
Âu Dương Sùng Hoa từ từ híp mắt lại, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng dừng trên người Mạc Phi Lê.
Không khí bắt đầu thay đổi, càng ngày càng kì lạ, giữa hai người như có điều gì đang thay đổi......
Âu Dương Sùng Hoa không rõ ràng, hiện tại là cảm giác gì......
Chỉ biết, mỗi lần Mạc Phi Lê xuất hiện, sẽ mang ình một cảm giác khác.
Nụ cười trên mặt Mạc Phi Lê thuỷ chung không thay đổi, dường như vẻ mặt của hắn có được chỉ có nụ cười này.
Âu Dương Sùng Hoa đoán không ra, rốt cuộc nam nhân này đang suy nghĩ gì.
Nhưng, nhất định nam nhân biết được chuyện gì, hơn nữa bản thân mình cực kỳ muốn biết chuyện đó......
Quạt giấy trong tay Mạc Phi Lê đung đưa một cái, ánh mắt của hắn, tựa như đang tìm kiếm......
Dường như cũng giống Âu Dương Sùng Hoa, đang đánh giá đối phương.
"Không phải."
Không biết nhìn nhau bao lâu, lâu đến mức Âu Dương Sùng Hoa nghĩ rằng Mạc Phi Lê không muốn trả lời thì hắn lại lên tiếng.
"Không phải?"
Mạc Phi Lê trả lời, có lẽ ngoài dự đoán của Âu Dương Sùng Hoa.
"Không phải, thuộc hạ làm sao là vu thuật sư?"
Mạc Phi Lê khẽ cười nói, ngón tay thon dài trắng noãn của hắn, từ từ gấp cây quạt lại, ưu nhã xoay người, đi về phía trước bàn, ngồi xuống.
Ánh mắt của Âu Dương Sùng Hoa nhìn theo nhất cử nhất động của Mạc Phi Lê......
Mạc Phi Lê rất lợi hại, luôn khiến cho người khác đối với những lời nói của hắn sinh ra nghi ngờ, nhưng lại không tự chủ mà tin tưởng.
Mặc dù trong lòng đầy nghi ngờ, nhưng cuối cùng cũng vẫn tin tưởng.
Lời hắn nói, cuối cùng đều trở thành sự thực......
Hay còn có nguyên do khác, Âu Dương Sùng Hoa tạm thời không tìm ra lí do nào, nhưng lại một lần nữa có thể chứng minh, Mạc Phi Lê không phải là người tầm thường và đơn giản.
"Ta rất ngạc nhiên, ngươi rốt cuộc là người như thế nào."
Âu Dương Sùng Hoa vén tay áo lên, nghiêng đầu dò xét Mạc Phi Lê, tự nhiên mà nói.
Hai hàng lông mày xanh đen của Mạc Phi Lê nhíu lại, cúi đầu cười: "Lâu chủ, thuộc hạ cũng chỉ là người phàm."
"Coi như là người phàm, cũng không phải người phàm bình thường."
Âu Dương Sùng Hoa nói một nửa, từ từ bước qua người Mạc Phi Lê......
Mạc Phi Lê nắm cánh tay Âu Dương Sùng Hoa lại, kéo nhẹ nhàng một cái, đã dễ dàng ôm nàng vào lòng......
Mắt nhìn ánh trăng, trong phút chốc những hình ảnh rực rỡ được thay thế bằng một gương mặt......
Mái tóc trắng, cả người hắn đều ở dưới ánh trăng, lóe tia sáng chói mắt......
Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu lên, sâu kín nhìn vào đôi mắt làm người ta kinh ngạc......
"Lâu chủ, thật không cần thuộc hạ giúp người?"
Khoé miệng nhếch lên, nở nụ cười tươi, đôi mắt tím nhẹ nhàng lóe lên, giờ phút này Mạc Phi Lê giống như một con chim ưng, kiêu ngạo mà tự tin nhìn Âu Dương Sùng Hoa......
Vậy mà, sau một khắc, Mạc Phi Lê thu hồi phần chế nhạo, cười nói: "Xem ra, lâu chủ thật không cần thuộc hạ giúp một tay......"
Mạc Phi Lê cúi xuống, nhìn một tay Âu Dương Sùng Hoa bóp cổ họng mình, không khỏi thở dài.
Âu Dương Sùng Hoa lạnh lùng rời khỏi người Mạc Phi Lê, dùng hết sức, càng không nể mặt lấy đầu ngón tay quẹt qua cổ họng của hắn, để lại dấu vết thật sâu......
Mạc Phi Lê cau mày, tay vuốt cổ bị thương, cũng không tức giận chút nào.
"Đa tạ lâu chủ xuống tay lưu tình."
"Mạc Phi Lê, đừng chọc ta nữa."
Âu Dương Sùng Hoa nói xong, thu hồi ánh mắt rồi xoay người sang chỗ khác, đi về phòng......
Mạc Phi Lê sờ sờ của sống mũi của mình, có chút bất đắc dĩ mà nhún hai vai......
Hắn liếc mắt nhìn bóng dáng Âu Dương Sùng Hoa sắp biến mất ở cửa phòng, nói: "Lâu chủ, nếu muốn bỏ đi huyết ấn, thì suy nghĩ kỹ lời nói của thuộc hạ. Thuộc hạ cáo từ."
*****
Rời đi trước, nhưng mắt hắn vẫn nhìn Âu Dương Sùng Hoa sắp biến mất nơi cửa phòng, nói: "Lâu chủ, nếu thật sự muốn bỏ đi vết máu kia, thì hãy cân nhắc lời nói của thuộc hạ. Thuộc hạ cáo từ."
Âu Dương Sùng Hoa không ngừng bước chân, vượt qua cánh cửa, đi vào trong phòng......
Tấm lưng kia phút chốc biến mất trong ánh mắt, mắt tím đột nhiên tối sầm lại, rồi lại trong khoảnh khắc chuyển sáng, ý cười trên môi càng thêm sâu sắc.......
Mạc Phi Lê ngẩng đầu lên, mắt nhìn trăng bạc treo cao ở cuối chân trời......
"Lại đến mười lăm rồi sao......"
Lời nói nhàn nhạt theo chiều gió rồi biến mất......
Âu Dương Sùng Hoa đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn bóng dáng kia từ từ đi xa......
Lời Mạc Phi Lê nói, quanh quẩn ở trong đầu thật lâu, gạt bỏ không được.
Giống như bị cắm rễ, mặc dù muốn rút ra nhưng là một chuyện rất khó.
Giơ tay lên, vuốt ve đóa Anh Hoa nở rộ trên trán, Âu Dương Sùng Hoa biết, nàng phải đi gặp Mặc Âm Trần lần nữa......
Nếu như, thật sự là hắn......
Vì sao, hắn phải làm ra cái huyết ấn này cho Âu Dương Sùng Hoa?
Gió bỗng nhiên nổi lên quanh quẩn trên người, mang tới là một trận run rẩy khó nhịn......
Đó không phải là lạnh, mà là một loại từ xương tủy gầm rú phát ra.
Một đêm này, mặc dù Âu Dương Sùng Hoa có ngủ qua chút, nhưng lại ngủ rất bất an.
Mộng càng không ngừng xuất hiện ở trong đầu, một cảnh kia khiến cho nàng dù là ở trong mộng, vẫn cảm thấy bi thương......
Trong mộng, nàng là nàng, rồi lại không phải nàng......
Đó là người nào?
Là Âu Dương Sùng Hoa, hay là nàng?
Rốt cuộc là ai?
"Tại sao? Tại sao ngươi phải đối với ta như vậy!"
Lòng đang đồng cảm, phát ra từng trận như tê liệt đau đớn, nước mắt trượt ra hốc mắt, dữ dội chân thật......
Giống như là của nàng.
"Tại sao?"
Một nụ cười lạnh lùng hiện ra trên gương mặt tuấn mỹ, lại có thể là khuôn mặt của Mặc Âm Trần, Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên ngẩn người ra.
Nhưng mà, hiện tại nàng lại không cách nào lên tiếng, càng không có thể làm được gì.
Chỉ có thể để mặc cho nước mắt chảy xuống từ hốc mắt......
"Đây là hài tử của chúng ta, tại sao ngươi phải làm như vậy? Mặc Âm Trần, ta rốt cuộc có lỗi gì với ngươi hay sao?"
Đột nhiên rơi vào trong mắt, đôi tay dính đầy máu tươi, hình như ở trên còn có cái gì nhúc nhích......
Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy trước mắt trời đất một trận quay cuồng.
Cái gì cũng không phân biệt được, cái gì cũng không suy nghĩ ra.
Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, cái gì cũng không làm được!
Chỉ là một mảnh hồng cầu đỏ ở trong mắt đang khuếch tán......
"Không cần ——"
Trong tiếng thét chói tai, Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên mở ra hai mắt, ánh sáng lọt vào trong mắt, khiến cho nàng sau một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn......
Ngơ ngác nhìn lên đầu giường, màn lụa theo chiều gió lay động.
Mệt mỏi, mệt mỏi tựa như nước thủy triều cuốn sạch nàng......
Cho dù hiện tại nàng nằm ở trên giường, nhưng vẫn cảm giác được phần mệt mỏi......
"Thế nào Sùng Hoa, gặp ác mộng sao?"
Từ Mộc Dương đột nhiên xuất hiện, khiến cho Âu Dương Sùng Hoa thật sự ý thức được, thì ra là nàng đang nằm mơ.
Giấc mộng kia khiến cho nàng rã rời kiệt sức.
"Trời đã sáng sao......"
Đầu có chút hỗn loạn, tứ chi không còn chút sức lực nào.
Âu Dương Sùng Hoa từ từ ngồi dậy, mắt nhìn xa xa ở phía trước......
"Đúng vậy a, giờ cũng sắp đến buổi trưa rồi, ta thấy ngươi còn chưa có đi ra, nên cứ tới đây xem một chút, không nghĩ tới người còn chưa đi vào, thì đã nghe đến tiếng kêu của ngươi rồi."
Từ Mộc Dương nói xong, ngồi xuống trên mép giường, hoài nghi nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa.
"Đây là cái gì? ——"
Khi tầm mắt Từ Mộc Dương dừng lại trên trán Âu Dương Sùng Hoa thì không khỏi kinh ngạc nhảy dựng.
"Không có gì."
Âu Dương Sùng Hoa vội vàng đem tóc che lại cái trán, nàng tự biết trên trán nàng rất quỷ dị, nên không muốn ai nhìn thấy nó.
"Như thế nào không có gì, ngươi lấy tay ra, ta muốn nhìn xem rõ ràng, này.. trên trán làm sao có thể......"
Từ Mộc Dương không có buông tha hỏi tới, hắn thậm chí muốn đưa tay qua......
"Từ giáo sư, ta rất mệt mỏi, có thể mời ngươi đi ra ngoài trước hay không?"
Âu Dương Sùng Hoa xoay người một cái, hướng về Từ Mộc Dương ra lệnh đuổi khách.
Tay Từ Mộc Dương giơ ra giữa không trung, bỗng dưng dừng lại, nhìn Âu Dương Sùng Hoa có phần xa lánh, hắn đã nhận ra cái gì.
Không khỏi thu tay lại, cười cười xấu hổ: "Quả thật là ta nhiều chuyện, ngươi đã mệt mỏi, vậy ta đi ra ngoài trước."
Âu Dương Sùng Hoa không có trả lời câu nào, chỉ chậm rãi nằm xuống......
Từ Mộc Dương nhìn Âu Dương Sùng Hoa nằm trở lại, muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng làm thế nào cũng không mở miệng được......
Từ lúc đi vào trong phòng, hắn nên nhận ra Âu Dương Sùng Hoa có gì khác biệt, nói cho cùng, có thể khiến cho Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, cũng đã hết sức bất thường.
Cộng thêm, trên trán kia......
"Vậy ngươi hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta đi ra ngoài trước."
Từ Mộc Dương đứng ở trước mép giường thật lâu, cuối cùng âm thầm thở dài, cũng chỉ có thể lựa chọn tạm thời rời đi.
Âu Dương Sùng Hoa nghe tiếng bước chân kia càng lúc càng xa, tay gắt gao túm chặt khăn trải giường......
Đối với tình hình này nàng không hiểu ra sao, cảm thấy hoang mang.
Chỉ là một giấc mộng, chẳng qua chỉ là nằm mơ thôi.
Vì sao, nàng lại phiền não như vậy.
Thậm chí còn đem phần tức giận này, trút hết lên người của Từ Mộc Dương.
Này, thật sự một chút cũng không giống là nàng......
*****
Không biết là mệt mỏi thật sự, hay là......
Một lát sau, Âu Dương Sùng Hoa mơ mơ màng màng liền ngủ......
Nhưng, mộng lại tiếp tục diễn ra.
Lại là máu, thì ra máu, đầu tiên xuất hiện trong giấc mơ......
Ánh mắt lạnh như băng, không thấy được một chút tình cảm, chỉ lạnh lẽo, khiến người ta chấn động
Thân thể bay bay, lượn lờ trong gió, tất cả đều trở nên như ảo mộng.
Đột nhiên, trên cánh tay đau đớn......
"Đau không?"
Thanh âm lành lạnh, từ cánh môi mỏng trung truyền ra, đau đớn trên cánh tay thì ra từ sức lực trên bàn tay của người đó...
Vừa mạnh vừa xiết, dường như muốn vặn gãy cánh tay nàng.
"Ta cũng đau a...... Sùng Hoa, nàng có biết lòng của ta đau như thế nào không!"
Thanh âm không rõ ràng, vậy mà vẫn bay vào tai Âu Dương Sùng Hoa.
Thanh âm thì thầm khàn khàn, rất gần ở bên tai......
"Tại sao vậy chứ? Rốt cuộc là tại sao vậy chứ? Ta cũng rất muốn biết, đây rốt cuộc là tại sao!!"
Tiếng gầm gừ, lấn át tất cả, như một trận cuồng phong cuốn đi tất cả, chỉ còn tiếng khóc thút thít.
Cảm giác lạnh như băng, rất giống thật, nước mưa rơi xuống trên mặt......
Âu Dương Sùng Hoa đã không phân biệt rõ, đây là thực hay là mộng.
Nếu như chỉ là mộng, tại sao lại cảm thấy chân thật như thế?
"Sùng hoa, thật sự ta rất yêu nàng......"
Mặc Âm Trần tự mình lẩm bẩm, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, một tay ôm chặt Âu Dương Sùng Hoa vào trong ngực......
Tay khẽ vuốt chiếc cổ nhỏ của nàng, cẩn thận quan tâm, nhẹ nhàng êm ái......
Bàn tay hạ xuống là một cái vuốt ve......
"Ta vẫn luôn nhớ đến nàng, nhớ đến quá khứ của chúng ta, nhớ đến nàng muốn nắm tay ta đi suốt đời......"
Thân thể Âu Dương Sùng Hoa khẽ run rẩy, hốc mắt nàng ẩm ướt, nhưng bên trong dường như không phải là nước mắt......
"Đáng tiếc, con người luôn thay đổi, hơn nữa đã thay đổi hoàn toàn. Sùng Hoa, nàng nói xem vì sao như vậy? hiện tại nàng đối với ta cũng đã thay đổi, càng ngày càng trở nên xa lạ, càng ngày càng trở nên xa lánh......"
Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy mỗi một lời đều mang theo áp lực nặng nề, mà cổ tay vẫn đang vuốt ve......
Cổ bị chế trụ, sức lực từng chút từng chút tăng thêm, khiến nàng hít thở không thông.
Không khí không cách nào tiến vào phổi, thật khó chịu......
Âu Dương Sùng Hoa duỗi tay, đáng tiếc, sức lực của nàng rất yếu, thậm chí không cách nào nâng tay lên được......
Đến thời điểm sắp chạm vào tay hắn, tay cũng bởi vì vô lực mà dần dần buông xuống......
Trước mắt tất cả đều nhìn không rõ ràng......
Tại sao......
Tại sao Mặc Âm Trần muốn giết Âu Dương Sùng Hoa?
Tại sao hắn muốn giết nữ nhân mà hắn luôn miệng nói yêu?
Thất vọng......
"Sùng Hoa, ta yêu nàng......"
Lời nói truyêng vào tai, mềm mại giống như cát mịn, từ từ rót vào xương cốt, chảy vào tứ chi bách hài.
Âu Dương Sùng Hoa không biết phải giải thích tất cả như thế nào.
Chỉ biết là, hô hấp đang bị cướp lấy.
Mặc Âm Trần thật sự muốn giết nàng.
"Không, không...... Muốn......"
Lời nói không rõ ràng, trong phút chốc ở giây cuối cùng, vọt ra khỏi từ chỗ sâu trong cổ họng......
Đáng tiếc, tất cả đều chậm, ngay giây phút Âu Dương Sùng Hoa nhắm mắt, nàng nhìn thấy là một tầng mông lung màu trắng......
Thoáng qua mắt là sự lạnh lẽo như băng......
..................................................................
"Tại sao, tại sao, tại sao......"
"Sùng Hoa, Sùng Hoa mau tỉnh lại, Sùng Hoa!"
Từ Mộc Dương khom người xuống, đưa tay vỗ má Âu Dương Sùng Hoa.
Hắn biết mình xenn vào rất nhiều, nhưng hắn không cách nào để cho Âu Dương Sùng Hoa như vậy.
Không nghĩ tới mình không chịu được hậu quả như thế này, lại là vẻ mặt tái nhợt của Âu Dương Sùng Hoa khi gặp ác mộng......
Bộ dáng kia hết sức thống khổ, dường như trong mộng bị bóp cổ là thật.
Mà, lần này hắn cũng thấy rõ huyết ấn trên trán Âu Dương Sùng Hoa nở rộ đoá anh hoa......
Kinh ngạc cùng rung động, không đủ để biểu đạt tâm tình giờ phút này của Từ Mộc Dương.
Chỉ biết là, huyết ấn anh hoa trên trán Âu Dương Sùng Hoa đang chảy máu, hơn nữa hoa dường như cũng rất thống khổ, cánh hoa không ngừng bung ra rồi xếp vào.
Hết sức kỳ lạ.
Cảm giác lạnh lẽo rợn cả tóc gáy, khiến Từ Mộc Dương không khỏi rùng mình một cái.
Muốn chạm vào thử, nhưng lại không nén được sợ hãi.
Sắc mặt Âu Dương Sùng Hoa từ trắng chuyển sang tím bầm, hô hấp của nàng lại tăng nhanh.
"Sùng Hoa, Sùng Hoa tỉnh, Sùng Hoa!!"
Từ Mộc Dương lo lắng bất kể chuyện gì, trên tay dùng sức, mạnh mẽ đánh lên mặt Âu Dương Sùng Hoa......
Một cái tát cũng không thấy dấu hiệu Âu Dương Sùng Hoa tỉnh lại.
Từ Mộc Dương vừa hoảng vừa sợ, Âu Dương Sùng Hoa bị cái gì đây?
Khi hắn chuẩn bị tát một cái nữa, thì từ trong miệng Âu Dương Sùng Hoa nặn ra mấy chữ không rõ ràng: "Không, không...... Muốn......"
Có gì đó rơi xuống, trong chớp mắt đôi mắt hắn lộ ra vẻ hoảng sợ.
Từ Mộc Dương kinh ngạc nhìn, từ khoé miệng Âu Dương Sùng Hoa chảy ra máu......
Cả thân thể Âu Dương Sùng Hoa, bên trong cũng là máu, thân thể nàng chợt run rẩy một cái, sau đó máu từ từ chảy ra......
Từ Mộc Dương trợn to hai mắt......
Âu Dương Sùng Hoa nằm lẳng lặng trên giường, yên lặng tựa như đã không còn sống......
← Ch. 33 | Ch. 35 → |