Trọng sinh (11)
← Ch.34 | Ch.36 → |
Từ Mộc Dương từ từ mở to hai mắt nhìn Âu Dương Sùng Hoa lẳng lặng nằm ở trên giường, yên lặng giống như đã mất đi sinh mạng......
"Sùng Hoa, Âu Dương...... Âu Dương Trung tướng!!"
Từ Mộc Dương chợt nhào tới trước, đỡ đầu vai Âu Dương Sùng Hoa, chuyển biến bất ngờ xảy ra khiến cho hắn khó mà ứng phó.
Nói năng lộn xộn gọi Âu Dương Sùng Hoa, lắc lắc bờ vai của nàng.
"Điều đó không có khả năng, điều đó không có khả năng......"
Khuôn mặt Âu Dương Sùng Hoa bình tĩnh giống như là đang ngủ, một loại thản nhiên mà xinh đẹp, chỉ là máu loãng từ nơi khóe miệng không ngừng chảy ra .......
Từ Mộc Dương lay mạnh Âu Dương Sùng Hoa, hắn cho rằng là mình đang nằm mơ, nhìn Âu Dương Sùng Hoa không nhúc nhích.
Bỗng nhiên trong mắt nổi lên một bóng dáng, Từ Mộc Dương không hề nghĩ ngợi, liền cất giọng kêu: "Trần Yên —— Trần Yên ——"
"Liễu Trần Yên!!"
Từ Mộc Dương đứng lên, bước chân có chút lảo đảo chạy ra khỏi phòng......
Liễu Trần Yên đúng lúc nghe tiếng chạy đến, nhìn vẻ mặt hoảng hốt lo sợ của Từ Mộc Dương đứng trên đường, không khỏi cau mày lại, hỏi: "Từ công tử, đây là thế nào?"
"Trần Yên, không xong, Sùng Hoa nàng...... Sùng Hoa nàng đã chết!"
Từ Mộc Dương hốt hoảng nhìn Liễu Trần Yên, khó khăn nói xong.
"Lâu chủ đã chết?"
Chân mày Liễu Trần Yên càng thêm nhíu chặt, nàng đánh cho Từ Mộc Dương tránh sang một bên, vội vàng đi vào trong phòng......
Từ Mộc Dương nào dám chờ lâu, vội vã xoay người đi theo sau lưng Liễu Trần Yên.
............................................................. .
Lạnh.
Hiện tại Âu Dương Sùng Hoa cảm thấy được duy nhất là, đại khái cơ thể giống như rơi vào trong hầm băng.
Bên tai một mảnh yên tĩnh, ánh mắt phải là mở to, nhưng lại không thấy được bất kỳ thứ gì, chỉ là một mảnh đen như mực.
Nàng bây giờ đang ở nơi nào?
Cảm giác sững sờ, khiến cho phần lạnh lẽo trên người càng tăng thêm.
Thật khó chịu, trong lúc khó chịu thân thể không khỏi từ từ co rúc lại......
Làm như vậy mới có thể khiến cho nàng cảm giác được yên ổn một chút.
"Lâu chủ, lâu chủ."
Liễu Trần Yên đi tới trước giường, rơi vào trong mắt đầu tiên chính là vết lau đỏ thẫm lưu lại nơi khóe miệng của Âu Dương Sùng Hoa......
"Không có tác dụng, ta đã gọi nàng rất nhiều lần, cũng không có đáp lại câu nào, hơn nữa ngươi xem cái bộ dáng này của nàng, y như là đã chết."
Từ Mộc Dương bước lên, hắn vừa thở hổn hển vừa nói.
Liễu Trần Yên bắt lấy cổ tay Âu Dương Sùng Hoa, nàng yên lặng một hồi, nói: "Lâu chủ chưa có chết, nàng vẫn còn mạch đập."
"Có thật không?"
Từ Mộc Dương trợn to mắt, vui mừng đến mức sáp lại gần.
"Ta lập tức đi gọi người đến. Ngươi bây giờ ở nơi này chăm sóc lâu chủ."
Liễu Trần Yên để cổ tay Âu Dương Sùng Hoa xuống, đắp chăn lại cho nàng, nói rồi xoay người đi ra khỏi phòng......
Từ Mộc Dương nhìn Liễu Trần Yên, không yên lòng nói: "Vậy ngươi phải đi nhanh về nhanh, Sùng Hoa nếu có chuyện gì, ta thật sự không biết phải làm sao."
"Ta rất nhanh sẽ trở lại."
Liễu Trần Yên ngoái đầu lại, sau khi nhìn Từ Mộc Dương gật đầu một cái, không hề ở lại nữa liền bước đi......
Từ Mộc Dương thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa lần nữa, trong đầu bất ổn......
Dáng vẻ Âu Dương Sùng Hoa như vậy, thật hết sức dọa người, chỉ là Liễu Trần Yên nói Âu Dương Sùng Hoa còn sống, thì nhất định còn sống.
Chẳng qua, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Từ Mộc Dương nghĩ đến, lại đi trở về trước giường, hắn lấy ra khăn gấm, lau đi vết máu ở khóe miệng cho Âu Dương Sùng Hoa......
Nhưng mà, ánh mắt vẫn là dừng ở đóa Anh Hoa huyết ấn trên trán Âu Dương Sùng Hoa.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Từ Mộc Dương đứng ngồi không yên quanh quẩn ở trong phòng......
Hắn thỉnh thoảng đưa người nhìn ra bên ngoài một chút, không biết tại sao Liễu Trần Yên vẫn chưa có trở về.
Này, quả nhiên là gấp muốn chết người rồi.
Lại trở lại trước giường, nhìn xem Âu Dương Sùng Hoa, vẫn không có chút phản ứng nào......
Cứ tiếp tục như vậy, cho dù Âu Dương Sùng Hoa có thể tỉnh lại, chỉ sợ hắn cũng sẽ bị điên thôi.
Từ Mộc Dương dùng lực ôm lấy đầu.
Trong lúc hắn đang lo lắng đến chịu hết nổi, bên ngoài truyền đến hỗn độn tiếng bước chân......
Từ Mộc Dương ngừng lại bước chân một chút, người lập tức chuyển hướng đi nhanh ra tới cửa phòng......
Liễu Trần Yên đã trở về, khiến cho Từ Mộc Dương cảm thấy mừng rỡ như điên, nhưng người còn chưa kịp lên tiếng, đã bị một người khác cùng với Liễu Trần Yên đi vào trong phòng, đoạt trước: "Tình trạng của lâu chủ bây giờ thế nào?"
Từ Mộc Dương bị hỏi đến ngẩn ra, giương mắt, đôi mắt đối diện càng thêm khiến cho lòng hắn chấn động mạnh một cái —— màu tím?
"Tả sứ, lâu chủ ở bên trong, mời đi theo thuộc hạ."
Liễu Trần Yên liếc nhìn Từ Mộc Dương đang sững sờ nhìn về phía Mạc Phi Lê, nói:
"Đi thôi."
Mạc Phi Lê đáp lời, hắn nhẹ nhàng hướng Từ Mộc Dương gật đầu một cái, đi theo Liễu Trần Yên vào bên trong phòng.
Từ trước mũi nhẹ nhàng tỏa ra mùi thơm thanh nhã, biến mất nơi khóe mắt chính là thoáng hiện một màu trắng......
Cho đến khi hai người bên cạnh hắn biến mất, Từ Mộc Dương mới phục hồi lại tinh thần......
Nam tử tóc trắng mắt tím đó chính là Mạc Phi Lê?
Không nghĩ tới, người được Liễu Trần Yên mời đến lại là Mạc Phi Lê.
Từ Mộc Dương xoay người, nhìn về hướng cổng vòm nhỏ bên trong phòng......
Mặc dù từ trong miệng Âu Dương Sùng Hoa, có nghe nói qua Mạc Phi Lê người này.
Chỉ là vẫn luôn không có duyên được gặp nhau, không nghĩ tới lần gặp mặt đầu tiên lại làm cho hắn rung động như thế......
Hơn nữa, thoáng qua còn có cảm giác quen thuộc, phần rung động ngủ yên kia nay tự nhiên lại nảy sinh.
Hắn không phải đã ở nơi nào đó gặp qua Mạc Phi Lê?
*****
Cảm giác thật quen thuộc, khiến Từ Mộc Dương cảm thấy khốn hoặc, chẳng lẽ mình đã gặp Mạc Phi Lê ở đâu rồi?......
Trong phòng.
Liễu Trần Yên dẫn Mạc Phi Lê tới trước giường.... .
"Tả sứ, thuộc hạ mới vừa bắt mạch cho lâu chủ, mạch đập hết sức bất ổn, khi có khi không."
Liễu Trần Yên bẩm báo với Mạc Phi Lê nàng vừa rồi đã chẩn mạch cho Âu Dương Sùng Hoa.
"Ngươi đi ngoài đi."
Mạc Phi Lê phẩy tay, từ từ ngồi lên giường.
Liễu Trần Yên đáp lời, khom người nói: "Dạ, thuộc hạ ở bên ngoài, tả sứ có chuyện, thì kêu thuộc hạ."
"Ừ."
Mạc Phi Lê đáp một tiếng, hắn vừa nói tay vừa dò cái trán của Âu Dương Sùng Hoa, vén lọn tóc đen lên......
Từ Mộc Dương đang muốn đi vào trong phòng, lại bị Liễu Trần Yên từ trong phòng đi ra chặn lại.
"Làm cái gì vậy? Ta muốn vào xem Sùng Hoa."
Cặp mắt Từ Mộc Dương trợn to, ngưng mắt nhìn Liễu Trần Yên ngăn ở cửa.
"Tả sứ ra lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào."
Liễu Trần Yên lạnh lùng nói, không có cho phép Từ Mộc Dương đi vào.
"Tả sứ? Hắn quả nhiên là Mạc Phi Lê!"
Nghe Liễu Trần Yên trả lời, Từ Mộc Dương lần này càng thêm khẳng định, nam tử mắt tím tóc trắng xuất hiện với Liễu Trần Yên kia.... .
Quả nhiên chính là Mạc Phi Lê trong miệng Âu Dương Sùng Hoa, Mạc tả sứ của Mãn Nguyệt lâu.
"Từ công tử, tả sứ đã đến, người nhất định sẽ có biện pháp cứu lâu chủ, công tử nên ở đây chờ thôi."
Trong mắt Liễu Trần Yên lạnh lùng dần dần ấm lại, thanh âm dường như cũng mềm mại rất nhiều.
Từ Mộc Dương đưa mắt, nhìn về phía phòng trong, nhưng mà, Liễu Trần Yên ngăn cửa phòng như vậy, hắn cũng không tiện tiến vào......
Hiện tại, hắn nào có lựa chọn khác?
..................................................................
Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng than nhẹ quanh quẩn trong phòng......
Mạc Phi Lê vén sợi tóc trên trán Âu Dương Sùng Hoa, tử nhãn sâu kín nhìn huyết ấn anh hoa đang nở rộ trên trán......
Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cánh hoa, dừng lại trên nhụy hoa......
Một luồng ánh sáng trắng từ đầu ngón tay của hắn từ từ truyền vào nhuỵ hoa, thấm sâu vào da thịt Âu Dương Sùng Hoa......
Cái trán vốn có chút ánh sáng đỏ, lại vì ánh sáng trắng mà sâu kín thay đổi, đến cuối cùng biến mất.
Đến khi nhuỵ hoa hoàn toàn biến thành màu trắng thì Mạc Phi Lê mới dừng tay.
Nhưng, tầm mắt của hắn vẫn nhìn Âu Dương Sùng Hoa chăm chú, tra xét tình huống của nàng.
Vẻ mặt có hơi tái nhợt, cuối cùng cũng hồng hào lên một chút.
"Đáng tiếc nụ hoa này thật khó khăn mới lớn lên......"
Lời nói nhỏ mang theo tiếng thở dài, cửa phòng âm thầm bị đẩy ra, Mạc Phi Lê rút tay lại, kéo tay áo, lau cái trán đầy mồ hôi.
Hắn đứng lên, dạo bước đi ra khỏi phòng......
Từ Mộc Dương thấy bóng dáng của Mạc Phi Lê, lại hỏi: "Sùng Hoa như thế nào?"
Mạc Phi Lê nhíu mày, con mắt híp lại, từ từ nhìn lướt qua Từ Mộc Dương, khóe môi nhàn nhạt gợi lên nụ cười: "Lâu chủ đã không sao."
"Thật không sao? Ta muốn vào xem nàng một chút......"
Từ Mộc Dương hưng phấn mà nói lập tức muốn đi vào phòng, xem Âu Dương Sùng Hoa.
"Từ công tử trước không nên gấp, lâu chủ cần nghỉ ngơi."
Mạc Phi Lê nâng một tay lên, chặn đường Từ Mộc Dương.
Từ Mộc Dương nâng mắt, ánh mắt có chút tức giận nhìn Mạc Phi Lê, "Ngươi tại sao không cho ta vào, ai biết ngươi rốt cuộc làm gì Sùng Hoa."
"Từ công tử không tin tưởng Mạc Phi Lê cũng được, chỉ là lâu chủ hiện tại quả thật cần an tĩnh nghỉ ngơi. Từ công tử nếu muốn thăm lâu chủ, hãy chờ một lát đi."
Mạc Phi Lê không nhanh không chậm cười nói.
Từ Mộc Dương bị sự thong dong cùng bình tĩnh của Mạc Phi Lê, làm ặt đỏ tới mang tai.
"Mạc Phi Lê, ý của người rốt cuộc là gì? Tại sao Sùng Hoa phải tìm Cửu vương gia, Sùng Hoa làm lâu chủ, cũng bởi vì ngươi lập bẫy thôi."
Từ Mộc Dương không để ý cảm giác nóng bỏng trên mặt, chất vấn Mạc Phi Lê.
Bộ dạng Mạc Phi Lê, khiến cho hắn có cảm giác mình giống như người không hiểu tình lý, mà cái cảm giác quen thuộc, để cho trong đầu hắn không khỏi có vài phần phiền não.
Thật giống như, hắn cùng nam nhân tuấn mỹ không phải phàm nhân này vốn có thù oán.
Đúng, cảm giác quen thuộc kia chính là một phần thù hận.
Không dễ dàng tha thứ!
Mạc Phi Lê lại không cho là đúng, chỉ có ý cười, nói: "Từ công tử, một hơi hỏi nhiều như vậy, Mạc Phi Lê nên trả lời câu hỏi nào trước đây?"
Quạt giấy mở ra, nhẹ nhàng quạt.
Từ Mộc Dương cứng họng, mặt đỏ lên, có một tia lúng túng cùng chua chát thoáng qua......
"Từ công tử có thể, cùng uống trà với Mạc Phi Lê không, ngươi muốn hỏi cái gì, đến lúc đó Mạc Phi Lê cũng có thể từ từ sẽ nói với ngươi."
Mạc Phi Lê dùng giọng buôn bán thương lượng, hỏi Từ Mộc Dương.
Sắc mặt Từ Mộc Dương hàng loạt biến chuyển, hắn cảm giác mình ở trước mặt nam nhân khí chất cao nhã, quả thật thấp một nửa.
"Trần Yên, ngươi đi sai bọn họ chuẩn bị nước trà bánh ngọt, ta muốn cùng Từ công tử uống trà."
Mạc Phi Lê nói xong, nhìn về phía Liễu Trần Yên phân phó nói.
"Dạ, thuộc hạ đi chuẩn bị ngay."
Liễu Trần Yên đáp lời, xoay người rời đi.
Từ Mộc Dương nhìn bóng lưng Liễu Trần Yên, có một khắc xung động, muốn ngăn cản nàng......
Nếu nói như vậy, có thể ra vẻ mình cố tình gây sự không?
Nhất thời, tức giận đều tan thành mây khói.
Đây coi như là cái gì.
Hiện tại khiến cho hắn cởi hổ khó xuống, không đáp ứng cũng không được.
*****
Cảm giác thất bại, khiến cho phần tức giận của Từ Mộc Dương liền tan thành mây khói......
"Từ công tử, mời!"
Mạc Phi Lê tao nhã giơ tay lên, mỉm cười nhìn về phía Từ Mộc Dương.
Từ Mộc Dương hừ một tiếng, nện mạnh bước chân đi về hướng thiên sảnh......
Khóe mắt Mạc Phi Lê thoáng nhìn trong phòng, ánh mắt hàm chứa ý cười ưu nhã không biến đổi, cùng với Từ Mộc Dương đi về phía thiên sảnh......
Trong phòng.
Âu Dương Sùng Hoa không biết rốt cuộc nàng ở cái nơi bốn phía tối đen này bao lâu......
Mãi đến khi trước mắt xuất hiện một đường ánh sáng bạc, nối tiếp đến chính là một phần ấm áp.
Cảm giác ấm áp xuất hiện, chẳng những từ từ thay thế phần rét lạnh trong cơ thể của nàng, hơn nữa phía trước còn mở ra cho nàng con đường.
Trong bóng tối một màu sáng bạc, nổi bật mà chói mắt, nhưng lại để cho nàng thấy được hi vọng trong nháy mắt.
Ánh sáng kia như đang vẫy tay về hướng nàng, kêu gọi nàng đi qua......
Thân thể ấm lại, ngay cả tứ chi cũng nhanh nhẹn rất nhiều, Âu Dương Sùng Hoa không có ngừng lại, đứng lên liền chạy theo ánh sáng bạc....
Không biết phía trước là nơi nào, nàng chỉ biết nhất định phải chạy, nhất định phải đi theo ánh sáng đó, nếu không vĩnh viễn nàng sẽ bị lưu đày ở chỗ này.
Tỳ nữ mang lên nước trà bánh ngọt rồi cáo lui......
Từ Mộc Dương ngồi trước bàn, mắt không hề chớp nhìn Mạc Phi Lê ở đối diện.
Một đầu tóc trắng, còn có đôi mắt màu tím, bất kể nhìn như thế nào Mạc Phi Lê này cũng không giống người bình thường.
Phần hương thơm thanh nhã giữa mũi kia, lần này Từ Mộc Dương có thể vô cùng khẳng định, mùi hương thoang thoảng này là tới từ phía nam tử đối diện.
Rốt cuộc Mạc Phi Lê này là thần, là quỷ hay là yêu?
"Từ công tử, có phải là cảm thấy Phi lê không giống người?"
Mạc Phi Lê xách bình trà lên, chia ra rót cho từ Mộc Dương một chén, cũng tự rót đầy vào chén trà của mình.
Từ Mộc Dương đột nhiên bị hỏi như vậy, ngược lại có phần không biết mở miệng như thế nào.
"Từ công tử không phải vừa rồi vẫn rất muốn hỏi Phi Lê sao? Bây giờ vì sao lại im lặng?"
Mạc Phi Lê thản nhiên cười.
Từ Mộc Dương giật mình, lấy ho nhẹ che giấu sự thất thần của hắn, nói: "Ta muốn hỏi vừa rồi cũng đã hỏi."
"Ha ha, xem ra Từ công tử đối với Phi Lê có rất nhiều bất mãn."
Mạc Phi Lê nâng chung trà lên, để lên môi khẽ nhấp một hớp, cử chỉ ưu nhã mà hào phóng không nói nên lời......
Ngay cả Từ Mộc Dương cùng là thân nam tử, cũng không thể không thừa nhận, nam nhân này thật sự khiến cho không một ai có thể dời đi tầm mắt.
Mặc kệ là nói năng hay cử chỉ, vẫn luôn mang theo khí chất cao quý.
Từ Mộc Dương thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn xuống chén trà đang tỏa ra từng đợt từng đợt khói trắng ở trước người.
Bỗng nhiên trong lòng căng thẳng, cũng không biết tức giận từ đâu mà đến, lại bắt đầu ngưng tụ, hắn ngẩng đầu lên, hỏi: "Ta chỉ là không hiểu, tại sao ngươi phải làm nhiều như vậy, rốt cuộc ngươi để Sùng Hoa làm cái gì?"
"Mãn Nguyệt lâu vốn là lâu chủ cùng Lạc hữu sứ sáng chế xây dựng, cũng cần phải để cho lâu chủ trở lại chủ trì đại cuộc." Mạc Phi Lê kéo kéo ống tay áo, thân thể ngay ngắn giương mắt nhìn thẳng Từ Mộc Dương, mỉm cười nói: "Tình huống của lâu chủ, so với ta chắc hẳn Từ công tử hiểu rõ hơn, nếu không phải như vậy, lâu chủ sẽ bằng lòng ở lại?"
"Ngươi...... Lời này của ngươi rốt cuộc là có ý tứ gì, ta không hiểu rõ ngươi đang nói cái gì."
Từ Mộc Dương nghe xong lời nói Mạc Phi Lê, tay hơi run rẩy cầm lên chén trà uống một hớp.
"Ta nói cái gì, Từ công tử chẳng lẽ còn không rõ ràng lắm? Ha ha, xem ra công tử cũng là người khéo giả bộ hồ đồ." Mạc Phi Lê nhẹ nhàng cười một tiếng, hắn từ từ ngẩng đầu lên, nhìn ánh mặt trời chiếu xuống từ ngoài cửa sổ, lại nói: "Ta chỉ là nói ra lời trong lòng công tử muốn nói."
Một miệng nước trà vẫn cứ nghẹn lại trong cổ bởi vì lời nói đơn giản của Mạc Phi Lê, Từ Mộc Dương tránh không khỏi khiếp sợ mà ho khan: "Khụ khụ...... Ngươi...... Khụ khụ......"
Mạc Phi Lê nghiêng qua nhìn về phía Từ Mộc Dương, nhếch lên khóe miệng, nói: "Từ công tử cần gì khẩn trương như vậy, nước trà này chẳng lẽ không hợp khẩu vị công tử?"
"Ngươi, khụ......"
Từ Mộc Dương dùng sức vuốt lồng ngực của mình, hắn thật sẽ bị Mạc Phi Lê này làm cho tức chết.
Hơn nữa, không xong nhất chính là, khí thế hắn bây giờ hoàn toàn bị đối phương áp chế.
Khiến cho hắn ngay cả lý do tức giận, cũng có vẻ yếu kém như vậy.
Từ lâu đã nghe Âu Dương Sùng Hoa nói qua, Mạc Phi Lê người này không đơn giản, lần này tự mình trải nghiệm, làm Từ Mộc Dương không thể không thừa nhận, Mạc Phi Lê đúng là một đối thủ không dễ dàng ứng phó.
"Mạc Phi Lê, ta không biết rốt cuộc ngươi biết được cái gì, nhưng mà ta biết được, ngươi là đang lợi dụng Sùng Hoa, ngươi nhất định có âm mưu gì!"
Từ Mộc Dương thật không dễ dàng nguôi giận, hắn thông suốt đứng lên, chỉ vào Mạc Phi Lê nói.
Mạc Phi Lê giương mắt, cười nhìn vẻ mặt tức giận của Từ Mộc Dương, giữa mắt tím sâu kín chậm chạp thoáng qua một tia tia sáng kỳ dị......
Thoáng qua giây lát rồi lại biến mất.
"Ngươi không phản đối sao?"
Hai chân Từ Mộc Dương ở dưới bàn đúng là có chút run rẩy, chẳng qua là đang cố gắng kiềm chế, không muốn để cho Mạc Phi Lê nhìn ra cái gì.
Mạc Phi Lê thản nhiên mà cười cười: "Nếu như Từ công tử cho rằng như vậy, ta cũng sẽ không giải thích cái gì."
"Ngươi! ——"
Từ Mộc Dương giận tím mặt, ngay cả hắn cũng không hiểu được, tại sao ở trước mặt của Mạc Phi Lê, lại trở nên dễ giận như vậy.
Chẳng lẽ mình cùng hắn thật sự có thù hận gì hay sao?
"Nhưng mà, ý của Phi Lê cũng không muốn hại lâu chủ."
"Ngươi nói không hại sẽ không hại sao? Nếu không phải ngươi để cho Sùng Hoa làm cái gì lâu chủ, Sùng Hoa cũng sẽ không đến nỗi trở thành như vậy."
Từ Mộc Dương đem tất cả sự việc đột nhiên bị choáng lần này của Âu Dương Sùng Hoa, toàn bộ trút lên đầu Mạc Phi Lê.
Thật ra thì suy nghĩ một chút, điều này cũng không thể không có khả năng!
← Ch. 34 | Ch. 36 → |