Trọng sinh (9)
← Ch.32 | Ch.34 → |
"Không thể nào, không thể nào! ——"
Mặc Âm Trần giống như tên điên mà điên cuồng đấm vào tường, tiếng "Bính bính" chấn động cả viện yên tĩnh, bí mật mang theo từng tiếng gào thét.
"Vương gia, Vương gia." Tiểu Lục Tử đuổi theo, lập tức nắm lấy tay Mặc Âm Trần, "Ngài sao phải khổ như vậy chứ. Đã làm tay bị thương rồi."
Khớp xương mu bàn tay của Mặc Âm Trần, vì liều mạng đấm, mà máu thịt trộn lẫn không rõ ràng.
Nhưng hắn không cảm thấy đau, đau đớn này không bằng cảm giác xé rách từ đáy lòng dâng lên.
Cảm giác đau đớn trong lòng cùng với máu thịt trên tay giày vò hắn, làm cho hắn muốn phát tiết, làm uốn quên đi cảm giác này.
Lời nói của Phong Nữu vẫn còn vang vọng trong đầu hắn, âm thanh ' Hoàng thượng thích Sùng Hoa '——
"Không thể nào, không thể nào!!"
Mặc Âm Trần hất Tiểu Lục Tử, hắn xông vào trong phòng......
"Vương gia......"
Tiểu Lục Tử lo lắng đuổi theo, theo sau lưng Mặc Âm Trần, đi vào phòng.
Mặc Âm Trần ngồi chồm hỗm trên mặt đất, thỉnh thoảng hắn lấy tay, gõ cái đầu, "Chuyện đó không có khả năng xảy ra, Tứ ca sẽ không đối xử với ta như vậy, không thể nào! Không thể nào ——"
"Vương gia, nô tài van xin ngài, không cần hành hạ mình nữa, những thứ này đều là người khác đồn nhảm, Vương gia, nô tài van xin ngài, nô tài van xin ngài."
Tiểu Lục Tử quỳ trên mặt đất, hướng Mặc Âm Trần dập đầu, cầu xin.
Mặc Âm Trần ngẩng đầu lên, cặp mắt hắn mông lung, mơ hồ hiện lên tia máu......
"Lục Tử, ngươi nói cho ta biết, tất cả chẳng qua đều là một giấc mơ, hoàng thượng làm sao có thể thích Sùng Hoa? Sùng Hoa chỉ rời đi một thời gian ngắn, nàng không ở trong hoàng cung, có phải không? Có phải không?"
Mặc Âm Trần nắm bả vai Tiểu Lục Tử, dùng sức lắc lắc Tiểu Lục Tử.
Tiểu Lục Tử nước mắt tràn đầy trong hốc mắt, hắn nghẹn ngào gật đầu: "Vương gia, những lời đó đều là lời khốn kiếp, đều vì ghen tỵ thành tựu của Vương gia, hiện tại có ai không đối với ngài sợ hãi ba phần. Những người đó cũng chỉ là nói bậy, mục đích rõ ràng, chính là muốn người và hoàng thượng mâu thuẫn a. Vương gia, ngài ngàn vạn lần không được tin."
Mặc Âm Trần nghe Tiểu Lục Tử nói, hắn đột nhiên giống như từ trong bóng tối tìm thấy một tia sáng, hắn mừng rỡ cười: "Đúng vậy a, những người này cũng vì ghen tỵ quan hệ tốt giữa ta và hoàng thượng, cho nên mới bịa đặt, muốn rạn nứt quan hệ của ta và hoàng thượng."
"Đúng vậy a, Vương gia, nhất định là như vậy, cho nên, ngài ngàn vạn lần đừng suy nghĩ nhiều, mấy ngày nay ngài đều không ăn không uống, thân thể làm sao chịu nổi, nô tài sai người chuẩn bị chút đồ ăn cho ngài được không?"
Tiểu Lục Tử rèn sắt khi còn nóng, khuyên Mặc Âm Trần ăn cơm.
"Hiện tại bộ dáng ta rất tiều tuỵ phải không? Rất khó coi sao?"
Mặc Âm Trần sờ mặt của mình, hắn nói xong, từ từ đứng lên, nhưng tránh không khỏi một trận choáng váng mà lúc lắc thân thể.
"Vương gia, ngài đã rất nhiều ngày không có ăn uống gì rồi, cả người khó tránh khỏi có vẻ tiều tuỵ, chỉ cần ngài ăn cơm, sẽ tốt."
Tiểu Lục Tử tiến lên đỡ Mặc Âm Trần, lòng hắn thương chủ tử, đau lòng nhìn chủ tử tự hành hạ mình.
"Lục Tử chuẩn bị tắm rửa thay quần áo cho ta."
Mặc Âm Trần vịn bả vai Lục Tử, đứng thẳng người.
"Vương gia, trước ăn điểm tâm, rồi tắm rửa được không?"
Tiểu Lục Tử nhíu mày một cái, hắn chính là sợ bộ dáng Vương gia như vậy tắm rửa, có thể là không ổn.
"Ngươi cũng nhanh đi chuẩn bị đi. Ta muốn vào cung."
Mặc Âm Trần nói xong, đi vào một phòng khác.
"Cái gì, Vương gia muốn vào cung?"
Tiểu Lục Tử cả kinh sắc mặt cũng biến, chỉ sợ lúc này Mặc Âm Trần vào cung sẽ xảy ra chuyện.
Mặc Âm Trần xoay người lại, ánh mắt từ từ dừng ở trên mặt Tiểu Lục Tử, giữa hai lông mày đã không còn rối rắm như lúc nãy, "Ta cũng chỉ đi gặp hoàng thượng, có một số việc muốn giao phó, dù sao sau khi ta hồi kinh vẫn ở trong phủ."
Tiểu Lục Tử lo lắng chính là vì vậy, nhưng không khẩn trương như vừa rồi, nghe Mặc Âm Trần nói, hắn nhịn không được thở ra nhẹ nhõm nói, "Nô tài phải đi chuẩn bị quần áo tắm rửa ngay cho Vương gia, chỉ là Vương gia có thể đáp ứng nô tài, ăn trước một chút không?"
Mặc Âm Trần thấy Tiểu Lục Tử cố chấp như thế, không khỏi than một tiếng, nói: "Được rồi, vậy ngươi cũng nhanh đi chuẩn bị đi."
"Dạ dạ dạ, nô tài sai người đi chuẩn bị."
Tiểu Lục Tử vừa nghe, mừng đến cả người như có thêm sức sống, đi bộ cũng nhanh hơn.
Mặc Âm Trần nhìn bóng dáng Tiểu Lục Tử rời đi......
Nụ cười nơi đáy mắt từng chút từng chút biến mất......
Xoay người, đưa mắt, nhìn đám cò trắng bay vút ngoài cửa sổ......
"Tứ ca......"
Lời nói thầm thì biến mất theo gió, giống như một luồng không khí thổi qua, chưa từng tồn tại.... .
Mặc Âm Trần có thể không tin lời đồn bên ngoài, tuy nhiên không thể không tin, bởi vì đêm đó đã nghe được.
Sùng Hoa, nếu như đêm đó thật sự là nàng, vì sao nàng ra đi không từ biệt?
"Vương gia, Vương gia......"
Tiểu Lục Tử vội vã từ bên ngoài đi vào, sắc mặt có chút nóng vội.
"Thế nào, đều chuẩn bị xong?"
Mặc Âm Trần xoay người lại, nhìn Tiểu Lục tử.
"Cái đó, cái đó công chúa Thanh Đức tới."
Tiểu Lục Tử giương mắt, có chút thở hổn hển nói.
"Thanh Đức tới?"
Mặc Âm Trần nghe tên công chúa Thanh Đức này, có chút kinh ngạc hơn là vui mừng
"Dạ, hiện tại công chúa đang ở tiền thính."
Tiểu Lục Tử thấy trên mặt Mặc Âm Trần nở nụ cười, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hắn quá lo lắng rồi.
"Vậy còn không mau thay quần áo cho ta."
Mặc Âm Trần nói.
Tiểu Lục Tử vội thưa vâng, gọi tỳ nữ thay y phục cho Mặc Âm Trần.
Hắn đã không nhớ rõ bao lâu không thấy vẻ mặt vui vẻ của Mặc Âm Trần rồi.... .
*****
Mặc Âm Trần sau khi thay lại quần áo thỏa đáng, liền bước ra khỏi phòng ngủ của mình, đi vào phòng khách......
Người còn đang ở bên ngoài, từ trong phòng khách đã truyền đến tiếng vang.
Một thiếu nữ mặc váy hoa đứng thẳng trên cửa hành lang, từ đằng trước đang ngắm nhìn hắn.
Nàng cao quý thêm phần ung dung, được ánh trăng làm nổi bật lên như một vị nữ thần thuần khiết.
Công chúa Đức Thanh Oản Vu Tinh, Đại công chúa Ngô Hạo Quốc, lần này tới cũng là sứ giả dâng nộp chiếu thư hàng phục. (đầu hang + khuất phục)
Mặc Âm Trần đi lên phía trước, nô bọc trong sảnh lần lượt lui ra, không gian rộng lớn trong lúc này chỉ còn hai người bọn họ.
"Âm Trần."
Oản Vu Tinh cất bước đi lên, vội vàng đi đến trước người của Mặc Âm Trần.
"Oản Vu Tinh, mấy ngày nay thật xấu hổ, ta có chút chuyện, không thể đi tìm ngươi, không nghĩ tới, ngươi thật đã tới đây."
Mặc Âm Trần dẫn Oản Vu Tinh đi vào trong sảnh.
Oản Vu Tinh thu lại ánh mắt, đôi mắt ngày thường sáng ngời, giờ phút này lại như có chút ảm đạm.
"Thế nào Oản Vu Tinh, nhìn dáng vẻ này của ngươi, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Mặc Âm Trần cùng oản Vu Tinh ngồi vào chỗ của mình, ngẩng đầu lên đối diện nhìn nàng vẫn đang cúi đầu xuống, không khỏi có chút nghi ngờ.
Oản Vu Tinh từ từ ngẩng đầu lên, tay nàng cứ cuộn khăn gấm, bộ dáng như muốn nói cái gì rồi lại thôi, còn mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng bối rối.
"Oản Vu Tinh?"
Trong lòng Mặc Âm Trần có chút lo lắng nổi lên.
Mặc dù Oản Vu Tinh là công chúa Ngô Hạo Quốc, đã từng là kẻ địch của hắn, nhưng cũng chính là bởi vì như vậy, trong lúc giao chiến, hắn vô ý bị thương, nếu không phải là Oản Vu Tinh cứu giúp, chỉ sợ hiện tại hắn cũng không thể nào ngồi ở chỗ này.
Đừng nói chi là trong kỳ hạn một năm ngắn ngủi có thể đánh bại Ngô Hạo Quốc.
Đối với Oản Vu Tinh, Mặc Âm Trần có một phần cảm kích, hơn nữa trong lúc ở chung cùng Oản Vu Tinh, hắn đã xem nàng như một tri kỷ, cũng trở thành bằng hữu.
Bởi vì, bọn họ có một phần cố chấp giống nhau.
Giống nhau trong lòng chỉ nhớ đến một người......
"Âm Trần, ta rất sợ, rất sợ......"
Thân mình Oản Vu Tinh run rẩy, vẻ sợ hãi hiện lên trên mặt, nàng thật sự rất sợ hãi, sợ Hách Nhi xảy ra chuyện, sợ nàng cuối cùng sẽ bị mất đi tất cả.
"Thế nào, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là Hách Nhi có chuyện?"
Mặc Âm Trần nghĩ đến có khả năng đó, có thể khiến cho Oản Vu Tinh không từ bỏ như vậy, cũng chỉ có Hách Nhi.
"Âm Trần, Từ Đào Nhi vẫn luôn ép bức ta, hôm nay thậm chí nàng còn uy hiếp ta, nếu như ta không thể thỏa mãn nàng, sẽ đem thân thế Hách Nhi công khai với người đời, ta không thể a, ta không thể để cho người ta biết, Hách Nhi là hài tử của ta......"
Oản Vu Tinh bối rối vô lực cúi đầu, nàng đã không biết mình còn có thể đi cầu người nào giúp.
Đối với vương triều Lung Nguyệt mà nói, nàng bất quá chỉ là một công chứa mất nước, thân phận hôm nay vốn đã hèn mọn không chịu nổi.
Huống chi, lần này nàng đến mục đích chủ yếu là cùng vương triều Lung Nguyệt hòa thân.
"Ta biết, ta biết rõ Oản Vu Tinh."
Mặc Âm Trần đứng lên, đi tới bên người Oản Vu Tinh, hắn cúi người, tay nắm bờ vai của Oản Vu Tinh......
"Âm Trần......"
Bởi vì phần quan tâm này của mặc Âm Trần, mà Oản Vu Tinh không kiềm chế được, nhào vào trong lòng hắn.
Mặc Âm Trần cúi mắt xuống, nhìn Oản Vu Tinh nức nở trong ngực, có chút luống cuống......
Hiện tại hắn cũng chỉ có thể chờ đợi cảm xúc Oản Vu Tinh bình tĩnh trở lại......
Trong không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng nức nở đè nén, thỉnh thoảng vang vọng mất đi......
Mặc Âm Trần cũng không biết cứ như vậy mặc cho Oản Vu Tinh khóc bao lâu.
Mãi đến khi nàng dần dần bình tĩnh lại, Mặc Âm Trần mới mở miệng, nói: "Oản Vu Tinh, ngươi tính toán làm thế nào?"
"Từ Đào Nhi nhất định phải trừ đi, người này không đáng tin cậy, hơn nữa ta cũng không thể đem Hách Nhi giao cho người như vậy."
Oản Vu Tinh đưa ra tay áo, lau đi nước mắt, nàng hạ quyết tâm nói ra.
Giữa đôi mắt tràn ngập sương mù lóe sáng một tia lạnh lẽo.
"Nếu ngươi thật sự quyết định, ta sẽ giúp ngươi."
Mặc Âm Trần dìu Oản Vu Tinh, mặc dù nước mắt đã bị lau đi, nhưng thân thể Oản Vu Tinh vẫn chưa hết run rẩy, ngược lại càng phát ra kịch liệt.
"Ta biết, bây giờ người có khả năng giúp được cho ta, cũng chỉ có ngươi, Âm Trần, chẳng lẽ ngươi không thể tiếp nhận đề nghị của ta sao?"
Oản Vu Tinh chợt bắt lấy tay Mặc Âm Trần, nàng có vẻ có chút kích động.
"Không ——"
Mặc Âm Trần nhỏ giọng nói một tiếng, bước nhanh qua người của Oản Vu Tinh quay đi.
Mặt Oản Vu Tinh xám như tro tàn, lại cúi thấp đầu xuống, tiếng nức nở nghẹn ngào lần nữa vang vọng trong không gian......
Mặc Âm Trần đưa lưng về phía Oản Vu Tinh, hắn biết hắn cự tuyệt đối với Oản Vu Tinh sẽ mang đến tổn thương rất lớn.
Nhưng hắn không cách nào tán thành đề nghị của Oản Vu Tinh, hắn không thể cưới nàng, cho dù chỉ là vì Ngô Hạo cùng Lung Nguyệt!
"Thật xin lỗi, Âm Trần, nếu ngươi thật sự không muốn, quyết định như vậy đi."
Oản Vu Tinh run run bờ vai, mỗi một chữ như là rất cố gắng từ sâu trong cổ họng không lưu loát nói ra.
"Oản Vu Tinh, không phải là ta không muốn giúp ngươi, mà ta thật sự không làm được. Ta đã đáp ứng với Sùng Hoa, lần này trở về sẽ cưới nàng......" Mặc Âm Trần nói đến đây, dừng lại, nhìn vào trong ánh mắt Oản Vu Tinh, hắn lại nói thêm: "Coi như Sùng Hoa hiện tại không có tin tức, nhưng ta tin tưởng nàng nhất định còn sống, cho nên......"
"Ta hiểu, ta biết rõ, ngươi cũng có nói với ta rồi, những ngày sống ở Ngô Hạo, ngươi cũng đem chuyện tình của ngươi cùng Sùng Hoa nói cho ta nghe, ta làm sao có thể không biết trong lòng ngươi chỉ có Âu Dương Sùng Hoa."
Oản Vu Tinh không phải là không biết, nhưng bởi vì trước mắt chỉ có biện pháp này là tốt nhất.
Vừa có thể thành công, vừa cùng Lung Nguyệt hòa thân, lại có thể không bại lộ chuyện của nàng.... .
Nàng biết mình rất ích kỷ, nhưng nàng cũng không có cách nào.
Nếu như nàng có thể lựa chọn, nàng tuyệt đối sẽ không làm Mặc Âm Trần khó xử, càng sẽ không mang hài tử của mình giao cho Từ Đào Nhi!
*****
Thanh Đức biết mình rất ích kỷ, nếu như nàng có thể lựa chọn, sẽ không làm khó Mặc Âm Trần, càng không đem hài tử của mình giao cho Từ Đào Nhi......
Tất cả chỉ có thể đổ lỗi cho số mạng trêu cợt người, năm đó nếu không gặp gỡ người ấy thì hôm nay nàng cũng sẽ không trở nên khó chịu như thế......
Càng sẽ không bị Từ Đào Nhi chê cười.
"Nhất định còn có cách khác, cách giải quyết tốt hơn......"
Mặc Âm Trần lẩm bẩm, từ từ ngồi xuống.
Hắn cúi đầu, nhìn ly trà trên bàn, hương trà toả ra xung quanh, nước trà trong suốt tựa như có thể thấy hình ảnh phản chiếu của hắn trong ly trà.... .
Hai lông mày nhíu chặt, vẻ mặt lộ ra vẻ bất lực......
Thật ra thì, Mặc Âm Trần tương đối cũng hiểu, Thanh Đức thật sự cũng không tìm được biện pháp tốt hơn, mới có yêu cầu như vậy.
"Âm Trần, nếu như vì chuyện của ta mà khiến ngươi bối rối, thì ta rất xin lỗi. Ta sẽ tự mình nghĩ cách."
Thanh Đức nói xong, từ từ đứng lên, nàng cúi xuống, đối diện Mặc Âm Trần.
Hối hận và áy náy, hiện lên ở đáy mắt, "Ta thật sự vô cùng xin lỗi, Âm Trần......"
Lời nói nghẹn ngào, đôi môi run rẩy......
"Thanh Đức......"
Mặc Âm Trần lập tức đứng lên, giữ Thanh Đức đang muốn rời đi.
"Âm Trần, cám ơn ngươi có thể nghe ta lảm nhảm, cám ơn ngươi...... Ta đã không sao, chuyện của Từ Đào Nhi, ta sẽ tự mình giải quyết, ta nghĩ, chuyện này cũng chỉ có ta tự mình ra tay là tốt nhất. Dù sao cũng do bản thân ta quen biết người không tốt, ta phải chịu, nếu ngày sau ta có chuyện gì, mong rằng ngươi có thể nể tình giao tình của ta và ngươi mà đem Hách nhi trở về Ngô Hạo, giao cho phụ hoàng ta, như vậy là đủ rồi."
Thanh Đức không cách nào khống chế nước mắt chảy ra, nàng đã rất cố gắng khống chế......
Đáng tiếc, không được, một chút cũng không khống chế được!
Mày kiếm nhíu chặt của Mặc Âm Trần hiện lên vẻ rối rắm, hắn do dự không quyết định, Thanh Đức đối với mình có ân cứu mạng.
Nếu mình cứ nhìn nàng rời đi như vậy......
Chắc chắn hối hận cả đời!
"Trước mắt, ngươi không nên vội vàng, để cho ta suy nghĩ thật kỹ...... Để cho ta suy nghĩ một chút......"
Mặc Âm Trần không ngừng lặp lại, hắn từng chút từng chút buông lỏng tay ra, đi tới đi lui ở bên trong tiền thính.
Thanh Đức nhìn tâm tình Mặc Âm Trần không yên, cực kỳ xin lỗi, nói: "Âm Trần, không cần vì ta mà phí công, ta đã biết mình phải nên làm như thế nào rồi. Nếu ta đáp ứng phụ hoàng vì Ngô Hạo, nhất định phải cùng Lung Nguyệt hòa thân......"
"Thanh Đức, không nên bi quan như vậy, tất cả chưa phải là đường cùng."
Hiện tại Mặc Âm Trần ngoài việc nói vài lời an ủi, cũng không biết làm thế nào!
Sùng Hoa, nếu như là ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?......
...............................................................
Ban ngày chớp mắt một cái đã trở thành trời tối, mặt trời mọc mặt trời lặn thay đổi chỉ trong cái chớp mắt......
Âu Dương Sùng Hoa nằm trên giường trằn trọc trở mình, thủy chung không cách nào ngủ được cả người nóng ran làm ướt áo trong của nàng, cả người giống như lửa vô cùng khó chịu.
"Chuyện gì thế này?"
Tối nay bỗng nhiên vô cùng nóng......
Nóng khiến cho nàng muốn cởi hết quần áo trên người, lửa nòng từ bụng dưới tăng lên.
Bất giác nàng kéo chăn ra, tay lung tung sờ lên cổ họng, ngực, bụng......
Sự khó chịu nhịn không được khiến nàng phát ra tiếng rên mê người......
Đáy mắt trong suốt tràn đầy ngọn lửa, thần trí dần dần mất đi......
Trong mơ hồ, dường như có điều gì đang thúc giục nàng......
Trong mơ mơ màng màng nàng đứng dậy rời khỏi sương phòng......
Gió đêm lạnh lẽo không làm dịu đi cái nóng khó nhịn, ngược lại còn nóng hơn trước.
Khó chịu, thật khó chịu ——
Nước!
Nàng muốn nước!
Lý trí còn sót lại nàng xông đến cái giếng ở trước sân, kéo thùng múc nước rồi xối lên người mình.
Nước lạnh như băng trong nháy mắt nhiệt độ giảm xuống, thần trí trở nên tỉnh táo hơn.
Áo trong ướt nhẹp cơ hồ trở nên trong suốt, đường cong linh lung dưới ánh trăng......
Nàng như yêu tinh mị hoặc lang thang chốn hồng trần.
Thần trí trong nháy mắt tỉnh táo khiến vẻ lo lắng trong mắt Âu Dương Sùng Hoa tăng lên......
Đêm tối yên tĩnh, một bóng người đột ngột xuất hiện......
Mái tóc trắng dưới ánh trăng trông cực kỳ chói mắt, đôi mắt màu tím dưới bóng đêm lóe lên ánh sáng xinh đẹp......
Mặc Phi Lê xuất hiện, dường như cũng không khiến Âu Dương Sùng Hoa bất ngờ.
Ánh mắt lạnh lẽo hoang dã, sâu kín nhìn thẳng vào Mạc Phi Lê, Âu Dương Sùng Hoa mở miệng: "Ngươi đến làm gì?"
"Lâu chủ, thuộc hạ tới dĩ nhiên là đem cho người tin tức người muốn biết."
Đôi mắt Mạc Phi Lê nhìn quanh hiện lên nụ cười nhạt, hắn từng bước một đi tới Âu Dương Sùng Hoa......
Ánh mắt lưu luyến nhìn người nàng, áo gần như trong suốt làm lộ ra thân thể xinh đẹp của nàng hiện lên trong mắt hắn......
"Tin tức ta mong muốn?"
Âu Dương Sùng Hoa co người lại, túm gọn mái tóc bị ướt lại kéo ra trước ngực, che lại thân thể......
"Lâu chủ, tối nay nhất định là rất khó chịu."
Mạc Phi Lê đi lên một bước, tới trước người của Âu Dương Sùng Hoa, ánh mắt của hắn càng thêm càn rỡ lưu luyến nhìn da thịt hồng hào của Âu Dương Sùng Hoa.
"Hô ——"
Lập tức một chưởng ập tới khiến Mạc Phi Lê lui về sau một bước, vui vẻ trên mặt không giảm, nhìn Âu Dương Sùng Hoa muốn chưởng thêm một cái nữa, nói: "Lâu chủ, cần gì tức giận như thế?"
*****
"Hô ——"
Từ trước truyền đến một trận chưởng phong, khiến Mạc Phi Lê lui về sau một bước, ý cười trên mặt không giảm, nhìn Âu Dương Sùng Hoa lại muốn vung tay qua, nói: "Lâu chủ, cần gì phải tức giận như vậy?"
Ánh mắt lạnh như băng xẹt qua đêm tối tĩnh lặng......
"Nếu không bảo quản tốt hai mắt này của ngươi, lần sau sẽ không chỉ là quả đấm mà thôi."
Âu Dương Sùng Hoa lạnh nhạt nói xong, xoay người đi về phòng......
Mạc Phi Lê ngóng nhìn Âu Dương Sùng Hoa ở phía trước, ý cười trong mắt dần dần sâu sắc, hắn lắc đầu thở dài một cái.
Cất bước, đuổi kịp Âu Dương Sùng Hoa, theo nàng đi vào trong phòng......
Âu Dương Sùng Hoa sau khi vào phòng, đến sau tấm bình phong thay xuống một thân ẩm ướt.
Mạc Phi Lê ngồi ở trước bàn, trên mặt nhàn hạ, không nhìn ra mục đích hắn đến.
"Lâu chủ, ở nơi này còn thói quen đi."
Giọng nói Mạc Phi Lê khẽ nâng cao, hướng về Âu Dương Sùng Hoa ở sau tấm bình phong, hỏi.
Âu Dương Sùng Hoa đúng lúc từ sau tấm bình phong đi ra, nàng cột tóc lên, đi tới trước bàn, ngồi xuống......
"Hẳn là không sai chứ?"
Mạc Phi Lê chờ lâu không được Âu Dương Sùng Hoa trả lời, chỉ có thể một phen tự hỏi tự đáp.
Âu Dương Sùng Hoa xách lên ấm trà, tự rót ình một chén, sau đó bưng nước trà lên, đi đến cửa phòng......
Trăng bạc trong sáng, bóng đêm như gương, đêm nay hình như đặc biệt yên tĩnh......
Chỉ là, trong cơ thể vẫn đang có phần rối loạn......
Thậm chí nàng không tìm được chút nào manh mối.
"Lâu chủ, hiện tại nước trà này đối với người chỉ có hại, uống nước lọc vẫn sẽ tốt hơn".
Mạc Phi Lê chẳng biết từ lúc nào đã đi tới bên người Âu Dương Sùng Hoa, hắn nói xong liền đưa chén trà trong tay cho Âu Dương Sùng Hoa, thuận thế lại lấy ra chén trà trong tay của Âu Dương Sùng Hoa.
Âu Dương Sùng Hoa nhìn Mạc Phi Lê chăm chú, hắn đột nhiên xuất hiện, còn có những hành động liên tiếp này, quả thật đã biểu hiện ột đáp án.
Hắn biết cái gì......
"Lâu chủ, thuộc hạ đây chính là vì tốt cho người, người bây giờ thật sự không thích hợp uống trà."
Đầu chân mày Mạc Phi Lê mịt mờ ý cười, hai mắt của hắn hẹp dài lộ ra một tia quái dị khiến người sinh nghi.
Không thể nói rõ là cái cảm giác gì, chỉ là cảm thấy được Mạc Phi Lê chắc chắn biết chút ít gì đó.
Âu Dương Sùng Hoa bưng lên chén trà trong tay, khẽ nhấp một hớp, nước nóng vô vị sau khi vào bụng đúng là thần kỳ, phần rối loạn kia đã dần dần bình phục.
Vẻ kinh ngạc không chút nào che giấu xẹt qua từ đáy mắt, Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu, nhìn Mạc Phi Lê, hỏi: "Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao nước làm cho cảm giác dễ chịu rất nhiều?"
"Thật muốn giải thích nguyên nhân, thuộc hạ thật đúng là không biết từ đâu mà có. Chỉ là thuộc hạ biết, hiện tại lâu chủ nhất định cảm thấy cả người nóng ran khó chịu, hơn nữa bụng dưới lại càng xuất hiện phần rối loạn."
Lời Mạc Phi Lê nói, hoàn toàn nói đúng biến hóa trên người của Âu Dương Sùng Hoa......
"Ngươi thật sự biết?".
Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa sáng lên đột nhiên tối sầm lại, nàng hơi cảnh giác nhìn Mạc Phi Lê.
"Về việc này, thuộc hạ ngược lại có thể vì lâu chủ giải thích nghi hoặc."
Giữa trán Mạc Phi Lê dâng lên nhàn nhạt ý cười.
"Là nguyên nhân gì?"
Chân mày Âu Dương Sùng Hoa cau lại, ánh mắt từ trên người của Mạc Phi Lê vẫn không dời đi......
Mặc dù vẻ mặt Mạc Phi Lê khiến cho nàng có phản cảm nho nhỏ, nhưng nàng thật sự tin tưởng Mạc Phi Lê biết nguyên nhân ở chỗ nào.
Mạc Phi Lê giương lên ý cười, hắn vươn tay về phía Âu Dương Sùng Hoa tìm kiếm.... .
Âu Dương Sùng Hoa ngẩn người ra, đang muốn duỗi tay lên, trán bỗng nhiên chợt lạnh......
"Đây là bởi vì trên trán lâu chủ có huyết ấn Anh Hoa." (vết máu hình hoa anh đào)
Đầu ngón tay Mạc Phi Lê nhẹ nhàng chạm vào đóa Anh Hoa đã nở rộ trên trán Âu Dương Sùng Hoa......
Đóa hoa kiều diễm ướt át trên da thịt trắng nõn càng thêm nổi bật, đoạt tâm hồn người......
"Huyết ấn Anh Hoa trên trán ta?"
Âu Dương Sùng Hoa duỗi tay ra vuốt ve cái trán......
Thật ra đã nhiều ngày nay, nàng cũng phát hiện, huyết ấn vốn là ẩn núp ở giữa phía trước có biến đổi.
Mặc dù cảm giác kỳ quái, nhưng cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Nàng cũng không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ là không nghĩ tới, hiện tại Mạc Phi Lê còn nói, nàng bị như vậy, hoàn toàn là bởi vì huyết ấn Anh Hoa trên trán......
Điều này làm cho nàng phải nên tin tưởng như thế nào?
Một ấn ký, là có thể mang cho nàng cảm giác kỳ quái như vậy?
"Đây cũng không chỉ là một loại vết máu, mà phải là vu thuật sư có nhiều linh lực cao cường hạ xuống kết ấn."
Mạc Phi Lê chậm rãi thu tay lại, lúc hắn mở lòng bàn tay ra, lại có vài miếng cánh hoa anh đào màu hồng nhạt, lẳng lặng nằm ở giữa......
Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa sâu xa trầm xuống, cánh hoa anh đào này lại có thể giống y như thật.
"Đây là cánh hoa thật."
Mạc Phi Lê nói xong, đem cánh hoa đưa đến trong tay Âu Dương Sùng Hoa.
Âu Dương Sùng Hoa nhìn cánh hoa anh đào nằm ở trong lòng bàn tay, mất hồn thật lâu......
"Lâu chủ, huyết ấn Anh Hoa này lại có tên là ' ký sinh hoa ' lúc bắt đầu tiến vào trong cơ thể, sinh mạng của nó liền hình thành, sẽ theo cơ thể mà từ từ lớn lên."
Mạc Phi Lê chậm rãi nói ra đặc tính từ đâu có của huyết ấn Anh Hoa, còn có sẽ mang đến đủ loại phản ứng......
Lông mày dài nhỏ của Âu Dương Sùng Hoa ở trong lời nói Mạc Phi Lê càng thêm nhíu chặt.
"Hiện giờ hoa đã trưởng thành, chính là thời điểm thụ phấn, lâu chủ có phản ứng như vậy rất bình thường."
Mạc Phi Lê nhạt nhẽo nói.
Nhưng Âu Dương Sùng Hoa nghe vào trong tai, lại giống như sấm rung động......
"Mạc Phi Lê, làm thế nào để lấy ra huyết ấn từ trên người ta?"
Âu Dương Sùng Hoa gọn gàng dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, nếu Mạc Phi Lê biết được lai lịch cùng triệu chứng hoa này, như vậy nhất định cũng sẽ biết làm thế nào mới có thể lấy đi huyết ấn từ trên người của nàng!
← Ch. 32 | Ch. 34 → |