Trọng sinh (8)
← Ch.31 | Ch.33 → |
Từ Mộc Dương chưa kịp lên tiếng, đã bị Âu Dương Sùng Hoa bất ngờ dùng sức đẩy lui mấy bước.
Cả người lui về phía sau rồi lùi ra ngoài cửa......
Khi hắn ổn định thân thể thì trong phút chốc đã thấy bóng dáng Âu Dương Sùng Hoa lướt qua.... .
Rùng mình một cái, thật giống như đứng cạnh tảng băng, khiến cho Từ Mộc Dương không cách nào nhúc nhích.
Mắt không khỏi nhìn cánh tay của mình, kéo tay áo lên......
Một mảng lớn màu đỏ trên cánh tay......
Sức lực của Âu Dương Sùng Hoa rất lớn, đến nỗi khiến một nam nhân thân cao gần 1m80 như hắn đau đớn chịu không nổi mà phải lui về sau.
Nếu nói ra ngoài, Từ Mộc Dương hắn còn mặt mũi nào nhìn mọi người.
Không được không được, nhất định phải hỏi rõ ràng, chuyện khác thường này thật sự làm người khác phải kinh ngạc.
Từ Mộc Dương kéo tay áo xuống, sải bước đi ra......
..........................................................
Màn gấm nhẹ lay động, châu bình liễm quang, trầm hương trong lò sớm vừa cháy hết.
Trầm hương thành tro, mùi hương vẫm tràn ngập trong không khí, làn khói phảng phất trong cung điện.
Mặc Ngạo Đình nhìn lại, tròng mắt đen nhìn qua Âu Dương Cẩm Nguyệt......
Nữ nhân ung dung đẹp như hoa, ánh mắt của nàng đã không còn sáng ngời, ánh mắt của nàng đã không còn sức sống. Giờ phút này, ánh mắt nàng nhìn Mặc Ngạo Đình có sự say mê, cũng có oán, cũng có điên cuồng.
Mặc Ngạo Đình chậm rãi ngồi, mặc xiêm y, lạnh nhạt nói: "Không biết hoàng hậu lại có chuyện gì?"
Âu Dương Cẩm Nguyệt ngẩn ra, rồi lại lo sợ không yên, nắm lấy tay Mặc Ngạo Đình: "Hoàng thượng, lời một năm trước người đã hứa, hiện tại còn giữ lời không?"
"Đương nhiên giữ lời, hoàng hậu làm sao?" Mặc Ngạo Đình dò xét, đáy mắt ẩn nụ cười lạnh lẽo.
Âu Dương Cẩm Nguyệt muốn nói lại thôi, cuối cùng vội vàng nói, giọng run run: "Hoàng thượng, nô tì có chút sợ......"
"Sợ? Hoàng hậu muốn nói cái gì?"
Mặc Ngạo Đình cười lạnh, hắn vươn tay, nắm bả vai Âu Dương Cẩm Nguyệt.
Âu Dương Cẩm Nguyệt nghe vậy sắc mặt không tốt hơn, ngược lại mặt càng thêm xám như tro......
Bả vai nàng khẽ run, cố gắng nở nụ cười, "Hoàng thượng, nô tì lo lắng quá, là nô tì suy xét không kỹ, kính xin hoàng thượng có thể tha thứ tội ngu ngốc của nô tì."
"Lời hoàng hậu nói làm cho trẫm càng ngày càng hồ đồ, không biết hoàng hậu rốt cuộc là muốn nói gì với trẫm?"
Mặc Ngạo Đình nhẹ nhàng xoa bàn tay trắng noãn của nàng, tay nàng thật mềm mại......
Âu Dương Cẩm Nguyệt từ từ dựa sát vào trong ngực của Mặc Ngạo Đình, có lẽ ngay giây phút này nàng có thể cảm nhận được mình là nữ nhân của nam nhân này.
"Hoàng thượng, Cửu vương gia trở lại, nô tì chỉ là có chút lo lắng......"
Nói ra khỏi miệng, Âu Dương Cẩm Nguyệt hối hận, tay bị cầm đang từng chút từng chút bị siết chặt......
Tay đau đớn khiến cho nàng nhỏ giọng hô lên: "Hoàng thượng, người làm nô tì đau rồi...... Nô tì biết hoàng thượng không muốn nghe lời này, nhưng nô tì cũng chỉ lo lắng cho hoàng thượng......"
"Chuyện này không cần hoàng hậu lo lắng, Cửu đệ trở lại đó là hiển nhiên, hiện nay Ngô Hạo cũng đã quy thuận vương triều Lung Nguyệt ta, hắn tự nhiên sẽ trở về, tự nhiên sẽ trở về......"
Âm thanh Mặc Ngạo Đình lạnh lẽo cũng hết sức thong dong, hắn cũng không vì lời nói của Âu Dương Cẩm Nguyệt mà có chút dao động nào.
"Chẳng lẽ hoàng thượng không lo lắng chút nào sao?"
Tay vẫn bị nắm, chân mày Âu Dương Cẩm Nguyệt nhíu chặt, hỏi.
"Lo lắng cái gì, có chuyện gì cần phải lo lắng sao, vì sao trẫm phải lo lắng?"
Mặc Ngạo Đình chỉ cảm thấy buồn cười, hắn nhìn chăm chú Âu Dương Cẩm Nguyệt, khẽ cười nói: "Hoàng hậu lo lắng cái gì?"
"Hoàng thượng, nô tì lo lắng cái gì, chẳng lẽ ngài thật không hiểu sao? Nô tì làm tất cả, tất cả đều là vì nô tì yêu ngài, hoàng thượng, tại sao người không thể quan tâm đến nô tì một chút?"
Vô cùng uất ức, đã dồn ép nàng, bỏ qua sự tự tôn.
Có lưu lại cũng chỉ là một hơi tàn......
"Ngươi thật sự đang lo lắng cho trẫm sao? Hay là sợ địa vị hoàng hậu của mình khó giữ được?"
Mặc Ngạo Đình vung tay lên, đẩy Âu Dương Cẩm Nguyệt ngã xuống giường, còn mình thì đứng lên, đi về phía trước......
Âu Dương Cẩm Nguyệt vội vàng đứng dậy, đuổi theo Mặc Ngạo Đình, không để ý phép tắc mà kéo ống tay áo Mặc Ngạo Đình......
"Hoàng thượng, ngàn lỗi vạn lỗi của nô tì trong một năm, chuộc tội được không? Hoàng thượng vì sao không thể quan tâm đến nô tì một chút? Nô tì phạm vào đại kỵ, chẳng lẽ liền xử tử hình sao? Hoàng thượng, nô tì lo lắng cho hoàng thượng......"
"Đủ rồi."
Mặc Ngạo Đình vung ống tay áo, người đi tới đi lui, chân mày nhíu chặt lại......
"Hoàng thượng......"
Âu Dương Cẩm Nguyệt ngã xuống đất, bò dậy, nàng không biết vì sao mình phải chịu đựng tất cả.
Nàng là hoàng hậu, là chính thê của Mặc Ngạo Đình, là quốc mẫu của Lung Nguyệt, có ai biết, cuộc sống của nàng trôi qua sống không bằng chết!
"Đi ra ngoài ——"
Mặc Ngạo Đình trầm giọng thét chói tai, vuốt vuốt tay áo, sải bước đi qua khỏi Âu Dương Cẩm Nguyệt.
Âu Dương Cẩm Nguyệt nâng tay, cố gắng đi nắm lấy bóng dáng đang lướt nhanh qua......
Đáng tiếc, nàng nắm không được, cái gì cũng nắm không được......
Lảo đảo từ dưới đất ngồi dậy, Âu Dương Cẩm Nguyệt ngoái đầu nhìn lại, nước mắt chảy ra, nồng đậm hận ý, hiện lên trong nước mắt......
*****
Trăng bạc nhô cao, hai vì sao thưa im lặng giữa trời đêm, bầu trời càng thêm vắng lặng......
Cách kinh thành không xa, bên trong một tòa viện bỏ hoang, lúc này có một bóng người đứng cô đơn ở trong viện......
Ánh trăng chập chờn đổ xuống từ phía chân trời, như đang hòa tan trong băng tuyết, khi dầy, khi mỏng, tại trên mặt của nàng chiếu ra loang lổ bóng mờ.
Ngước mắt lên một chút, tuyết như ánh trăng rơi vào trong mắt, từ từ đông lại thành thủy tinh, che phủ kín mãi mãi không thấy được lãnh đạm cùng thê lương.
"Kẽo.. kẹt" một tiếng, cửa viện bị đẩy ra, từ bên ngoài đi vào một người, cẩn thận nhìn sang chung quanh, thuận tay đóng cửa lại.
"Ngươi đã tới muộn, để cho ta chờ lâu một khắc." (1 khắc = 15 phút)
Nữ tử trong viện cũng không quay đầu lại, vẫn như cũ nhìn về phía chân trời bóng đêm.
"Ta có thể so với ngươi sao?" Nữ tử từ ngoài viện đi vào hừ lạnh, đi tới trước người của nàng, đối mặt với nàng, trong mắt cố nén tức giận: "Ngươi cũng biết ta vì phải đi ra ngoài, hao tốn bao nhiêu tâm tư? Cũng phải chuẩn bị trước sau, ngươi không phải không biết, nếu có người người vừa mở miệng lên tiếng ta phải bịt lại, ta bây giờ có thể chạy tới gặp ngươi cũng không tệ rồi."
Trên môi nữ tử lộ ra nụ cười nhàn nhạt, ngoái đầu nhìn về phía nữ tử đang nén giận, từ trong ống tay áo lấy ra tấm ngân phiếu lắc lắc trước mặt của nàng, cười lạnh nói: "Những thứ này đủ chứ?"
Mím môi, tay cầm lên ngân phiếu vừa thấy, lúc này mới thay đổi sắc mặt, nở ra nụ cười, tay khoác lên bờ vai của nàng, nịnh nọt nói: "Công chúa, người cũng đừng nóng giận, Đào Nhi đây chỉ là ngoài miệng nói một chút, chuyện mà công chúa giao, Đào Nhi đã làm thỏa đáng."
Tay hất ra cánh tay của Đào Nhi, khinh thường đảo qua trên mặt nàng, gương mặt xinh đẹp của Oản Vu Tinh lạnh lùng như tuyết: "Từ Đào Nhi, ngươi phải biết giữ miệng cho ta, nếu để cho bên tai ta nghe được một chữ nửa câu, hậu quả thế nào ngươi cũng rõ ràng."
Từ Đào Nhi "Ha ha" cười gượng hai tiếng, nói: "Dạ, Đào Nhi ghi nhớ lời công chúa nói. Công chúa, thuốc này ta lấy đến cho người. Đây là người muốn?"
Hai loại thuốc bên trong này đều không phải dược gì tốt, một bao là tình dược, một bao là độc dược trí mạng, mỗi loại đều đã thử qua.
Nàng cũng phải bất chấp nguy hiểm mới từ nơi chủ nhân nàng trộm được, nếu không phải vì tiền, ai nguyện ý làm loại chuyện thất đức này, còn không phải tại nàng yêu bài bạc nhưng vận may lại không tốt.
Không phải là công chúa mất nước sao, Từ Đào Nhi nhìn Đức Thanh công chúa Ngô Hạo Oản Vu Tinh trước mặt.
Khinh thường chép miệng.
"Ngươi không cần hỏi, biết nhiều trái lại đối với ngươi không có chỗ tốt."
Oản Vu Tinh đem hai bao dược bỏ vào trong tay áo, liền định rời đi.
Từ Đào Nhi thấy Oản Vu Tinh chuẩn bị rời đi, vội vàng tiến lên, nói: "Công chúa, chủ tớ chúng ta thật không dễ dàng mới gặp mặt một lần, người cứ đi như vậy? Người có nhớ Hách Nhi không?"
Oản Vu Tinh nghe từ Đào Nhi thốt ra lời này, cả khuôn mặt cũng xanh biếc, từ trong ống tay áo lấy ra ngân phiếu ngàn lượng, nói: "Đây là bạc ta cho Hách Nhi."
"Dĩ nhiên, dĩ nhiên, Hách Nhi đúng là bảo bối trong lòng bàn tay ta, công chúa, người yên tâm, Hách Nhi tuyệt đối sẽ không chịu khổ, ta thà rằng mình ăn cháo cũng sẽ không để cho hắn nhịn đói."
Từ Đào Nhi nịnh hót nói.
"Nhớ kỹ, nếu Hách Nhi có gì bất trắc, ngươi cũng đừng muốn sống, nếu như ngươi nuôi dưỡng Hách Nhi thật tốt, ta tuyệt sẽ không bạc đãi ngươi, Hách Nhi cần một mẫu thân, Từ Đào Nhi, ngươi nhất định phải làm mẫu thân tốt của Hách Nhi."
Sắc mặt Oản Vu Tinh trầm xuống, hất ra tay Từ Đào Nhi tay, bước đi.
Từ Đào Nhi giơ lên ngân phiếu trong tay, phun ra một bãi nước miếng, "Oản Vu Tinh, nếu không phải ngươi đưa tiền, lão nương sẽ nuôi dưỡng nhi tử cho ngươi nhiều năm như vậy? Hách Nhi cần mẫu thân? Ta là mẫu thân Hách Nhi? Ta nhổ vào, mẫu thân như ngươi không cần nhi tử của mình, lại nói của ta! Nếu không phải nể tình mấy đồng bạc, người nào sẽ nuôi nhi tử cho ngươi!"
Cắt!
Từ Đào Nhi cất ngân phiếu vào trong túi, vẻ mặt tham lam bước đi.
Cả khuôn mặt Oản Vu Tinh đều đã đen thành nước bùn ở dưới ao, trong mắt lướt qua sát khí nồng đậm.
Nếu không phải vì Hách Nhi, nàng sao cần phải nguyện ý đi tới Lung Nguyệt này......
Nàng tức giận Từ Đào Nhi, nàng hận không thể giết chết cái nữ nhân không biết xấu hổ đó, Hách Nhi đúng là xương cốt của nàng.
Cũng là nguyên nhân lớn nhất nàng phải đến ở tại Lung Nguyệt!
Nàng muốn tìm ra cái tên nam nhân phụ lòng, nàng muốn để cho nam nhân kia hối hận như thế nào vì đã bạc đãi nàng!
Nàng là công chúa Đức Thanh Ngô Hạo, là ——
Nhưng mà, nếu bây giờ để ọi người biết nàng có nhi tử, nhất định sẽ gây trở ngại đến nàng!
Hơn nữa, nữ nhân Từ Đào Nhi kia không thể giữ lại ở trên đời được, lòng ham muốn của nữ nhân kia càng lúc càng lớn.
Lúc này, Oản Vu Tinh nghĩ tới một người......
................................................................
Mặc Âm Trần bị sụp đổ, không nói một lời, suốt ngày chỉ ngơ ngác nhìn bầu trời, mặc kệ gió thổi, trời mưa......
Hắn ngồi bên cửa sổ, ánh mắt lo lắng xa xôi, giống như đang mong đợi cái gì, rồi tựa như cái gì cũng không có, trống rỗng, hai mắt đen nhánh đã từ lâu mất đi thần thái của trước kia......
Hiện tại, hắn vẫn là người Thống soái tam quân oai phong một cõi, không —— hắn bây giờ chỉ giống như là một người đáng thương bị thê tử mình bỏ rơi, cô đơn ngồi chờ đợi thê tử trở về.
Sùng Hoa, Sùng Hoa, tìm khắp thiên sơn vạn thủy, chỉ vì cái quay đầu nhìn lại khi cười của ngươi, khi nào mới có thể nhìn thấy, khi nào mới có thể ôm ngươi vào lòng lần nữa?......
Tiểu Lục tử lo lắng nhưng lại không dám lên tiếng, chỉ có thể im lặng ở một bên chờ đợi.
Sau khi Vương gia được người đưa về phủ, liền bắt đầu lâm vào hôn mê, thật vất vả mới tỉnh lại.
Một trận la hét ầm ĩ, sau đó yên tĩnh lại, nói cái gì là gặp được Âu Dương Sùng Hoa đã mất tích mấy tháng nay......
Nhưng, kết quả, kết quả cũng chỉ là một giấc mộng.
Tỉnh mộng, tâm cũng liền chết theo.
Người thì ngơ ngẩn!
Nhìn đằng xa kia nhẹ nhàng rơi xuống những chuỗi hạt mưa......
Tiểu Lục tử không biết, khi nào chủ tử mới có thể biến trở về tính tình vui cười của trước kia, bây giờ chủ tử một chút cũng thấy không tốt.
Không tốt đến nỗi khiến cho người bên cạnh phải lo lắng cũng không biết.
*****
Cây tùng bách ngoài cửa sổ, chẳng biết đã khô từ lúc nào......
Nhẹ nhàng xoa cây đàn gỗ Đỗ Nhược, hương thơm thoang thoảng, hương trong lò đã cạn, một làn khói xanh nhẹ nhàng lượn lờ trong không trung......
Từ sau khi trở về kinh, Mặc Âm Trần vẫn không tiếp khách, trở thành đề tài cho người nhiều người bàn tán.
Đề tài liên quan tới hắn, quả thật trở thành đề tài "trà dư tửu hậu" trong dân chúng.
"Điều này thật sự quá đáng rồi, là ai đã nói bậy."
Tiểu Lục Tử nhìn một nhóm người quỳ trên mặt đất, tôi tớ liên tục run rẩy.
"Lục tổng quản, chúng nô tài làm sao dám nói lung tung, hiện tại trong kinh thành, người nào không biết Cửu vương gia chúng ta bị hoàng thượng đoạt người yêu.."
Một lão giúp việc trong Cửu vương phủ vừa chỉ ra bên ngoài vừa nói.
"Người bên ngoài không biết mới nói lung tung, các ngươi không biết sao? Những lời này có thể nói sao?"
Tiểu Lục Tử tức giận, hung hăng nắm vạt áo trước ngực của lão giúp việc: "Lão Phú a lão Phú, ngươi lại có thể cùng người bên ngoài nói bậy, nếu lời này truyền tới tai Cửu vương gia, hậu quả ngươi gánh nổi không?"
Lão Phú lắc đầu, đã sợ tới mức nói không nên lời.
Tiểu Lục Tử đẩy mạnh, lão Phú ngã ngồi trên mặt đất, cũng không dám nói nữa, cúi đầu.
"Ta nói cho các ngươi biết, mỗi một người đều nghe cho rõ đây. Người bên ngoài nói như thế nào, ta không quan tâm, cũng không cần biết, nhưng ai dám đàm tiếu trong Cửu vương phủ này, thì đừng trách tổng quản ta đối các ngươi không lưu tình."
Ánh mắt sắc bén của Tiểu Lục Tử nhìn lướt qua mọi người, cáu kỉnh ra lệnh.
"Dạ, Lục tổng quản."
Người phía dưới có ai dám nói không, mỗi một người đều quỳ trên mặt đất, hướng Tiểu Lục Tử lên tiếng.
Tiểu Lục Tử hừ một tiếng, giũ ống tay áo, rời khỏi viện......
Khi hắn vội vã trở về phòng của Mặc Âm Trần, người còn chưa kịp lên tiếng, chỉ thấy phòng yên tĩnh, mà người vừa mới ngồi ở cửa sổ - Mặc Âm Trần – lại không thấy đâu.
"Chủ tử......"
Tiểu Lục Tử ở trong phòng tìm một lần, thấy Mặc Âm Trần không ở đây, vội vã chạy ra gian phòng......
.....................................................................
Mặc Âm Trần dùng sức chặt nhánh cây tùng đã khô, hắn tựa hồ muốn dùng sức để trút giận trên nhánh cây.
"Chủ tử, người đang làm gì đấy?"
Phong Nữu ngước đầu, tò mò nhìn Mặc Âm Trần ngồi trên cây.
"Cây này cũng khô rồi, giữ lại cũng chướng mắt, không bằng chặt đi."
Mặc Âm Trần tự mình lẩm bẩm.
"À." Phong Nữu giống như là đã hiểu loại gật đầu, chợt nàng nhìn thấy ngọc bội trên vạt áo của Mặc Âm Trần, nói: "Chủ tử, ngọc bội của người thật đẹp, có thể cho Phong Nữu hay không, Phong Nữu rất thích."
Ngọc bội?
Thân thể Mặc Âm Trần khẽ lắc lư, lại có vẻ hết sức vô lực, hắn dùng lực tháo ngọc bội xuống, ném cho Phong Nữu, nói: "Ngưoi thích vật này, thì cho ngươi."
Phong Nữu nhặt ngọc bội lên vui vẻ vỗ tay, "Cám ơn chủ tử, cám ơn chủ tử......" Nhìn ngọc bội trong tay, Phong Nữu vô cùng cảm ơn Mặc Âm Trần, suy nghĩ nát óc, nói: "Chúc mừng chủ tử trăm năm hảo hợp, chúc mừng chủ tử cát tường như ý, chúc mừng chủ tử...... Chúc mừng chủ tử sớm sinh quý tử!"
Mặc Âm Trần nghe Phong Nữu nói, đột nhiên cười.
Phong Nữu là con gái của Phú bá, bởi vì khi còn bé té vỡ đầu, nên trở thành si si ngốc ngốc.
"Chủ tử cười, chủ tử cười......"
Phong Nữu thấy Mặc Âm Trần cười, vui vẻ vỗ tay.
Bản thân Mặc Âm Trần cũng cảm thấy kinh ngạc, mấy ngày qua hắn rốt cuộc đã trải qua như thế nào?
Không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ sống giống như cái xác không hồn.
Hắn từ trên cây nhảy xuống, đi tới trước mặt Phong Nữu, đưa tay vuốt vuốt tóc cỏ vẻ hơi rối của nàng, "Phong Nữu, xem ra người nên nói cám ơn là ta."
"Chủ tử muốn cám ơn Phong Nữu?"
Phong Nữu nghiêng đầu, cái hiểu cái không hỏi.
"Đúng vậy a, ta đã lâu cũng không có vui vẻ như vậy, không nghĩ tặng ngọc bội, lại có thể làm cho lòng thoải mái hơn."
Mặc Âm Trần không ngờ tới ngay lúc mình đè nén nhất, là Phong Nữu khiến ình cười.
"Chủ tử, Phong Nữu làm có đúng không?"
Phong Nữu nghi ngờ hỏi, nàng không hiểu, nhưng nàng biết chủ tử vì mình mà cười rồi.
"Đúng." Mặc Âm Trần đáp lời.
"Vậy thì thật tốt quá, khó trách cha luôn là nói cho Phong Nữu nên nói nhiều lời tốt đẹp, là không có sai, Phong Nữu vừa nói rất nhiều rất nhiều lời tốt đẹp, cho nên chủ tử vui vẻ, bởi vì lời nói của Phong Nữu mà vui vẻ."
Phong Nữu giống như hiểu ra mà vui vẻ cười nói.
"Đúng không......"
Lời tốt đẹp ai không thích nghe.
Chỉ không biết người nghe cảm nhận như thế nào, ít nhất vừa rồi hắn quả thật bởi vì những lời của Phong Nữu, mà cười rồi.
"Phong Nữu nói rất nhiều lời hay, chủ tử vui vẻ hơn có phải không?"
Phong Nữu lòng tràn đầy đang mong đợi, nếu chủ tử bởi vì lời nói của mình có thể cười, như vậy phụ thân sẽ không cấn cả ngày mặt ủ mày chê rồi?
Tổng quản Tiểu Lục Tử cũng không cần ở trong sân mắng chửi người rồi?
"Ừ. Lời nói của Phong Nữu rất hay."
Mặc Âm Trần khẽ nhướng lông mày, đưa mắt, nhìn cây tùng bách bị mình chặt cho xơ xác, trong đầu nhất thời có chút phiền muộn.
"Lời của Phong Nữu, chủ tử cười, cha vui vẻ, Tiểu Lục Tử cũng không cần mặt đen lại mắng chửi người rồi. Chủ tử không biết đâu, vừa rồi Tiểu Lục Tử rất hung dữ a, muốn hù chết Phong Nữu. Nói gì không cho nói với chủ tử cái này, không cho nói với chủ tử cái kia."
Phong Nữu vừa vuốt ngọc bội vừa nói.
"Vậy sao? Tiểu Lục Tử cũng tức giận sao?"
Mặc Âm Trần cũng không nghĩ tới.
*****
Trong khoảnh khắc, Mặc Âm Trần thu lại ý cười trên mặt, hai tay hai chân hắn lại càng như rơi vào hầm băng phát ra từng trận lạnh lẽo......
Phong Nữu vẻ mặt ngây thơ tự mình nói xong, hoàn toàn không chú ý đến, sắc mặt của người đang đứng ở chỗ đối diện, từ lâu đã thay đổi......
"Chủ tử, chủ tử...... ?"
Phong Nữu kêu gọi liên tục trước người của Mặc Âm Trần, thế nào cũng không có lên tiếng, lúc này nàng mới cảm thấy được có gì đó không đúng.
Sắc mặt chủ tử quả thật không tốt, thậm chí khiến cho nàng nhìn thấy phải khiếp sợ.
"Ngươi vừa rồi nói cái gì?"
Mặc Âm Trần bỗng nhiên một tay nắm lấy cổ tay Phong Nữu, khói mù tàn ác dần dần tụ hợp nơi đáy mắt......
"Đau...... Chủ tử...... Phong Nữu.. đau......"
Trên cổ tay Phong Nữu bởi vì bị đau đớn, lập tức khóc òa lên.
Tiếng nàng khóc càng ngày càng lớn, sắc mặt của chủ tử thật rất dọa người, thật sự đáng sợ, hơn nữa nàng còn rất rất đau......
Tay dường như bị bẻ gảy.
Mặc Âm Trần nắm thật chặc cổ tay Phong Nữu, hắn không biết mình rốt cuộc là như thế nào nghe xong lời Phong Nữu nói.
Chỉ là......
Trong đầu chợt lóe lên chính là: "Là hoàng thượng, là hoàng thượng nhốt Âu Dương Sùng Hoa, Hoàng Thượng thích Âu Dương Sùng Hoa......"
Là ai!
Là ai đang nói chuyện.
Những lời này rốt cuộc là ai nói!
Hắn không muốn tin tưởng, không muốn phải tin tưởng, Tứ ca sẽ đối xử với hắn như vậy!
Tứ ca sẽ thích Sùng Hoa, đó là một chuyện không có khả năng.
Tứ ca có Hoàng Hậu, người trong lòng hắn rõ ràng là Hoàng Hậu Cẩm Nguyệt!
"Ngươi nói, ngươi nói rõ ràng cho ta, cái gì Hoàng Thượng đoạt người trong lòng của ta, nói!! ——"
Mặc Âm Trần nổi điên hướng về phía Phong Nữu quát ầm lên.
Tay Phong Nữu bị túm lấy, đau đớn khiến ặt nàng đã xám thành tro, nước mắt đã từ lâu che kín cả khuôn mặt.
"Chủ tử...... Ô ô...... Phong Nữu đau...... Chủ tử...... Phụ thân cứu mạng...... Chủ tử muốn giết Phong Nữu...... Phụ thân......"
Tiếng la khóc của Phong Nữu, làm lòng Mặc Âm Trần rối loạn.
"Không được khóc, không được khóc! Phong Nữu nói cho ta biết, rốt cuộc những lời đó là ai nói, rốt cuộc là ai!?"
Mặc Âm Trần nhất quyết không tha, quát...
"Phong Nữu không biết...... Phong Nữu thật sự cái gì cũng không biết...... Chỉ là tất cả mọi người đang nói...... Đều ở đây nói, Phong Nữu cái gì cũng không biết...... Ô ô......"
Phong Nữu gào khóc lên, nàng thật rất sợ hãi.
"Phong Nữu ——"
Mặc Âm Trần muốn nghe không phải những thứ này, hắn muốn có một đáp án xác thực hơn.
"Vương gia, Vương gia, người đây là đang làm cái gì?"
Tiểu Lục tử vội vã chạy tới, hắn từ sớm đã tìm ở chung quanh bốn phía, nếu không phải nghe được tiếng Phong Nữu la khóc, cũng sẽ không phát hiện thì ra Vương gia ở tại nơi hẻo lánh như vậy.
"Lục tử tổng quản cứu cứu Phong Nữu, Phong Nữu thật là sợ...... Chủ tử muốn giết Phong Nữu...... Ô ô......"
Phong Nữu nhìn thấy Tiểu Lục tử giống như gặp được Chúa Cứu Thế, hướng về phía hắn ra dấu cầu cứu.
Khi Tiểu Lục tử đến gần, thì Mặc Âm Trần chợt xoay người, lôi kéo tay Phong Nữu, nhìn về phía Tiểu Lục tử, hô to: "Lục tử, nói, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, mấy ngày nay mặc dù cơ thể ta không hiểu biết rõ ràng, nhưng bên ngoài trái lại rất náo nhiệt, những lời nói vô liêm sỉ rốt cuộc là ai nói ra ngoài, rốt cuộc là ai!!"
Thân thể Tiểu Lục tử khẽ lắc lư theo tiếng quát của Mặc Âm Trần, , hắn liếc thấy Phong Nữu nước mắt đầy mặt, trong đầu đã có đáp án.
Xem ra nhất định là Phong Nữu điên dại này cùng Vương gia nói gì rồi, cho nên Vương gia mới có thể kích động đến khó bình phục như thế.
"Vương gia, người trước hết nên buông Phong Nữu ra, nô tài sẽ đem sự tình đầu đuôi gốc ngọn nói rõ ràng cho ngươi biết."
Tiểu Lục tử nhìn Phong Nữu vẻ mặt thống khổ, ngẫm lại tình huống hiện tại này của Vương gia, thật sự có thể nói cho hắn sao?
"Nói, bây giờ lập tức nói rõ ràng cho ta. Phong Nữu, ngươi đem lời vừa rồi nói, nói lại rõ cho ta!"
Căn bản mà nói, hiện tại Mặc Âm Trần không thể nào suy nghĩ nỗi, chỉ biết đầu hắn rất nhanh sẽ bị những thứ không giải thích được này phá nát.
Rất khó chịu, nội tạng như trộn lẫn lại với nhau, rồi nhẹ nhàng xé ra để lại một thân đau đớn.
"Ô ô ô...... Lục tử tổng quản......"
Phong Nữu khóc lóc nhìn về phía Tiểu Lục tử.
Đầu Tiểu Lục tử như muốn nổ tung, bây giờ Vương gia căn bản không nghe lọt lời của người khác.
"Lục tử!"
Mặc Âm Trần quát khẽ.
Thân mình Tiểu Lục tử lại run một cái, hắn nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mặc Âm Trần.
Sắc mặt Vương gia bây giờ đã kém tới cực điểm, giữa hai mắt đen tuôn ra sự tàn khốc làm cho người ta sợ hãi.
Chỉ liếc mắt một cái, cũng đủ cho hắn run sợ trong lòng.
"Vương gia, Phong Nữu chỉ là một kẻ ngốc, người cần gì để ý lời nói của nàng.
"Không đúng.. không đúng...... Phong Nữu không phải kẻ ngốc...... lời Phong Nữu nói đều là sự thật, chủ tử phải tin tưởng Phong Nữu...... Phong Nữu không phải kẻ ngốc, Phong Nữu không muốn đi đến cái phòng tối nữa, Phong Nữu sẽ rất ngoan, sẽ rất ngoan chủ tử. Phong Nữu thật thật sẽ rất ngoan."
Hai chữ kẻ ngốc đối với Phong Nữu đả kích rất lớn, trước kia cũng bởi vì có người cho rằng nàng là kẻ ngốc, vì vậy mà nàng bị nhốt bên trong một gian phòng ở phía bắc Cửu vương phủ, khi đó, Phong Nữu cả ngày đều bị nhốt ở trong phòng.
Ban ngày ban đêm cũng không phân biệt được rõ ràng.
Nàng thật sự sợ hãi khi có người sẽ nói nàng là kẻ ngốc, như vậy nghĩa là nàng lại bị nhốt vào trong phòng tối.
"Tiểu Lục tử, đến bây giờ mà ngươi còn muốn giấu giếm cái gì sao?"
Giọng nói trầm trầm của Mặc Âm Trần từ trong miệng bật thốt ra, hắn thả ra cổ tay của Phong Nữu.
Xoay người, sải bước đi nhanh ra khỏi nơi viện hẻo lánh.
Tiểu Lục tử hung hăng trừng mắt liếc Phong Nữu một cái, "Còn không mau trở về với phụ thân của ngươi!" Nói xong, cũng không để ý tới Phong Nữu vẫn đang khóc, bước nhanh đuổi theo Mặc Âm Trần......
← Ch. 31 | Ch. 33 → |