Trọng sinh (7)
← Ch.30 | Ch.32 → |
Năm nay mưa ở kinh thành nhiều vô cùng......
Mới phút trước trời không gió không mây, phút sau liền nhỏ giọt tí tách.
Cái hố khô khan, lại một lần nữa bị lấp đầy, trên đường vốn đông đúc thì cũng trở nên vắng vẻ......
Đêm, trong rừng cây tùng cây bách ở đông viện, mặc dù là màu xanh bao phủ có vẻ trang nghiêm, nhưng lại hết sức lạnh lẽo và tịch mịch, trong không khí có đám sương trôi nhẹ nhàng, giống một con rắn uốn mình, khiến cho nơi này âm u có phần quỷ dị.
Thủ vệ hộ viện đang buồn ngủ, tiếng bước chân nặng nề từ hành lang truyền đến, chỉ chốc đã dừng lại......
Đến trước Bắc Uyển, một thân thể thẳng tắp, nước trên mặt chảy xuống không biết là nước mưa hay mồ hôi, ánh mắt sáng rõ, sắc bén và sâu sắc......
Đứng ở ngoài viện, con mắt quan sát kỹ phía trước......
Một năm rồi, suốt cả một năm trời, không muốn rời đi, cảnh cũ hiện rõ mồn một trước mắt.
Vậy mà, một năm sau trở lại, cảnh và người đã không còn.
Đẩy cánh cửa lạnh lẽo ra, giống như vừa đụng sẽ rơi ra, sắc mặt Mặc Âm Trần trầm xuống
Một năm qua, đã bao nhiêu lần hắn mơ thấy mình bước vào nơi này......
Chẳng lẽ mình sẽ không thể thấy nàng sao?
Trời mưa, bụi nước nổi lên, sương mù bao phủ xung quanh, che đi tầm nhìn của hắn.
Xuyên qua sương mù, giống như lại gặp được một người áo trắng như mây, tóc đen mượt như suối, ánh sáng chiếu vào bóng lưng, trong thanh nhã có phần ngượng ngùng, hai má đỏ ửng không biết là vì ngượng ngùng hay là......
Nhưng khi chuyển mắt nhìn lên, tất cả chỉ là ảo tưởng.
"Cửu vương gia."
"Bạch cô cô, đã xảy ra chuyện gì? Sùng Hoa đi nơi nào?"
Mặc Âm Trần xoay người, nhìn Bạch Tố Nương từ ngoài viện đi vào, hắn thủy chung không thể nào tin nổi những lời bên ngoài đồn đãi....
Sùng Hoa làm sao sẽ chết?!.
Tuyệt đối không có khả năng, nàng rõ ràng đã đáp ứng, sẽ chờ hắn trở lại.
Bạch Tố Nương từng bước một tiến lên, hốc mắt dần dần hiện lên một tầng sương, "Hai tháng, hai tháng..., chúng ta cơ hồ tìm khắp cả kinh thành, cũng không có một chút tin tức. Âm Trần, cô cô thực xin lỗi ngươi, là cô cô......"
Thân thể Mặc Âm Trần lay động, bước chân lui về phía sau mấy bước, hắn che kín gương mặt, "Chuyện này không thể nào, thế nào ta cũng không tin, Sùng Hoa đã chết, nàng sẽ không, sẽ không!"
"Âm Trần, cô cô cũng không tin Sùng Hoa chết rồi, nhưng cũng đã hai tháng, một chút tin tức cũng không có, Sùng Hoa sợ rằng thật sự đã......"
Nước mắt Bạch Tố Nương chảy xuống, cuối cùng nàng khóc không thành tiếng.
Kể từ sau khi Âu Dương Sùng Hoa mất tích, nàng cơ hồ mỗi đêm đều khóc, cả người suy sụp, mỗi lần len lén tới nơi này, ngẩn ngơ chừng mấy ngày cũng không ăn không uống.
Sau Âu Dương Bằng liền sai người che Bắc Uyển, chính là sợ Bạch Tố Nương xúc động hao tổn tinh thần.
"Sẽ không, tuyệt sẽ không. Sùng Hoa đã đáp ứng ta, sẽ chờ ta trở lại!"
Mặc Âm Trần nói nhiều lần, không nhìn thấy thi thể Âu Dương Sùng Hoa, hắn kiên quyết sẽ không tin Âu Dương Sùng Hoa đã chết.
"Âm Trần, có chuyện này cô cô không biết có nên nói hay không."
Bạch Tố Nương lau nước mắt, cẩn thận nhìn quanh bốn phía.
"Cô cô, có chuyện gì?"
Bạch Tố Nương ở trước mặt của Mặc Âm Trần, cũng không trốn tránh như thế, lần này ánh mắt lại lóe lên, nói chuyện đắn đo.
Điều này làm cho Mặc Âm Trần không khỏi có chút sinh ra nghi ngờ.
"Những lời này có lẽ không nên nói cho ngươi biết, nhưng cô cô biết ngươi có ý đối với Sùng Hoa. Âm Trần, đã có người nói qua, đã từng gặp Sùng Hoa ở trong cung. Chỉ là hoàng cung, chúng ta làm sao đi tìm. Hơn nữa lão gia nhất định sẽ không đáp ứng. Cho nên, cũng không biết việc này rốt cuộc là thật hay giả."
Bạch Tố Nương nói xong, nàng trăm mối nghi ngờ, thật ra thì đối với tin tức này, nàng cũng có nghi ngờ.
Sùng Hoa tại sao ở hoàng cung?
"Cô cô......"
Ánh mắt Mặc Âm Trần đột nhiên sáng lên, Sùng Hoa ở hoàng cung?
"Âm Trần, chuyện này tuy lớn mà nhỏ, trước khi chưa xác định, ngươi ngàn vạn lần không được xúc động."
Bạch Tố Nương sợ mình nói lời này, sẽ làm Mặc Âm Trần bất chấp tất cả vào cung đi tìm Âu Dương Sùng Hoa.
Như vậy, tất cả những thứ hắn vất vả có được, chắc chắn sẽ như dòng nước cuốn trôi đi tất cả.
"Chuyện này trong lòng ta có tính toán, cô cô cũng không cần lo lắng cho ta, ta tin Sùng Hoa sẽ không bỏ lại ta, nàng nhất định còn sống."
Mặc Âm Trần nâng mắt, nhìn ánh trăng bạc ở phía chân trời, chỉ cần còn sống, miễn là còn sống, thì nhất định có thể tìm được nàng......
Bạch Tố Nương vỗ vỗ vai Mặc Âm Trần, "Âm Trần, bất kể như thế nào, Sùng Hoa sẽ biết ngươi luôn nhớ đến nó, như vậy là được rồi. Tất cả đều là do sắp đặt của số phận, không phải do người quyết định."
Nói xong, nàng từ bên cạnh Mặc Âm Trần rời đi, từ từ đi ra khỏi Bắc Uyển......
Mặc Âm Trần nhìn Bạch Tố Nương rời khỏi......
Bóng lưng khẽ cong, cô cô so một năm trước tựa hồ già nua rất nhiều.
.......................................................... .
Âu Dương Sùng Hoa nằm rạp ở một góc, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng đứng trong viện......
Theo dõi Mặc Âm Trần cũng chỉ muốn có được đáp án, nhưng không ngờ tới, hắn không nhận sự đón tiếp của những đại thần kia, trước tiên lại tới Âu Dương phủ......
Mặc dù khoảng cách khá xa, sợ lại gần sẽ bị hắn phát hiện, cũng không biết vì sao, khoảnh khắc khi tiến vào Bắc uyển......
Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy cảnh trí xung quanh rất quen thuộc, nàng thậm chí biết, chỗ nào có cái gì......
Tại sao?
Chẳng lẽ lại là trí nhớ của nữ nhân thân thể này đang thâm nhập vào nàng?
Nhìn bóng dáng đứng ở Bắc uyển kia, lòng mơ hồ cảm thấy đau đớn.
"Âm Trần......"
*****
"Âm Trần......"
Âm thanh lẩm bẩm, bất giác từ trong miệng thốt ra......
"Người nào! Người nào ở nơi đó!"
Thanh âm tiếng kêu nhẹ yếu như gió mát, khiến cho người ở trong Bắc Uyển đột nhiên cứng đờ thân thể, lập tức chạy ra khỏi Bắc Uyển......
Ánh mắt sắc bén của Mặc Âm Trần đảo qua bốn phía, trong sân hoàn toàn tiêu điều, bên trong chỉ có hạt mưa thưa thớt rơi xuống.... .
Âu Dương Sùng Hoa che miệng, ép thân thể về phía sau bụi cỏ, thanh âm từ phía trước truyền đến, tựa như làm vỡ nát tim phổi của nàng.
Chuyện gì xảy ra, không hiểu tại sao nàng lại có thể kêu tên Mặc Âm Trần.
Tất cả như là bản năng của thân thể này, căn bản nàng cũng không có khả năng khống chế.
Nếu không kịp thời lẫn trốn, sợ rằng bây giờ đã bị Mặc Âm Trần phát hiện.
Từ lúc nàng chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên nàng không khống chế được cảm xúc của mình.
Phần rối loạn trong lòng không ngừng dâng cao như sóng biển.
Lại thúc giục nàng đi ra ngoài, đi ra ngoài gặp hắn ——
"Sùng Hoa? có phải ngươi hay không Sùng Hoa? Là ngươi trở lại đúng không?"
Âm thanh Mặc Âm Trần bén nhọn, nhưng rất nhanh liền trầm xuống, thanh âm mềm mại mang theo dụ dỗ, lại càng nói không hết vui sướng.
"Ta biết là ngươi trở lại, Sùng Hoa, vì cái gì không chịu gặp mặt ta. Là ta.. ta đã trở về, ta đã trở về Sùng Hoa. Tại sao ngươi không chịu gặp ta?"
Âu Dương Sùng Hoa nín thở, thanh âm kia không ngừng vang lên, khiến cho trái tim của nàng càng thêm đau nhói.
Lệ trong hốc mắt lặng lẽ rơi xuống từng giọt, từng giọt trong suốt.... .
Mưa kèm với gió thổi qua khuôn mặt, Mặc Âm Trần chỉ cảm thấy đêm kinh thành hình như đặc biệt lạnh.
Lạnh đến nỗi hắn nhịn không được co thân thể lại, nhưng vẫn không muốn buông tha, tiếp tục gọi......
Âu Dương Sùng Hoa không biết có nên đi ra ngoài hay không, nhưng mà bây giờ đi ra ngoài nàng sẽ dùng thân phận gì đối mặt với nam nhân kia?
"Bùm"
Từ trước đột nhiên truyền đến một trận tiếng vang kịch liệt, giữa tiếng vang của âm thanh, thân thể Âu Dương Sùng Hoa khẽ run lên.
Thanh âm kia dần dần biến mất, Mặc Âm Trần đã đi rồi sao?
Một thoáng lo lắng hiện lên trong lòng, Âu Dương Sùng Hoa nhịn không được nhúc nhích thân thể, bước ra phía trước nhìn lại......
Người nằm trên mặt đất, không phải là Mặc Âm Trần sao?
Mặc dù không biết hắn đang làm cái gì, nhưng giờ phút này chính là cơ hội để nàng rời đi.
Nghĩ đến đây, Âu Dương Sùng Hoa chuyển động thân thể, chuẩn bị rời khỏi......
"Sùng Hoa, Sùng Hoa......"
Âm thanh tiếng kêu yếu ớt, như trực tiếp đánh vào trong tim nàng, nhảy lên phình phịch.
Bước chân Âu Dương Sùng Hoa vừa rời khỏi, mạnh mẽ bị kéo trở lại......
Là ảo giác, hay là ông trời vẫn còn rủ lòng thương xót, Mặc Âm Trần đã không phân biệt rõ bóng dáng đang đến gần rốt cuộc là thật hay giả......
Chỉ biết là, hắn rốt cuộc gặp được nàng.
Gặp được nữ nhân khiến cho hắn thương nhớ da diết.
Âu Dương Sùng Hoa ngồi xổm người xuống......
Nhưng không ngờ, tay còn chưa chạm đến đối phương, người đã bị đối phương một phen kéo vào trong ngực.
Hành động đột ngột của Mặc Âm Trần, thật đúng làm cho nàng kinh ngạc nhảy dựng.
"Sùng Hoa, thật là ngươi sao, thật sự là ngươi sao......"
Mặc Âm Trần ngẩng đầu lên, tay của hắn ôm thật chặt người trước mắt.
"Nàng đã chết, ta không phải nàng."
Lông mi thấm nước run nhè nhẹ, âm thanh Âu Dương Sùng Hoa lạnh nhạt từ sâu trong cổ họng trượt ra miệng......
"Không, không thể nào, ta biết rõ là ngươi, là ngươi."
Mặc Âm Trần sao lại có thể tin được, rõ ràng là Sùng Hoa!
"Là thật, nàng thật sự đã chết, nàng đã chết trong hoàng cung, chết ở trong tay Tứ ca của ngươi."
Âu Dương Sùng Hoa hờ hững nói xong, nàng cũng không phải người trong miệng Mặc Âm Trần, mà tất cả nàng nói đều là sự thật.
"Không, ngươi gạt ta, ngươi rõ ràng chính là Sùng Hoa của ta, Sùng Hoa tại sao muốn gạt ta?"
Mặc Âm Trần nghe xong trong lòng kinh hãi, hắn gần như không nén được phần hoảng sợ trong lòng, khàn khàn gầm nhẹ nói.
"Ta cần gì phải lừa ngươi, lời ta nói đều là sự thật, Mặc Âm Trần, ta tới, cũng chỉ là muốn biết, khi nào thì ta có thể trở về. Tại sao Mạc Phi Lê để ta tới tìm ngươi?"
Âu Dương Sùng Hoa nặng nề đẩy Mặc Âm Trần ra, tay vén lên sợi tóc ẩm ướt.
Nàng tới gặp hắn, cũng chỉ là muốn tìm ra biện pháp trở về.
Không hơn!
Chỉ là, đợi lâu cũng không thấy câu trả lời, ngay cả tiếng gầm thét trước kia cũng đã biến mất.
Âu Dương Sùng Hoa lần nữa hạ mắt nhìn lại, chỉ thấy mặc Âm Trần lảo đảo nằm ở trên mặt đất, không nhúc nhích nằm trong nước mưa......
Chân mày Âu Dương Sùng Hoa nhíu chặt, người này vào lúc này lại có thể hôn mê?
.......................................................... .
Đùng đoàng...đồm độp, những đốm lửa nhỏ không ngừng từ trong đống lửa bắn ra, rơi xuống trên mặt đất, tắt lịm......
Âu Dương Sùng Hoa tìm được một cái chăn mỏng, cầm lấy phủ lên người của Mặc Âm Trần.
Hắn có vẻ rất bất an, trên gương mặt tuấn mỹ được nhuộm trong ánh lửa, mới có chút khá hơn.
Thân thể bởi vì lạnh mà run rẩy không ngớt.
Tay Âu Dương Sùng Hoa sờ lên trán Mặc Âm Trần, nóng đến nối khiến cho nàng lập tức phải thả tay ra.
Cũng rất nhanh liền bị chụp lấy......
"Đừng đi, Sùng Hoa, đừng đi......"
"Ngươi hiện tại đang phát sốt, ta nghĩ, ta nên đưa ngươi đi gặp đại phu."
Âu Dương Sùng Hoa vừa nói xong...
"Không, ta không đi ——"
Mặc Âm Trần đột nhiên gào to lên, hắn vùng vẫy ngồi dậy.
"Đây là thân thể của ngươi, tốt hay xấu thật sự không phải chuyện của ta."
Âu Dương Sùng Hoa bắt đầu chuyển động, nhưng nàng phát hiện, sức lực của hắn thật lớn, không cách nào hất ra được.
Người này đang phát sốt cao, tại sao còn có thể cố chấp như vậy?
Hắn thật sự yêu Âu Dương Sùng Hoa như thế sao?
Mặc dù nàng đã nói vô cùng rõ ràng, nhưng hắn vẫn không có nửa điểm thông suốt.
*****
Hắn thật sự yêu Âu Dương Sùng Hoa như vậy sao?
Xem như nàng đã nói hết sức rõ ràng, nhưng hắn vẫn không thông suốt chút nào......
"Sùng Hoa, ta biết, nàng nhất định đang giận ta, giận ta đi lâu như vậy cũng không trở về, ta biết, ta hiểu rõ......"
Mặc Âm Trần nắm tay Âu Dương Sùng Hoa thật chặt, hắn sợ nếu mình buông tay, sẽ không bao giờ gặp lại nữ nhân này.
"Ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần, Âu Dương Sùng Hoa đã chết, ta không phải là nàng!"
Âu Dương Sùng Hoa chưa từng thấy nam nhân nào như thế này, nói thế nào đều không nghe.
"Không phải, nàng đang gạt ta, nàng rõ ràng chính là Sùng Hoa, tại sao muốn gạt ta?"
Ánh mắt Mặc Âm Trần hỗn loạn, dần dần trở nên sắc bén, hắn vươn tay, vén tóc ướt dính trên mặt Âu Dương Sùng Hoa.
Khi hắn thấy dấu ấn "anh hoa" ở trên trán, chợt cười, giống như là tìm được vật để chứng minh....
Hắn dùng hết sức ôm Sùng Hoa vào lòng.
"Ta biết là nàng đang gạt ta, Sùng Hoa chính là trêu cợt ta, một chút cũng không thay đổi."
"Ngươi......"
Trước mặt của Âu Dương Sùng Hoa là gương mặt hơi hồng, một làn hơi thở phả vào ngực nàng.
"Ta biết rõ, nàng chỉ là đang tức giận, Sùng Hoa, ta đã rất cố gắng, ta cơ hồ là đếm từng ngày, hy vọng có thể sớm trở về. Mẫn tướng quân chết rồi, trong lúc ấy tất cả tất cả đều đặt hy vọng vào ta, ta không biết mình đã gánh vác như thế nào."
Không biết có phải vì kích động, mà đầu óc hỗn loạn, lời nói của Mặc Âm Trần hơi lộn xộn, thậm chí ngay cả chính hắn cũng không hiểu.
Nhưng hắn vẫn nỗ lực giải thích.
"Sùng Hoa, ta thật sự muốn trở về nhanh, nhanh một chút trở về gặp nàng...... Sùng Hoa, nàng sẽ tin ta sao?"
Mặc Âm Trần chợt dừng lại, nhìn xuyên thấu qua ánh mắt mông lung của Âu Dương Sùng Hoa.
"Ta nghĩ, nàng sẽ tin ngươi, bởi vì nàng cũng giống như ngươi thôi."
Âu Dương Sùng Hoa chỉ vào mình, hiện tại có lẽ nàng nên nói rõ ràng với Mặc Âm Trần.
"Nàng? Nàng rốt cuộc đang nói gì?"
Mặc Âm Trần lắc đầu, hắn sắp bị Âu Dương Sùng Hoa làm cho hồ đồ rồi.
"Ngươi có tin trên đời này có linh hồn xuyên qua không?"
"Nàng rốt cuộc muốn nói điều gì?"
Mặc Âm Trần nắm tay Âu Dương Sùng Hoa, đột nhiên trầm xuống.
Chân mày Âu Dương Sùng Hoa nhíu chặt, Mặc Âm Trần dùng lực rất mạnh......
"Mặc Âm Trần, ta bất kể ngươi tin hay không, ta đều muốn nói cho ngươi, Âu Dương Sùng Hoa mà ngươi biết đã chết, mà ta lại là người từ một thời không xa xôi đến đây. Ta không biết tại sao mình ở trong thân thể này, nhưng ta quả thật không là Âu Dương Sùng Hoa mà ngươi biết."
Chưa bao giờ trải qua mệt mỏi như thế, lần đầu tiên Âu Dương Sùng Hoa cảm thấy mình mệt mỏi đến chết đi.
Một phần mệt mỏi từ sâu trong đáy lòng dâng lên, trong nháy mắt lan toả cả toàn thân......
"Nàng nói bậy gì đó?"
Mặc Âm Trần dùng sức lắc đầu của mình, trong đầu giống như đang có một cái búa đang đập, ý thức cũng trở nên kém hơn.
"Mỗi lời ta nói đều là thật, hơn nữa vừa rồi ta cũng nói với ngươi, thời gian mà Âu Dương Sùng Hoa biến mất, lúc đó nàng đang ở hoàng cung, nàng bị tứ ca của ngươi, cũng chính là hoàng đế của vương triều Lung Nguyệt giam lỏng. Có lẽ, Tứ ca của ngươi cũng thích nàng."
Miệng chuyển động, thanh âm đang từ trong miệng phát ra, Âu Dương Sùng Hoa biết rõ mình đang nói cái gì.
Nàng biết những lời này sẽ đả kích Mặc Âm Trần, nhưng nàng không cách nào giấu giếm sự thật.
"Không thể nào, không thể nào...... Tứ ca không thể nào đối với ta như vậy!"
Đôi tay Mặc Âm Trần ôm đầu, dốc cạn cả đáy lòng, hắn chọn sự trốn tránh.
Âu Dương Sùng Hoa thấy khuôn mặt đau khổ của Mặc Âm Trần dưới ánh lửa......
Trong khoảnh khắc, nàng giống như mái tóc đen biến thành tóc trắng......
Nhưng khi trấn tĩnh lại thì....
Mặc Âm Trần đã ngất đi, tóc vẫn màu đen, cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
Là ảo giác?
Hay nguyên nhân do ánh lửa?
Âu Dương Sùng Hoa tự hỏi trong lòng, nhìn Mặc Âm Trần nằm trên mặt đất......
Trong đầu vang lên tiếng chuông báo động, nên rời đi nam nhân này.
Lập tức phải rời đi nam nhân này, nếu không sẽ rất nguy hiểm......
Âu Dương Sùng Hoa bỗng chốc từ dưới đất đứng lên, nàng bước nhanh đi ra khỏi gian phòng cũ rách này, đến khi đi ra khỏi ngoài viện......
"Trần Yên!"
Trong viện không có một bóng người, Âu Dương Sùng Hoa nhỏ giọng hô một tiếng.
Chỉ thấy Liễu Trần Yên nghe tiếng gọi của Sùng Hoa, tự mái hiên nhảy xuống......
"Lâu chủ."
"Đưa hắn trở về."
"Dạ, lâu chủ."
Âu Dương Sùng Hoa nhìn bóng dáng Liễu Trần Yên tiến vào trong phòng, nàng không biết mình làm đúng hay sai.
Nhưng mà, ít nhất bây giờ không phải là lúc thích hợp để nàng ở lại......
.......................................................... .
Mưa, vẫn cứ rơi.
Tâm, cũng đã dần dần lắng xuống.
Từ Mộc Dương nhìn Âu Dương Sùng Hoa......
Từ khi Âu Dương Sùng Hoa trở lại, một chữ nàng không nói mà vẫn ngồi ở cửa sổ, ngẩn người đến bây giờ.
Từ Mộc Dương liếc nhìn thức ăn đặt trên bàn, xem ra Âu Dương Sùng Hoa muốn thành tiên, một ngày một đêm không về, khi trở lại thì không nói lời nào, còn không ăn không uống.
"Sùng Hoa, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Cho dù có chuyện gì thì cũng có thể đã suy xét kỹ rồi, cũng đã hơn nửa ngày rồi.
Từ Mộc Dương cũng nhịn không được nữa rồi.
Âu Dương Sùng Hoa thờ ơ, vẫn như cũ nâng cằm, mắt nhìn ngoài cửa sổ......
"Làm ơn, trung tướng Âu Dương của tôi, coi như cô có ý định gì, tốt xấu gì cũng phải quan tâm đến người bên cạnh chứ? Đừng không ăn không uống không nói lời nào?"
Từ Mộc Dương coi như phục, hắn đi tới trước mặt Âu Dương Sùng Hoa, thỉnh cầu.
Âu Dương Sùng Hoa nghiêng mặt, tà tà liếc nhìn Từ Mộc Dương, miệng khẽ giật giật, "Tôi gặp hắn rồi."
"Cô gặp hắn? Người nào?" Lông mày Từ Mộc Dương nhướng lên, kinh ngạc nhìn nhìn Âu Dương Sùng Hoa. Nhưng, rất nhanh hắn chợt lên tiếng: "Chẳng lẽ là Cửu vương gia?"
*****
"Ngươi đi gặp hắn? Người nào?" Từ Mộc Dương nhướn lên lông mày, kinh ngạc nhìn nhìn Âu Dương Sùng Hoa. Nhưng, rất nhanh hắn chợt lên tiếng kinh hô: "Chẳng lẽ là Cửu vương gia?"
Âu Dương Sùng Hoa nghiêng mặt sang một bên suy nghĩ, con ngươi đen nhánh lướt qua trong không khí dừng lại nhìn từ Mộc Dương......
Từ Mộc Dương lại gần trước người của Âu Dương Sùng Hoa, "Sùng Hoa, ngươi thật sự đi gặp Cửu vương gia?
"Ân."
Âu Dương Sùng Hoa nhẹ gật đầu.
"Tại sao không gọi ta?"
Từ Mộc Dương có chút tức giận, vì Âu Dương Sùng Hoa hành động một mình mà có chút tức giận.
"Ngươi đi hay không kết quả cũng giống nhau."
Âu Dương Sùng Hoa đứng dậy, từ bên cạnh đi qua người Từ Mộc Dương......
Từ Mộc Dương nghi ngờ dừng một chút, hắn cất bước đuổi theo Âu Dương Sùng Hoa, "Cái gì gọi là ta đi hay không kết quả đều như nhau? Rốt cuộc là kết quả như thế nào?"
"Không có bất kỳ kết quả gì, hắn cũng không biết, có lẽ ngay từ đầu chúng ta không nên tin tưởng Mạc Phi Lê."
Âu Dương Sùng Hoa ngồi xuống ở trước bàn, nàng nhìn thức ăn trên bàn đã nguội lạnh, cũng không phải là thức ăn không ngon, chỉ vì khẩu vị của nàng không tốt.
Từ Mộc Dương xoay một vòng, ngồi xuống đối diện Âu Dương Sùng Hoa, hỏi: "Hắn không biết? Ngươi rốt cuộc là hỏi hắn như thế nào a?"
"Cần nói, ta đều đã nói."
Tay Âu Dương Sùng Hoa khẽ vuốt nhẹ miệng chén, lòng có chút không ở đây nói.
"Ngươi đều nói tất cả?"
Từ Mộc Dương nhướn mày, nhỏ giọng kêu ra tiếng.
"Cần cất giữ?"
Âu Dương Sùng Hoa giương mắt, ánh mắt sáng long lanh nhìn Từ Mộc Dương.
"Cũng không phải là......"
Từ Mộc Dương bị câu trả lời Âu Dương Sùng Hoa hoàn toàn không đúng câu hỏi, hắn đột nhiên từ trên ghế đứng lên.
Người thì nôn nóng đi qua đi lại ở trong phòng, ngơ ngẩn không nghĩ tới hắn rốt cuộc muốn nói điều gì.
Âu Dương Sùng Hoa liếc mắt, nhìn về phía cửa phòng......
Bên ngoài đã gần đến buổi trưa, ánh mặt trời sáng rực, nhẹ nhàng chiếu xuống cửa ra vào......
Không bao lâu, ngoài cửa xuất hiện một bóng dáng, Liễu Trần Yên vừa vặn đã trở lại.
Liễu Trần Yên cúi đầu, nhảy vào cửa phòng, bước tới trước người của Âu Dương Sùng Hoa.
"Lâu chủ."
"Người đưa trở về?"
Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu lên, đầu lông mày không khỏi nhẹ nhàng nhúc nhích một chút.
"Dạ, thuộc hạ đã theo lâu chủ phân phó, đưa Cửu vương gia trở về phủ."
Liễu Trần Yên đáp xong, sau đó liền lui xuống.
Âu Dương Sùng Hoa nhìn bóng dáng Liễu Trần Yên rời đi, hai chân nhất thời có chút khẽ run, như muốn đứng lên, nhưng cuối cùng vẫn là kiềm xuống.
Không có bởi vì chút kích động kia mà đứng dậy......
Từ Mộc Dương nhìn Âu Dương Sùng Hoa, cảm xúc dao động thoáng qua đó, hắn không sai chút nào thu hết trong mắt......
Bất quá chuyện trước sau chỉ là trong nháy mắt, nhưng hắn vẫn cảm giác được tâm tình của Âu Dương Sùng Hoa không ổn định......
Từ khi biết Âu Dương Sùng Hoa tới nay, nàng luôn biểu hiện hết sức lạnh lùng cùng bình tĩnh.
Thậm chí có lúc Từ Mộc Dương còn cho rằng Âu Dương Sùng Hoa sẽ không vì bất cứ chuyện gì làm dao động, nhưng là......
Ngay tại khoảnh khắc Liễu Trần Yên quay người đi, Âu Dương Sùng Hoa quả thật đã dao động.
"Ngươi hiện tại dự định làm gì?"
Từ Mộc Dương không biến sắc nhìn Âu Dương Sùng Hoa hỏi.
"Không cần thiết gặp lại, cũng sẽ không gặp lại, biện pháp trở về, xem ra chỉ có thể tự chúng ta tìm kiếm."
Âu Dương Sùng Hoa lạnh nhạt nói xong, từ trên ghế đứng lên, nàng thong thả bước đi về phía cửa phòng......
"Sùng Hoa, ngươi thật sự chắc chắn có thể không gặp nữa sao?"
Từ Mộc Dương bước nhanh đến phía trước, bóng dáng cao lớn chắn trước người của Âu Dương Sùng Hoa......
Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu lên, ánh mặt trời lẳng lặng chiếu trên người của Từ Mộc Dương, có chút mờ ảo bao phủ hắn, có lẽ là ánh mặt trời vô cùng gay gắt, ngay cả tầm mắt cũng bắt đầu mông lung.
"Từ giáo sư, ngươi cảm thấy còn cần thiết phải gặp lại sao? Có thể ngươi sẽ đi gặp, nhưng ta thì không......"
Giọng điệu lặp lại vẫn lạnh nhạt không đổi, tựa như chuyện này cùng nàng không liên quan, hoặc là nói, nàng cái gì cũng không để ý.
Từ Mộc Dương kinh ngạc đứng nhìn Âu Dương sùng hoa......
Rất là tò mò, rốt cuộc lúc Âu Dương Sùng Hoa cùng Mặc Âm Trần gặp mặt, đã xảy ra chuyện gì?
Làm cho Âu Dương Sùng Hoa có phản ứng mạnh như vậy.
"Từ giáo sư, có thể để cho ta đi qua hay không?"
Cả người Từ Mộc Dương đứng chặn tại cửa.
Lời Âu Dương Sùng Hoa nói, khiến cho Từ Mộc Dương hoàn toàn chấn động, như vừa ở trong mộng tỉnh loại, di chuyển hai chân......
Nhưng là, người còn chưa đi ra khỏi phòng, hắn lại vội vàng đứng trở về chỗ cũ, nói: "Sùng Hoa, ta cảm thấy được chuyện cũng không phải như ta, ngươi suy nghĩ như vậy, có lẽ bên trong còn có sự tình gì mà chúng ta không biết a?"
"Vậy ý ngươi là.... ?"
Âu Dương Sùng Hoa thu lại ánh mắt, giọng nói nhẹ nhàng, sóng lớn không sợ hãi hỏi.
"Ta cảm thấy cần phải đi gặp Cửu vương gia Mặc Âm Trần, coi như ngươi không tin Mạc Phi Lê, cũng có thể tin tưởng một chút phản ứng giác quan thứ sáu của ta."
"Phản ứng giác quan thứ sáu của ngươi?"
Âu Dương Sùng Hoa giật giật khóe miệng, nàng thở hổn hển, nhưng không có nói thêm gì nữa.
Từ Mộc Dương vuốt chóp mũi của mình, trên mặt lộ ra dáng vẻ là không thể không có khả năng......
"Sùng Hoa, có thể nói cho ta biết một chút tình huống, lúc ngươi gặp Cửu vương gia hay không?" (ông này lì thiệt hehe)
Từ Mộc Dương quyết định truy hỏi kỹ càng sự việc, phần thay đổi này của Âu Dương Sùng Hoa nhất định là có nguyên nhân.
"Ta cảm thấy chuyện đó không cần thiết, ta muốn đi ra ngoài một chút, Từ giáo sư, nếu ngươi cảm thấy lời của ta có cái gì không ổn, ngươi có thể tự mình đi gặp Mặc Âm Trần."
Tay Âu Dương Sùng Hoa tay nắm chặt trên cánh tay của Từ Mộc Dương, bỗng nhiên thả chút lực đạo.
"Sùng......"
Từ Mộc Dương còn chưa kịp lên tiếng, đã bị Âu Dương Sùng Hoa đe dọa thối lui vài bước......
← Ch. 30 | Ch. 32 → |