Giết gà dọa khỉ
← Ch.084 | Ch.086 → |
Vừa nói xong, thủ lĩnh mười sáu thế lực xung quanh nhất tề cũng cười lạnh theo.
Cho dù ngươi sớm có chuẩn bị thì sao, muốn đối phó với mười bảy thế lực bọn họ, còn chưa đủ tư cách.
Tiếng đàn vẫn như cũ du dương trầm bổng, Lưu Nguyệt chậm rãi đàn, nghe thấy vậy ngược lại nở nụ cười ôn hòa: "Cường long bất áp địa đầu xà (nôm na là "rồng mạnh cũng không đấu lại bọn rắn lít nhít"), bản vương đã tiễn khách, các vị nếu muốn ở lại, chứng tỏ các vị muốn khiêu khích bản vương." Thanh âm chậm rãi vang vọng trong tiếng đàn, Lưu Nguyệt hơi nghiêng đầu nhìn về phía mọi người.
Thủ lĩnh mười bảy thế lực vừa nghe vậy, sắc mặt nhất tề trầm xuống, xem ra nàng định trêu đùa bọn họ.
Hừ lạnh một tiếng, thủ lĩnh mười bảy thế lực dồng loạt vung tay lên, thật nghĩ khi đi đến bọn họ cái gì cũng không chuẩn bịsao, truyện cười, có thể xưng hùng ở khô sa mười thành, có thể được như ngày hôm nay, ai cũng không phải người bình thường.
*****
Động tác tay còn đang dừng lại giữa không trung, thủ lĩnh Đột Quyết cầm lấy cây gỗ gần đó, đột nhiên cảm giác không trung phía trước không bình thường, vô ý thức giương mắt nhìn thoáng qua không trung, tức khắc biến sắc lớn tiếng nói: "Cháy, ở phía Bạch Mộc Tộc."
Tiếng nói vừa dứt, các vị thủ lĩnh xung quanh, lập tức quay đầu cùng nhau nhìn về phía đó.
Chỉ thấy ở phía Nghiên Cổ thành của Bạch Mộc Tộc, lúc này lửa cháy rực trời, ánh lửa đẹp đẻ, thiêu rụi tất cả những trái tim lạnh giá.
Khói đặc cuồn cuộn, lao thẳng lên trời.
Thủ lĩnh Bạch Mộc Tộc Hàn Phi trong nháy mắt sắc mặt đại biến, sào huyệt của hắn, bị thiêu cháy mất.
Lưu Nguyệt động thủ với Bạch Mộc Tộc rồi.
Tất cả thủ lĩnh các thế lực, nhìn về phía Bạch Mộc Tộc đang cháy lớn, sắc mặt cũng bắt đầu vặn vẹo, trong lòng cũng hiểu rõ, Bắc Mục Trung Nghĩa vương đã hạ thủ với Bạch Mộc Tộc rồi.
Bạch Mộc Tộc - thế lực lớn nhất trong mười thành Khô Sa, bị nàng một phát đem đốt?
Lửa cháy rực trời, chắc chắn thiêu hủy toàn bộ Bạch Mộc Tộc, mới chỉ có một trận lửa vậy thôi, Bạch Mộc Tộc đã rơi vào tay giặc rồi?
Trong lòng thấp thỏm không yên, năm ngón tay nắm chặt bội đao, thế lực đệ nhất trong mười thành Khô Sa của bọn họ, cứ im hơi lặng tiếng như vậy mà kết thúc?
Bắc Mục Trung Nghĩa vương này mạnh đến bậc nào?
Có bao nhiêu thủ đoạn đang ẩn nấp chờ bọn họ nhảy vào?
Tâm, toàn bộ căng thẳng, bọn họ đã đánh giá thấp Bắc Mục Trung Nghĩa vương trước mặt rồi.
Tiếng đàn bay bổng, hoa đào tươi tốt, kỳ hoa sáng rực, là khúc nhạc tiếp khách khách nhân, đặc biệt vui vẻ.
Lưu Nguyệt vỗ cầm, dần thu lại nụ cười trên mặt, thay đổi thành một tầng lãnh khốc, ánh mắt đảo qua mười sáu thế lực vẻ mặt căng thẳng, trầm giọng nói: "Không biết hiện tại có đủ tư cách hay không?"
Thanh âm lạnh buốt, đang hỗn loạn chợt hoàn toàn xơ xác tiêu điều.
Không ai vội vàng phản bác lại, thế lực của Lưu Nguyệt, cần phải xem xét lại.
Tiếng đàn bay bổng, Lưu Nguyệt thấy thế chậm rãi nói: "Bản vương để các vị cho bản vương chút mặt mũi, vậy mọi người sau này sống cùng nhau yên ổn vô sự, nếu các vị không chịu, thì cũng đừng trách bản vương vô tình.
Trên địa bàn Bắc Mục ta, sẽ không để kẻ xuống kiêu ngạo, ở trước mặt Trung Nghĩa vương ta, là rồng thì ngươi nằm xuống, là hổ cũng phải nằm xuống cho ta."
Đột nhiên hét lớn một câu cuối cùng, cùng với đó tiếng đàn cao vút lên, làm cho mấy thế lực đang ngồi nhất tề rùng mình.
*****
"Đượcđươợc, muốn ngọc thạch câu phần (cả 2 bên đều chịu tổn thất), chúng ta đây cùng thử xem." Trong mắt Hàn Phi hiện lên màu đỏ thị huyết, hơi thở cuồng bạo cơ hồ đâm thẳng vào không trung.
" Ai sợ ai, ngươi cho là...."
" Ầm." Những thủ lĩnh khác còn chưa nói xong, hai mắt Lưu Nguyệt chớp cái, mười ngón nhanh như thiểm điện vẽ một vòng trên cây đàn.
Hơn mười đạo phong nhận đột nhiên bắn ra, khí thế rào rạt.
Hơn mười thủ lĩnh thế lực đều là anh hùng thảo nguyên, một thân võ công nhưng lại không bằng Lưu Nguyệt, tức khắc đều bị bắn trúng vào ngực, oanh một tiếng bị đánh bay về phía sau.
Song Lưu Nguyệt ra tay rất có chừng mực, dù có đánh bay, một người cũng không bị thương.
" Mụ nội nó, ngươi yêu nữ này...." Thủ lĩnh dân tộc Nữ Chân Khoát Ba Lực vẻ mặt hung hãn như dã lang thảo nguyên, gầm gừ nhảy dựng lên, đánh tới về phía Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt cũng không di chuyển, vẫn như cũ thong thả ung dung vỗ về cầm, vừa thản nhiên nói: "Bản vương muốn giết các ngươi, dễ như trở bàn tay, muốn ngọc thạch câu phần, được.
Cùng lắm thì Bắc Mục không cần mười thành này nữa, cái nơi đất đai cằn cỗi bạc màu này cây cỏ cũng không sinh trưởng được, không có cũng được, chỉ có điều.
Sinh mệnh chỉ có một, hôm nay bản vương thành toàn các ngươi, ngày xưa, hoàng thổ chôn xương, cũng có một số người vui mừng." (Su: thú thiệt là ta chả hiểu gì đâu, chém cả đấy =, . =)
Giọng nói nhẹ nhàng, theo gió tung bay.
Thủ lĩnh mười sáu thế lực đang nổi quạu, nhất tề ngưng mi, thân hình dừng lại một chút.
Bọn họ không ngu, ý tứ của Lưu Nguyệt, bọn họ không phải không rõ.
Song là anh hùng, là hảo hán, đã chết rồi thì chả làm được gì cả, huống chi hôm nay bọn họ nếu bọn họ chống đối lại Trung Nghĩa vương này, về sau Khô sa mười thành là thế lực hỗn tạp nhất thiên hạ của bọn hắn, bọn họ cũng không thể hưởng thụ quyền tự chủ tự cường.
Dựa vào võ công của Trung Nghĩa này, muốn giết bọn hắn, thật dễ dàng.
Mọi người cũng không phải kẻ ngốc, ai cũng sẽ không đi hy sinh vô ích.
Thân hình đứng lại trên mặt đất, mười sáu thủ lĩnh, trầm tư.
Chỉ có thủ lĩnh Bạch Mộc tộc - Hàn Phi giống như phát điên, xông lên phía trước, Bạch Mộc tộc của hắn đã không còn, hắn không sợ.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy ngón tay bắn ra, một cúc áo bay vào khoảng không, ddannhs trúng vào huyệt đạo của Hàn Phi, Hàn Phi lảo đảo một cái, chân mềm nhũn, ngã về phía trước, quỳ xuống trước mặt Lưu Nguyệt, động cũng không động.
*****
Hành động đó, khiến những thủ lĩnh khác, càng thận trọng hơn.
"Không nên có suy nghĩ núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt." Lưu Nguyệt không để ý đến Âu Dương Vu Phi, năm ngón tay nhấn một cái lên dây đàn, ngừng lại tiếng đàn vui vẻ.
Một mảnh áp lực tĩnh lặng, những thủ lĩnh bị nhìn thấu nội tâm liền có chút thẹn quá hoá giận.
Bọn họ vừa mới nghĩ bề ngoài phục tùng, chỉ cần vào địa bàn của mình, ai còn quan tâm cái Bắc Mục Trung Nghĩa vương này, nhưng không nghĩ đến bị Lưu Nguyệt một hơi nói toạc ra.
Tay áo đỏ rực giương lên, Lưu Nguyệt đứng dậy, vung tay lên nói với mọi người: "Ngồi, nếu đã không muốn cùng bản vương động thủ, như vậy chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện."
Dứt lời cũng không chờ mọi người có đáp ứng hay không, Lưu Nguyệt chắp tay ngồi xuống vị trí chủ vị, gằn từng chữ: "Khô Sa mười thành và Khô Sa thảo nguyên, cằn cỗi hoang liêu, hàng năm người chết đói khắp nơi, chết vô số.
Các ngươi cùng nhau nổi dậy, chống lại mọi thứ, không ngoài mục đích muốn được ăn no mặc ấm, có chỗ ở, vì sinh tồn, hết thảy đều có thể khoan dung.
Để tiếp tục sinh tồn, như vậy Bắc Mục ta sẽ không là địch nhân của các ngươi.
Thượng lưu Khô Sa thảo nguyên, có sông Thông Thiên của Bắc Mục lưu lượng dồi dào, bản vương có ý định mở một nhánh sông, để cho nước chảy vào Khô Sa thảo nguyên."
Nói đến đây, Lưu Nguyệt đột nhiên câm bặt không nói tiếp, nhưng ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn các vị thủ lĩnh đang ngồi phía trước.
Lúc đầu một mảnh ép buộc cơn giận dữ, chúng thủ lĩnh nghe Lưu Nguyệt nói vậy, sắc mặt đều ngẩn ra, rồi tất cả biến sắc.
Ngay cả Hàn Phi bị chế trụ không động đậy, nói không nên lời, cũng đột nhiên mở to mắt.
Nước sông Thông Thiên chảy vào Khô Sa thảo nguyên, vậy... vậy...
Có nước, sẽ có thảo nguyên màu mỡ phì nhiêu, có dê có bò, chẳng khác nào là có tất cả mọi thứ.
Khô Sa mười thành của bọn họ chắc chắn sẽ có cuộc sống ăn no mặc ấm, hàng năm sẽ không còn cảnh dân chúng mỗi ngày chết đói, Khô Sa thảo nguyên bọn họ được cứu rồi.
"Thật sao, mở một nhánh sông... cho nước chảy vào...." Giọng nói thủ lĩnh Đột Quyết Thác Bỉ Mộc có một chút run rẩy.
Lưu Nguyệt nhìn mọi người vẻ mặt nhanh chóng biến đổi, khó tin, thu lại sự băng lãnh trên mặt.
*****
Mỉm cười nhìn Thác Bỉ Mộc gật đầu nói: "Nếu từ nay về sau đã là người một nhà, như vậy lấy tài nguyên của chính mình nuôi sống tộc nhân của mình, sao lại không thể."
"Thật sao... thật sao... không chê... Chúng ta là ngoại tộc?" Tộc trưởng Dân tộc Nữ Chân Khoát Ba Lực trong nháy mắt cũng đỏ mắt.
Bọn họ liều mạng chống cự mọi áp bức, phản kháng mọi quyền lực, biến thành những người so với người khác đều bạo lực hơn, đều hung ác độc địa hơn, không ngoài mục đích ăn no mặc ấm, muốn tiếp tục sinh tồn, chỉ là muốn sống sót mà thôi.
Hiện tại, vốn cho rằng hết hi vọng, cho rằng hôm nay phải chết ở chỗ này, cho rằng mười thành Khô Sa bọn hắn sẽ lại có một thành chủ dữ dằn.
Đột nhiên bạo quân này nói cho bọn họ, nàng sẽ để cho bọn họ sống rất tốt, cái loại đột nhiên từ địa ngục lên thiên đường này, dù có là hán tử kiên cường đến đâu, cũng không chống đỡ được.
Lưu Nguyệt mỉm cười trên mặt một mảnh nghiêm túc, đi lên trước vỗ vỗ vào vai Khoát Ba Lực còn cao hơn nàng một cái đầu: "Ngoại tộc gì chứ, các ngươi sát nhập vào bản đồ Bắc Mục, chính là tộc nhân Bắc Mục ta, huống hồ ta còn là một người Trung Nguyên, các ngươi ngoại ta lại càng ngoại?"
Tiếng nói vừa hạ xuống, một mảnh tĩnh lặng.
Một mảnh tĩnh lặng đến đỏ hai con mắt, tâm tình kích động, nóng bỏng mà mãnh liệt.
Âu Dương Vu Phi nhìn thấy thế, đáy mắt hiện lên sự ca ngợi.
Vừa đánh vừa xoa, dùng võ lực buộc phải đầu hàng, sau lại lấy ân tình mua chuộc, mười thành Khô Sa này sau này sợ rằng sẽ thề sống chết đi theo Lưu Nguyệt rồi.
Suy đoán nhẹ nhàng, Âu Dương Vu Phi có lẽ cũng thật không ngờ, hôm nay Lưu Nguyệt thu phục mười thành Khô Sa này, ngày sau thế lực mười thành này, thề sống chết đi theo Lưu Nguyệt, vì Lưu Nguyệt gây dựng một đế quốc mênh mông, lập bao công lao hiển hách.
" Ta muốn đi báo tin cho bọn họ..."
" Ta muốn đi đem tin tức này truyền xuống dưới..."
" Ta muốn đi...."
Trong nháy mắt, sau khi trầm lặng, hơn mười vị thủ lĩnh kích động, những thị vệ theo sát bọn họ, càng nói không ra lời.
Mười thành Khô Sa có cơ hội trở mình rồi.
Bình tĩnh một chút, tộc trưởng Đột Quyết Thác Bỉ Mộc và thủ lĩnh dân tộc Nữ Chân Khoát Ba Lực liếc nhau.
*****
Đột nhiên đều nói với Lưu Nguyệt: "Miễn là ngươi nói được thì làm được, sau này mười thành sẽ do ngươi định đoạt, nếu như ngươi làm không được, một người cũng đừng hòng sống sót rời khỏi nơi đây."
" Được." Lưu Nguyệt vung tay lên, nhanh nhẹn dứt khoát.
Bốp bốp bốp, ba tiếng vỗ tay vang lên.
Hán tử thảo nguyên coi trọng nhất lời hứa, một lời đã nói, giá đáng ngàn vàng.
Ngay lập tức, hòa theo tộc trưởng Đột Quyết cùng tộc trưởng dân tộc Nữ Chân, các thế lực khác cũng tiến lên, vỗ tay vì lời thề.
"Còn Bạch Mộc Tộc?" Vỗ tay làm thề xong, tộc trưởng Đột Quyết Thác Bỉ Mộc nhìn Hàn Phi vẫn quỳ như cũ bất động, hơi nhíu nhíu mày nói.
Còn chưa nói xong, Âu Dương Vu Phi đã ném một khúc xương đi, phá bỏ huyệt đạo bị phong bế của Hàn Phi.
Đong đưa thân thể một chút, Hàn Phi vẻ mặt hưng phấn và đau khổ cùng hòa vào nhau, cho thấy lúc này tâm tình hắn đúng là vừa khổ vừa vui.
" Chỉ cần thật sự có thể mang đến cho mười thành đường sống, Bạch Mộc Tộc ta dù có chết sạch cũng đáng." Hàn Phi cắn chặt răng, còn chưa cử động thân thể, lời chấp nhận đau thấu tim gan cũng đã ra khỏi miệng.
Lưu Nguyệt nghe vậy, cười cười đi về phía trước, đỡ Hàn Phi dậy, cười cười nói: "Ta chẳng qua chỉ đốt ở ngoài thành một chút cây cỏ thấp, làm gì liên quan đến Bạch Mộc Tộc?"
Tiếng nói vừa dứt, trong nháy mắt Hàn Phi mở to mắt, kích động ôm lấy cánh tay Lưu Nguyệt nói: "Bạch Mộc Tộc ta vẫn hoàn hảo? Ngươi một người cũng không giết?"
Lưu Nguyệt nghe vậy nhất thời cười to: "Đối với tộc nhân của ta, chưa bao giờ hạ sát thủ." Dứt lời vung tay lên, mệnh lệnh lập tức truyền ra ngoài.
Binh sĩ vây quanh bãi cỏ, lập tức buông cung nhường đường.
"Không có việc gì nữa..." Vừa mở ra, lập tức có người mang đeo đội quân nhỏ tiến vào, ngoài Nhị đương gia Bạch Mộc Tộc Hàn Lân thì còn ai vào đây nữa.
Hàn Phi nhìn thấy Hàn Lâu, vẻ mặt trong nháy mắt cứng ngắc, rồi sau đó, Hàn Phi đột nhiên cười ha hả, hung hăng vỗ vào bả vai Lưu Nguyệt nói: "Được, được, Hàn Phi tâm phục khẩu phục, sau này chỉ cần người Trung Nguyên các ngươi nói một câu, dù có vào nơi nước sôi lửa bỏng, cũng không chối từ."
" Ha ha, ta cần chính là lời này của ngươi." Lưu Nguyệt tuyệt không khách sáo.
" Thẳng thắn, thẳng thắn...."
*****
Cười to cùng với sự hưng phấn đến chảy nước mắt, thế lực mười thành bắt đầu gỡ bỏ mọi sự chống đối.
" Xinh đẹp, xinh đẹp."
Âu Dương Vu Phi ngồi cuối bàn tiệc nhẹ nhàng vuốt lòng bàn tay, lạt mềm buộc chặt, lùi một bước, tiến ba bước, kế giết gà dọa khỉ thật hay, một người đóng thật thật giả giả, nữ nhân này thực sự là càng xem càng vừa lòng.
Thủ đoạn đùa giỡn như vậy, thật tốt.
" Thật đã coi thường nàng rồi." Tiểu Hỉ Thước ôm một miếng thịt, trong mắt đều là sự thán phục.
" Vậy cũng không hẳn, còn không nhìn xem nàng làm mang cái huyết thống gì, có thể không khôn ngoan?" Hoa Ngọc Long ngược lại tuyệt không ngạc nhiên, đem mọi thứ đều là do dòng máu trong người Lưu Nguyệt.
Huyết thống, rốt cuộc là cái huyết thống gì.
Tin tốt theo gió thổi qua Khô Sa thảo nguyên và mười thành Khô Sa, vô số người già khóc lên, vô số hưng phấn điên cuồng ca hát, nước mắt rơi như mưa.
Cuộc sống, rất gian nan, nhưng sau này sẽ tốt, sẽ tốt.
Bách tính Khô Sa, cuối cùng cũng chờ được ngày này.
Múa hát tưng bừng, ngày đêm vui mừng.
Da Luật Lưu Nguyệt, sau khi đến đây sẽ trở thành thần của mười thành.
Tấu dâng lên vương đình Bắc Mục, Khô Sa thảo nguyên, Khô Sa mười thành sát nhập vào Bắc Mục.
Tiêu thái hậu làm việc cũng mau, sông Thông Thiên lập tức bắt đầu được thi công, thừa dịp sông còn đang đóng băng, nhanh chóng thi công, nếu như tuyết tan thì sẽ không tốt, quy mô thật lớn, mở một nhánh sông đã từng bị ngăn chặn.
Khô Sa thảo nguyên, mười thành Khô Sa, vô số bách tính, dân du mục, biết được công trình thật sự được tiến hành, không phải lừa bọn họ, không phải gạt bọn họ, tất cả sôi trào, điên cuồng.
Không cần triều đình sai khiến, vô số người từ bốn phương tám hướng xung phong đến đây, tham gia đào sông.
Trên bờ sông Thông Thiên, vô số người bắt đầu đi tới.
Để người Khô Sa thành làm chủ Khô Sa thành, cảng người cảng lo, vịnh người vịnh liệu, đây là lý luận Lưu Nguyệt học được từ Đặng Tiểu Bình*.
*Đặng Tiểu Bình: có tên khai sinh là Đặng Tiên Thánh, khi đi học mới đổi là Đặng Hi Hiền (邓希贤), là một lãnh tụ của Đảng Cộng sản Trung Hoa. Tên gọi Đặng Tiểu Bình được ông dùng từ năm 1927, sau khi Tươởng Giới Thạch đàn áp phong trào cách mạng Cộng sản tại Thượng Hải.
Tuy rằng ông chưa bao giờ có chức vụ nguyên thủ quốc gia hay đứng đầu chính phủ nhưng ông là người đã cầm quyền trên thực tế tại Trung Quốc trong suốt những năm cuối thập niên 1970 đến đầu thập niên 1990. Chức vụ cao nhất của ông trong Đảng Cộng sản là Tổng Bí thư (sau Chủ tịch và các Phó Chủ tịch Đảng) thời kì còn Mao Trạch Đông, còn chức vụ cao nhất trong chính phủ là Phó Thủ tướng, nhưng ông từng nắm giữ chức vụ quan trọng là Chủ tịch Quân ủy Trung ương. Ông đã cải cách đất nước Trung Quốc theo hướng "chủ nghĩa xã hội mang sắc màu Trung Quốc", có công thu hồi Hồng Kông và Ma Cao với chính sách "một nước hai chế độ". Trung Quốc hiện nay phát triển là nhờ theo đường lối của ông.
Thủ đô Bắc Mục - Thịnh Kinh.
Không khí nguy nga đồ sộ, tràn ngập phía bắc trường thành cuồng dã và dũng mãnh, Thịnh Kinh nghiêm trang mang theo cảm xúc mạnh mẽ, không giống Thiên Thần tinh mỹ, không giống Ngạo Vân nặng nề, nếu có thể so sánh, đó là một loại tự do tự tại làm theo ý mình, cảm xúc mạnh mẽ trào dâng.
*****
Thảm màu đỏ từ cửa thành trải thẳng táp đến tận mười dặm ngoại thành, Bắc Mục vương Da Luật Hồng dẫn đầu quần thần Bắc Mục, thân nghênh Bắc Mục Trung Nghĩa vương trở về, chỉ là không có Tiêu thái hậu.
Bách tính Thịnh Kinh reo hò nhảy nhót, nhất tề đổ về cửa thành, tranh nhau để có thể nhìn thấy hình dáng người đã cứu được Vương của họ, đây chính là đại ân nhân của Bắc Mục họ.
Gió bắc bay lượn, Thịnh Kinh nơi nơi đều là tiếng hoan hô sôi trào.
"Phụng thiên thần chi dụ, được chư thần phù hộ, cao thủ tuyệt thế Lưu Nguyệt có công cứu giá, ân cao tận mây xanh, lại vì Bắc Mục thu phục Khô Sa thảo nguyên và mười thành Khô Sa, tài đức vẹn toàn, trí tuệ vô song, đặc biệt ban thưởng quốc họ Da Luật, sắc phong Trung Nghĩa vương, vương tỷ, một tòa Trung Nghĩa phủ, đồng ruộng phì nhiêu..."
Tiếng đọc lệnh chính thức sắc phong nương theo gió bắc, mây xanh lên như diều gặp gió, thổi qua nghìn dặm lãnh thổ thảo nguyên Bắc Mục.
Sao đầy trời, ánh sáng lập loè.
Thịnh Kinh, Phi Trần cung, suốt đêm rượu say, quần ma loạn vũ.
Mừng công của Lưu Nguyệt và sắc phong, trên dưới quần thần Bắc Mục, cuối cùng rơi vào kết cục bị tiêu diệt, trong chính cung Bắc Mục Phi Trần cung, say bất tỉnh nhân sự.
Gió bắc thổi qua da cừu đỏ rực của Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt tựa trên cây lớn nhắm mắt lại, dường như say.
"Loẹt xoẹt loẹt xoẹt." Ngay trong không gian vắng vẻ ấy, một thanh âm rất nhỏ vang lên, hướng về phía Lưu Nguyệt.
Sát khí trong nháy mắt cuốn lên, một chủy thủ đâm về phía Lưu Nguyệt đang từ từ nhắm hai mắt, thật mau lẹ, nhưng chủy thủ còn chưa đâm vào người, tay Lưu Nguyệt khẽ đảo, một tay túm lấy người định giết nàng, mở mắt.
Lọt vào trong tầm mắt là Tiêu thái hậu một thân mặc trường bào màu vàng, đang lạnh lùng nắm chủy thủ, khuôn mặt bị che đi, trong bóng đêm có chút âm u.
" Vì sao?" Lưu Nguyệt nắm tay Tiêu thái hậu, lạnh lùng hỏi, nữ nhân này ngay từ đầu đã có chút lạnh lùng, thoạt đầu nàng còn tưởng rằng thái hậu này vốn là như vậy.
Về sau, nhạy cảm phát hiện ánh mắt của Tiêu thái hậu này luôn dõi theo mình, có chút lạnh giá và căm hận.
Đúng vậy, căm hận, nữ nhân này, Tiêu thái hậu Bắc Mục căm hận nàng.
Ẩn dấu được lắm, nhưng lại không thể gạt được người cực mẫn cảm đối với hơi thở như nàng
*****
Chính mình cũng không có giết cả nhà nàng, cũng không có mối thù không đội trời chung, làm sao lại căm hận nàng?
Không nhớ rõ, cũng không có thời gian đi suy nghĩ cẩn thận, chẳng qua không nghĩ tới oán hận đến mức đi giết nàng? Rốt cuộc là thù hận gì?
Tay Tiêu thái hậu bị Lưu Nguyệt nắm chặt trong tay, hai người cách nhau gần đến nỗi có thể mọi thứ mà ngày thường không thể nhìn rõ.
Không cần vạch khăn lên nhìn, Lưu Nguyệt cũng có thể trông thấy rất rõ ràng vết sẹo chồng chất phía sau lụa trắng, phía sau lụa trắng kia ẩn giấu không phải là khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, mà là những vết sẹo trải rộng khuôn mặt.
"Mộ Dung Lưu Nguyệt, hay là bản cung nên gọi ngươi là Nạp Lan Lưu Nguyệt." Thanh âm lạnh giá, mang theo hàn khí và âm u.
Lưu Nguyệt đột nhiên nghe thấy lời nói khó hiểu kia, phía sau không khỏi run lên, chăm chú nhìn Tiêu thái hậu, chậm rãi buông Tiêu thái hậu ra: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Nạp Lan, đó là quốc họ của thế lực nơi hải ngoại kia, dòng họ của bọn họ.
" Liên Khinh." Tiêu thái hậu bình tĩnh đứng trước mặt Lưu Nguyệt nói.
Nói xong, cũng không chờ Lưu Nguyệt nói, ngay sau đó nói: "Được rồi, ngươi hẳn là không biết rõ cái tên này, lưu lạc bên ngoài mười sáu năm, có lẽ vị hôn phu của ngươi còn chưa nói hết mọi chuyện cho ngươi biết."
Một câu nói ra, trên người Tiêu thái hậu đột nhiên hiện ra một cổ oán khí và phẫn hận ngập trời, giá đây không thể nghi ngờ thừa nhận rằng, nàng cũng đến từ nơi của mẫu thân Lưu Nguyệt.
" Vị hôn phu?" Lưu Nguyệt nhạy bén nghe thấy cái trọng yếu trong lời nói của Tiêu thái hậu, hơi ngạc nhiên, ai?
Tiêu thái hậu nhìn Lưu Nguyệt vô cùng kinh ngạc, mi cau lại: "Đừng giả bộ, Âu Dương không nói với ngươi? Vậy ngươi chạy đến Bắc Mục ta làm gì?"
"Quản hắn làm cái gì? Ta đến Bắc Mục vì để chống lại địch nhân của ta." Lưu Nguyệt theo phản xạ định nói ra, đột nhiên dừng lại, hai mắt trầm xuống: "Ý của ngươi là nói hắn là vị hôn phu của ta? Trò cười, hắn làm sao có thể là vị hôn phu của ta."
Trầm tĩnh, trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Hai người đều đang hỏi đối phương, đối phương cũng không có trả lời, hình như hỏi sai, lại hình như hỏi đúng.
*****
Mắt, đột nhiên nhăn lại mi, nhìn chăm chú vào Lưu Nguyệt, Tiêu thái hậu trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên trượt xa khỏi trọng tâm câu chuyện, nói: "Ngươi vì sao đến nơi đây? Ngươi chống lại ai?"
Hỏi rất là trực tiếp và lạnh giá.
Lưu Nguyệt cau mày cũng nhìn chăm chú vào Tiêu thái hậu, hỏi vậy thật kỳ quặc, nhìn oán khí trên mặt Tiêu thái hậu, Lưu Nguyệt đột nhiên quyết định đánh cuộc một phen.
" Có người ỷ thế hiếp người, lấy cái chết của trượng phu ta uy hiếp rời xa trượng phu ta, đến đây, vì có một ngày tiêu diệt chúng nó."
Vang vang mà mang theo sát khí tuyệt đối, khiến trong nháy mắt Tiêu thái hậu vô cùng kinh ngạc, quyết tuyệt và như đinh đóng cột như thế, không cần nhiều lời, đã có thể nói nói rõ tất cả mọi chuyện.
Bóng đêm dày đặc, Tiêu thái hậu một thân căm hận và phẫn nộ, nhưng lại chậm rãi biến mất, tiêu tan dưới bầu trời đêm.
Đi lên hai bước, Tiêu thái hậu xốc lên vạt áo phía sau gáy Lưu Nguyệt, nhìn dấu vết đỏ tươi, dường như xác nhận cái gì đó, xong đột nhiên nở nụ cười, một nụ cười có chút dữ tợn: "Tốt, tốt."
Tràn đầy vui sướng, khiến khuôn mặt Lưu Nguyệt bỗng chốc trầm xuống, nàng cùng Triệt xa cách, nàng không tốt.
Cảm giác được sự phẫn nộ của Lưu Nguyệt, Tiêu thái hậu buông tay ra lui ra phía sau từng bước, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lưu Nguyệt tựa hồ thì thào tự nói: "Nạp Lan thị hắn cũng có ngày hôm nay, tốt, chính là cái giá bọn họ phải trả khi bọn họ cưỡng ép chia rẽ người ta, đây chính là cái giá phải trả của họ."
Nhìn Tiêu thái hậu bình tĩnh giờ có chút điên cuồng, Lưu Nguyệt càng nhíu mi: "Chia rẽ người ta, bọn họ cũng chia rẽ ngươi?"
Nếu không phải như vậy, Tiêu thái hậu vì sao lại nói thế.
Không đợi Lưu Nguyệt đoán xong, Tiêu thái hậu đột nhiên giật lụa trắng ra, khuôn mặt bị hủy hoại hoàn toàn, trong bóng đêm khủng bố như quỷ mỵ.
" Đúng, vì cái quy củ đáng chết trên đảo kia, bọn họ giết trượng phu ta, hủy dung mạo của ta, bức một nhà ba người chúng ta vĩnh viễn sinh tử chia cách.
Nếu không cho phép chúng ta gả cho ngoại nhân, vì sao trước đây lại giả bộ hào hiệp để cho chúng ta du ngoạn tới mười tám tuổi, gieo nhân nào gặt quả ấy, ha ha, ha ha, ha ha."
*****
Không ngừng cười liên tục ba tiếng, dáng vẻ điên cuồng, nhưng lại khiến người ta phát lạnh từ trong xương cốt.
Cũng là một người đáng thương, cũng là một người đồng mệnh tương liên, cũng là một người có thể liên hợp giúp đỡ, Lưu Nguyệt trong nháy mắt hiểu rõ.
Cười ba tiếng xong, Tiêu thái hậu toàn bộ bình tĩnh lại, chậm rãi che mặt lại, nhìn Lưu Nguyệt nói: "Ngươi cùng ai?"
" Thiên Thần quốc chủ, Hiên Viên Triệt."
(Su: lâu lắm mới lại được nhìn thấy cái tên của anh, cảm động quá đi mất)
" Thiên Thần quốc, Hiên Viên Triệt, nghe nói qua." Năm đó khi ra ngoài du lịch, nghe nói qua thiên tài Thiên Thần kia, chẳng qua khi đó hắn còn rất nhỏ.
" Muốn huỷ diệt bọn họ, vì sao lại chọn thảo nguyên ta?" Không có lời nói dư thừa, Tiêu thái hậu trực tiếp hỏi.
" Ta còn có hai năm, vùng Trung Nguyên bố cục đã thành, chỉ có thảo nguyên còn có thể liều mạng, hơn nữa, là một loại trực giác." Lưu Nguyệt trả lời cũng rất ngay thẳng.
Nàng có một loại trực giác rất tốt, một loại cảm giác thẳng thắn không dối trá.
Nghe vậy, Tiêu thái hậu quả nhiên gật đầu, đột nhiên cười: "Trực giác tốt lắm, người Trung Nguyên đều là một đám bỏ đi, một cái bá chủ nghìn năm, một cái Minh đảo hải ngoại họ liền sợ tè ra quần, hừ, vô dụng cực kỳ, nô tính, ngươi chọn đến thảo nguyên là đúng rồi.
Người thảo nguyên chỉ phục chính mình, Minh Đảo, bá chủ nghìn năm, bọn họ chưa từng nghe nói qua, phục tùng chúng nó, quả thực chính là chuyện hài.
Năm đó, nếu không phải Khả Hãn và ta không có nhiều bản lĩnh, mới để bọn hắn thành công, giết trượng phu ta, nếu là hiện tại, ai cũng không thể đụng đến trượng phu, ai cũng đừng hòng ở trong Bắc Mục đụng được một cọng tóc của Khả Hãn." Âm vang mạnh mẽ, ngữ khí pha lẫn bi phẫn.
Lưu Nguyệt nghe vậy, trong mắt sáng ngời, vậy nghĩa là thảo nguyên vốn là chống lại bọn họ, chống lại Minh Đảo?
Bi phẫn chẳng qua là trong nháy mắt, Tiêu thái hậu chú ý tới tia sáng trong mắt Lưu Nguyệt, lạnh lùng cười nói: "Cho dù năm đó ta và Khả Hãn thua bọn họ, Nhưng những người tới giết trượng phu ta cũng không một ai có thể sống sót trở về, dũng sĩ Bắc Mục ta nhiều vô kể, cuối cùng cũng không để một người sống. Nhiều năm như vậy, Minh Đảo biết rõ ta ở chỗ này, nhưng không dám tới xâm phạm, chính là lý do này, dám giết người của thảo nguyên ta, là phải trả giá cực kì lớn."
*****
Nhiệt huyết sôi trào, Lưu Nguyệt nắm chặt tay: "Ta cần sự giúp đỡ của ngươi."
Tiêu thái hậu nghe Lưu Nguyệt nói không chút dài dòng, không đáp.
Ngày đó, nàng lần đầu tiên trông thấy Lưu Nguyệt, con gái của Nạp Lan Thủy, khuôn mặt này chính là bằng chứng.
Hơn nữa, bên cạnh còn có Âu Dương Vu Phi, thế gia vọng tộc thứ hai Minh Đảo, đã sớm là vị hôn phu của con gái Nạp Lan Thủy, là Vương tương lai của Minh Đảo.
Hắn tuy rằng chưa từng gặp qua nàng, nhưng, nàng đã từng gặp hắn, mặc dù khi đó hắn mới chỉ hơn mười tuổi.
Hai người này cùng đến, nhất định là có toan tính.
Bởi vậy, nàng đặc biệt chú ý đến họ, muốn đem hai người không biết nàng là ai này, ở Bắc Mục, im hơi lặng tiếng mà giết chết bọn họ.
Chẳng qua là, chủ ý của nàng còn chưa thực hiện được, hôm nay trong triều đình, Khố Tạp Mộc ngốc nghếch này lại có thể ra sức khen ngợi Lưu Nguyệt tài giỏi thế nào tốt làm sao, lại có thể dâng tấu xin cho nàng nắm giữ binh quyền của quân cơ - Bắc Mục Nam viện.
Một đám quần thần Bắc Mục bại não lại có thể vỗ ngực trầm trồ khen ngợi, để nàng ra lệnh.
Nếu Lưu Nguyệt chấp chưởng binh quyền Bắc Mục của nàng, Bắc Mục của nàng không chỉ toàn bộ đều rơi vào tay nàng, mà còn rơi vào tay Minh Đảo.
Không, nàng tuyệt đối không cho phép.
Vì vậy, hôm nay động thủ, vốn tưởng rằng nhiều người chúc rượu nhiều như vậy đã làm cho Lưu Nguyệt say khướt, nhưng lại không nghĩ đến bị nàng bắt được tận tay.
" Minh Đảo và ta, có nó không có ta, ta cùng nó vĩnh viễn là địch nhân." Lưu Nguyệt nhìn chăm chú vào Tiêu thái hậu hơi nhíu mi, đột nhiên lên tiếng.
Tiêu thái hậu nghe vậy, cong khóe mắt nhìn Lưu Nguyệt: "Vĩnh viễn là địch nhân? Ngươi còn không biết thân phận của ngươi, cho nên mới nói như vậy."
"Không, ta biết, Nạp Lan là quốc họ của Minh Đảo, huyết mạch Hoàng tộc.
Nhưng vậy thì sao? Ta không ham vinh hoa phú quý, quyền khuynh thiên hạ, ta muốn chỉ là cùng người ta yêu mến nắm tay nhau đến cuối đời.
Minh Đảo càng cho ta quyền lực tuyệt đối, lại càng phá hoại ta, chèn ép ta, thân phận đó, ta không thèm, cũng không cần."
Không đến mức như đinh đóng cột, rất bình thản, thế nhưng bình thản như vậy, lại khiến người ta nhận ra sự chán ghét và quyết tâm tận trong cốt tủy.
Tiêu thái hậu nghe thế nhìn thật sâu Lưu Nguyệt một lúc lâu, Lưu Nguyệt cũng không nhúc nhích, cùng Tiêu thái hậu đối mặt, hoa lửa văng khắp nơi, tĩnh lặng im ắng.
Một lúc lâu sau, Tiêu thái hậu chậm rãi nở nụ cười: "Không, ngươi không biết thân phận của ngươi, ngươi nếu như biết, ngươi nên hiểu rõ, bản thân ngươi chính là vũ khí sắc bén để đối phó với Minh Đảo."
← Ch. 084 | Ch. 086 → |