Vay nóng Homecredit

Truyện:Vương Phi 13 Tuổi - Chương 084

Vương Phi 13 Tuổi
Trọn bộ 220 chương
Chương 084
Gậy ông đập lưng ông
0.00
(0 votes)


Chương (1-220)

Siêu sale Shopee


Ngạo mạn, tuyệt đối ngạo mạn.

Lưu Nguyệt hai chân bắt chéo tựa lưng vào ghế ngồi, khóe mắt cũng không thèm nhìn người đối diện một cái, chậm rãi vuốt ve ban chỉ phỉ thúy (nhẫn ngọc mã não) trong tay, một bộ dáng cực kỳ kiêu ngạo.

Nghe hỏi, nàng chỉ nhìn lướt qua Khố Tạp Mộc bên cạnh, ý bảo trả lời giúp đi, giống như hoàn toàn xem thường dân tộc Hung nô vậy.

Khách Tra thân vương của Hung Nô thấy vậy, răng nghiến trèo trẹo răng rắc.

"Ngàn dặm thảo nguyện cùng hai mươi thành trì trong đó." Khố Tạp Mộc một thân giáp sáng ngời, nói cũng thật sảng khoái.

Khách Tra thân vương nghe Khố Tạp Mộc nói tiền chuộc, lập tức nhíu mi: "Không được, điều kiện này quá hà khắc, chúng ta không thể nhận."

"Khách Tra Vương, mấy thành trì cỏn con này chẳng lẽ còn quan trọng hơn so với Vương của dân tộc Hung nô các ngài.... ."

Nhất thời, Khố Tạp Mộc y theo những lời Lưu Nguyệt lúc trước dạy hắn, tranh luận một hồi với Khách Tra Vương, ngươi tiến ta lùi, lời lẽ thật đanh thép.

Khó thấy thời tiết tốt như hôm nay, ánh mặt trời chiếu vào trên mạc trướng (cửa lều) màu vàng, những tua vải ánh kim bay múa trong gió.

Ngay tại lúc này, trong màn trướng màu vàng, Lưu Nguyệt vẫn duy trì sự ngạo mạn cùng khinh thường, lạnh lùng nghe hai người hoà đàm, con át chủ bài chỉ được lật ra vào lúc cuối cùng.

Mà phía sau, Âu Dương Vu Phi mang theo Tiểu Hỉ Thước, Tiểu Hoa, cải trang vào cùng Hung nô vương, việc chính là đi dạo quanh thành trì, vừa quan sát vừa tiện tìm hiểu tình hình nơi này.

Biết có hoà đàm ngay tại đây, nên ở thành trì vốn không bao giờ có náo nhiệt, lúc này đông đúc huyên náo không tưởng được, rất nhiều người Hung Nô đi ra đi lại cửa thành, đúng túm tụm lại thành từng nhóm, nghị luận liên tiếp, khó mà không huyên náo được.

"Thứ này không tồi." Âu Dương Vu Phi giơ lên một miếng thổ cẩm (vải) đầy bụi đất, thần tình tán thưởng, giống như thứ đang cầm trên tay chính là cực phẩm châu báu.

Tiểu Hoa vẻ mặt đen xì, Hung Nô Vương đang bị điểm á huyệt kế bên, liền quay mặt nhìn chỗ khác, hắn không quen không biết người này nha.

"Ta nói nhé công tử, nàng sẽ không sợ chúng ta làm gì hắn sao?" Tiểu Hỉ Thước nâng nâng cằm hướng Hung Nô Vương bị Tiểu Hoa dắt ở phía sau.

Lưu Nguyệt thật sự tín nhiệm bọn họ đến vậy sao?

"Ngươi chuẩn bị ăn chưa, vẫn là chưng chứ?" Âu Dương Vu Phi vừa nghe lời này của Tiểu Hỉ Thước, nhất thời tràn đầy hứng thú, nhếch môi cười nhìn Tiểu Hỉ Thước.

Tiểu Hỉ Thước nghe vậy nhất thời suy sụp, khuôn mặt hung hăng trừng mắt nhìn Âu Dương Vu Phi một cái, rồi chạy lấy người.

*****

Âu Dương Vu Phi thấy vậy chậm rãi nở nụ cười, hắn đối với Hung Nô Vương không chút hứng thú, Lưu Nguyệt không phải tín nhiệm hắn, mà là đoán chắc hắn không sẽ không có tâm tư, đúng, không có tâm tư đó.

Thảnh thơi, thong thả, đi dạo phố a.

Mặt trời rất nhanh theo phương đông thăng tới đỉnh đầu, rồi sau đó chậm rãi hướng tới phương Tây đi xuống.

Thảo nguyên, bờ ruộng dọc ngang, trải dài ngàn dặm.

Lửa đỏ trời chiều tản ra màu trần bì chói mắt, như từ đường chân trời thảo nguyên đi lên đi lên, đồ sộ, vô cùng đồ sộ, cũng đẹp đẽ kinh người.

Trời chiều xuống, màu vàng của lều lớn, cũng bị nhuộm đẫm thành màu trần bì ấm áp.

"Năm tòa, nhiều nhất năm tòa thành trì." Ánh mặt trời chiều tà chiếu xuống, Khách Tra thân vương sắc mặt hơi nhục nhã.

"Chỉ năm tòa, Hung Nô Vương các ngài chỉ giá trị như vậy thôi sao? Ta nói này, Khách Tra Vương, ngài không phải nghĩ rằng nếu không nghênh được Hung Nô Vương về, vị trí để trống kia liền là của ngài chăng?" Khố Tạp Mộc sắc mặt cũng không đẹp.

Nói chuyện một ngày, ngàn dậm mục nguyên không đề cập tới, bên này lúc đầu muốn hai mươi tòa thành trì, dân tộc Hung nô nhiều nhất chỉ cấp năm, so với tiền chuộc ban đầu đưa ra còn kém quá xa.

Khách Tra nghe vậy sắc mặt toàn bộ trở lên xanh mét, nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ nắm chặt lấy mép bàn, cố gắng đè ép xuống, nhiều chúng tướng và binh lính ở đây như vậy, hắn không thể phát hỏa, có một số việc có thể làm, tuyệt đối không thể nói.

"Khố Tạp Mộc, ngươi đừng có ngậm máu phun người, đây là chúng ta......"

"Hừ, dân tộc Hung nô các ngài không có thành ý tí nào......"

Vẫn không nói gì, Lưu Nguyệt tựa vào ghế, sắc mặt càng ngày càng không tốt, sự không hài lòng biểu hiện rõ rệt khắp người nàng.

Ai cũng không hoài nghi, Lưu Nguyệt không mở miệng nói chuyện, nhưng một khi đã nói ra thì tuyệt đối là chấn động khủng khiếp.

Trong vòng một ngày, đã có bốn, ba người ở bên nói thầm vào tai Khách Tra Thân Vương, nhưng Khách Tra sắc mặt vẫn càng ngày càng nhục nhã.

Cùng lúc đó, người khác nhìn không ra, không ai nhìn thấy được bên dưới vẻ giận dữ và mất kiên nhẫn của Lưu Nguyệt, là một tinh thần vô cùng bình tĩnh và tự tin.

Âm thầm hừ lạnh một tiếng, nghĩ muốn so cao thấp cùng nàng, nghĩ nàng không dám chém Hung Nô Vương à, không ai có thể tưởng tượng nàng có thể đem Hung Nô Vương theo, còn để hắn dạo quanh trong thành, đưa hắn thẳng đến địa bàn của dân tộc Hung nô.

Hắn có muốn cướp, cho dù có lục soát khắp Bắc Mục, cũng không thể tìm ra được.

*****

"Mười tòa......"

"Năm tòa......"

"Ít nhất, chín tòa, bằng không......"

"Năm tòa, không thể......"

"Lại không được!!! Con mẹ nó còn muốn chờ bao lâu nữa." Kịch liệt đàm phán, Lưu Nguyệt thật sự nhịn không được, tức giận ra mặt rồi.

Cả người giận dữ, Lưu Nguyệt đứng bật dậy, đập cái rầm lên tấm bản đồ trước mặt, tức giận nói: "Chỉ một khối đất này, hiệp ước không kí kết được, thì chúng ta về, chém đầu Hung Nô Vương, treo ở cổng Thịnh Kinh thành, chúng ta sợ cái gì."

Lời này vừa nói ra, hàng vạn hàng nghìn binh lính Hung Nô phía sau vốn đang bình tĩnh yên lặng, thiếu chút nữa cuồng bạo toàn bộ, đối với dân tộc Hung Nô, đây tuyệt đối là vũ nhục.

Khách Tra Thân Vương sắc mặt cũng lập tức xanh mét, đang muốn chụp bàn đứng lên, khóe mắt đột nhiên đảo đến chỗ tay Lưu Nguyệt đang đè lên, sắc mặt nháy mắt trở lên cổ quái.

"Tốt, nhất ngôn cửu đỉnh, hết thảy là toàn bộ khối đất này, liền như vậy định đi, khởi thảo hiệp ước." Vỗ bàn một cái, Khách Tra Thân Vương lập tức sảng khoái nói.

Người viết công văn bên cạnh hắn, quét mắt về chỗ bàn tay Lưu Nguyệt đang đặt xuống, cũng thật sảng khoái, bút như rồng bay phượng múa viết ra, chỉ sợ Lưu Nguyệt sẽ đổi ý.

"Trung Nghĩa vương, ngươi...... Ngươi......" Ngược lại với vẻ sảng khoái của bên Hung Nô, Khố Tạp Mộc còn đang nghẹn họng trân trối nhìn Lưu Nguyệt, thần tình vặn vẹo.

"Kia không phải ngàn dặm mục nguyên, ngài như thế nào có thể chọn nó, đó là gánh nặng, không cần, không......"

"Chủ đàm nói chuyện, làm gì có chuyện phó tướng có thể xen vào." Đối diện, Khách Tra thân vương hai mắt trợn lên, quát lớn Khố Tạp Mộc một tiếng.

"Đó là Khô Sa thảo nguyên cùng mười tòa thành trì vô cùng hỗn loạn, nó còn không bằng một tòa thành trì bên ngàn dặm mục nguyên này nữa, Trung Nghĩa vương ngài......" Khố Tạp Mộc bi phẫn.

Lưu Nguyệt nghe tiếng, mi chỉ hơi giơ giơ lên, cúi đầu nhìn vị trí bàn tay đang đè lên, khóe miệng hơi hơi co rúm, vặn vẹo.

"Hiệp ước đã muốn khởi thảo xong, Bắc mục Trung Nghĩa vương, mời." Phịch một tiếng, tay nâng ấn đè lên, một dấu ẫn đỏ tươi của Hung Nô Vương khắc ở trên hiệp ước, Khách Tra Thân Vương tốc độ cực nhanh, làm người ta không trở tay kịp.

Nhìn hiệp ước bị đẩy tới trước mặt mình, Lưu Nguyệt sắc mặt nhăn nhó, dưới cái nhìn đầy thất vọng cùng rối rắm của Khố Tạp Mộc, liều mạng hạ xuống Bắc Mục tín ấn.

*****

Dân tộc Hung nô, mùa đông năm 153, lấy Khô Sa thảo nguyên cùng mười tòa thành trì, đổi Hung Nô Vương trở về.

Ấn tín hạ xuống, lệnh truyền tin tứ phương, Khô Sa mười thành quy phục Bắc Mục.

Trời xanh mây trắng.

"Ha ha ha, nguyên lai hoà đàm là có thể như vậy." Phóng ngựa trên đường, Khố Tạp Mộc cuồng tiếu thẳng hướng phía chân trời, tối như mực mặt đen nhẻm hơi phiếm hồng.

Lạt mềm buộc chặt (mềm nắn rắn buông), dương đông kích tây, bên ngoài nhìn như Bắc Mục thua thiệt nhiều, Trung Nghĩa vương Lưu Nguyệt cực kỳ vô dụng, kì thực ai thắng ai thua, cảm giác hiện giờ như thế nào, chính mình rõ ràng nhất.

Phóng ngựa chạy như điên, lao thẳng tới Khô Sa mười thành, Lưu Nguyệt không có đắc ý mấy, chuyến hòa đàm đoạt Khô Sa mười thành mới chỉ là bắt đầu, thu phục bọn họ, mới là vấn đề khó khăn hơn nhiều.

Theo sát ở sau người, Âu Dương Vu Phi, thưởng thức miếng thịt nướng tự mình làm trong tay, cười nhạt, hắn thật muốn nhìn xem Lưu Nguyệt rốt cuộc còn có hành động bất ngờ gì nữa.

Bắc Phong gào thét, một hàng mười người hướng tới Khô Sa mười thành, phi nhanh mà đi.

Dân tộc Hung nô lấy Khô Sa thảo nguyên cùng Khô Sa mười thành đổi lấy Hung Nô Vương trở về, tân Bắc Mục Trung Nghĩa vương Da Luật Lưu Nguyệt, này hai điều tin tức như mọc thêm cánh, lan truyền đi khắp nơi trong thảo nguyên.

Mà ngay tại lúc thảo nguyên biến chuyển như vậy, chiến hỏa ầm vang ở Trung Nguyên cũng đang tới hồi căng thẳng.

Thiên Thần biên quan, Ung thành, Hiên Viên Triệt một thân khôi giáp màu đen, lạnh lùng nhìn chăm chú vào bản đồ trong tay.

"Trần quốc diệt vong là chuyện ván đã đóng thuyền, Triệu quốc trước không có Trần quốc chắn, sau không có Ngạo Vân chống đỡ, ngươi ta hai mặt giáp công, đây chính là cơ hội tốt." Hiên Viên Triệt ngón tay điểm lên Triệu quốc, nơi giáp với Hậu Kim, Ngạo Vân cùng Thiên Thần bọn họ, .

"Được, bản tướng lập tức cho quốc chủ chúng ta biết, Thiên Thần và Hậu Kim liên thủ, ăn hắn." Hậu Kim đại tướng Mạc Tang, trên mặt thần sắc hiện lên một tia hưng phấn, lập tức rất nhanh lui ra ngoài.

Ngắn ngủn ba tháng, diệt Trần quốc, hiện đang trực chỉ đến Triệu quốc, Thiên Thần đánh cho toàn bộ giang sơn Trần quốc thua sạch.

Trên chiến trường không có mãi mãi là địch nhân, cũng không có mãi mãi là bằng hữu, Thiên Thần, Hậu Kim, hợp tác cũng thật là tốt.

Tất cả ti chức (quan lại) bên trong lui xuống, chỉ còn lại có một mình Hiên Viên Triệt.

Ngón tay chậm rãi lướt đi trên mặt bản đồ lãnh thổ, Hiên Viên Triệt lạnh như băng, mắt không có một tia biểu tình: "Nuốt chửng Trần quốc, diệt Triệu quốc, Trung Nguyên thất quốc phân thiên hạ từ nay về sau sau chỉ còn ngũ quốc tồn tại, ta Thiên Thần không kém Ngạo Vân quốc, Tuyết Thánh quốc nửa phần."

*****

Cúi đầu, lạnh giọng nói, bên trong quanh quẩn dư vị thiết huyết.

"Nguyệt nhi, chờ nàng trở về, thiên hạ này, ta nhất định phải làm cho ai cũng không thể khi dễ được nàng và ta."Tay gắt gao nắm chặt, Hiên Viên Triệt lạnh như băng, trong mắt hiện lên một tia đau đớn, một tia tuyệt vọng chính mình cũng không nhận ra.

Mấy tháng, không có tin tức của Lưu Nguyệt.

Không có một chút gì, có không ít người đã báo tin tức lên cho hắn, mỗi lần, là lại một lần hy vọng tràn trề, nhưng sau đó liền tràn ngập thất vọng, hắn cơ hồ không thể không thừa nhận.

Lưu Nguyệt của hắn, nàng rốt cuộc ở nơi nào?

Rốt cuộc, là sống? Hay đã chết?

Đầu ngón tay cắm thật sau vào lòng bàn tay, cho dù hắn được thiên hạ này, nếu là không có Lưu Nguyệt cùng hắn đồng hưởng, có thiên hạ còn có ý nghĩa gì.

Được thiên hạ, mất nàng, không, tuyệt không thể được.

"Vương Thượng, tin tức từ kinh thành gửi đến." Tâm tình chua sót, đang mải suy nghĩ, Lưu Xuyên đột nhiên cao giọng bước nhanh đi đến, đưa lên một phong thư.

Hiên Viên Triệt thu lại toàn bộ tâm tình, một lần nữa khôi phục khuôn mặt lạnh như băng, xoay người tiếp nhận.

Mắt, lập tức lãnh lệ.

"Một đám nuôi tốn cơm." Hiên Viên Triệt hung hăng ném phong thư đi, thần tình sát khí.

Lưu Xuyên thấy vậy nhặt lên, vừa vặn thấy: "Độc Cô Dạ, Hách Liên Vân Triệu, thoát đi." Ngắn ngủn vài chữ, nhưng là tin tức kinh thiên khiếp sợ.

"Vương thượng không có ở kinh thành, bọn họ không thể trông coi được, chuyện này thật sự là......" Lưu Xuyên sắc mặt nháy mắt cũng khó nhìn.

Mất đi Độc Cô Dạ cùng Hách Liên Vân Triệu, muốn Ngạo Vân quốc cùng Tuyết Thánh quốc phục tùng ta, thật sự không có khả năng, thật sự là một đám nuôi tốn cơm vô ích.

"Vương Thượng, tin lớn tin lớn." Hai người đang phẫn nộ đầy người, tiếng Ngạn Hổ đột nhiên truyền đến từ xa, tràn ngập kinh ngạc.

"Nói." Hiên Viên Triệt lãnh như băng, nhìn Ngạn Hổ vọt vào, quát lạnh một tiếng, còn có tin dữ nào nữa đây.

Thở hồng hộc vọt vào, Ngạn Hổ cơ hồ thở dốc nói không ra lời, trên mặt một mảnh kích động, xoay người chỉ vào phía sau nói: "Vương thượng...... Vương...... Có tin tức...... Hắn...... Hắn...... Tìm tới đến đây......" Kích động cùng với sốt ruột thở gấp, làm cho Ngạn Hổ nói đứt quãng không tròn câu.

*****

Hiên Viên Triệt nghe vậy nhíu mày: "Nói rõ ràng xem."

"Ai tới?" Lưu Xuyên ở giữa chen miệng hỏi một câu.

Nhanh chóng bình ổn lại tâm tình kích động cùng thở dốc, Ngạn Hổ rất nhanh nói: "Đỗ Nhất, là Đỗ Nhất."

Tiếng nói vừa dứt, Hiên Viên Triệt sắc mặt đại biến, một trận gió theo hướng cửa lớn cuồng bước mà đi, phịch một tiếng gãy gọn, làm cho cửa lớn bàng gỗ lim bị phá thành từng mảnh nhỏ, lại dường như không biết đau là gì, biến mất ở cuối hành lang.

"Vương thượng, bên này, bên này." Ngạn Hổ thấy vậy lập tức xoay người đuổi theo Hiên Viên Triệt bỏ chạy, một bên cao giọng hét lớn.

"Đỗ Nhất?" Lưu Xuyên cũng một chút mở to mắt, nghe nói ngày đó Đỗ Nhất kiên quyết theo sát Vương phi bọn họ nhảy xuống dưới, sau đó không có tăm hơi, kia......

Không nói thêm câu nào nữa, Lưu Xuyên cũng liền xông ra ngoài.

Nhẹ nhàng như gió, Hiên Viên Triệt cơ hồ nhanh như thiểm điện, để lại phía sau toàn thể văn võ bá quan ngây người kinh ngạc.

"Phanh." Một tiếng phá khai cửa lớn đại sảnh, Hiên Viên Triệt cơ hồ thần tình đều đang tỏa ánh sáng, trên mặt thần sắc lạnh như băng lúc này lấp đầy lửa đỏ, cái loại kích động này, là đã lâu không có xuất hiện ở trên người Hiên Viên Triệt.

Trong đại sảnh, Đỗ Nhất nghiêm trang ngồi ở ở giữa.

"Nàng đâu, nàng đâu?" Nhìn quanh bốn phía, không có bóng dáng Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt xông lên trước vài bước, nắm chặt bả vai Đõ Nhất, kịch liệt lay động.

"Vương thượng, người nhẹ tay chút, Đỗ Nhất đầy người đều là thương tích, người làm như vậy, hắn nói không nổi." Một bên, Thu Ngân vội vàng xông lên, chế trụ Hiên Viên Triệt đang kích động ....

Hiên Viên Triệt nghe tiếng mới chú ý tới, từ lòng bàn tay mình, cảm giác hơi thở của Đỗ Nhất rất không ổn, vạt áo trên người loáng thoáng để lộ ra vết máu.

Lập tức hít sâu một hơi, đè nén kích động ở trong lòng, nhìn Đỗ Nhất một nói: "Sao lại thế này, hãy nói cho quả nhân."

Đỗ Nhất vừa vững định thân thể một chút, cũng không kéo dài, thanh âm khàn khan, rất nhanh cất tiếng nói: "Chủ nhân được người khác cứu, thời điểm khi tiểu nhân rơi xuống đã tận mắt thấy có người ở dưới vực tiếp được chủ nhân, rồi đẩy tiểu nhân bay đi......"

Ngày đó hắn đã sắp bắt được Lưu Nguyệt đang bị hôn mê, nhưng không kịp chạm đến nàng, phía dưới đã có người tiếp được, ôm lấy Lưu Nguyệt, đem hắn đẩy bay đi.

*****

Từ khoảng cách cao như vậy mà nhảy xuống, lực rơi chắc chắn kinh người, hắn bị đẩy ra, rơi vào dải đá ngầm ở trong nước, bản thân bị trọng thương, chỉ có thể ở một chỗ để chữa trị, dưỡng thương một tháng, mới có thể miễn cưỡng đi lại được, liền vội vàng đi tìm đến Hiên Viên Triệt.

Bởi vì hắn biết, Thiên Thần cùng các nước khác có rất nhiều người muốn gây bất lợi cho Lưu Nguyệt, cho nên hắn một tiếng cũng không dám nhờ ai giúp, phải tự mình đi tìm đến.

"Ngươi là nói có người cứu Nguyệt?" Trong lời nói ngắn ngủi, Hiên Viên Triệt nắm ngay được trọng tâm.

"Vâng, chủ nhân tuyệt đối không có việc gì." Đỗ Nhất gật đầu thật mạnh.

Chậm rãi nhắm mắt lại, Hiên Viên Triệt hít thở thật sâu, không có việc gì, không có việc gì, rốt cục là đã có tin tức của nàng.

Nàng không có việc gì, thật sự là quá tốt, nàng không có việc gì.

Nhắm chặt mắt, thân thể run nhè nhẹ, không một ai có thể trấn an Hiên Viên Triệt đang kích động.

Trong phòng, chỉ có lặng im, không khí lại quẩn quanh hưng phấn cùng kích động.

"Nếu nàng không có việc gì, như vậy mặc kệ trả bất cứ giá gì, cũng tìm bằng được nàng về cho Quả nhân, nhất định phải tìm được." Rất nhanh khôi phục, trấn định lý trí, Hiên Viên Triệt nhướng mày, cả người đều như sáng hẳn lên, tràn ngập sức sống mãnh liệt.

"Vâng" Lưu Xuyên, Ngạn Hổ, Thu Ngân, nhất thời đồng loạt cao giọng trả lời.

"Đỗ Nhất, ngươi đi cùng quả nhân, hung thủ hại Nguyệt, nhất định phải tra ra manh mối." Hiên Viên Triệt vung tay áo bào lên, quả quyết nói.

Ngoài cửa sổ Bắc Phong vù vù thổi qua, bông tuyết phất phới.

Nguyệt, chỉ cần nàng không có việc gì, như vậy, ta chắc chắn có một ngày sẽ tìm được nàng.

Mặc kệ nàng vì cái gì không có tin tức đến, ta tin tưởng, có vấn đề gì, ta đều có thể giúp nàng giải quyết, ta sẽ mãi bảo hộ nàng.

Vào đông, tuyết lạnh, tâm lại nóng như nắng hạ.

Liên tiếp nhiều ngày tuyết lớn, chờ Lưu Nguyệt cùng đám người đến tiếp nhận Khô Sa mười thành tại thành lớn nhất - Nghiên Cổ Thành, trời lại trong sáng lên, mùa đông mà có thái dương rọi nắng trên người, thật vô cùng thoải mái.

Giao ấn tín, tiếp quản mười thành.

Quan viên Hung nô của mười thành rời khỏi, Bắc Mục chấp chưởng Khô Sa mười thành.

Hết thảy mọi việc lằng nhằng đều được an bài thoả đáng.

*****

Không có phản đối gì, không có sóng gió gì, dân chúng ở Khô Sa mười thành, coi như căn bản không thèm để ý ai tới quản lý bọn họ, cái loại hoàn toàn không quan tâm này, đạm mạc, nhưng đối với vương quyền, tuyệt đối là coi rẻ.

Bất quá, hết thảy đều giống tưởng tượng của Lưu Nguyệt.

Ngày hôm đó, sắc trời vẫn tốt như trước, ánh mặt trời rực rỡ, chiếu xạ ở tảng đá kiến tạo mặt thành, khiến Nghiên Cổ thành ngạo nghễ sừng sững trông càng thêm kiên quyết cùng kiên cường.

Tân nhậm Khô Sa mười thành - thành chủ Bắc Mục Trung Nghĩa Vương, mở tiệc chiêu đãi mười bảy thế lực lớn nhất, thiết yến tại Nghiên Cổ thành, tin tức này theo gió Bắc, thổi qua Khô Sa mười thành như lửa lan trên cỏ.

Không giống như thời điểm dân tộc Hung nô tiếp quản, đều là áp đặt coi rẻ, mà giờ là đích thân mời thế lực hỗn tạp của mười thành, đây coi như mười thành thành chủ - đại diện vương quyền - cúi đầu trước thế lực bình dân, đây là chuyện lần đầu tiên trong lịch sử.

Một thân lửa đỏ, Lưu Nguyệt đứng ở cửa, trên bãi cỏ Hán Lan.

"Còn chưa có ai đến." Khố Tạp Mộc mặt càng ngày càng đen lại.

Mụ nội nó, một đám rác rưởi, cấp cho mặt mũi rồi còn không biết tốt xấu, Bắc Mục Trung Nghĩa vương mở tiệc chiêu đãi, bọn họ cư nhiên dám sĩ diện không đến, con mẹ nó.

Khố Tạp Mộc trong lòng, trong đầu đã mắng không dưới trăm ngàn lần.

"Sẽ đến." Lưu Nguyệt bắt tay để ở trong tay áo, vẻ mặt bình thản, trông không giống như đang tức giận, được nàng - một thành chủ mười thành kiêm Bắc Mục vương thất - lập cánh cổng chào đón, nếu không đến thật sự là không cho nàng mặt mũi.

Phía sau, Âu Dương Vu Phi cùng Tiểu Hỉ Thước, Tiểu Hoa, ngồi ở bãi cỏ thiết lập yến hội vẫn bình tĩnh, thảnh thơi nhàn nhã uống rượu.

"Thực sẽ đến?" Tiểu Hỉ Thước nói thầm.

"Khó nói, bọn họ chính là bá vương của nơi này, ngươi chỉ là một thành chủ từ trên trời giáng xuống, tất nhiên sẽ không để cho ngươi mặt mũi rồi, dân tộc Hung nô thử sức nhiều năm như vậy cũng chưa thu thập được, khó mà nói ngươi có thể." Tiểu Hoa đang cầm đầu.

Này mười bảy thế lực, có người Đột Quyết, có dân tộc Nữ Chân, có Ma Lạc...... Kia đều là các tầng thế lực mạng nhện của mười thành, rắc rối khó gỡ, dã tính khó thuần, cái gọi là cường long áp không được bọn rắn độc, chính là đạo lý này.

*****

"Sẽ đến."Đang uống rượu, Âu Dương Vu Phi đột nhiên tà tà chen một câu, cũng y như lời Lưu Nguyệt vừa nói lúc nãy

Tiểu Hoa cùng Tiểu Hỉ Thước nhất thời nhìn qua, ngay cả Khố Tạp Mộc cũng nhìn lại đây, chỉ có Lưu Nguyệt sắc mặt bất động, vẫn nhìn phía trước.

"Nếu muốn đối đầu, trước hết phải đi xem thử phân lượng đối thủ một chút, không phải sao." Âu Dương Vu Phi nói vân đạm phong khinh (mây nhạt gió nhẹ => nhẹ nhàng bâng quơ), hướng Lưu Nguyệt chớp mắt đưa tình.

Đáng tiếc, Lưu Nguyệt căn bản không có để ý tới, bất quá cũng không tỏ vẻ nàng không có nghe thấy.

"Đến rồi." Âu Dương Vu Phi vừa nói xong, xa xa, tiếng vó ngựa bưu hãn, như mưa rền gió dữ mà đến, quất lên vô số tro bụi, thế tới rào rạt.

Lưu Nguyệt khuôn mặt bình thản lộ ra một tia mỉm cười, nghênh đón khách tới.

Nam tử vừa đến khuôn mặt râu quai nón, nhìn qua chẳng những không có chút uy vũ nào, ngược lại có điểm dâm loạn, dừng ngựa lại trước cổng chào.

Lão đại của Bạch Mộc tộc - Hàn Phi, đứng hàng thứ nhất trong mười bảy cổ thế lực Khô Sa mười thành, sẽ ngụ ở Nghiên Cổ thành này.

"Ha ha, đón tiếp thật chu đáo, lần này Bắc Mục cho chúng một thành chủ thật tốt a." Hàn Phi vừa đến, nhìn thấy Lưu Nguyệt, liền cười ha ha một tiếng, dâm ý rõ ràng không che dấu.

Vừa nói xong, vài người tùy tùng theo phía sau, nhất thời cười ha ha rộ lên, ánh mắt hạ lưu đánh giá Lưu Nguyệt từ trên xuống dưới.

Lưu Nguyệt trên mặt một tia dao động cũng không có, vẫn duy trì mỉm cười, hướng Hàn Phi chắp tay nói: "Hàn tộc trưởng đã đến, chính là cấp Lưu Nguyệt mặt mũi, thỉnh."

"Ha ha, thú vị, thú vị......" Trong tiếng cười lớn, Hàn Phi nhảy xuống ngựa, đi đến yến tiệc trên bãi cỏ Hán Lan.

Ngay sau khi Hàn Phi vừa đến, xa xa khói mù cuồn cuộn, vô số khoái mã hướng nơi này phi vụt đến.

Mang theo bụi đất ngập trời, mang theo hơi thở bưu hãn, từ bốn phương tám hướng cuồng tiến.

Giống như đến một buổi thương lượng bình thường, tất cả bọn họ đều có mặt.

Nhìn đoàn người ngựa cùng bụi đất phía xa xa đang phóng tới đây, giống như trong kế hoạch của Lưu Nguyệt, toàn bộ lão đại (thủ lĩnh) đều xuống ngựa, cười ha ha sóng vai bước vào bãi cỏ Hán Lan.

*****

Không tiếng động, ra oai phủ đầu, không tiếng động, thị uy ngầm.

Mà Lưu Nguyệt vẫn duy trì vẻ tươi cười đạm mạc, coi như căn bản không chú ý đến đòn phủ đầu kia, vẫn tỏ ra bình thường, ôn nhuận.

Mười bảy thế lực, trong khoảng khắc, toàn bộ đến đông đủ.

Không đợi Lưu Nguyệt, chủ nhân khai yến, Hàn Phi cùng đám người cũng đã tự ý khai tiệc, huyên náo đùa giỡn, hàn huyên ầm ầm, không thèm nhìn đến Lưu Nguyệt là chủ nhân nơi này.

Khố Tạp Mộc nhìn một màn kia, máu cơ hồ đều muốn phun ra, tưởng tượng xem, hắn thân là đệ nhất đại tướng Bắc Mục, uy nghi hiển hách, hôm nay cư nhiên bị một đám thổ cẩu như thế coi rẻ, quả thực làm hắn vô cùng tức giận.

"Lui xuống." Lưu Nguyệt thấy vậy không nhiều lời, liền lệnh Khố Tạp Mộc lui xuống dưới, Khố Tạp Mộc này tính cách vô cùng nóng nảy.

Chờ Khố Tạp Mộc tâm không cam lòng không nguyện đi xuống xong, Lưu Nguyệt vỗ vỗ bụi trên người, mỉm cười đi vào bãi cỏ của chủ tọa.

"Ta nói này cô nương xinh đẹp, ngài đã mời chúng ta, chúng ta cũng đến đây, ngài chỉ chiêu đãi đơn giản vậy sao, ngay cả điểm ca múa xướng khúc đều không có, Bắc Mục Trung Nghĩa vương nghèo kiết hủ lậu đến cái dạng này sao?"

Ngồi đối diện Hàn Phi, là Tộc trưởng dân tộc Nữ Chân, thế lực cũng đứng hàng thứ ba, ánh mắt dâm tà nhìn Lưu Nguyệt, thần tình khinh bỉ.

"Không chuẩn bị ca múa, thành chủ đại nhân của chúng ta ơi, hay là ngài tự mình vì chúng ta xướng một khúc, vũ một chút đi, chúng ta cũng không chấp nhặt đâu, mọi người nói có đúng không?" Thủ lĩnh Đột Quyết - Thác Bỉ Mộc cười lớn nói.

"Đúng, thành chủ lên đi, thành chủ lên đi......" Lời đề nghị này lập tức khiến cho chúng thế lực hoan hô, một đám cười nghiêng ngả, mắt đầy ý vị.

Mới ngồi trên chủ vị (ghế chủ tiệc), Lưu Nguyệt nghe tiếng, cư nhiên cũng không tức giận, ngược lại cười cười nói: "Hôm nay, mọi người nể tình đến, là vinh hạnh của Lưu Nguyệt ta, nếu mọi người muốn nghe, được, ta đây liền vì mọi người tấu lên một khúc."

Nói xong, phía sau lập tức có người đệ lên một chiếc dao cầm, nhìn qua hình như là sớm có chuẩn bị từ trước.

Sắc mặt ôn nhuận, không mừng không giận, nhìn không ra cảm xúc.

Đầu ngón tay ở trên mặt cầm khẩy khẩy, một khúc vui ca lập tức tràn ra khắp nơi, bay múa lẩn quẩn quanh yến hội ở bãi cỏ Hán Lan

*****

Trong không gian yến tiệc đốt lửa, tiếng đàn càng khoe ra sức mạnh mãnh liệt của nó.

Mười bảy thế lực lớn Khô Sa mười thành, không nghĩ tới Lưu Nguyệt thực vì bọn hắn mà tấu nhạc, không khỏi nhất tề khựng lại một chút, đều ngạc nhiên kích động liếc mắt nhìn nhau trao đổi.

Tiếng đàn uyển chuyển hàm xúc, thật sự vô cùng dễ nghe.

Cho dù bọn họ tất cả đều là một đám thô nhân (người thô thiển, không tinh tế), cũng có thể thấy được tiếng đàn kia thật xuôi tai, bình thản cùng tự nhiên, không có kinh hãi, không có lấy lòng, càng thêm không có e ngại.

Trong bóng tối, Âu Dương Vu Phi nhẹ nhàng vuốt mặt, hảo cầm, không nghĩ tới Lưu Nguyệt thật đúng là một tay hảo cầm.

Tâm như nước chảy, có ý khiêu khích, nhưng cũng bất động thanh sắc, tốt, so với trong tưởng tượng của hắn còn tốt hơn, đủ khí chất trầm ổn, có thể làm đại sự.

"Hôm nay, bổn vương mở tiệc chiêu đãi chư vị, thứ nhất, là cho mọi người gặp mặt nhau, nhận thức, về sau còn phải làm việc cùng nhau trong một thời gian dài.

Hai là, nếu mọi người đã cho ta chút mặt mũi, về sau này Khô Sa mười thành, là thuần phục Bắc Mục ta, hay là muốn Bắc Mục ta dùng sức mạnh cưỡng chế."

Trong tiếng đàn du dương, thanh âm bình thản ôn nhã, không vội không chậm truyền đến, trong suốt như nước, thanh nhã như nước.

Lưu Nguyệt ngồi ở chủ vị cao cao, mặt vẫn duy trì ôn hòa như trước, tươi cười, chậm rãi đảo mắt qua thủ lĩnh mười bảy thế lực đang ngồi.

Không khí trong nháy mắt trầm mặc, mười bảy thủ lĩnh liếc mắt nhìn nhau một cái, đột nhiên cùng ngửa đầu cười to, trong ý cười càn rỡ, còn tràn ngập khinh bỉ cùng cuồng vọng.

"Cho ngươi mặt mũi, ngươi cho ngươi là ai a, hừ, khẩu khí thật lớn."

Thế lực mạnh nhất - Hàn Phi - cuồng tiếu, liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt nói: "Tiểu nha đầu, không chỉ Khô Sa mười thành, những nơi khác cũng vậy, có bản lĩnh, tự mình đi hàng phục đi, không bổn sự, ta khuyên ngươi vẫn là trở về làm công cụ ấm giường cho nam nhân là tốt rồi, nếu không có ai, ta không ngại ngươi tới chỗ ta......"

"Oanh." Lời hạ lưu còn không có nói xong, đống lửa ở trước mặt Hàn Phi đột nhiên oanh một tiếng tạc vỡ ra, vô số đốm lửa bắn tới Hàn Phi.

Vô số tàn lửa cực nóng, lại mang theo tốc độ của tia chớp.

Hàn Phi vừa thấy như thế, lập tức xoay bật người về phía sau, động tác cực kì mau, so với vẻ dâm loạn phế vật kia, phản xạ thật khiến người ta bất ngờ.

*****

Nhưng mà hắn mau, tốc độ Lưu Nguyệt còn nhanh hơn.

Hắn xoay người còn chưa né kịp, đống lửa nổ tung, giã một tiếng thật mạnh trước ngực hắn, Hàn Phi nháy mắt bị đánh giật ngược, té đè lên hộ vệ Tịch Thượng phía sau, một ngụm máu tươi phun ra, rượu văng khắp nơi, ngọn lửa quấn lấy hắn.

Hộ vệ Tịch Thượng nhất thời thay đổi sắc mặt, luống cuống tay chân giúp Hàn Phi dập ngọn lửa đang cháy trên người.

Bên cạnh, thủ lĩnh mười sáu thế lực khác thấy vậy liền bật dậy, sắc mặt vốn dâm loạn lộ ra vẻ thiết huyết bưu hãn.

Đao kiếm ra khỏi vỏ, sát khí bốc lên.

Hộ vệ của Hàn Phi lại trường kiếm phá không, vọt lại hướng Lưu Nguyệt.

Tiếng đàn không dứt, Lưu Nguyệt chậm rãi khảy cầm như trước, thấy vậy, sắc mặt không thay đổi, năm ngón tay phi nhanh ở trên mặt cầm một vòng, một phong nhận vô hình bắn ra.

Mấy đại hán đang tới tấp đánh tới, dừng giữa không trung, như trúng đòn nghiêm trọng, một ngụm máu tươi cuồng phun ra, thân hình rơi xuống, đập thật mạnh trên nền đất.

Mặt đối mặt, còn chưa kịp động tới đối thủ, đã bị thương nặng.

Không gian trở lên yên lặng, mọi người nhất thời biến sắc.

"Đây là công phu gì?" Âu Dương Vu Phi vốn vẫn ung dung tự tại, đầu ngón tay hơi miết miệng chén rượu, mở to mắt quan sát.

"Rượu thơm, đồ ăn ngon, các vị cũng không nên đạp hư, Khô Sa thảo nguyên vốn cũng không phải địa phương dồi dào tài nguyên." Thanh âm thản nhiên vang lên, Lưu Nguyệt ngón tay lại khẩy nhẹ một vòng, phong nhận vô thanh vô tức bắn vào đống lửa trước mặt mười sáu tộc trưởng, lửa, nhất thời càng thiêu cháy dữ dội.

Yêu pháp, chúng thế lực Khô Sa mười thành mắt toàn bộ tròn lại, một đám đứng sừng sững ở tại chỗ, tay càng nắm chặt bội đao bên hông.

"Bổn vương hảo tâm mở tiệc chiêu đãi các vị, nếu các vị không nể mặt mũi, bổn vương cũng không cưỡng cầu, tiễn khách." Tiếng đàn thản nhiên, chậm rãi nổi lên sát khí.

"Lão Đại, ngoài bãi cỏ các hướng đều có người, chúng ta bị vây ở trong này rồi."

"Thủ lĩnh, chúng ta ra không được......"

Vừa nghe Lưu Nguyệt một tiếng tiễn khách, mười bảy nhóm hộ vệ ở gần cửa bãi cỏ nhất, nhất thời muốn lao ra ngoài, lại phát hiện như thế nào cũng không thể ra được.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-220)