Mai Hoa Tam Lộng
← Ch.013 | Ch.015 → |
(một trong mười ca khúc cổ đại của Trung Quốc)
Như Song, Như Họa đưa một cái bàn cùng ghế đến cho Lục Tư Tư đặt đàn, Hàn Nguyệt Nguyệt đi đến giữa rừng mai, thấy Lục Tư Tư gật gật đầu, ý bảo chính mình đã chuẩn bị tốt, lục Tư Tư đem đầu ngón tay để trên dây đàn, bắt đầu gảy. Đoạn Lục Tư Tư đàn đích thị là 《 Mai Hoa Tam Lộng 》, khúc nhạc này là không có ở đây, chỉ là Hàn Nguyệt Nguyệt thích khúc này, cứ dựa theo trí nhớ kiếp trước và ngâm nga, kêu Lục Tư Tư ghi lại.
Hàn Nguyệt Nguyệt đi theo gia điệu giữa những ngón tay của Lục Tư Tư, vận dụng mọc cánh thành tiên đứng ở giữa khóm hoa mai múa, lúc lên lúc xuống, đình lý vài người toàn bộ trừng mắt ngạc nhiên, không ngờ rằng tiểu thư khiêu vũ mỹ lệ như vậy, bông tuyết trắng còn đang bay xuống, vài đóa hồng không chịu được gió lạnh tàn phá, theo bông tuyết rơi xuống, mà một cô gái áo trắng ở giữa làn tuyết cùng hoa nhảy múa, thật sự là làm cho người ta không thể chuyển đi tầm mắt, rất sợ khi nháy mắt, cảnh sắc trước mắt sẽ lập tức biến mất.
Theo giai điệu nhanh đến kết thúc, miệng Hàn Nguyệt Nguyệt nhẹ nhàng ngâm lên:
Hồng trần tự hữu si tình giả
(cõi trần tự có si tình vậy)
Mạc tiếu si tình thái si cuồng
(chớ cười chuyện si tình quá cuồng si)
Nhược phi nhất phiên hàn triệt cốt
(nếu có một lần lạnh thấu xương)
Ná đắc mai hoa phác tỵ hương
(lúc đó sẽ ngửi được mùi hương của hoa mai)
Vấn thế gian tình vi hà vật
(hỏi thế gian tình là vật gì)
Chỉ giáo nhân sinh tử tương hứa
(mà dạy con người sống chết hẹn thề với nhau)
Khán nhân gian đa thiếu cố sự
(nhìn cõi người bao chuyện nhỏ to)
Tối tiêu hồn mai hoa tam lộng
(đùa với hoa mai là mê mẫn mất hồn nhất) tự đối thoại:
Mai hoa nhất lộng đoản nhân trường
(đùa với Mai lần đầu đau lòng ta)
Mai hoa nhị lộng phí tư lượng
(đùa với Mai lần hai suy nghĩ phí)
Mai hoa tam lộng phong ba khởi
(đùa với Mai lần ba sóng gió nổi lên)
Vân yên thâm xử thủy mang mang
(mây khói miên mang nước bồng bềnh)
Hàn Nguyệt Nguyệt rơi xuống đất, tay Lục Tư Tư dừng lại đặt trên mặt dây đàn, khúc nhạc này nàng cũng cực kỳ thích, chỉ là nàng đã đàn rất nhiều lần vẫn tìm không tới cái loại cảm giác này, cho tới bây giờ mới hiểu được, nguyên lai tâm tình trước mắt cô cảm thụ không tới, hiện tại trước mắt phong cảnh như vậy, lại càng lĩnh hội không tới ý của bài thơ mà Hàn Nguyệt Nguyệt ngâm trong miệng kia.
Tiếng đàn vừa mới dừng lại, Hàn Nguyệt Nguyệt phát hiện phía nam có người, nhẹ nhàng phóng hơn mười cái châm lông trâu, Như Họa và Như Tuyết cùng khi đó cũng đứng dậy hướng tường vây bay đi.
"Là người phương nào? Dám tự ý xông vào Mai hoa trang"
Mạnh Dịch Vân vọt đến một bên, Tần Minh thấy gia nhà mình chạy đi, không có biện pháp, đành phải vừa tiếp chiêu vừa nói:
"Cô nương, chúng ta là tới tìm Hàn cô nương, hiểu lầm hiểu lầm thôi"
Tần Minh có cơ hội khẩn trương giải thích, trong lòng vội muốn chết, gia như thế nào mặc kệ hắn a. Mạnh Dịch Vân để cho Tần Minh đối phó Như Họa Như Tuyết, chính mình hướng trong viện bay đi.
"Ít nói nhảm, muốn tìm tiểu thư chúng ta vì sao không đi cửa chính, lại muốn trèo tường vào"
Như Họa và Như Tuyết không để ý tới Tần Minh, tiếp tục ra chiêu. Tần Minh trốn không thoát, đành phải ứng phó, nhưng lại không thể làm người ta bị thương. Trong lòng thật khổ a, hắn cũng không biết gia vì cái gì không đi từ cửa chính, mà muốn trèo tường tiến vào, đúng là chính mình chỉ là người thị vệ, không quyền lợi hỏi đến chủ nhân nghĩ gì a.
"Ta nói thật, chúng ta thật là tìm đến Hàn cô nương. Gia, gia, người đợi ta với a"
Mạnh Dịch Vân không để ý tới Tần Minh.
"Tham kiến Vương gia, không biết Vương gia đại giá quang lâm, Nguyệt Nguyệt không tiếp đón cẩn thận"
Vài người khác nghe nói có người xông vào trong viện, vừa mới chuẩn bị đón người, lại nghe thấy Hàn Nguyệt Nguyệt nói, khẩn trương quỳ xuống.
"Bổn vương không mời tự đến, quấy rầy cô nương, xin cô đừng trách, cô nương đa lễ."
Có mấy người thấy đối phương là Vương gia mà ngẩn người, vẫn là Như Ngọc phản ứng nhanh, lập tức lôi kéo vài người thu thập đình lý.
"Vương gia sao lại nói như vậy, Vương gia tới, Nguyệt Nguyệt cao hứng còn không hết"
Hàn Nguyệt nguyệt nhìn chằm chằm người phía trước, ba năm chưa từng gặp lại, đột nhiên đến thăm, không biết là phúc hay là họa.
"Ta đã là nói chúng ta đến tìm Hàn cô nương thôi, hai người còn không tin"
Tần Minh rất vất vả mới né tránh được Như Họa và Như Tuyết chạy đến sân, gặp gia nhà mình đang cùng Hàn Nguyệt Nguyệt nói chuyện, hai cô gái kia quay đầu đuổi theo rồi hô lớn:
"Tiểu thư"
Như Họa và Như Tuyết thấy Hàn Nguyệt Nguyệt, mở miệng hỏi.
"Không có việc gì, các người lui xuống trước đi"
Như Họa và Như Tuyết thấy Hàn Nguyệt Nguyệt lên tiếng, trừng mắt nhìn Tần Minh một cái rồi tránh ra. Tần Minh nhún nhún vai, ta sớm nói là tới tìm Hàn cô nương, là các ngươi không tin thôi.
"Vương gia đường xa mà đến, ngồi xuống uống ly trà trước đi"
Hàn Nguyệt Nguyệt đi về hướng đình lý, những người khác sớm lui xuống, chỉ có mình Như Ngọc ở lại hầu hạ. Mạnh Dịch Vân đi theo sau Hàn Nguyệt Nguyệt, cũng vào đình lý. Tần Minh tự nhiên đi theo sau gia nhà mình.
"Vương gia mời ngồi, nếm thử trà hoa mai"
Như Ngọc bưng đến chỗ giỏ bình tích giữ ấm ấm trà, rót cho Hàn Nguyệt Nguyệt cùng Mạnh Dịch Vân mỗi người một ly. Mạnh Dịch Vân nâng chung trà lên, nhàn nhạt nếm vào miệng.
"Không sai, không nghĩ tới Hàn cô nương còn có trà nghệ như vậy"
Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười "Để cho Vương gia chê cười, Nguyệt Nguyệt là người thô kệch, những thứ này đều là tỳ nữ của ta làm để thưởng mai, không ngờ rằng còn có thể vừa miệng Vương gia"
Mạnh Dịch Vân đặt ly trà xuống, nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt nói
"Hàn cô nương khiêm tốn, không nghĩ tới cô nương là người yêu mai, cảnh sắc như vậy lại thêm trà hoa mai, cô nương thật là biết hưởng thụ"
Mạnh Dịch Vân nhìn về phía viện đầy mai, trên mặt nhìn không ra biểu tình gì, vừa rồi khi thấy nàng múa, lại làm mình nhớ tới Tuyết Sơn lần đó. Ba năm không gặp, dù năm đó nghĩ nàng vẫn còn là đứa trẻ, nhưng không nghĩ tới ba năm sau, nàng lại trở nên xinh đẹp như vậy.
Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn theo tầm mắt Mạnh Dịch Vân, chỉ thấy mấy cành cây bị tuyết phủ, mặt trên vẫn nở ra mấy đóa hoa. Nàng thích hoa mai, vì nó kiên cường, chỉ cần có một tia hi vọng, nó đều không bỏ cuộc, chứng minh sự kiên cường của nó không hề giống những loài hoa khác, chịu lạnh ở trong tuyết một mình nở hoa.
"Nguyệt Nguyệt chỉ là người nhàn rỗi nên mới có thể làm những thứ này"
Hàn Nguyệt Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhìn về phía ấm trà trên bàn.
"Vương gia đường xa mà đến, cũng không phải vì muốn thưởng mai đi"
Mạnh Dịch Vân nghe thấy Hàn Nguyệt Nguyệt nói, quay đầu nhìn về phía nàng.
"Hàn cô nương trí tuệ hơn người, trái lại bổn vương ngu dốt"
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Mạnh Dịch Vân không có nói, quay đầu nói vớiNhư Ngọc bên cạnh.
"Như Ngọc, mang vị công tử này xuống trước đi"
Công tử trong miệng Hàn Nguyệt Nguyệt, tất nhiên là Tần Minh đi phía sau Mạnh Dịch Vân.
"Vâng tiểu thư, công tử mời theo Như Ngọc"
Tần Minh nhìn về phía Mạnh Dịch Vân, thấy Mạnh Dịch Vân gật gật đầu với hắn, mới đi theo Như Ngọc.
"Cũng không phải là việc quan trọng gì, chỉ là nửa năm trước bổn vương từng trúng một loại độc tên là hắc sát xà, lúc ấy đã dùng nội lực bức độc ra, sau đó không có trở ngại gì, chỉ là không biết vì sao khoảng thời gian gần đây phát hiện nội lực tan rã, lòng bàn tay bắt đầu xuất hiện kinh mạch màu đen, càng dùng nội lực, tốc độ của kinh mạch lan tràn lên phía trên lại càng nhanh, không có biện pháp, đành phải tới xin nhờ cô nương."
Nói xong, Mạnh Dịch Vân giơ tay lên đưa cho Hàn Nguyệt Nguyệt xem. Hàn Nguyệt nguyệt chỉ thấy trong lòng bàn tay Mạnh Dịch Vân có một đường hắc tuyến bò lên cánh tay.
"Xin Vương gia để tay đến trên bàn, để Nguyệt Nguyệt bắt mạch trước"
Mạnh Dịch Vân để tay lên bàn, Hàn Nguyệt nguyệt nhanh nhẹn để tay lên mạch đập của Mạnh Dịch Vân
"Vương gia yên tâm, không có trở ngại gì đâu, có thể là độc tố chưa bức ra hết, hiện tại đang phát tác mà thôi"
Hàn Nguyệt Nguyệt cười với Mạnh Dịch Vân, ý bảo hắn không cần lo lắng.
"Làm phiền Hàn cô nương"
Mạnh Dịch Vân để tay xuống. Hàn Nguyệt Nguyệt thu tay, chậm rãi nói.
"Độc này muốn giải phải cần vài ngày, quá hai ngày nữa là trừ tịch, nếu Vương gia muốn về kinh thành thì trước tiên hãy dùng thuốc áp chế độc, khi nào Vương gia xong việc trong kinh trở về thì tiếp tục giải độc?"
Hàn Nguyệt nguyệt nhìn Mạnh Dịch Vân, hỏi. Gần cuối năm, Vương Phủ nhất định rất bận rộn.
"Cũng được, chờ ta xong việc trong kinh sẽ trở lại tìm cô nương"
Đợi câu trả lời của Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt Nguyệt lại rót thêm trà cho Mạnh Dịch Vân.
"Làm phiền Vương gia đi phòng khách chờ một chút, ta cho người đi lấy thuốc tới"
Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt muốn đứng dậy, Mạnh Dịch Vân cũng đặt ly trà xuống, cùng Hàn Nguyệt Nguyệt đến phòng khách.
Đi đến phòng khách, Như Ngọc đã chuẩn bị đồ ăn thật tốt chờ Hàn Nguyệt Nguyệt cùng Mạnh Dịch Vân đến.
"Vương gia, ngồi xuống ăn bữa cơm rau dưa trước đi, sau đó hãy khởi hành, thời gian vội vàng, chuẩn bị không được chu đáo, mong Vương gia chớ trách."
Hàn Nguyệt Nguyệt đi đến trước bàn cơm, phân phó Như Ngọc đi đến phòng nàng lấy thuốc, một bên chiêu đãi Mạnh Dịch Vân.
"Sao lại thế được, làm phiền cô nương lo lắng mới đúng"
Cùng Mạnh Dịch Vân ngồi xuống, Hàn Nguyệt Nguyệt mới đi đến chỗ đối diện mà ngồi xuống.
Mạnh Dịch Vân đi rồi, Hàn Nguyệt Nguyệt mới trở về phòng nghỉ ngơi, nói chuyện cùng đại nhân vật thật mệt, đều phải văn vẻ nho nhã, xem ra sau này nên đóng cửa sống qua ngày thôi, miễn phải ứng phó với những người này, ài ~ bất quá người không mời mà tự đến, chính mình cũng không dám từ chối nha, ai kêu họ có quyền thế. Bản thân đắc tội không nổi.
"Tiểu thư vẫn nên tắm nước nóng, ở trong sân lâu như vậy, coi chừng nhiễm lạnh"
Như Ngọc thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ghé vào trên giường, khẩn trương nhắc nhở. Không thì tiểu thư ngủ mất, nàng rất bội phục Hàn Nguyệt Nguyệt, đầu đụng vào gối liền ngủ.
"Được rồi"
Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi dậy, đi vào gian trong, bên trong là bồn tắm nàng thường dùng để tắm.
Đến ngày ba mươi, Hàn Nguyệt Nguyệt dùng giấy hồng làm mấy bao lì xì, bên trong đều đã nhét hai mảnh kim diệp, là cho Hiểu Tinh các nàng làm tiền lì xì. Hàn Nguyệt Nguyệt đang ở thôn trang nằm ngoài Tứ Phương thành, cũng như ba năm trước, chỉ là sau khi có tiền, xung quanh liền thay đổi, mở rộng gấp ba, tên là Mai hoa trang, cả trang trừ bỏ bảy người các nàng, còn có một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, phụ trách chuyện phòng bếp, thêm ba tiểu nha hoàn, phụ trách việc vặt vãnh.
Hàn Nguyệt Nguyệt sắp xếp một tiểu viện cho nhóm người các nàng, mà Hiểu Tinh, Tư Tư, còn có bốn người ở cùng nàng trong viện, và mấy gian phòng khách chiếm cũng không đến một nửa, tất cả phía sau đều là đất trống, cho nên Hàn Nguyệt nguyệt mới làm một mảnh vườn ở phía sau.
Hàn Nguyệt Nguyệt không hề bất công, nàng đều phát cho bao lì xì cho người làm bếp cùng ba tiểu nha hoàn, trong có một mảnh kim diệp, xem như thưởng cho mọi người vì một năm vất vả, để bao lì xì sang một bên, đúng thời điểm ăn cơm tất niên thì chia cho mọi người.
"Tiểu thư, da bánh sủi cảo chuẩn bị xong, người muốn cùng gói hay không"
Như Ngọc đi vào vừa lúc Hàn Nguyệt Nguyệt định cất xong bao lì xì, đi qua.
"Được a, ta đến liền"
Hàn Nguyệt Nguyệt đem tiền lì xì cất kỹ, đi theo Như Ngọc vào phòng bếp.
Đảo mắt một cái đã đến mấy hôm sau, Hàn Nguyệt Nguyệt lại cho chưởng quầy các Thiên Hương lâu một phần dược thiện (các món ăn có vị thuốc), làm thực đơn năm nay, Như Tuyết cùng Như Họa mỗi ngày đều cùng Hiểu Tinh luyện võ ở hậu viện, mà Lục Tư Tư cùng Như Song vừa bắt đầu xử lý công chuyện ở từng Thiên Hương lâu, còn mỗi Như Ngọc ngày ngày đi theo Hàn Nguyệt Nguyệt.
"Tiểu thư, hoa mai đã rụng xuống hết rồi"
Như Ngọc nhìn mấy đóa hoa rớt trên đất, ai thán nói. Mấy ngày hôm trước vẫn còn rất sống động, vui tươi, mà mới vài ngày trôi qua, đã rơi rụng gần hết.
"Đúng vậy a, đều đã rơi xuống"
Hàn Nguyệt nguyệt nhìn chằm chằm vườn mai trước mắt
"Như Ngọc, cô đi lấy cái giỏ lại đây, đem những đóa hoa còn đẹp mang phơi khô, về sau còn có thể dùng để pha trà."
Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu phân phó Như Ngọc, sau đó bước trên những cánh hoa vừa rụng xuống đất. Hoa nở hoa tàn, đây là lẽ thường của thế gian, nhưng sao lại cảm thấy đáng tiếc, sang năm hoa lại nở, khi đó lại đến xem cũng được.
← Ch. 013 | Ch. 015 → |