Ba năm sau
← Ch.012 | Ch.014 → |
Ba năm sau.....
"Tiểu thư, nhóm người chưởng quầy đều đã đến đông đủ"
Hàn Nguyệt Nguyệt nghe thấy lời Như Ngọc, buông lá thư trong tay ra, đứng lên, duỗi duỗi lưng.
"Biết rồi, ta đến ngay"
Như Ngọc bước ra cửa, đợi Hàn Nguyệt Nguyệt phân phó.
Hai năm rưỡi trước, nàng lại thu giữ Như Ngọc, Như Song, Như Họa, Như Tuyết bốn nha hoàn. Bốn nha hoàn này nhỏ hơn bọn họ một tuổi, bất quá trí lực đều đã lớn, thêm nữa tuổi còn nhỏ, dễ dạy dỗ. Như Ngọc tâm tư chặt chẽ, làm việc chu đáo, cho nên nàng đem Như Ngọc giữ ở bên người. Mà Như Song đối việc buôn bán rất có bản lãnh, có thể nói là làm, mà còn ứng xử khéo, Hàn Nguyệt Nguyệt phái nàng đi giúp đỡ cho Tư Tư, quản lý những quán rượu, cửa hàng.
Như Họa cùng Như Tuyết là chị em song sinh, rất có thiên phú luyện võ, Hàn Nguyệt Nguyệt mượn bản kiếm phổ của sư huynh Y Thường Thanh, kêu Hiểu Tinh mang theo các nàng đi luyện tập, người bên cạnh mình võ công cao mới tốt. Mà nàng còn dạy các nàng mọc cánh thành tiên, hiện tại cơ bản đều đã tại tầng thứ năm, coi như là khinh công đứng nhất giang hồ.
Ba năm qua, Hàn Nguyệt Nguyệt dùng ba vạn lượng bạc mở quán rượu tên là: Thiên Hương lâu, sau đó lại mở nhà may, ở hiện đại nàng đã nếm qua mỹ thực nên lợi dụng điểm này làm chiêu bài, không nghĩ tới ở thời đại này rất được hoan nghênh, trong vòng nửa năm lại mở thêm hai quán rượu trong thành, ba năm trôi qua, hiện tại trên danh nghĩa nàng đã có mười lăm quán Thiên Hương lâu, mỗi cái đều có một chưởng quầy quản lý, mà Tư Tư cùng Như Song phụ trách những chuyện lặt vặt của quán rượu, bất quá tháng mười hai hàng năm, Hàn Nguyệt Nguyệt sẽ triệu tập mười lăm chưởng quầy mang theo sổ sách đến, tiến hành huấn luyện cho bọn họ, đem một vài kiến thức quản lý ở hiện đại dạy cho bọn họ, sau đó lại cho mỗi chưởng quầy trao đổi kinh nghiệm lẫn nhau. Chính mình lại mượn cơ hội này kiểm tra sổ sách.
Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy được phương pháp ghi sổ sách của người xưa quá mức cứng nhắc, lại phức tạp. Hàn Nguyệt Nguyệt xem đến nhức đầu, cho nên nàng chuyển số liệu trên sổ sách thành các con số. Cẩn thận như vậy, ở thời đại này, có rất ít người có thể hiểu biết những con số, nếu sổ sách rơi vào trong tay những người khác, cũng không cần lo lắng.
Mà nhà may này, bởi vì Hàn Nguyệt Nguyệt hoàn toàn không thích y phục của thời đại này mà mở, y phục bên trong đều do chính nàng thiết kế, khắp thiên hạ chỉ có nhà may của nàng có. Nhưng mọi người đều rất hoan nghênh, mỗi lần ra mẫu mới, đều là hàng một không hai.
Cũng có rất nhiều người vì không hiểu mà đến, ham muốn mua bản mẫu của nàng, bất quá chưa từng được đáp ứng, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không mở thêm chi nhánh. Nếu muốn mua y phục của nàng, phải tự đến mua, kể cả Lão hoàng thượng cũng vậy.
"Như Ngọc, đưa ta cái khăn che mặt kia đi?"
Nghe thấy thanh âm Hàn Nguyệt Nguyệt, Như Ngọc khẩn trương đi vào.
"Nô tỳ đã để trong ngăn tủ, để nô tỳ mang tới"
Mỗi lần đi gặp những chưởng quầy Hàn Nguyệt Nguyệt đều dùng cái khăn che mặt này, Hàn Nguyệt Nguyệt không dám bảo đảm nhóm người đó đều trung thành với mình, chỉ cần bọn họ không quá phận, không ảnh hưởng đến công việc làm ăn của quán rượu, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng lười quản.
Trụ sở chính của Thiên Hương lâu là ở Tứ Phương thành, cho nên mỗi lần Hàn Nguyệt Nguyệt đều triệu kiến bọn họ ở đây, vừa thấy Hàn Nguyệt Nguyệt tiến vào, những chưởng quầy này tự giác ngậm miệng lại, bọn họ cực kỳ kính nể vị chủ nhân này, bọn họ đều là lão bản của những tửu lâu nổi danh, nhưng lại tự nguyện đến Thiên Hương lâu làm việc.
"Như Ngọc, đem sổ sách lên"
Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi xuống ghế dựa.
"Vâng tiểu thư"
Như Ngọc đem mười lăm bản sổ sách thu lại, để trên bàn cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt.
"Để cho các vị chưởng quầy đợi lâu"
Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không xem sổ sách, không nóng không lạnh nói.
"Nếu lão bản đã đến, chúng ta liền bắt đầu đi"
Có chưởng quầy không nhẫn nại nói, bọn họ năm trước nghe xong đề nghị của Hàn Nguyệt Nguyệt học một chút về khái niệm quản lý, sau khi trở về phát hiện ra nó rất hữu dụng, mà công việc quản lý quán rượu cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Năm nay đặc biệt đến sớm hơn vài ngày.
"Không vội, các vị đường xa mà đến, ta là lão bản sao có thể thất lễ được, Như Ngọc, đi chuẩn bị một chút điểm tâm lại đây, để cho mọi người nếm thử."
Hàn Nguyệt Nguyệt nói xong một cách chậm rãi.
"Vâng tiểu thư"
Như Ngọc theo lời Hàn Nguyệt Nguyệt phân phó cho mỗi cái bàn một đĩa điểm tâm.
"Các vị chưởng quầy trước nếm thử món ăn này đi, đây là tiểu thư đặc biệt chuẩn bị cho mọi người"
Như Ngọc nói xong, lại lui về bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt.
Có vài người lộ ra vẻ mặt khó hiểu, Hàn Nguyệt Nguyệt này rốt cục là muốn cái gì, mà có vài người không cho là đúng, nhẹ nhàng cầm lấy điểm tâm trên bàn bắt đầu ăn.
"Không sai, điểm tâm này ngọt mà không ngấy, cắn vào trong miệng lập tức tan ra, còn có thể không dính vào răng"
Nếm qua điểm tâm, vài người từ từ đánh giá thức ăn trên bàn, mà có một vài chưởng quầy nghe thấy sự đánh giá, cũng nhẹ nhàng cầm lấy một miếng nếm thử.
"Điểm tâm này là món gì? Vị cũng không ngọt, hương vị cũng nhạt, chỉ là cho vào miệng còn có thể làm cho người ta cảm thấy được hương vị tuyệt hảo"
Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không nói gì, chờ bọn họ đánh giá xong.
"Lão bản, đây là?"
Một vị chưởng quầy nhìn về phía Hàn Nguyệt Nguyệt, những người khác cũng nghe tiếng mà nhìn nàng.
"Điểm tâm này là món mới cho thực đơn năm tới, nếu các vị chưởng quầy đã ăn xong, không biết có đề nghị cái gì hay không?"
Các chưởng quầy cứ ngươi xem ta ta xem ngươi, đều không nói chuyện.
"Nếu không có đề nghị gì, mọi người hãy đến chỗ Chu chưởng quầy lấy phương pháp chế biến mang về, hôm nay đến đây thôi, sổ sách ta xem xong sẽ đưa lại cho các vị"
Chu chưởng quầy là chưởng quầy của Thiên Hương lâu ở Tứ Phương thành, cũng là tổng chưởng quầy, cho nên mỗi lần có thực đơn nào mới đều được làm nếm thử đây trước, sau đó sẽ phổ biến lại cho Thiên Hương lâu các nơi khác.
Hàn Nguyệt Nguyệt đem sổ sách đặt qua một bên, từ từ lật xem, có các khoản vẫn còn chưa làm xong, Nguyệt Nguyệt nghĩ xem ra bốn năm ngày cũng không xem xong, đem mấy ý tưởng vừa nghĩ viết ra giấy, giao cho Như Ngọc, kêu nàng đi huấn luyện những chưởng quầy này, chính mình bớt thời giờ đi xem một chút.
"Tiểu thư, đã khuya, ngày mai lại xem đi"
Như Ngọc châm đèn trên bàn lên, Hàn Nguyệt Nguyệt xem lại sổ sách từ đầu, xoa xoa chân mày.
"Như Song cùng Tư Tư trở về chưa?"
Tất cả chưởng quầy đều đã về, các nàng thế nào còn chưa tới.
"Tư Tư tỷ cùng Như Song chắc là sáng ngày mai mới đến"
Như Ngọc dọn hết sổ sách trên bàn Hàn Nguyệt Nguyệt.
"A... , còn Như Họa và Như Tuyết?"
Mấy ngày nay đều vì chuyện của Thiên Hương lâu, cũng không chú ý tới bọn họ.
"Không phải mấy hôm trước Hiểu Tinh tỷ mang theo Như Họa và Như Tuyết đi kinh thành tặng đồ cho lão gia thay tiểu thư sao?"
Hàn Nguyệt nguyệt vò vò đầu.
"Phải ha, tự nhiên quên mất"
Hàng năm nàng sẽ cho ông nội chút thuốc cùng mấy món đồ tốt. Nàng có thời gian cũng sẽ trở về bắt mạch cho ông.
Hàn Nguyệt Nguyệt đứng lên, Như Ngọc theo sau Hàn Nguyệt Nguyệt để chỉnh sửa y phục, rồi đi về phía gian phòng.
"Tiểu thư, đây là những thứ dược liệu người muốn"
Tư Tư đứng trước Hàn Nguyệt Nguyệt, vừa nói vừa bảo Như Song đem dược liệu để trên bàn, Hàn Nguyệt Nguyệt mở ra, cầm lên nhìn nhìn, ngửi ngửi.
"Vất vả cho các cô, trước tiên đi xuống nghỉ ngơi đi"
"Vâng tiểu thư"
Lục Tư Tư cùng Như Song ra khỏi phòng Hàn Nguyệt Nguyệt, trở về phòng mình, mấy ngày nay các nàng vì trở về gấp mà mệt muốn chết.
Hàn Nguyệt Nguyệt chia dược liệu ra, đem đồ tốt chia thành một phần, những thứ này ở Dược cốc rất dễ tìm, nhưng ở bên ngoài lại rất khó tìm, vài năm nay cũng có người tìm tới cửa cầu thầy trị bệnh, đều là những nhân vật không tầm thường, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng sẽ ra tay cứu giúp, chỉ là không thể làm cho bọn họ tiết lộ hành tung của mình.
Dần dần đến cuối năm, các chưởng quầy đã trở về các nơi, Hàn Nguyệt Nguyệt lại trở về cuộc sống trước, mỗi ngày điều chế thuốc, luyện võ, trước năm cũ, Hiểu Tinh cùng các nàng cũng trở về Tứ Phương thành.
Ngày hai mươi lăm, tuyết bắt đầu rơi, hai ngày kế tiếp, trên mặt đất sớm tích tụ lại một thành tuyết thật dày, Hàn Nguyệt Nguyệt thích nhất là lúc tuyết rơi, nhẹ nhàng đưa tay hứng lấy bông tuyết ngoài cửa sổ.
"Tiểu thư, tiểu thư. hoa mai ở hậu viện nở rất đẹp"
Hàn Nguyệt Nguyệt phục hồi lại tinh thần, thu tay, xoay người. Trong mấy người đó, Như Song là hoạt bát nhất, thường xuyên tỏ ra hứng thú đến ngạc nhiên. Như Song chạy lại chỗ Hàn Nguyệt Nguyệt
"Tiểu thư, chúng ta đi hậu viện xem mai có được hay không?"
Hàn Nguyệt Nguyệt cực kỳ thích hoa mai, cho nên mới hao tốn tâm tư trồng một mảng lớn hoa mai tại hậu viện, năm trước chỉ nở có mấy đóa.
"Tay em sao lại lạnh như thế?"
Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu hỏi Như Song, mùa đông lạnh giá, Như Song lại vẫn luôn chạy như điên ở bên ngoài, cũng bất giác lạnh theo.
"Vừa rồi nô tỳ chơi ném tuyết cùng Như Họa, sau khi nhìn thấy hậu viện hoa mai đã nở, mới chạy tới gọi tiểu thư cùng nhau đi qua xem, Như Họa đã đi gọi bọn Tư Tư tỷ, để nô tỳ nói Như Ngọc chuẩn bị đồ ăn. Chúng ta cùng thưởng mai"
Hàn Nguyệt Nguyệt trừng mắt nhìn Như Song một cái, thu tay giấu vào trong ống tay áo, tay Như Song thật lạnh, lạnh như băng.
"Tiểu thư, mọi người không phải biết người thích hoa mai sao, cho nên hoa mai nở nô tỳ liền đến gọi người"
Như Song kéo dài thanh âm. Hàn Nguyệt Nguyệt đối với các nàng tựa như bạn bè, cho nên nhóm người các nàng mới dám như vậy. Hàn Nguyệt Nguyệt không phải là người cổ đại, tư tưởng giữa người với người đều ngang hàng đã khắc sâu vào đầu, cái cảm giác cao cao tại thượng này làm không đến, chỉ cần là bọn họ không làm sai đại sự gì, Hàn Nguyệt Nguyệt đều sẽ không quản các nàng.
"Biết rồi, ta đi liền"
"Được"
Như Song lấy áo choàng mặc cho Hàn Nguyệt Nguyệt, đi theo sau Hàn Nguyệt Nguyệt. Trong Hậu viện có một cái đình, là xây dựng để dành riêng cho việc thưởng mai, Hàn Nguyệt Nguyệt đến đó, mấy người Tư Tư đã chuẩn bị tốt hỏa lò, thức ăn, một bên vẫn đang nấu trà. Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi xuống.
"Mọi người đều ngồi xuống đi, đứng vướng tầm mắt ta"
Mấy người nhìn nhau cười nhẹ một tiếng, tiểu thư của các nàng là tốt nhất, cũng không coi các nàng như người làm, có cái gì tốt đều đã nhớ đến bọn họ.
"Tiểu thư, uống ly trà cho ấm"
Tư Tư nấu xong trà rót cho Hàn Nguyệt Nguyệt.
"Năm nay hoa mai nở rất tốt"
Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn cả vườn hoa mai, tâm tình cũng tốt theo.
"Đúng vậy a, ta còn cho rằng năm nay bọn chúng cũng không ra nha"
Hiểu Tinh phụ họa. Bảy người ở trong đình mặc dù có điểm chen chúc, nhưng vẫn ấm áp. Tuyết vẫn một mực rơi xuống.
"Như Họa, Như Tuyết, phong cảnh tốt như vậy, hai người đi lên múa một đoạn đi"
Như Song thích nhất náo nhiệt, ở một bên đề nghị.
"Đúng vậy a, các ngươi hai người không phải mới vừa luyện một bộ kiếm thuật sao, biểu diễn cho chúng ta nhìn một chút"
Hiểu Tinh lập tức bổ sung.
"Được rồi"
Như Họa cùng Như Tuyết đi ra đình, tại mảnh đất trống không xa vung lên kiếm bắt đầu đùa giỡn, cảnh đẹp, mỹ nhân, thêm kiếm, thật sự là làm cho người ta thỏa mãn.
"Chiêu thức của chúng ta như thế nào?"
Như Họa cùng Như Tuyết múa xong, liền lập tức chạy đến đình lý, hỏi Hiểu Tinh. Hiểu Tinh cũng coi như nửa sư phụ các nàng.
"Còn có thể nào, bất quá quá đẹp, không uy lực"
Như Họa cùng Như Tuyết nhìn nhau cười, cảnh trí tốt như vậy, các nàng làm sao để lộ ra sát khí.
"Tiểu thư, người múa một đoạn có được hay không?"
Như Họa mới vừa ngồi xuống cùng uống trà, lập tức hỏi Hàn Nguyệt Nguyệt.
"Đúng vậy a, tiểu thư, còn không có thấy người nhảy múa."
Vài người ở bên cạnh thêm mắm thêm muối.
"Tư Tư, cô đi lấy đàn lai đây"
Hàn Nguyệt Nguyệt còn không có nói xong, Trương Hiểu Tinh lập tức phụ giúp Lục Tư Tư trở về phòng lấy cầm.
Dù sao đây cũng chỉ là đám con nít mười mấy tuổi, ham chơi là cực kỳ bình thường, Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu.
← Ch. 012 | Ch. 014 → |