Giả bệnh
← Ch.078 | Ch.080 → |
"Lưu quản gia, công chúa Mộng Nhan vừa làm loạn nữa. Nàng đang ở ngoài cửa viện nói muốn gặp Vương gia!"
Một gã sai vặt mặc trang phục màu đen tiến lên, thấp giọng nói nhỏ bên tai Lưu An.
"Long gia không có ở đây sao?"
Lưu An không kiên nhẫn hỏi lại, trong ba tháng vừa qua công chúa Mộng Nhan đều do Long Thanh ứng phó, hơn nữa vì yêu cầu kiên quyết của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, Hoàng thượng ban ra thánh chỉ trước khi Vương gia chưa hồi phục, công chúa Mộng Nhan không thể bước vào hậu viện, vì vậy Vương gia vẫn bình yên vô sự.
"Sáng sớm Long gia đã đi ra ngoài, còn chưa trở về!"
Gã sai vặt thấp giọng nói, trên mặt là những vết roi máu chảy đầm đìa, vừa nhìn qua lập tức biết ngay do bị người đánh.
"Trên mặt của ngươi đã xảy ra chuyện gì?'
Giọng điệu của Lưu Anh phát lạnh.
"Dạ gia.... là...là.."
Hắn ấp úng không dám mở miệng, Lưu An vừa nhìn liền hiểu rõ, nhất định là do công chút đanh đá kia làm!
"Dẫn ta đi xem!"
Lưu An nhẹ thở dài, tiếng cười vui từ trong phòng tiếp tục truyền đến, hắn không đành lòng để cảnh tượng ấm áp như vậy bị công chúa kia quấy rầy, phải kiên quyết đến cùng tiến lên đối phó công chúa Mộng Nhan một cách chu toàn.
"Bỏ đi! Các ngươi mấy tên nô tài chó này, không mở mắt lớn ra nhìn một chút, ta là người như thế nào à, ta là công chúa Mộng Nhan! Không ngờ các ngươi năm lần bảy lượt cản đường của ta, như thế nào, vì tưởng rằng ở đây là vương phủ không phải trong hoàng cung sao? Bất kể ở đâu ta cũng là công chúa, cho các ngươi cơ hội lần cuối cùng, nếu không mở cửa, kéo ra ngoài chém!"
Hắn vừa mới bước vài bước đã nghe âm thanh không kiên nhẫn của công chúa Mộng Nhan truyền tới, trong tiếng hét lanh lảnh mang theo sự tức giận, ngay sau đó là tiếng thét thảm thiết.
Trong lòng Lưu Anh cảm thấy căng thẳng, rõ ràng Mộng Nhan là công chúa vì vậy người làm không dám né tránh, chỉ có thể để nàng tùy ý đánh chửi. Hắn bước đi nhanh hơn, bỗng nhiên trên tường thành có một người mặc áo đen phóng xuống, Lưu An vừa muốn la lên đồng thời trở tay đánh ra một chiêu, nhưng khi nhìn rõ người trước mặt hắn rốt cuộc thu tiếng gọi và chiêu thức về.
Vẻ mặt uy nghiêm, trong ánh mắt lộ ra ý cười, không phải Long Thanh hắn đang chờ đợi thì là ai?
"Long gia, rốt cuộc ngươi đã trở lại, công chúa kia..."
Lưu An tựa như nhìn thấy Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, nhanh chóng tiến lên phía trước nói.
"Ta biết rồi, ngươi không cần phải xen vào nữa, để cho ta!"
Long Thanh hừ lạnh một tiếng, sau khi đem vật cầm trong tay ném cho Lưu An, hai tay chấp sau lưng, bước đi thong thả nhàn nhã, chậm rãi vòng qua hoa viên đi tới chỗ cửa hông thông nhau giữa trung viện và hậu viện, sớm đã có mấy tên gia đinh nằm té trên mặt đất rên la ui chao không ngừng, công chúa dã man kia vẫn còn quơ roi như cũ, quất vào người bọn họ liên tiếp.
"Dừng tay!"
Long Thanh bắt lấy roi ngắn cầm trong tay, lạnh lùng mở miệng, trong ánh mắt đầy vẻ không kiên nhẫn, công chúa Mộng Nhan này thật đúng là không biết thẹn, rõ ràng biết Đoan Tuấn Mạc Nhiên không thích nàng, càng chán ghét khi nhìn thấy nàng, nhưng còn muốn mỗi ngày đến nơi này dạo qua một vòng, làm náo loạn một phen mới cam tâm!
"Lại là ngươi?"
Mộng Nhan hừ lạnh, đôi mắt đẹp không kiên nhẫn trừng lớn, bàn tay nhỏ bé chống lên hông, đầu nhỏ ngẩng cao, phát huy bản tính điêu ngoa của một công chúa vô cùng nhuần nhuyễn.
"Đúng, lại là ta!"
Long Thanh đè nén sự không kiên nhẫn trong lòng xuống, chậm rãi nói, thuận tiện nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng với ánh mắt tà mị ngạo nghễ.
Há há, đáng tiếc thật là một người đẹp bại hoại, rõ ràng có nhan sắc chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, nghiêng nước nghiêng thành, lại là cành vàng lá ngọc, nhưng hết lần này tới lần khác thích làm những việc khiến người chán ghét.
"Ngươi lắc đầu là có ý gì?"
Mộng Nhan không kiên nhẫn hét lớn, bàn tay nhỏ bé theo trực giác quơ quơ, lúc này mới nhớ roi ngắn còn trong tay người khác.
"Lắc đầu chính là cảm thấy đáng tiếc ngươi đẹp người nhưng không đẹp nết!"
Hắn mở miệng nói với giọng điệu lạnh lạnh, ý bảo đám gia đinh đi xuống, một mình đảm đương đứng trước mặt Mộng Nhan.
"Không ngờ ngươi dám nói năng vô lễ, làm nhục bổn công chúa?"
Mộng Nhan tức giận vô cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng.
"Điều ta nói là sự thật!"
Hắn miễn cưỡng nhướng nhướng mày, ý bảo nàng an tâm một chút chớ phiền, nghe hắn kể hết.
"Rõ ràng ngươi sinh ra rất mỹ lệ, nhưng tại sao hết lần này tới lần khác muốn bám lấy nhân gia, một đại nam nhân không tha? Nhân gia (Đoan Tuấn Mạc Nhiên) không thích ngươi vì thế năm lần bảy lượt đã cự tuyệt, ngươi không có cảm giác ngượng ngùng sao?"
"Chuyện gì chứ? Ngươi là nam nhân thối, cái miệng chó không thể mọc ra ngà voi!"
Mộng Nhan nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải nàng đánh không lại Long Thanh, đã sớm băm thây hắn ra thành ngàn khúc rồi!
"Người đâu tới đây, đem Long Thanh ra ngoài chém!"
Mộng Nhan cố không muốn chém Long Thanh vì biết Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, trời ơi, nàng thật sự bị nam nhân trước mặt này chọc giận đến điên lên rồi!
Thị vệ phía sau do dự một chút, nhìn công chúa một chút rồi nhìn Long Thanh một chút, không biết nên tiến lên hay không, mặc dù Long Thanh là một phụ tá trong vương phủ, nhưng hắn lại là sư đệ của Đoan Tuấn Vương gia, đây là chuyện thực ai ai cũng biết. Hoàng thượng cũng phải nể mặt hắn vài phần làm sao bọn họ dám động tới hắn!
Long Thanh lạnh lùng nhếch môi, khóe môi nở nụ cười châm chọc.
"Như thế nào? Không ngờ ngay cả lời của Bổn công chúa nói các ngươi cũng không nghe sao?"
Mộng Nhan lớn tiếng hét to, phẫn nộ trừng đôi mắt phượng hung hăng quét qua đám thị vệ phía sau.
"Không... Không dám, nhưng mà công chúa..."
Bọn thị vệ lập tức quỳ trên mặt đất, dập đầu không ngừng.
"Bọn họ không dám bắt giữ ta thì thế nào! Ngươi cần gì phải làm khó họ!"
Long Thanh chậm rãi mở miệng.
"Tốt, bọn họ không dám bắt ngươi thì thế nào, nhưng ta có thể!"
Nàng hầm hừ xoay người lại, giật lấy một thanh trường kiếm của thị vệ cầm trong tay.
"Chỉ bằng sức của ngươi?"
Long Thanh cười, vẻ châm chọc trên khóe môi càng sâu, bằng công phu mèo quào đó so chiêu với thị vệ còn không thấm vào đâu huống chi là muốn đấu với hắn!
"Như thế nào, ta đường đường là công chúa muốn giết một người chẳng lẽ ngươi còn dám trốn?"
Mộng Nhan cảm thấy xúc phạm, mày liễu dựng thẳng.
"Không dám trốn, nhưng có thể hỏi một chút sao tại hạ lại đáng chết?"
Long Thanh cười, tựa người vào cửa hông chậm rãi mở miệng hỏi, giọng điệu kia nhẹ nhàng giống như đang bàn luận thời tiết.
"Ngươi khi dễ ta như vậy rồi, không ngờ còn nói không biết tại sao mình đáng chết, ta nghĩ ngươi chết một vạn lần cũng không giải hận!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộng Nhan đỏ bừng, nàng quơ quơ hàn kiếm lập tức chém tới.
"Khoan đã!"
Long Thanh chậm rãi vươn một ngón tay điểm trên trường kiếm, ngăn cản sự tấn công của nó, lười biếng không muốn vạch lá tìm sâu:
"Hoàng thượng có lệnh, trước khi thân thể Vương gia dưỡng khỏe lại, ngươi không thể vào hậu viện quấy rối, chẳng lẽ ngươi đã quên? Ta không có tội, chỉ là đang chấp hành thánh chỉ của Hoàng thượng mà thôi!"
Hắn cười nhạt, thái độ lãnh đạm như mây, nhẹ như gió đó chọc Mộng Nhan gần như muốn giơ chân lên rồi!
"Đã ba tháng trôi qua, chẳng lẽ thương thế của Đoan Tuấn Mạc Nhiên còn không khỏe lại? Ngươi nghĩ rằng ta giống như con nít ba tuổi dễ lừa gạt sao?"
Mộng Nhan muốn chém về phía hắn, nhưng trước mặt như có thiên quân vạn mã ngăn cản kiếm thế, nàng dùng sức hồi lâu vẫn không thể đâm tới trước một phân nào.
"Lời ấy sai rồi, Vương gia chính là bị nội thương, da thịt bên ngoài nhìn giống như rất tốt, nhưng tâm mạch của hắn đã bị tổn thương sâu bên trong, hơi thở hỗn loạn, tự nhiên phải nghỉ ngơi cho thật khỏe, công chúa chẳng lẽ ngươi vẫn còn hoài nghi lời nói của tại hạ?"
Sắc mặt của hắn không đổi, lòng không chuyển nhàn nhạt mở miệng.
"Không phải hoài nghi, là căn bản không tin!"
Nàng phẫn nộ rống lớn, ba tháng qua nàng đã phá lệ rồi, từ nhỏ đến lớn bất luận là phụ hoàng hay mẫu hậu đều thích nàng, thương yêu cưng chiều, nàng muốn thứ gì thì không có chuyện không lấy được, càng không có ai nói chuyện lạnh lùng không tình cảm với nàng như vậy, thậm chí không muốn liếc nàng một cái! Chưa từng có!
Vì vậy nàng muốn chinh phục Đoan Tuấn Mạc Nhiên, muốn nam tử được nghe nói là đệ nhất của Đoan Tuấn vương triều phải ngoan ngoãn quỳ gối dưới váy hoa của nàng.
"Ngươi muốn vào xem một chút không?"
Long Thanh cười, chỉ phong bắn ra làm trường kiếm văng chỗ khác, găm như đóng đinh trên cây dương bên cạnh tường.
"Đương nhiên!"
Mộng Nhan chớp mi, nàng ở Đoan Tuấn vương phủ này giằng co ba tháng không phải vì ngày này sao?
"Tốt, ngươi vào đi! Bất quá thị vệ và cung nữ phải ở lại bên ngoài!"
Long Thanh mỉm cười gian trá, thân thể chuyển động ngoái đầu lại tà mị ngạo nghễ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
"Ngươi sẽ có lòng tốt như vậy sao?"
Mộng Nhan thấy hắn đột nhiên thay đổi thái độ, ngược lại trong lòng cảm thấy có chút thấp thỏm không yên.
"Như thế nào, không dám sao?"
Hắn ngoái đầu nhìn lại, nháy nháy đôi mắt lạnh lùng tàn nhẫn, trong ánh mắt lộ ra vẻ tính kế.
"Kẻ không dám là con chó nhỏ, ta là công chúa Mộng Nhan, từ nhỏ đến lớn chưa từng có chuyện ta không dám!"
Mộng Nhan cùng lúc hừ lạnh, cổ ngẩng cao, trực tiếp đi phía trước.
"Công chúa, công chúa không nên đi!"
Tiểu Thúy khiếp sợ kéo tay áo của nàng, cúi đầu nói nhỏ.
"Buông ra, ngươi tên nô tài không có mắt này, ta thật sự muốn đi vào, muốn nhìn một chút xem nam nhân này có phải lừa gạt ta không!"
Mộng Nhan giận hứ một tiếng, Tiểu Thúy nhanh chóng sợ hãi buông tay ra, nàng phẫn nộ xoay người, trừng đôi mắt phượng xinh đẹp, một ngón tay chỉ thẳng vào Long Thanh, nét mặt là vẻ khinh thường tới cực điểm.
Nhẹ liếm môi cười nhạt, nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ bé của công chúa Mộng Nhan, hai tay Long Thanh chấp sau lưng, trực tiếp chậm rãi đi về phía trước, không sai, hắn không dám xử lý nàng thế nào, nhưng còn có một người.... Hắc hắc, hắn thật xấu nha, vừa nghĩ đến tình cảnh vô cùng thể thảm kia một hồi, hắn liền cười hắc hắc rộ lên, chẳng những phát ra âm thanh kỳ quái, hai vai cũng run run theo.
"Ngươi đang cười cái gì?"
Mộng Nhan không kiên nhẫn la lớn, tên này đúng là nam nhân gà mái thích xen vào chuyện của người khác. !
"Không có nha!"
Hắn xua xua hai tay, hai vai run run càng lợi hại, tóc cũng dựng đứng, dây cột tóc màu vàng trên những sợi tóc đen bóng tung bay trên không trung.
"Ngươi rõ ràng đang cười!"
Mộng Nhan hầm hừ đi vượt qua, đứng ở trước mặt hắn, vạch trần hắn đang nói dối.
"Ta không có!"
Hắn nhếch môi, mặc dù ánh mắt vẫn không thể đè nén ý cười khó nhịn.
"Ngươi chính là có!"
"Không có!"
"Có!"
"Không có!"
"Ta là công chúa, ta nói ngươi có cười, thì là có cười!"
"Được rồi, ta thừa nhận, ta cười, ngươi làm gì được ta?"
"Cái gì?"
Hai người cãi ầm ĩ trên đường dần dần đi đến gần phòng của Tây Nhi, Lưu An ngoái đầu nhìn lại thấy Mộng Nhan không ngờ cũng vào được, lập tức thấp thỏm bất an nghênh đón:
"Long gia, ngài đây là..."
"Công chúa Mộng Nhan muốn gặp Vương gia!"
Long Thanh xua xua hai tay, một dáng vẻ giống như không liên quan tới mình.
"Nhưng mà Vương gia đang ở..."
Đang nghe ca xem múa!
"Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang làm gì trong đó?"
Mộng Nhan điêu ngoa mở miệng, thấy mọi người chụm vào bên cửa sổ, trong phòng vẫn còn truyền ra tiếng nhạc cùng tiếng cười vui vẻ, nàng không nhịn được hiếu kỳ tiến lên, tiện tay gạt một cái ném hai gã sai vặt qua một bên, tự mình ghé mặt vào.
Hai gã sai vặt kia muốn cằn nhằn vài câu, vừa nhìn thấy công chúa Mộng Nhan sao còn dám lên tiếng, mặt xám xịt nhanh chóng lui xuống.
Trong phòng, sắc mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên hồng hào ngồi ở trên giường, chỗ nào giống dáng vẻ của một bệnh nhân, đôi mắt to đen láy nháy nháy còn cái miệng nhỏ mấp máy không ngừng, trước mặt là một bàn điểm tâm mới ra lò.
Lăng Tây Nhi mặc quần áo màu đen bó sát người, trên đầu đội mũ màu đen kỳ quái. (ghi chú: đó là mũ dạ Tây Nhi tự chế, vật liệu là một cái áo dài màu đen của Long Thanh!) không ngừng giang tay chân mình ra, giống như bị rút gân, một nam tử gõ chuông nhạc ngồi một bên, gõ ra tiếng nhạc sôi sục lòng người Mộng Nhan chưa từng nghe qua.
"Nam nhân vô liêm sĩ!"
Mộng Nhan hét lớn một tiếng, khiến cho những tên cùng nàng nhìn lén trên cửa kinh hãi đồng loạt ngã xuống đất, nàng phẫn nộ xoay người, đã quên bên trong là ác ma mà mọi người thường truyền miệng nhau.
Ông trời ơi, tha cho nàng nha, có lẽ do nét mặt toát ra vẻ đáng yêu kia của Đoan Tuấn Mạc Nhiên làm nàng đánh giá thấp tính tình của hắn. Nàng đi tới trước cửa, không cần đếm một hai ba, không nói hai lời đá văng cửa phòng.
Lưu An ở phía sau muốn tiến lên ngăn cản, bị Long Thanh cản lại. Long Thanh nhàn nhã nheo mắt, khóe môi đắc ý dào dạt nhếch lên, nét mặt giống như đang chờ xem trò hay.
Bị tiếng đập cửa làm kinh hãi, Lăng Tây Nhi dừng điệu vũ Michael Jackson lại, chuyển mắt nhìn vị khách không mời là công chúa Mộng Nhan, thời gian ba tháng qua nàng ta không xuất hiện, hại nàng tưởng rằng nàng ta đã chán nản bỏ cuộc rồi!
Đoan Tuấn Mạc Nhiên chậm rãi đặt miếng điểm tâm xuống bàn, từ từ ngước mắt lên, ánh mắt rất bình thản không lạnh băng như trước, nhưng ánh mắt như vậy khiến trong lòng mọi người nhịn không được rùng mình.
Phía sau cửa, nét mặt Long Thanh đang mỉm cười đắc ý càng thêm mở rộng, hắn vỗ bả vai Lưu An, nhảy nhót, đang chờ trò hay mở màn.
"Đoan Tuấn Mạc Nhiên!"
Mộng Nhan thở hổn hển tiến lên, gạt điểm tâm trong tay hắn rớt xuống đất, sau đó thở phì phò chống tay lên hông mở miệng:
"Ngươi hơi quá đáng, lừa gạt ta đang bị bệnh, nhưng lại cùng nữ nhân này đùa giỡn, rút gân (điệu vũ Michael Jackson)?"
Chỉ ngón tay giữa mày Lăng Tây Nhi, Lăng Tây Nhi tự giác vọt qua một bên nghĩ thầm thật là một nữ nhân hoang dã mà? Rút gân, không phải nói nàng chứ!?
Nét mặt đang tươi cười chậm rãi bị một vẻ âm độc thay thế, trong hai tròng mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên bắn ra những đóa hoa lửa ác độc.
Ở ngoài cửa, Long thanh vươn ngón tay đếm, "Một, hai, ba!" Lưu An vừa muốn hỏi một chút tại sao hắn phải đếm thì đã nghe thấy tiếng thét thể thảm từ trong phòng lập tức truyền đến, bỗng nhiên có một vật thể nhìn không rõ bay ra, sau đó cửa phòng ầm một tiếng đóng lại!
"Bịch!"
Tiếng vang thật lớn giống như có vật gì nặng rơi xuống đất, Long Thanh và Lưu An nhanh chóng bước tới nhìn cho rõ, ba thước cách tảng đá trên đường, Mộng Nhan òa khóc lên, ôi ôi, cái mông đau quá, không ngờ hắn lần nữa đánh nàng văng ra ngoài, lần này càng dùng sức mạnh hơn, rất vô tình nha.
Hắn không thèm liếc nàng một cái bàn tay to đã nhẹ vung lên...
"Oa, oa, oa..."
Tiếng khóc rung chuyển trời đất từ cái miệng nhỏ rống lớn thoát ra, nàng nằm vạ trên mặt đất không đứng dậy, cho đến khi khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng tàn nhẫn chuyển qua, nàng ngừng khóc nhìn Long Thanh đang nháy nháy mắt, đôi môi lạnh lùng nhẹ nhếch lên, nở nụ cười tốt bụng đến cực độ:
"Công chúa, cần ty chức đỡ ngài đứng lên không?"
Không cần nghĩ, Mộng Nhan cố gật đầu thật mạnh, mũi hồng hồng, nàng đã không thể cử động rồi, cái mông đau quá, thắt lưng dường như giống như bị đứt lìa.
"Không muốn sao? Như vậy quên đi!"
Long Thanh phiền não nhăn mặt nhíu mày, lập tức đứng dậy.
Mộng Nhan quýnh lên, đương nhiên ngại ngùng không muốn cầu xin Long Thanh, đầu nhỏ gật lia lịa như con lật đật, ánh mắt ngấn lệ ẩn chứa vẻ khẩn cầu.
"Không muốn thì thôi, không cần biểu hiện kiên cường như vậy đâu?"
Long Thanh trực tiếp nói, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, hai tay chấp sau lưng, bước đi thong thả nhẹ nhàng, nghênh ngang, làm như không có việc vừa rồi từ từ đi xa.
"Cái gì? Ngươi là cố ý!"
Nàng hổn hển la lớn, tay nhỏ bé đánh trên tảng đá không ngừng ...
"Hắc hắc, ta chính là cố ý, như thế nào? Ngươi cắn ta sao?"
Tiếng của Long Thanh từ rất xa truyền đến.
"Long Thanh chết tiệt, từ hôm nay trở đi chúng ta hận thù như núi, ngươi xem ta có dám cắn ngươi không!"
Mộng Nhan nghiến răng nghiến lợi mở miệng, vẻ mặt hung dữ của nàng cũng giống như Long Thanh đáng chết ở trước mặt, dữ tợn mà kinh khủng.
Trong phòng, Lăng Tây Nhi nháy nháy đôi mắt to, hoài nghi nhìn về phía Đoan Tuấn Mạc Nhiên, trọng thương chưa lành? Thân thể suy yếu? Không thể mặc quần áo? Không thể cầm đũa? Nhưng lại có thể chỉ cần một chưởng đánh một người sống lớn như vậy văng ra ngoài cửa?
Chú ý tới hai chùm ánh sáng như đâm vào người từ trên nhìn xuống hắn, Đoan Tuấn Mạc Nhiên nheo đôi mắt vừa to vừa tròn, giả vờ đau đớn nhăn mày, thuận tiện đặt bàn tay to trên ngực rên hừ hừ không ngừng:
"Ôi, đau chết mất, thương thế của ta còn không khỏe, không thể tức giận được, ôi..." - vừa rên hừ hừ vừa nhìn trộm sắc mặt của Lăng Tây Nhi.
Nét mặt hoài nghi từ từ biến mất, Lăng Tây Nhi cụp mắt dáng vẻ phục tùng, khóe môi đẹp mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt dịu dàng, phảng phất giống như tưởng niệm thật sự, nhìn thấy khiến Đoan Tuấn Mạc Nhiên kích động. Nàng uyển chuyển tiến lên, bàn tay nhỏ trắng nõn vươn ra, đặt trên lồng ngực của hắn xoa xoa nhè nhẹ:
"Được rồi, được rồi, chúng ta không tức giận, tại sao ngươi nổi giận lớn như vậy?"
Nói xong, bàn tay nhỏ bé của nàng chậm rãi trượt xuống dưới, hung hăng nhéo bắp đùi của hắn một cái.
"Bệnh nặng chưa lành nè nha, ta khiến cho ngươi vết thương cũ thêm vết thương mới!"
Hừ, còn muốn gạt nàng làm trâu làm ngựa hầu hạ hắn, không có cửa đâu!
← Ch. 078 | Ch. 080 → |