Đoan Tuấn Mạc Nhiên bốc đồng
← Ch.077 | Ch.079 → |
Mộng Nhan hùng hổ tiên lên, mặc dù trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng còn làm bộ tỏ vẻ anh hùng một chân đá thi thể không còn lành lặn trước mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên văng ra xa.
Nàng đi tới trước mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhẹ nhàng ngồi xuống, tay vươn tới muốn ôm hắn an ủi, nhưng bởi vì trên mặt và trên người hắn đều là máu khiến nàng muốn nôn mửa.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt lạnh như băng bắn thẳng đến hai mắt của nàng, khiến trong lòng nàng chợt rùng mình, cảm thấy may mắn vừa rồi không có ôm, nếu không hắn sẽ không nể tình chút nào quăng nàng ra xa! Đó là tin tức Mộng Nhan đọc được từ trong ánh mắt của hắn.
Sau khi thở dài thêm mấy hơi nữa, cuối cùng Lăng Tây Nhi đã hoàn hồn lại, tay c hân run run cũng có thể cử động được, bò đến trước mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên, không ngại trên người hắn toàn là máu và còn bị thương, tay quàng qua cổ hắn.
Nàng tươi cười, đó là nụ cười vì có thể sống sót sau tai nạn, ôm bờ vai của hắn càng mạnh khiến Đoan Tuấn Mạc Nhiên Ịư lập tức trợn mắt kêu trời.
"Lăng Tây Nhi!"
Long Thanh nhanh chóng tiến lên, mạnh mẽ gỡ tay của Tây Nhi tách họ ra, thật khó nha, lão đại không chết trong tay Lãnh Tuyệt Tâm lại bị Lăng Tây Nhi làm nghẹn chết, có oan uổng không chứ!
"Khụ khụ khụ... !"
Mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đỏ bừng, cố ho khan vài tiếng, hộc ra một ngụm máu tươi, cau mày, nhưng lại nheo đôi mắt to lúng liếng nhìn Lăng Tây Nhi.
"Đúng... Xin lỗi, ta... Chỉ là quá kích động!"
Lăng Tây Nhi hắc hắc cười khan, ngượng ngùng rụt tay về, nhưng không ngờ Đoan Tuấn Mạc Nhiên giống như ráng nhịn đau thật nhiều, từ từ nâng cánh tay ôm Lăng Tây Nhi vào ngực, khóe môi nhếch lên nở nụ cười ngọt ngào.
Long Thanh và Mộng Nhan chưa từng thấy qua bao giờ, trong nháy mắt khiến Long Thanh ngây ngươi còn Mộng Nhan thì giận điên lên! Nàng ngoái đầu nhìn lại, hướng về bốn tên đại nội thị vệ đấm đá một trận, giận một cách vô lý còn thuận tay đấm hai cái, cái miệng nhỏ không ngừng lầm bầm:
"Bảo các ngươi nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, vậy mà không chịu, bây giờ thì tốt rồi!"
Nàng ảo não la lớn, bốn người quỳ trên mặt đất đành phải cụp mắt dáng vẻ phục tùng, dù cho uất ức đầy bụng cũng chỉ có thể yên lặng đón nhận.
Nhẹ cau mày nhìn hành vi đanh đá trước mặt của Mộng Nhan, hai con ngươi của Đoan Tuấn Mạc Nhiên bắn ra những ánh mắt không kiên nhẫn và lạnh như băng, ý bảo Long Thanh đỡ hắn dậy, tay phải chống lên người của Lăng Tây Nhi, chậm rãi đi ra ngoài, phía sau âm thanh đánh chửi của Mộng Nhan càng ngày càng lớn.
Lăng Tây Nhi ngoái đầu nhìn lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ là vẻ đắc ý dào dạt, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt ảo não của Mộng Nhan, làm một cái mặt quỷ sau đó nghênh ngang rời đi.
Mộng Nhan chỉ có thể đứng tại chỗ vuốt đầu của những tên thị vệ đáng thương này giải hận.
Thương thế của Đoan Tuấn Mạc Nhiên rất nặng, sau khi ở tại Giang Nam đợi vài ngày, vượt qua thời kỳ nguy hiểm, hắn liền ầm ĩ đòi quay về Đoan Tuấn thành, bởi vì tại Giang Nam có một nam nhân chướng mắt không ngừng lúc ẩn lúc hiện trước mặt Lăng Tây Nhi, dĩ nhiên cũng lúc ẩn lúc hiện trước mặt hắn.
Lâm Kiếm Hồng tính ra là người ơn cứu mạng của hắn, đương nhiên vì ngại hắn không thể đuổi đi được, nhưng mà mỗi ngày luôn xuất hiện trước mặt Lăng Tây Nhi, giống như người trong quân đội, đúng giờ Thình liền xuất hiện, giúp Lăng Tây Nhi làm chuyện này chuyện nọ, thuận tiện cười rất thoải mái, mê hoặc lòng người.
Long Thanh đem Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang bị thương chuyển tới phủ của cửu Môn Đề Đốc, gian phòng trong hậu viện được bố trí lịch sự tao nhã, màn treo màu đỏ thẫm đan vào nhau trùng điệp, rường cột chạm trỗ trơn bóng, gian phòng rộng rãi, ghế tròn bằng gỗ lim, giường lớn thoải mái còn có bình phong thật lớn bằng ngọc thạch, trên mặt đất được phủ bởi những tấm thảm có hoa văn giống nhau, thu ấm áp đông mát mẻ, trong phòng bốn mùa quanh năm suốt tháng không lập lại một loại hoa giống nhau, tùy thời nở rộ khoe phong thái động lòng người của mình, ở phòng như vậy đương nhiên thoải mái hơn nhiều so với nhà trọ, nhưng lúc này trong phòng còn có thêm một vị khách không mời là Lâm Kiếm Hồng.
Hắn ngồi với Lăng Tây Nhi trên ghế tròn bằng gỗ lim cách đó không xa, vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm. Đoan Tuấn Mạc Nhiên giống như đang hấp hối nằm trên giường, gương mặt vốn không lớn càng có vẻ nhỏ hơn, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt to vốn đen lúng liếng không có tinh thần, khóe môi màu hồng phấn cũng trở thành hai miếng kẹo cao su màu trắng, nhìn không hề có chút sự sống nào.
Hắn chuyển mắt nhìn Lâm Kiếm Hồng đang trò chuyện vui vẻ với Lăng Tây Nhi, vóc người hiên ngang cao ngất, không giống hắn hiện tại chỉ có thể nằm lỳ trên giường làm một con sâu lông, sắc mặt của Lâm Kiếm Hông ửng hồng, anh tuấn phong lưu, mà hắn giống như một ông già sắp xuống mồ, chỉ cần cử động gân cốt cũng cảm thấy cả người đau nhức hồi lâu, khiến hắn nhe răng nhếch miệng.
Càng quá đáng hơn khi Lâm Kiếm Hồng còn mang các loại lễ vật tặng Lăng Tây Nhi. Tây Nhi vốn đối với Lâm Kiếm Hồng có cảm tình tốt, bây giờ càng thêm sâu rồi. Hai người cười nói không ngừng miệng, còn hắn chỉ có thể làm ông lão nằm trên giường, uống các loại thảo dược kỳ quái, làm các loại mặt quỷ không vui.
"Lần nây thật sự muốn cám ơn ngươi thật nhiều! Nếu không có ngươi..."
Tây Nhi chuyển mắt nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên nằm trên giường một chút, trong ánh mắt ẩn chứa ý nghĩ sợ hãi, sợ là hai chúng ta sẽ âm dương cách biệt, làm sao còn có cơ hội ở chỗ này uống trà nói chuyện phiếm?
"Yên Chi, nói những chuyện này làm gì, chúng ta là người một nhà..."
Lâm Kiếm Hồng ngại ngùng cười cười, còn chưa nói hết, ở phía sau giọng nói giống như của một người tuổi già sức yếu, từ cổ họng của người bệnh kia nghèn nghẹn thốt ra:
"Nương tử, ta muốn uống nước..."
Lăng Tây Nhi ngẩn ngươi, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhanh chóng rót một chén trà đưa đến trước mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên, cẩn thận đỡ hắn lên, thân thể nghiêng qua, nhỏ giọng dặn dò, tỉ mỉ đút hắn uống.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên chép chép cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt to đen lúng liếng cười tủm tỉm híp lại, đôi môi trắng bệch mím chặt nói:
"Cám ơn nương tử!"
"Cái gì?"
Lăng Tây Nhi thất kinh lập tức buông nhẹ tay ra, Đoan Tuấn Mạc Nhiên kêu lên thê thảm 'ôi' một tiếng ngã xuống giường, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhăn lại thành một cái bông cải, ánh mắt như sắp khóc ngấn lệ, u oán uất ức nhìn Lăng Tây Nhi.
"Đúng... Xin lỗi!"
Lăng Tây Nhi xấu hổ cười cười, vội vàng một lần nữa cẩn thận đỡ Đoan Tuấn Mạc Nhiên nằm xuống, sau đó kéo cái gối nhẹ nhàng kê đầu hắn lên, bàn tay nhỏ bé xoa xoa, bất an quay đầu lại.
Lăng Tây Nhi cau mày, bắt gặp đôi mắt âm u sâu thẳm của Lâm Kiếm Hông, ánh mắt hắn đang suy tư, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Tây Nhi nhất thời giống như ánh rạng đông buổi sớm ngay lập tức biến đổi không ngừng, lúc hồng lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng ánh mắt thẹn thùng không thôi, không được tự nhiên đi đến trước mặt hắn ngồi xuống.
"Thương thế của vưdng gia thế nào?"
Lâm Kiếm Hồng nhàn nhạt cười cười, phảng phất giống như không có chuyện gì xảy ra, chậm rãi mở miệng hỏi.
"Đã khá hơn nhiều, ít nhất bây giờ không còn gặp nguy hiểm. Đại thiếu gia, ta thật sự muốn cảm tạ ngươi thật nhiều..."
Nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt thẹn thùng kia của Lăng Tây Nhi hơi bình thường trở lại, nhắc lại chuyện xưa.
"Vừa mới đây đã nói qua, chúng ta..."
"Nương tử ơi, sau lưng ta ngứa quá..."
Nghe tiếng gọi, nét mặt Kiếm Hồng hiện lên vẻ dở khóc dở cười, chẳng lẽ người này không thể để cho hắn nói hết những lời này sao? Hắn là người có ơn cứu mạng của người này không phải sao? ít nhất có thể để cho hắn biểu đạt một chút cảm giác tự hào anh hùng cứu mỹ nhân chứ?!
"Biết rồi!"
Lăng Tây Nhi ngại ngùng hướng về Lâm Kiếm Hồng cười cười, xoay người, xắn tay áo, vươn bàn tay nhỏ bé, nghiến răng nói:
"Chỗ nào ngứa? Nói mau!"
"Là phía sau lưng... Ta cũng biết quấy rầy các ngươi nói chuyện phiếm, nhưng mà phía sau lưng thật sự ngứa lắm, ta cũng không thể xoay người, cho nên..."
Hắn bày ra gương mặt nhỏ nhắn như đưa đám ngạo nghễ tà mị nhìn thẳng vào hai con mắt đang giận của Lăng Tây Nhi.
"Đó là do vết thương đang kết mài, ráng chịu một chút sẽ tốt, không thể gãi, có thể để lại vết sẹo!"
Lăng Tây Nhi chứng kiến ánh mắt đáng thương của hắn, trong lòng đột nhiên mềm nhũn, giọng điệu cũng theo đó nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Phải không? Nương tử, ngươi hiểu biết rất nhiều nha!"
Hắn vừa nheo đôi mắt mê người kia lại, cố nở một nụ cười điên đảo chúng sinh, đáng tiếc một cái nhếch miệng đó lại làm động vết thương trên mặt khiến hắn đau đến nhe răng nhếch miệng.
Lăng Tây Nhi ngẩn ra, băn khoăn nhìn Lâm Kiếm Hồng ngồi cạnh bàn trà cách đó không xa một chút, nàng bước tới, đầu nhỏ dán tại tai của hắn, nhỏ giọng nói:
"Ta cánh cáo ngươi nha, không cho gọi ta là câi gì nương tử nữa!"... Ta sẽ thẹn thùng
"Nhưng không gọi ngươi nương tử thì gọi là gì?"
Hắn cũng nhỏ giọng đáp lại, cái miệng nhỏ nhắn ghé vào bên tai Lăng Tây Nhi, thái độ mập mờ, thuận tiện lướt qua Lăng Tây Nhi hướng về phía Lâm Kiếm Hồng nháy nháy mắt, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ đắc ý dào dạt.
Lâm Kiếm Hồng rùng mình, nhìn dáng điệu hai người kề tai nói nhỏ, đột nhiên cảm giác mình có vẻ giống như là kẻ dư thừa, hắn buồn bã nhìn xuống, trong ánh mắt ẩn chứa cô đơn. Hắn chỉ muốn nhìn thấy Tây Nhi thêm vài lần mà thôi, chợt cười khổ, lắc dầu.
"Gọi tên của ta!"
Không thể nghi ngờ, Lăng Tây Nhi tiếp tục cùng Đoan Tuấn Mạc Nhiên kề tai nói nhỏ, trong âm thanh mang theo một mệnh lệnh.
"Nhưng do ngươi oai phong lẫm liệt ở trước mặt nhiều người như vậy tuyên bố xuất giá tòng phu mà? Ngươi không phải là muốn chối nha?"
Hắn càng nhỏ giọng, vì Tây Nhi muốn nghe rõ hơn cho nên cả thân thể dường như ghé bên tai hắn, từ hướng của Lâm Kiếm Hồng nhìn lại, hai người giống như rất thân thiết. Trong ánh mắt của hắn đầy vẻ chán nản, sự thất vọng càng thêm rõ ràng!
Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhìn trộm ánh mắt cô đơn kia của Lâm Kiếm Hồng, nụ cười từ từ phóng lớn trên mặt.
"Ta đây nói như vậy là vì cứu ngươi! Ngươi đột nhiên gọi như vậy, thật xấu hổ!"
Tây Nhi thấp giọng nói, len lén ngoái đầu nhìn lại quan sát vẻ mặt của Lâm Kiếm Hồng, chợt thấy nét mặt cô đơn của hắn khiến Lăng Tây Nhi ngẩn ra, nhanh chóng hiểu rõ điều gì rồi, lập tức đứng bật dậy:
"Ngươi còn căn dặn gì nữa không? Nói một lần cho xong, không cần lần này tới lần khác sai ta giống như gọi hồn!"
Chớp chớp đôi mắt to làm ra vè vô tội đến cực độ, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lắc đầu:
"Tạm thời còn không có, ngươi đi làm công chuyện đi, không cần bỏ bê khiến khách buồn!"
Giọng điệu của hắn giống như chủ của gia đình, một câu nói khiến mắt Lăng Tây Nhi trợn tròn, sau khi trừng mắt liếc hắn, ngoái đầu lại nhìn Lâm Kiếm Hồng càng thêm xấu hổ, cười hắc hắc.
"Thật sự xin lỗi, hắn..."
Lăng Tây Nhi chỉ chỉ Đoan Tuấn Mạc Nhiên ở phía sau, không biết dùng từ gì để hình dung hắn, suy nghĩ thật kỹ, tùy tiện muốn tìm từ ngữ tương đối chính xác một chút.
"Không quan trọng, lần này Vương gia bị thương rất nặng, thoạt nhìn cần phải điều dưỡng một thời gian ngắn!"
Lâm Kiếm Hồng ngước mắt lên, cười nhạt, hắn đột nhiên nghĩ đến lời nói của Lâm Y Y, rồi cẩn thận nhìn Tây Nhi không chớp mắt, muốn nhìn ra vết thương do bị ngược đãi từ nét mặt của nàng, nhưng rất nhanh hắn nghĩ thầm: 'Quên đi, Tây Nhi tốt lắm. Ít nhất sắc mặt hồng hào. '
"Ngươi... Nhìn cái gì?"
Ánh mắt của hắn nghiêm túc nhìn thật kỹ khiến Tây Nhi cảm thấy có chút không được tự nhiên. Nàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, trong mắt lộ vẻ tự hỏi, chẳng lẽ bị dính bẩn sao?
"Không có... Yên Chi, nói cho ta biết, nàng sống tốt không?"
Hắn thấp giọng nói, âm thanh thâm trầm phảng phất giống như đang đè nén cảm tình khắc sâu nào đó.
"Nương tử, có phải đến giờ uống dược rồi không?"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên nằm ở trong phòng kia lại mở miệng rồi.
"Cái gì?"
Lăng Tây Nhi phẫn nộ ngoái đầu nhìn lại, người này là cố ý sao? Bình thường bảo hắn uống dược hắn lại bày ra vẻ mặt đưa đám, bây giờ không ngờ còn chủ động yêu cầu. Chắc gặp quỷ rồi!
"Đoan Tuấn Mạc Nhiên!"
Lăng Tây Nhi hô to, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt ai oán, uất ức, sự giận dữ lập tức biến mất không còn bóng dáng, hắn là người bệnh không phải sao? Cần phải kiên nhẫn!
"Như thế nào? Nhân gia muốn uống dược rồi!"
Hắn ấm ức bĩu bĩu môi, môi đã khô nứt, nhìn càng đáng thương.
"Được, ngươi chờ chút!"
Lăng Tây Nhi khẽ thở dài, trong lòng hối hận đã gọi to gọi nhỏ lớn tiếng với hắn, lập tức xoay người ra khỏi phòng, xuống nhà bếp lấy thuốc.
Liếc Đoan Tuấn Mạc Nhiên 1 cái, trong ánh mắt Lâm Kiếm Hồng đột nhiên lộ nét cười, cố làm ra vẻ thản nhiên, hắn chậm rãi mở miệng:
"Ngươi thích nàng rồi, đúng không?"
"Cái gì? Thích mới là lạ." Hắn khịt khịt mũi không thừa nhận.
"Đúng không? Nếu không thích vậy thả nàng đi!" giọng điệu của Lâm Kiếm Hồng nghiêm lại.
"Không được!"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng trừng mắt thật lớn, vẻ cao ngạo tràn đầy khuôn mặt nhỏ nhắn, cùng với người làm nũng, làm xấu vừa rồi giống như hai người.
"Tại sao?"
Lâm Kiếm Hồng đứng dậy, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ lạnh như băng.
"Bởi vì nàng là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng!"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên đắc ý dào dạt mở miệng, thuận tiện làm mặt xấu, khiêu khích Lâm Kiếm Hồng.
"Nhưng ngươi đối xử với nàng không tốt!"
Lâm Kiếm Hồng không bỏ qua, thử thuyết phục hắn, mặc dù hắn thoạt nhìn rất khó thuyết phục.
"Ai cần ngươi lo!"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên bất mãn chu miệng, thuận tiện tự hỏi một tiếng, hắn đối xử với Lăng Tây Nhi không tốt sao?
"Nàng thay thế Y Y gả đi, ta nghĩ ngươi nên biêt rõ chuyện này!"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên khôn khéo như vậy, cho tới bây giờ Lâm Kiếm Hồng không chờ mong có thể giấu diếm dược hai tròng mắt sắc bén của hắn.
"Ta biết!" Vậy thì sao?Ánh mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn không hề quan tâm chút nào.
"Cho nên thê tử của ngươi phải là muội muội Lâm Y Y, mà không phải là Yên Chi!"
Lâm Kiếm Hông nhẹ giọng nói.
"Nàng không phải Yên Chi, là Lăng Tây Nhi!"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh.
"Thì tính sao, bất kế là Yên Chi hay Lăng Tây Nhi, nàng cũng không phải thê tử của ngươi, thê tử của ngươi là Lâm Y Y!" Lâm Kiếm Hồng vẫn kiên trì.
"Mặc kệ ngươi!"
Lạnh lùng cao ngạo quay ngoắt khuôn mặt nhỏ nhắn, đem cái ót xoay về phía Lâm Kiếm Hồng.
"Ngươi..."
Lâm Kiếm Hồng chán nản, Đoan Tuấn Mạc Nhiên bị thương quả nhiên có đủ cá tính!
"Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?"
Lăng Tây Nhi cẩn thận bưng chén thuốc ý tiến đến, thấy hai người trò chuyện thoải mái, vì vậy vui vẻ cao giọng hỏi.
"Không có gì, chỉ tùy tiện trò chuyên vài câu!"
Ánh mắt Lâm Kiếm Hồng tối sầm lại, xoay người đi tới trước mặt Lăng Tây Nhi săn sóc tiếp lấy chén thuốc trong tay nàng, đặt ở tấm lót bằng tre trên bàn trà, sau đó hắn nhìn Lăng Tây Nhi không chớp mắt, chậm rãi mở miệng:
"Yên Chi, trong phủ ta còn có chuyện cần phải xử lý, cáo từ trước!"
Hắn nhàn nhạt liếc Đoan Tuấn Mạc Nhiên một cái.
"Người phải đi sao?"
Lăng Tây Nhi có điểm không bắt được suy nghĩ của hắn, mới vừa rồi còn tốt mà, đang nói chuyện vui vẻ, tại sao phải đi? Bình thường đều không phải ở chỗ này dùng cơm trưa sao?
"Đúng, trong phủ có chút việc gấp!"
Mắt Lâm Kiâm Hồng nhìn xuống, làm sao hắn có thể tự nguyện muốn rời đi.
"Được, vậy ngươi làm xong chuyện rồi trở về nha, ta còn chưa cám ơn ngươi thật tốt!"
Tây Nhi tiễn hắn ra cửa, mới vừa trò chuyện được vài câu, Đoan Tuấn Mạc Nhiên bên trong phòng hô lớn:
"Nương tử, dược lạnh rồi!"
Cái gì, bốc đồng giống quỷ đòi mạng! Lăng Tây Nhi cười xin lỗi, đi nhanh về phía hắn, Lâm Kiếm Hồng buồn nhìn bóng lưng của nàng, hai bàn tay nắm thật chặt, có lẽ chủ ý của Lâm Y Y cũng không sai, hắn phải đem Yên Chi đổi lại.
Chân trước mới vừa bước vào phòng, đã nghe thấy:
"Lăng Tây Nhi, ta muốn vê nhà!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoan Tuấn Mạc Nhiên quay lại, cái miệng nhỏ nhắn cong lên.
"Cái gì, nhưng còn thương thế của ngươi? Ngay cả xoay ngươi cũng khó khăn, sao có thể chịu đường dài mệt nhọc."
"Ta bất kể, phải trở về!"
"Không được!"
"Đi!"
"Không được!"
"Đi!"
"Không được!"
"Ngươi không đồng ý nữa ta lập tức tuyệt thực!"
"Hà?"
Nàng là vì ngươi nào đây, lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú, trở về thì trở về đi, điên chết được!
Ngày thứ hai, lúc trước giờ Thìn, trong lúc Lâm Kiếm Hồng đi đến doanh trại Đô Đốc báo cáo, Đoan Tuấn Mạc Nhiên liền nói nhao nhao phải lên đường.
Trên xe ngựa hoa lệ thật lớn có mười cái chăn bông, mềm mại ấm áp. Đoan Tuấn Mạc u Nhiên nằm duỗi ra đó, bởi vì không còn thấy mặt Lâm Kiếm Hồng khiến cho vẻ mặt hắn nhảy nhót, đôi mắt to đen lúng liếng chớp chớp lia lịa, vì vậy Long Thanh đánh xe, Lăng Tây Nhi ở bên cạnh chăm sóc tỉ mỉ, vừa đi vừa nghỉ, quãng đường ba ngày nhưng vì đi chậm nên phải mất hơn mười ngày cuối cùng cũng về tới Đoan Tuấn thành.
Một trận chiến này hao tổn thể lực của Đoan Tuấn Mạc Nhiên thật nhiều, hẳn ở trên giường nằm một cái chính lầ ba tháng, khí trời từ từ trở lạnh, hắn càng không thèm nhúc nhích, mỗi ngày giống như trẻ sơ sinh, ôm chăn nằm trên giường, áo tới giơ tay, cơm tới há mồm, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, giống như thịt heo trơn bóng, nhưng chỉ là không thấy khỏi hẳn, không có việc gì ở trên giường rên hừ hừ, thuận tiện sai Lăng Tây Nhi bưng trà rót nước, xoa vai đấm lưng.
Rất nhanh sẽ tới lễ mừng năm mới, khắp nơi là cảnh vui vẻ, không khí hân hoan, phố lớn ngõ nhỏ trong Đoan Tuấn thành đã treo đèn lồng màu hồng, dán câu đối xuân đỏ thắm, có nhà trước cửa còn dán những đôi liễn, hồng hồng, xanh xanh, vàng vàng, các loại màu sắc rực rỡ, mặc dù khí trời có chút lạnh, gió Bắc thổi vi vu có nhịp điệu thật mạnh, phảng phất giống như có vẻ uể oải, nhưng việc này sẽ không thể làm giảm bớt sự ham chơi của Lăng Tây Nhi.
Trong ba tháng thời gian này nàng đã sớm thu phục người của vương phủ từ trên xuống dưới, từ quản gia Lưu An, đến Vương ma ma nơi phòng bếp, đến tiểu nha hoàn Lục Nhi.
Lăng Tây Nhi cũng trở thành bạn tốt của họ, hiện tại sắp đón lễ mừng năm mới rồi, vài người dán câu đối trong sân đang trêu đùa nhau, tiếng cười đùa kia, tiếng cười thoải mái rõ ràng truyền đến căn phòng ấm áp có người đang nghỉ ngơi là Đoan Tuấn Mạc Nhiên khiến lòng hắn ngứa ngáy.
"Lăng Tây Nhi!"
Hắn lớn giọng gọi, đôi mắt to đen lúng liếng bất mãn trừng lên, môi anh đào màu hồng phấn giống như tiểu quỷ không cướp được đồ chơi cong lên, trên mặt trên trán là vẻ đỏ ửng nhàn nhạt.
Lăng Tây Nhi vào phòng nhìn thấy tình hình như vậy, tên đại nam nhân này không ngờ giống như đứa trẻ bị bỏ bê ai oán nhìn nàng, thấy nàng bước vào càng muốn nhờ vả nằm duỗi ra đó, thuận tiện đá cái gối văng ra, trong đôi mắt đen ẩn chứa vẻ uất ức.
"Vừa làm sao vậy?"
Lăng Tây Nhi nhẹ thở dài một hơi tiến lên, kéo chăn đắp qua người hắn. A, thật sự chịu không nổi, thân thể của người cổ đại thật sự yếu như vậy sao? Rõ ràng đã kiểm tra, thân thể đều rất bình thường nhưng Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn chưa khỏi hẳn, chỉ có thể miễn cưỡng xuống giường, đi nhà xí cũng cần nàng dìu, càng không cần phải nói sinh hoạt không thể tự gánh vác rồi, bận rộn liên tục!
"Tây Nhi, giúp ta mặc quần áo!"
Bàn tay to vươn ra, thân người duỗi thẳng, hắn bây giờ thích nhất là nằm trên giường mặc quần áo!
"Ừ!"
Nhanh chóng trả lời, trải qua ba tháng huấn luyện, Lăng Tây Nhi sớm thưa gởi giống như một nha hoàn thực thụ, không đầy hai phút đã quấn Đoan Tuấn Mạc Nhiên lại giống như một cái bánh nướng, sau khi trở mình, quần áo mặc xong rồi!
"Tây Nhi, giúp ta chải đầu!"
Đầu đương nhiên không thể nằm chải, cứ làm cũng cần phải ngồi xuống nha!
"Vâng!"
Từ mái tóc lúc ban đầu giống như đuôi gà hay râu ngô bây giờ là mái tóc của mỹ nam, kỹ thuật của Lăng Tây Nhi ngày càng tốt.
"Tây Nhi, ta muốn uống nước!"
"Được!" Cái chén ân cần đưa tới.
"Tây Nhi, ta đói bụng!"
"Đã biết!" Nhẹ nhàng bưng cháo lên.
"Tây Nhi, ta muốn ngươi đút ta!"
Cái miệng nhỏ nhắn chu ra, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên.
Lăng Tây Nhi ngẩn người, nàng thổi cháo cho bớt nóng cẩn thật đút vào cái miệng nhỏ, sau đó người nào đó hứng thú nheo mắt lại, ngậm miệng nuốt, sau đó lại "A.." Cái miệng nhỏ nhắn mở ra, còn muốn ăn nha!
Một chén cháo loãng chui tọt vào bụng, lại là tiêt mục mới nữa rồi!
"Tây Nhi, múa bụng một chút cho ta xem?"
Quần áo sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, chỗ nào giống dáng vẻ của một người bệnh đây, nhưng mỗi khi Lăng Tây Nhi trừng mắt nhìn hắn, hắn liền ôm ngực, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng rên hừ hừ, thuận tiện ho khan hai tiếng, vừa nghĩ đến ngày đó hắn đổ máu, khiến ho ra máu tươi, lòng và tim của nàng giống như dao cắt đau đớn vô cùng, sự hoài nghi trong lòng lập tức biến mất không còn bóng dáng.
"Khiêu vũ một chút cho ta xem đi!"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên thấy Tây Nhi không cử động, bất mãn bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, trong đôi mắt to đen lúng liếng ẩn chứa vẻ ai oán, chỉ thấy hắn cô đơn mi mắt hạ thấp xuống, cái mũi nhỏ uất ức khụt khịt, khóe miệng đầy đặn trề xuống, giống như Tây Nhi ngược đãi hắn, ánh mắt kia có bao nhiêu ai oán thì có bấy nhiêu oán, nhìn thấy khiến người đau lòng.
"Ế ê ê ngươi không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn ta!"
Lăng Tây Nhi đầu hàng, tựa như nàng là đại hôi lang ngược đãi tiểu hồng mạo, nàng không cam lòng tình nguyện múa bụng, tay nhỏ bé lắc lắc, cái mông nhỏ cũng lắc lẳc, thuận tiện nói:
"Cổ xoay xoay, cái mông lắc lắc, chúng ta làm một chút vận động!"
Giống như một kẻ ngốc, nhưng hết lần này tới lần khác người nào đó rất thích, vừa thấy Tây Nhi nhảy múa, giống như kẻ già nua si ngốc, không chớp mắt nhìn chằm chằm, đôi mắt to đen nháy mắt cũng không thèm nháy, nhìn xem thích thú vô cùng, Lăng Tây Nhi đành phái múa bụng xong liền khiêu vũ, cuối cùng là biểu diễn xiếc khỉ, một kẻ ngu ngốc và một kẻ giả ngốc, vừa đúng là một đôi!
Chỉ cần tiếng ca rất khỏe của Lăng Tây Nhi vừa vang lên, ngoài cửa sổ lập tức hiện ra những cái đầu đông nghịt, ngươi rồi tới phiên ta, ta rồi tới phiên ngươi, cả đời không nhìn thấy qua cảnh thân thiết như vậy!!
Cả đám bụm miệng, giương đôi mắt to, vui cười, thưởng thức, thuận tiện khâm phục, dường như chỉ có Vương phi mới có thể làm cho Vương gia lạnh lùng không tình cảm vui vẻ như vậy nha...
← Ch. 077 | Ch. 079 → |