← Ch.52 | Ch.54 → |
Chỉ cho phép anh tiến vào hai ngón tay, Lục Mặc Hiên cụp mắt xuống, chỉ được nhìn không được ăn, cảm giác này khổ sở biết bao
Một khi đưa ngón tay vào, anh còn có thể khống chế được sao? Lục Mặc Hiên hơi đảo mắt một cái, trước tiên cứ đồng ý với cô cái đã, đến lúc đó, tên đã lên dây, không phóng không được, lừa cô trước đã, sau đó tính tiếp.
Lục Mặc Hiên ngoài mặt thì đồng ý với yêu cầu của An Nhược, dưới chân nhấn ga càng lúc càng mạnh, Land Rover nhanh chóng chạy tới công ty trang sức lớn nhất thành phố A.
Ông chủ của công ty này là người Mỹ gốc Hoa, ở đây tập hợp tất cả các sản phẩm cao cấp nhất của các thương hiệu lớn trên thế giới, nhữung người vào đây mua sắm không phú thì cũng quý.
Giờ phút này, những người có mặt ở đây đều mặc trên người những bộ quần áo vô cùng tinh xảo, trên cổ, trên đầu, lỗ tai đều mang những loại trang sức vô cùng quý giá, Lục Mặc Hiên và An Nhược mặc trên người bộ quần áo tình nhân thoải mái thu hút tất cả ánh mắt của những người có mặt ở đây.
Nhưng Lục Mặc Hiên và An Nhược hoàn toàn không thèm để tâm đến chuyện đó, tự mình nhìn ngắm xung quanh, cuối cùng, tầm mắt của An Nhược dừng lại trên một chiếc dây chuyền kim cương bằng bạch kim rất đẹp, rất hấp dẫn trong tủ kính.
An Nhược chỉ chỉ vào chiếc dây chuyền ra hiệu cho nhân viến bán hàng: "Chiếc này được đó, cô lấy ra cho tôi xem." An Nhược nhẹ nhàng nói một câu khiến cho tất cả nhân viên trong cửa hàng trởn nên vô cùng nghiêm túc, tỏng mắt rõ ràng mang thoe vẻ khinh thường, chiếc dây chuyền này vô cùng trân quý, là bảo vật của công ty, nó được đặt ở chính giữa là vì muốn để cho mọi người qua lại nhìn ngắm thưởng thức, là hàng không bán.
Lục Mặc Hiên lạnh lùng liếc mắt nhìn cô nhân viên bán hàng ở gần đó một cái, trong giọng nói lộ ra một cổ khí phách, "Lấy ra!" Anh chỉ nói hai chữ đơn giản, vang vọng khắp cửa hàng.
Một tràng tiếng cười duyên dáng vang lên, một cô gái trang điểm ăn mặc xinh đẹp lắc mông đi về phía này, cô ta giương bộ móng tay đỏ chói chỉ chỉ vào An Nhược: "Nếu có thể mua chuỗi dây chuyền này, thì tôi nhất định đã mua rồi. Đáng tiếc, người ta không muốn bán, chúng ta cũng không thể buộc người ta bán đi?" Sau cô ta nói xong, liền ở ngay trước mặt An Nhược nháy mắt đưa tình với Lục Mặc Hiên.
An Nhược kéo lấy cánh tay Lục Mặc hiên, "Thật không ngờ, phụ nữ bị mắc chứng co gật mí mắt cũng nhiều thật đó. Này, tôi khuyên cô mau đi khám đi, nếu không sẽ bị liệt cơ mặt đó." An Nhược hát cằm nhìn về phía cô ta nói.
Cô gái kia rất nhanh đã hiểu ra ý trong lời nói của An Nhược, khuôn mặt được tô vẽ vô cùng kỹ càng lập tức nhăn thành một đoàn, cô ta chưa bao giờ gặp người nào dám giễu võ giương oai với cô ta!
"Ly Ly, bên kia có một chiếc nhẫn kim cương rất đẹp." Một người đàn ông cao lớn khập khiễng bước tới, Lục Mặc Hiên nhìn thấy người đàn ông này, mặt mày liền cứng lại, cự nhiên là hắn, Dương Bách Tỉnh.
An Nhược phát hiện ra Lục Mặc Hiên có điều bất thường, không nói gì chỉ đứng một bên lặng lẽ quan sát người đàn ông vừa mới xuất hiện kia. Người đàn ông này cao khoảng 1m80, chân trái đứng thẳng, tay phải chống nạng, ống quần bên phải buông thõng xuống, người đàn ông này bị mất một chân.
Ánh mắt Thủy Ly Ly lộ ra bất mãn, trực tiếp đánh vào vai của Dương Bách Tỉnh, "Anh đi lại bất tiện, không phải đã bảo anh phải đứng yên ở đó hay sao? Đi lại như vậy, nếu như bị ngã, tôi lại phải đưa anh vào bệnh viện!" Thủy Ly Ly sau khi nói xong, nặng nề mà hừ một tiếng, khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt nhìn thẳng vào Lục Mặc Hiên.
Dương Bách Tỉnh theo ánh mắt Thủy Ly Ly nhìn thấy Lục Mặc Hiên, tấm lưng rộng lớn bỗng chốc lạnh băng, Lục Mặc Hiên... Dương Bách Tỉnh nhớ tới lần diễn quân đó, trước khi tham gia diễn quân, hai người đều giữ chức thượng úy, nếu biểu biện trong lần diễn quân đó tốt sẽ được thăng lên 1 cấp. Lục Mặc Hiên và hắn là hai người xuất sắc nhất được thiếu tá chọn lựa, cuối cùng, Lục Mặc Hiên thuận lợi thăng chức, còn hắn, mất đi một chân trong lần diễn quân đó, từ đó từ chức chuyển đến bộ phận hậu cần của quân khu.
Ngày xưa là đối thủ cạnh tranh, người thắng lấy dáng vẻ kiêu ngạo nhìn đối phương, dù ai thắng, thì người kia cũng không thoải mái gì. Dương Bách Tỉnh trực tiếp tóm lấy tay của Thủy Ly Ly, lời nói mang theo vài phần cương quyết, từ trước đến nay ki nói chuyện với Thủy Ly Ly, Dương Bách Tỉnh đều vô cùng dịu dàng, chưa bao giờ cường ngạnh như lúc này.
Thủy Ly Ly không vui nhíu mày, hất mạnh tay phải một cái, bởi vì dùng lực quá mạnh, tay cầm nạng của Dương Bách Tỉnh không chắc, chân trái không có gì chống đỡ, thân thể cao lớn lập tức ngã trên mặt đất.
Lục Mặc Hiên nhanh chóng chạy đến trước mặt Dương Bách Tỉnh, duỗi tay muốn kéo Dương Bách Tỉnh lên, trên mặt anh mang theo ý cười: "Dương Bách Tỉnh, đã lâu không gặp."
An Nhược nhíu chặt chân mày, lạnh lùng liếc nhìn từ trên xuống dưới cô gái trang điểm lòe loẹt trước mắt, Mặc dù cơ thể Dương Bách Tính không còn lành lặn, dáng vẻ rất ôn như. Nhưng nội tâm vẫn mang một ý chí kiên cường của người quân nhân, một người đàn ông như vậy, sao lại yêu một người phụ nữ nông cạn như này? Hận không thể đem tất cả đồ trang điểm thoa hết lên mặt mình, loại này phụ nữ này... Trong mắt An Nhược hiện lên vẻ khinh thường.
Thủy Ly Ly tức giận không chịu nổi, chồng chưa cưới của cô ta bị chính cô ta ẩn ngã trên mặt đất, còn chồng chưa cưới của cô gái kia lại vô cùng cường tráng, khí thế bất phàm. Từ trước đến nay Thủy Ly Ly luôn vô cùng kiêu ngạo, nếu không phải vì xí nghiệp của gia tộc đột nhiên phá sản, thì cô ta cũng chẳng tội gì phải đi theo Dương Bách Tỉnh, Dương Bách Tỉnh vì tham gia diễn quân nên bị tàn tật, quân khu cấp cho hắn 100 vạn và một ngôi nhà 90 mét vuông.
Dương Bách Tỉnh gật đầu đáp lại Lục Mặc Hiên, thông qua Lục Mặc Hiên, những năm tháng lăn lộn trong quân ngũ giống như lại như hiện ra ngay trước mắt. Lục Mặc Hiên của bây giờ như cá gặp nước, nhà họ Lục cũng lớn mạnh như ánh nắng của buổi ban trưa.
Ngày xưa hai người là kỳ phùng địch thủ của nhau, hôm nay thé nhưng lại có sự chênh lệch lớn đến thế này.
Khóe miệng Dương Bách Tỉnh run run nở một nụ cười bất đắc dĩ, duỗi tay về phía Thủy Ly Ly, ôn nhu nói, "Ly Ly, bên kia có một chiếc nhẫn kim cương rất đẹp, chắc chắn em sẽ thích. Chẳng phải em ầm ĩ muốn một chiếc nhẫn kim cương hay sao? Cửa hàng này vừa hay chỉ có một chiếc."
Thủy Ly Ly hơi nhếch môi: " Tôi đổi ý rồi, tôi muốn sợi dây chuyền kia!" Thủy Ly Ly nói xong, giương tay chỉ về phía sợi dây chuyền vừa nãy An Nhược hỏi.
Một người nhân viên mặc đồng phục màu lam đứng gần đó gấp gáp đi tới, vội vàng nói, "Tiểu thư, thực xin lỗi, sợi dây chuyền này không bán, tổng giám đốc chỉ để đây trưng bày cho khách hàng thưởng thức mà thôi, xin cô đừng làm khó chúng tôi." Từ đầu tới chân Thuy Ly Ly đều là hàng hiệu, tất cả nhân viên trong cửa hàng đều không dám chọc giận cô ta.
Nhưng lúc nhân viên trong cửa hàng biết được thân phận của Lục Mặc Hiên và An Nhược, thì sợ tới mức muốn bắn tim ra khỏi lồng ngực.
Hai hàng long mày của Dương Bách Tỉnh khẽ nhíu lại, "Ly Ly, đây là hàng không bán, đi làm thuê cũng không dễ dàng gì, đừng làm khó người ta. Ngoan, chúng ta đi xem cái khác."
An Nhược thấy thủy Ly Ly không chịu bỏ qua, trực tiếp từ bên hông lấy ra Hoa Hồng, dùng chuôi súng đập vỡ tủ kính.
Bang bang bốp bốp, thủy tinh vỡ vụn rơi trên mặt đất, toàn bộ cửa hàng đá quý rơi vào yên lặng, ngay đến tiếng một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Lấy một khẩu súng lục tinh xảo đập vỡ tủ kính!
Dương Bác Tỉnh nhận ra khẩu súng trong tay An Nhược, đó là khẩu súng mà đội trưởng đội phòng chống ma túy quốc tế dùng trước khi chết! Dương Bách Tỉnh nhíu mày, thần sắc phức tạp nhìn về phía Lục Mặc Hiên, trong nháy mắt, Dương Bách Tỉnh liền hiểu ra.
Hóa ra là như vậy! Lần diễn quân đó hắn dù có cẩn thận đến đâu, thì đùi phải cũng không tránh được việc bị thương! Cho dù hắn có biểu hiện xuất sắc thế nào, thì người được tiến cử chắc chắn vẫn là Lục Mặc Hiên!
Bàn tay trắng nõn thon dài của An Nhược thò vào trong tủ kính lấy sợi dây chuyền kia ra, An Nhược giơ sợi dây chuyền lên, để ngọn đèn trong cửa hàng chiếu vào nó, híp mắt ngắm nhìn.
Móc khóa của sợi dây chuyền được ghép bởi một chữ tiếng Anh, Beloved, tình cảm chân thành. Đôi mắt đang híp lại của An Nhược đột nhiên mở ra, câu chuyện về sợi dây chuyền có giá trị xa xỉ này chắc chắn rất cảm động, bởi lẽ trên mặt của ba viên kim cương có vết xước.
Trên mặt Lục Mặc Hiên lộ ra nụ cười cưng chiều, phất tay nói với nhân viên trong cửa hàng, "Vợ tôi rất thích sợi dây chuyền này, mặc kệ các người có bán hay không, chúng tôi nhất định phải lấy! Trước cứ mang nó đi, tôi để lại đây một tờ chi phiếu trống, tùy tổng giám đốc các người viết giá."
Cả người Thủy Ly Ly trở nên cứng nhắc, ôi trời ơi! Lúc nhà cô ta còn chưa phá sản, vung mấy chục vạn vào việc mua sắm là chuyện rất bình thường, nhưng chưa bao giờ giám để lại một tờ chi phiếu trống!
Để lại ngân phiếu trống, bất kể viết bao nhiêu con số trên đó, thì đều có thể trực tiếp ra ngân hàng lấy tiền!
Cánh môi hồng nộn của Thủy Ly Ly bị cắn đến mức trắng bệch, người đàn ông của cô ta là một tên què, chỉ có một trăm vạn tiền tiết kiệm, còn người đàn ông này, khí thế, tiền tài, ngoại hình, tất cả đều có!
Thủy Ly Ly đảo mắt một vòng, đột nhiên kéo Dương Bách Tỉnh, "Bách Tỉnh, người này là bạn của anh sao?"
Dương Bách Tỉnh gật gật đầu, quanh người Lục Mặc Hiên càng lúc càng phát ra hào quang sáng chói, chiếu vào hắn khiến hắn cảm thấy tự ti vô cùng.
Lần diễn quân đó thực sự rất kì lạ, nhưng quả thực Lục Mặc Hiên là một con người rất tài giỏi, Dương Bách Tỉnh lộ ra một nụ cười sầu thảm, chỉ có thể trách đối thủ của hắn từ gia thế đến thực lực đều vô cùng xuất sắc.
An Nhược cất Hoa Hồng đi, cầm dây chuyền đi đến trước mặt Lục Mặc Hiên, "Em không cần nhẫn, chỉ cần sợi dây chuyền này thôi, giúp em đeo đi." An Nhược nói xong, đặt dây chuyền vào trong tay Lục Mặc Hiên, sau đó nhanh chóng xoay người, vén mái tóc dài lên, lộ ra cần cổ trắng nõn.
Khóe môi Lục Mặc Hiên hiện lên ý cười, đôi tay dịu dàng như dòng suối mát trong lành.
Cạch, sợi dây chuyền nhẹ nhàng khóa lại. An Nhược xoay người lại, mỉm cười nhìn anh: "Không biết chủ nhân của sợi dây chuyền này là ai nhỉ?" An Nhược quay đầu nhìn về phía người nhân viên bán hàng, "Gọi người quản lý của cô tới đây, bảo quản lý của các cô thông báo cho tổng giám đốc của các cô. Tôi muốn biết câu chuyện về sợi dây chuyền này."
Thủy Ly Ly cười nhạo một tiếng, "Muốn nghe chuyện cổ tích thì mua sách về mà đọc, nghìn lẻ một đêm rất thích hợp với cô đó."
Con đàn bà ngu dốt, loại đàn bà không biết đến sự tàn ác của xã hội! Thủy Ly Ly coi An Nhược như loại con gái ỷ vào đàn ông, mặc dù Thủy Ly Ly cô ta có chút hám giàu, nhưng từ khi đi theo Dương Bách Tỉnh, bởi vì hắn bị tàn tật, nên sinh hoạt hàng ngày rất bất tiện, cô ta luôn phải giúp hắn đi vệ sinh!
Dương Bách tỉnh biết tính cách thật sự của Thủy Ly Ly, lý do khiến hắn không chia tay cô ta là vì cha của Thủy Ly Ly và cha hắn có quen biết, sau khi nhà họ Thủy phá sản, cha của Thủy Ly Ly không chịu nổi sự đả kích này, nên đã uống thuốc độc tự tử.
Thủy Ly Ly đã quen làm một thiên kim tiểu thư rồi, nếu không có tiền, rất có thể sẽ trở nên sa đọa. Dương Bách Tỉnh không nỡ thấy cô ta như vậy, lại nhớ đến mối ân tình của thế hệ trước, nên mới đưa Thủy Ly Ly tới nhà hắn.
Nhưng mà ánh mắt Thủy Ly Ly nhìn Lục Mặc Hiên rất khác, thậm chí còn mang theo vẻ thù địch nhìn vợ của Lục Mặc Hiên. Dương Bách Tỉnh trầm mặt, không thèm quan tâm tới lời nói chua ngoa của cô ta, trực tiếp kéo cô ta đi về phía cửa.
"Ly Ly, lúc khác chúng ta sẽ đến xem nhẫn sau." Sức lực trên tay Dương Bách Tỉnh rất lớn khiến cổ tay cô ta hiện lên những ngấn hồng hồng.
An Nhược nhìn Lục Mặc Hiên, kiễng chân lên, cánh môi chạm vào lỗ tai anh: "Anh và Dương Bách Tỉnh có ân oán gì hả, là bạn bè sao, em thấy anh và hắn chẳng có chút tình cảm bạn bè gì cả."
Lục Mặc Hiên miễn cưỡng cười, nhẹ giọng đáp lại, "Hại người ta mất đi một chân, nếu là em thì em có muốn làm bạn với anh nữa không?" An Nhược lập tức đứng hình, lập tức gật gật đầu, thì ra là thế, việc Dương Bách Tỉnh mất đi một chân có liên quan tới Lục Mặc Hiên.
"Tiểu thư, đề nghị cô tháo sợi dây chuyền đó xuống, nếu không tôi sẽ gọi 110, cô ngang nhiên dám cướp đồ trong cửa hàng trang sức, muốn ngồi tù có đúng không! Nếu cô đặt sợi dây chuyền đó vào chỗ cũ, chỉ cần bồi thường tiền sửa chữa tủ trưng bày là được rồi. Sợi dây chuyền này thực sự không bán, tiểu thư, không cần làm khó chúng tôi!" Vẻ mặt của cô nhân viên bán hàng vô cùng nghiêm túc.
Lục Mặc Hiên lấy ra một tờ chi phiếu và một tờ danh thiếp, đặt trên tủ kính, "Có việc gì cứ liên lạc với tôi, chúng tôi sẽ mang sợi dây chuyền này đi, muốn báo cảnh sát hay không, tùy các người." Lục Mặc Hiên sau khi nói xong, liền ôm eo An Nhược, hai mắt tinh tế quan sát sợi dây chuyền giống như mang theo vết tích của thời gian kia, "Mặt trên có vết xước, anh cũng rất tò mò về sợi dây chuyền này."
An Nhược vui tươi hớn hở cười nói: "Chúng ta đi thôi, bước kế tiếp, đi mua sắm, chuẩn bị bữa tối lãng mạn nào."
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, tất cả nhân viên và khách hàng trong cửa hàng đều ngây ngẩn cả người, người vừa mang sợi dây chuyền kia đi chắc chắn là một nhân vật vô cùng có máu mặt, ngay đến cảnh sát mà cũng không sợ.
Tay chân của các nhân viên ở đây đều run lẩy bẩy, nhanh chóng kết nối điện thoại nội bộ, cố gắng khống chế giọng nói, thuật lại toàn bộ sự việc một cách tỉ mỉ.
Lúc nghe điện thoại, quản lý của cửa hàng trang sức này đang ôm mỹ nữ trong lòng, giọng nói vô cùng nghiêm trọng, lúc nghe thấy dây chuyền bị cướp, nhất thời bị dọa tới mức ngây người, sau đó liền đẩy mỹ nữ đang không ngừng cọ sát trên người ra, nôn nóng sốt ruột cúp điện thoại, nhanh chóng gọi điện thoại cho thư ký của tổng giám đốc.
Không may là, Tổng giam đốc Thượng Quan Tiêu Nhiễm đang ở Mỹ ký kết một hợp đồng quan trọng, hiện nay trên thị trường Trung Quốc chưa một công ty nào xuất khẩu được ngọc Lưu Ly ra thị trường nước ngoài, nếu như ký kết thành công, thì đây sẽ là bước đột phá rất lớn đối với những người trong giới đá quý.
Sau khi thư ký cúp điện thoại, bình tĩnh đứng trước cửa phòng họp, lẳng lặng chờ đợi Thượng Quan Tiêu Nhiễm đi ra. Cuối cùng, vào lần nhìn đồng hồ thứ sáu, Thượng Quan Tiêu Nhiễm mới từ phòng họp bước ra.
Thượng Quan Tiêu Nhiễm đang ở trong độ tuổi lập gia đình, dáng người cao ngất, hai chân thon dài, toàn thân vest đen thệ hiện sự lịch lãm trầm ổn. Một người đàn ông anh tuấn như vậy, nhưng trên đầu lại đầy tóc bạc, đối lập với tuổi tác hiện tại của hắn.
"Tổng giám đốc, Ánh Sáng Diệu Kỳ bị người ta cướp đi rồi. Là con trai duy nhất của nhà họ Lục, thượng tá của tổng bộ quân khu, Lục Mặc Hiên gây ra. Bởi vì vợ của anh ta thích Ánh Sáng Diệu Kỳ."
Chỉ ba câu đơn giản đã tóm gọn nội dung trọng điểm. Thượng Quan Tiêu Nhiêm yêu cầu rất cao với nhân viên, một khi làm lãng phí thời gian của hắn, kết cục chỉ có một, đó là bị xa thải.
Với thói quen như vậy, nên trước đó đã có năm người thư ký bị sa thải, người thư ký này tới nhậm chức cách đây một năm, khá ít nói, nhanh nhẹn, Thượng Quan Tiêu Nhiêm rất coi trọng anh ta.
Thượng Quan Tiêu Nhiêm lạnh lùng gật gật đầu: "Biết rồi." hắn vứt một câu xuống, sau đó cũng không hề nói thêm gì liền cất bước rời đi.
Người thư ký không hiểu, Ánh Sáng Diệu Kỳ là bảo vật của công ty, bị người ngoài cướp mất mà sao tổng giám đốc vẫn còn bình tĩnh được như vậy? sự nghi ngờ chỉ tồn tại trong nháy mắt, tổng giám đốc làm việc đều có đạo lý của hắn, nếu hắn nói nhiều một lời, thì công việc này của anh cũng mà khó giữ nổi.
Thượng Quan Tiêu Nhiêm ngồi trên ghế dựa cực lớn lật xem hợp đồng, vụ làm ăn này vẫn cần phải tiếp tục. Từ đội trưởng hy sinh trong khi thi hành nhiệm vụ, Thượng Quan Tiêu Nhiêm chưa từng gặp lại Lục Mặc Hiên. Sau khi xuất ngũ, Thượng Quan Tiêu Nhiêm hoàn toàn không để ý đến những chuyện xảy ra trong quân đội nữa, thật không ngờ, chỉ vài năm ngắn ngủi mà Lục Mặc Hiên đã giữ chức vụ thượng tá trong tổng bộ quân khu rồi.
Thượng Quan Tiêu Nhiêm đưa mắt nhìn ra phía cửa sổ sát đất, đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà, nhìn dòng xe tấp nập qua lại trên phố, Thượng Quan Tiêu Nhiêm vuốt trán, đã từng có vài người làm việc dưới trướng của đội trưởng, nhưng hiện giờ chỉ còn mỗi Lục Mặc Hiên là còn làm việc trong quân khu. Dương Bách Tỉnh mất một chân nên phải từ chức, còn hắn thì bỏ quân nhân đi làm thương nhân.
"Vợ à, miếng thịt bò này không tươi, đổi miếng khác đi." Lục Mặc Hiên dùng tay ấn vào miếng thịt bò, sau đó quay đầu nói với An Nhược.
Ông chủ bán thịt bò vừa nghe thấy thế, nhất thời không vừa ý nói: "Chàng trai này, đừng có nói bậy, miếng thịt bò này rất tươi, hồng hào nõn nà, ta dám đảm bảo, thịt bò nhà ta là ngon nhất!"
An Nhược a.... một tiếng, đưa tay ấn vào miếng thịt bò: "Chú à, miếng thịt bò này thưc sự không hề tươi như chú nói đâu. Nếu chú đồng ý bán cho chúng cháu với giá mười đồng, thì chúng cháu cũng sẽ không so đo nữa."
Ông chú bán thịt bò nhíu mày nói: "một đồng cũng không bớt, mười đồng thì rẻ quá."
An Nhược thở dài, kéo cánh tay của Lục Mặc Hiên, "Chúng ta tới nhà khác xem đi, cũng không phải chỉ có mỗi ở đây bán thịt bò, hôm nay mua nhiều một chút."
Ông chú đó thấy An Nhược muốn đi, lập tức gọi cô lại, "Sang năm nay buôn bán thật khó khăn, được rồi, bớt cho cô cậu tám đồng, cô cậu mua nhiều là được rồi."
An Nhược quay lại: "Đại thúc, không được a, nhất định phải mười tệ cháu mới mua. Hơn nữa còn mua những 20 miếng, bình thường người ta chỉ mua 5 6 miếng là cùng. Chú à, lãi ít đi một chút nhưng bán được nhiều, chú cứ nghĩ kĩ đi."
Lục Mặc Hiên không nói lời nào, cười nhìn An Nhược mặc cả.
Ông chú bán thịt bò vuốt cằm, sau đó nhanh chóng cầm miếng thịt bò lên, "Về sau mua thịt bò nhớ đến quá của ta đó, lần đầu tiên ta bán rẻ như thế đấy. Cầm lấy này, 20 miếng thịt bò."
An Nhược cười hì hì cầm lấy túi nilon, rồi nhanh chóng đưa cho ông chú kia ba tờ Mao gia gia.
Ông chú bán thịt bò sửng sốt: "không nhiều như vậy đâu."
An Nhược lắc lắc cái túi: "Chú à, chú bán hàng rất thật thà, buông bán khó khăn, vừa rồi là cháu cố ý mặc cả, tiền này, chú cứ cầm lấy đi."
Mí mắt Lục Mặc Hiên nảy lên, vợ hắn, đúng là lãng phí.
An Nhược nhìn Lục Mặc Hiên nói: "Đến ngay cả chi phiếu trống anh còn có thể tiêu sái để lại cho người ta, có mỗi ba tờ Mao gia gia, anh chắc hẳn sẽ không đau lòng đúng không?"
Ông chú kia thấy bộ dáng An Nhược không giống như đang nói đùa, buôn bán thành thật là bổn phận của ông, tự dưng được nhiều tiền như vậy, quả thực không ổn cho lắm. Trong lòng vô cùng phiền muộn, nghĩ như thế, ông lập tức xua tay, hô to: "Việc buôn bán không thể như vậy, không cần trả thêm tiền cho ta, nên trả bao nhiêu thì trả bấy nhiêu."
Lục Mặc Hiên nhìn thấy bộ dáng dậm chân của ông, lập tức mở miệng: "Vậy thì chú mau trả lại tiền thừa cho cháu đi."
Ông chú kia lập tức cứng người.
An Nhược lén lút cười thầm, Lục Mặc Hiên liếc mắt ra hiệu cho cô, sau đó hai người nhanh chóng rời đi.
Sau khi ông phản ứng kịp, liền cười ngốc nhìn ba tờ tiền kia. Đôi nam nữ vừa rồi chắc hẳn là vừa mới kết hôn chưa bao lâu, cái bộ dáng ngọt ngào kia, khiến ông nhớ lại lúc vừa mới kết hôn với vợ, ai, mẹ nó à, em ở dưới đấy có khỏe không? Chờ con chúng ta thành gia lập thất, anh sẽ xuống đó đoàn tụ với em.
~ Hết chương ~
← Ch. 52 | Ch. 54 → |