Hai ngón tay tiến vào
← Ch.51 | Ch.53 → |
An Nhược dùng lực vặn tay phải lại, thuận thế đạp lên đùi Sở Cẩn một cái, Sở Cẩn đau đến mức nhíu chặt chân mày, hai chân cứng đờ, đôi mắt giống như đang bắn ra tia lửa.
Tay phải của Sở Cẩn như muốn đánh vào gáy An Nhược, trong nháy mắt, An Nhược liền buông Sở Cẩn ra, nhanh chóng lui người về phía sau vài bước, lập tức cúi người, nhặt lên một cục đá nhỏ trên mặt đất dùng sức búng tay một cái, cốp một tiếng, cục đá rơi trúng sau ót của Sở Cẩn. Ót của hắn vốn đã bị thuộc hạ đánh cho chảy máu, nay lại bị cục đá đánh trúng nên thân thể hắn không khỏi đung đưa.
Lục Mặc Hiên đưa tay giữ chặt lấy cô, thấp giọng cười nói: "Chơi vậy thôi, có cần phải đem cái anh đã dạy em ra sử dụng như vậy không? Nếu khiến nhị thiếu gia nhà họ Sở phải nhập viện, chúng ta sẽ phải đền tiền thuốc men, vậy thì sẽ không có lời rồi."
Ánh mắt An Nhược cong lên, cẩn thận đưa mắt nhìn Sở Cẩn, sau đó ngoan ngoãn gật đầu: "Em cũng chỉ muốn luyện tay luyện chân tí thôi, cũng là do tự hắn đưa thân đến cho em đánh, nên cũng không cần phải kiêng nể cái gì. Sở đại thiếu gia, bây giờ anh có thể dẫn em trai anh về nhà được rồi. Tôi thấy, em trai anh rất thích hợp với cuộc sống ở Mỹ, thành phố A bây giờ đã không còn yên bình như trước kia nữa rồi. Ví dụ như chuyện của anh và Trì Lăng Hạo..."
Sở Thiệu khoát tay áo, lập tức cắt ngan lời An Nhược nói: "Trì Lăng Hạo không nể mặt nhà họ Sở, nhà họ Sở tất nhiên cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn. Nhưng mà, nhà họ Sở trước nay làm việc vô cùng nguyên tắc, công trình này đã bị Mậu Hưng đoạt đi mất, Quốc Lập chắc chắn sẽ không nhúng tay vào. Có điều, tôi hảo tâm nhắc nhở cô An một câu, Mậu Hưng ăn không hết được khối thịt lớn như vậy, cẩn thận ế."
Lục Mặc Hiên khẽ chớp mắt, hai mắt mang theo ý cười trêu tức: "Cảm ơn Sở đại thiếu gia đã nhắc nhơt, mậu hưng tiêu hóa không nổi số thịt béo này, Hồng Thiên cũng sẽ không trơ mắt đứng nhìn Mậu Hưng bị nghẹn chết."
Sở Thiệu sau khi nghe xong những lời này, nháy mắt trở nên căng thẳng, Hồng Thiên muốn thu mua Mậu Hưng sao?
Mậu hưng trong lĩnh vực điện tử cũng có chút danh tiếng, nhưng trong lĩnh vực xây dựng thì thực sự không đáng để nhắc tới. Hồng Thiên là một tập đoàn rất lớn, nếu như ra tay nâng đỡ Mậu Hưng, thì chắc chắn sẽ không có lợi nhuận. Sở Thiệu đảo mắt nhìn An nhược, có thể khiến cho Lục Mặc Hiên đầu tư không quan tâm đến lợi nhuận như vậy, chắc chắn là vì An Nhược.
Sở Thiệu chậm rãi vỗ góc áo, An Nhược là nhược điểm của Lục Mặc Hiên. Chỉ cần khống chế được An Nhược, Lục Mặc Hiên chắc chắn sẽ phải trợ giúp nhà họ Sở trong giới chính trị, An Nhược này... ánh mắt Sở Thiệu thoáng chốc hiện lên ý cười, lần này hắn muốn ngăn cản ông nội đưa Sở Cẩn sang Mỹ.
Sở Cẩn ổn định cơ thể liền hung hăng trừng mắt nhìn An Nhược, "Con đàn bà chết tiệt này, tao lơ là một cái, mày liền chạy theo tên đàn ông khác, mày cứ chờ đấy!"
Lục Mặc Hiên lập tức đanh mặt, bỏ tay ra khỏi eo An Nhược, ánh mắt lộ ra một tia lạnh lùng, "Đây là vợ của tôi, mời Sở nhị thiếu gia tôn trọng một chút!" Lục Mặc Hiên vứt xuống một câu, ngón trỏ khẽ động, mặt Sở Cẩn đột nhiên co rúm lại, trong chốc lát liền lăn đùng trên mặt đất, vừa cười lăn lộn trên mặt đất, vừa chảy nước mắt ròng ròng.
An Nhược có chút nghi hoặc, tay trái lén lút nắm lấy tay phải của Lục Mặc Hiên, hung hăng mò mẫm trong lòng bàn tay anh, lúc ngón trỏ của cô đụng vào một viên bột rất nhỏ, An Nhược nhất thời ngộ ra, sau đó cố ý tỏ ra kinh ngạc nhìn Sở Cẩn đang lăn lộn trên mặt đất, "Sao vậy? Chẳng lẽ Sở nhị thiếu gia có bệnh không tiện nói ra? Không ổn rồi, lần này Sở nhị thiếu gia gặp chuyện không may ngay trên công trường xây dựng của Mậu Hưng, Mậu Hưng chắc chắn sẽ bồi thường phi thuốc men cho Sở nhị thiếu gia."
Sở Thiệu mặt mày cứng đờ, tay phải nhanh chóng giữ chặt Sở Cẩn, dùng sức kéo Sở Cẩn dậy. Sở Cẩn cười đến mức mặt mũi vặn vẹo hết cả, hai tay không ngừng đánh lên người Sở Thiệu, tiếng cười của Sở Cẩn vang vọng khắp công trường, nhưng hai mắt lại mang theo bao nhiêu hận ý nhìn chằm chằm Lục Mặc Hiên, "Con mẹ nó, mày dám giở thủ đoạn sau lưng tao!"
"Cho dù không dùng thủ đoạn thì tao cũng có thể vờn chết mày." Tiếng nói lạnh lùng của Lục Mặc Hiên truyền vào trong tai mọi người, như một cỗ hàn băng ngàn năm lạnh thấu xương, trong lòng Sở Thiệu vô cùng căng thẳng, Lục Mặc Hiên rất khó đối phó, nếu như gây khó dễ cho An Nhược không đúng cách, Lục Mặc Hiên rất có khả năng sẽ đối địch trực diện với nhà họ Sở.
An Nhược kéo tay Lục Mặc Hiên, giương giọng nói: "Chúng ta đi thôi, thời gian có hạn, không rảnh cùng hai anh em nhà họ dây dưa."
Sở Thiệu hơn Sở Cẩn ở chỗ, hắn có vẻ rất thức thời, biết nhìn thời thế. hiện tại Lục Mặc Hiên không hề có thiện cảm với hắn, vì tránh việc Lục Mặc Hiên sẽ đối địch lại với nhà họ Sở, Sở Thiệu chỉ có thể tươi cười, lôi kéo Sở Cẩn đi thẳng đến chiếc Volvo đang đỗ phía trước.
Sở Thiệu phân phó hai tên thuộc hạ giữ chặt Sở Cẩn ngồi ởghế sau, sau đó nhanh chóng nhấn ga, Volvo lập tức chạy vútđi. Sau khi Sở Thiện lên xe, nụ cười trên mặt trong phút chốc biến mất, đôi mày rậm căng thẳng nhíu chặt.
Sở Thiệu lo lắng hai điều, thứ nhất là Sở Cẩn lên xe rồi màvẫn cườirất to, thứ hai là làm cách nào để đối phó vớiLụcMặc Hiên. Lục Mặc hiên sẽ không bao giờ giúp nhà họ Sở vô điều kiện, danh tiếng nhà họ Sở tronggiới chính trị không cònđược như trước nữa, ông nội bởivì dính vào vụ giao dịch vũ khí, tạo ra một làn sóng phản đối vô cùng dữ dội trong giới chính tri. thật sự nếu không sử dụng thủđoạn thì nhà họ Sở sớmmuốn gì cũng biến mất khỏi giới chính trị.
một khi đã không còn hậu thuẫn bởi thế lực chính trị, thìnguồn tiêu thụ trên thị trường của nhà họ Sở sẽ chịu ảnhhưởng vô cùng nặng nề, Sở Thiệu nghĩ tới đây, càng nhíu chặtchân mày, bàn tay siết chặt lấy vô lăng.
An Nhược lắc đầu nhìn theo hướng chiếc Volvo kia chạy, về độan toàn thì Volvo là loại xehàng đầu trên thế giới, nhưng chiếc xe này chức năng không được tốt. Xả nhiều khí như vậy, không biết đã thải ra bao nhiêu là khí cacbon diocid. An Nhược chậcchậc hai tiếng, xoay người liền muốn nói chuyện với Lực Mặc Hiên.
Trong phút chốc cô liền nhíu mắt lại, có một người đàn ôngkhông cao lắm đang đứng phía sau Lục Mặc Hiên áng chừng 20 thước đang giơ súng nhắm thẳng vào Lục Mặc Hiên!
Tay phải An Nhược thần tốc kéo lấy tay của Lục Mặc Hiên, xoay người một cái dừng lực liềnđem Lục Mặc Hiên áp trênmặt đất, phịch một tiếng, đạn mang theo uy lực vĩ đại vụt qua, tiếng thở của An Nhượcdần nhỏ đi. Mọi người tụ tập trên công trường lúc này đều đã tản đi, nếu không một phátsúng này, chắc chắn sẽ trúng vào người nào đó.
Lục Mặc Hiên ôm chặt lấy người An Nhược, vài giây sau, anh ôm An Nhược lộn một vòng. Hai phát súng vang lên, hai bàn tay cô gắt gao ôm chặt lấy đầu của Lục Mặc Hiên, tìnhhuống hiện tại vô cùng bất lợi. Địch núp trong tối còn họ ởngoài sáng.
Lục Mặc Hiên lại lăn thêm vài vòng, ôm An Nhược núp vàochiếc máy ủi bên cạnh. Lục Mặc Hiên thu tay ôm chặt lấy cô, thân hình cao lớn nhấc cô đặt vào trong máy ủi, Lục MặcHiên xuyên qua khe hở nhìn về phía xa.
An Nhược đẩy đẩy Lục Mặc Hiên, quay đầu nhìn theo tầmmắt của anh, chỗ người nổ súng về phía họn họ thoáng chốc đãkhông thấy bóng dáng đâu nữa. An Nhược không tin người đóđã đi nhất định là đang trốn trong chỗ tối, chắc hẳn muốn cho bọn họ một đòn chí mạng!
Biểu cảm trên mặt Lục Mặc Hiên nhất thời giãn ra, rút từ bên hông ra một khẩn A86 màu đen sau đó dứt khoát nhét vào trong tay An Nhược, "An Nhược, anh thu hút sự chú ý của chúng, nhân lúc chúng lơ là cảnh giác, nhanh chóng nổ súng."
An Nhược giữ chặt lấy Lục Mặc Hiên đang muốn chạy rangoài, "Lục Mặc Hiên, anh..." An Nhược chống lại đôi mắt đenláy tràn đầy nhu tình kia trong lòng bỗng trùng xuống. AnNhược hơi nhếch môi cười, gật gật đầu, "Cẩn thận!"
Lục Mặc Hiên cúi đầu hôn vào trán An Nhược, sauđó nhanhchóng chạy ra khỏi xe ủi đất. An Nhược cầm chặt khẩu súng, tập trung tinh thần dõi mắt nhìn theo bóng dáng Lục MặcHiên đang chạy rất nhanh, chạy thẳng vềphía Land Rover.
Chờ giây lát, kẻ địch còn chưa xuất hiện, An Nhược càng nhíu mày căng thẳng. Thần kinh cô đều trở nên căng cứng, nhưng lúc họng súng lạnh buốt dí thẳng vào ót cô, khóe môi An Nhược liền hiện lên ý cười. thì ra là muốn tìm cô.
An Nhược chậm rãi xoay người, mỉm cười nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, kỹ năng bắn tỉa tốtnhư vậy, người đàn ôngnày là ai trong tổ chức?
"Thức thời một chút, bỏ súng xuống!" Giọng nói thô lỗ của người đàn ông kia vang lên, họng súng càng dí sát vào ót cô, rồi trực tiếp hướng lên đỉnh đầu vụt một cái dí vào thái dương của cô.
"Súng không có mắt, anh cẩn thận một chút." An Nhượcvẫn mang theo vẻ thản nhiên, buông tay, A86 bốp một tiếng rơi xuống đất. Họng vẫn dí chặt vào sau ót của cô, người đàn ông vẫy tay về phía chiếc xe tải màu trắng đỗ đằng xa, "cô gái ngoan ngoãn lên xe, nếu không một phát bắn chết cô!"
An Nhược nhàn nhạt ồ... một tiếng, nhưng vẫn không nhúch nhích chút nào, "Bắt cóc tôi là muốn lợi dụng tôi, nếu tôi chết rồi, thì còn có giá trị lợi dụng nữa sao. Tôi dám đánh cược mạng của tôi, anh bảo tôi thức thời một chút, nếu tôi không phối hợp với anh, thì lãnh đạo trực tiếp của anh chắc chắn sẽ một nhát bắn chết anh."
Người đàn ông đó tức giận cắn chặt môi, một cô gái xảo quyệt! Chẳng trách một người ngoan độc như Mã Vũ Đình cũng phải bỏ mạng trong tay cô ta, hơn nữa còn chết không toàn thây!
An Nhược đảo mắt nhìn xung quanh, lạnh lùng nói: "Anh dám ở đây lãng phí thời gian với tôi, nên chắc hẳn không tới đây một mình, Lục Mặc Hiên đã bị các anh khống chế rồi hả?"
Người đàn ông hừ một tiếng, "Cô không cần biết nhiều chuyện như vậy, hiện tại Lục Mặc Hiên ốc còn không mang nổi mình ốc, làm gì có thời gian mà tới cứu cô! Ngoan ngoãn lên xe cho tôi! Cô dám cược mạng sống của cô, vậy thì tôi cũng sẽ đánh cuộc một lần, tôi ghét nhất là loại phụ nữ dài dòng, cô còn lằng nhằng, tôi sẽ lập tức nổ súng."
An Nhược vỗ tay một cái, hai chân chậm rãi bước về phía trước, mới đi được vài bước, An Nhược nhìn về phía sau lưng người đan ông rồi kêu lên: "Mực Hiên, rốt cuộc thì anh cũng đến!"
Trong lời nói mang theo đầy vẻ mừng rỡ, tiếng nói rất to, lập tức khiến người đàn ông đó thay đổi sự chú ý. An Nhược trầm mặt, lập tức ngồi xổm xuống dùng chân phải gạt ngã hắn ta, người đàn ông kia không chú ý nên bị dính một đòn này của An Nhược.
An Nhược nhân cơ hội nắm lấy khẩu súng A86 vừa bị cô quăng xuống đất lúc nãy, ngón trỏ đặt trên cò súng khẽ bóp một cái. Bụp bụp hai tiếng, bàn tay đang cầm khẩu súng bắn tỉa của hắn bị trúng hai phát đạn.
An Nhược tiến lên hai bước, khom lưng muốn nhặt khẩu súng bắn tỉa kia lên, ai ngờ đột nhiên xuất hiện một bàn tay to lớn khác. An Nhược không hề nghĩ ngợi, nhắm thẳng A86 về phía người đó.
Khi nhìn thấy rõ mặt mũi người đó, An Nhược nhanh chóng dừng tay: "Lục Mặc Hiên, an đến sao không kêu lên một tiếng, làm bà đây suýt nữa thì nổ súng bắn chết anh rồi!"
Lục Mặc Hiên cầm lấy khẩu súng bắn tỉa kia, cười tít mắt nói với An Nhược, "Bà xã, anh phát hiện ra em chỉ cần cầm súng trên tay thì tính tình trở nên vô cùng nóng nảy."
Vừa nói xong, khẩu súng trên tay Lục Mặc Hiên liền xoay ngược lại, bóp cò súng một cái, người đàn ông kia vừa muốn đứng dậy trên trán liền xuất hiện một lỗ thủng, máu chảy không ngừng, hắn trợn trừng hai mắt.
An Nhược rũ mí mắt xuống: "Lục Mặc Hiên, hôm nay là ngày chúng ta lấy giấy đăng ký kết hôn, giết người, đổ máu."
Lục Mặc Hiên đem khẩu súng bắn tỉa đặt vào tay người đàn ông kia, bình tĩnh đáp lại, "Bà xã, đám người này muốn giết chúng ta, nhưng không điều chỉnh được lực bắn nên đã tự ngộ sát chính mình. Bà xã, chúng ta phải thực hiện theo tư tưởng quân đội, tin tưởng khoa học, rời xa mê tín."
Ò e í e, từng đợt chuông báo vang lên, một đoàn xe màu xanh thẫm đang nhanh chóng tiến vào đây, biển số xe nền trắng chữ đỏ, phân quân khu trực tiếp phái xe tới đây.
Diệp Hạo dẫn đầu xuống xe, hai mắt lo lắng liếc nhìn xung quanh, công trường không một bóng người, Lục Mặc Hiên và An Nhược, hai người này đang ở đâu? Con bà nó, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Diệp Hạo vỗ đầu một cái, Lục Mặc Hiên là ai cơ chứ, dù trời có sập, thì hắn cũng chẳng mất một cọng lông tơ nào đâu!
Trường Vĩ Lâm xuống xe ngay sau đó, lời nói ra vô cùng nghiêm trọng: "Thượng úy Diệp, lần này chắc chắn do một tổ chức ngầm nào đó ra tay. Phân quân khu đã điều tra nhiều năm nay rồi, nhưng tổ chức này vẫn chưa một lần nào để lộ hành tung."
Tầm mắt Diệp Hạo vẫn không ngừng quan sát quanh công trường, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên chiếc xe ủi đất, "Công trình này được đầu tư bởi nhà họ Trì, xin chỉ thị của cấp trên, điều tra rõ ràng về nhà họ Trì cho tôi. Tôi đi xem một chút, cậu mang anh em đi kiểm tra công trường, bởi vì có dính líu tới tổ chức ngầm, nên công trình này tạm thời không thể khởi công."
Diệp Hạo đi về phía chiếc máy ủi đất liền nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, tâm trạng lo lắng liền bị vứt xuống đất, hắn đã nói rồi mà, Lục Mặc Hiên sẽ không sao!
An Nhược nhếch môi cười với Diệp Hạo, trái tim Diệp Hạo nhất thời run rẩy, hai mắt bất giác nhìn về phía Lục Mặc Hiên, may quá, mặt chưa có sầm xuống.
"Diệp Hạo, tối nay anh tới Hào Đình Hoa Uyển ăn cơm với chúng tôi nhé? Tay nghề xào rau của Lục Mặc Hiên rất cao siêu đó." An Nhược ôn nhu hỏi.
Lần này mặt của Lục Mặc Hiên thực sự đã đen lại rồi, không phải nói sẽ ăn tối dưới ánh nến sao? Vậy cô gọi Diệp Hạo tới làm gì! Lục Mặc Hiên lạnh lùng liếc nhìn Diệp Hạo, ý tứ bên trong thực sự quá rõ ràng.
Diệp Hạo liên tục xua tay, "Chị dâu, chị khách khí rồi, không cần đâu, hôm nay tôi phải về nhà ăn cơm, mẹ tôi đã dục vài lần rồi. Hai người cũng mau kết hôn đi thôi, tốt nhất là tiền trảm hậu tấu luôn!"
Lục Mặc Hiên trực tiếp xem nhẹ Diệp Hạo, quay đầu nói với An Nhược, "Hôm nay còn rất nhiều việc phải làm, đừng ở chỗ này tốn thời gian gian nữa." Nói xong, Lục Mặc Hiên liền phân phó Diệp Hạo, "Nhà họ Trì vànhà họ Lục mấy đời thân nhau, chắc sẽ không liên quan gì đến tổ chức ngầm kia đâu. Nhưng mà, cậu có thể điều tra thêm về mẹ của Trì Lăng Hạo."
lục Mặc Hiên nói xong Diệp Hạo liền hiểu ra, Trì Lăng Hạo có hai người mẹ, mẹ đẻ của Trì Lăng Hạo là người nước Pháp, thế lực ngầm ở nước Pháp vô cùng phát triển.
"Tiểu Hạo Tử, lần sau nhớ tới ăn cơm nha!" Tiếng nói cua An Nhược kéo Diệp Hạo ra khỏi dòng suy nghĩ, cả người bất giác run rẩy, Tiểu Hạo Tử, chuột nhỏ sao?!
Trương Vĩ Lâm giơ tay chào Lục Mặc Hiên một cái theo nghi thức quân đội. Lục Mặc Hiên gât đầu, sau đó nhanh chóng ôm lấy eo An Nhược, ấn cô ngồi vào ghế lái phụ.
Lúc này, gió đột nhiên nổi lên rất to An Nhược liền đóng cửa sổ xe vào.
Súng lục Hoa Hồng, trong đầu An Nhược đột nhiên ngĩ đến cái này, cô ấn vào một cái nút nhỏ đươc thiết kế ẩn ở trong xe, một cái hộp ẩn chậm rãi mở ra. An Nhược cầm khẩu sung lục lên, tinh tế đoan trang.
"Lục Mặc Hiên, tên của khẩu sung này là gì?" An Nhược vuốt nhẹ lên bông hoa hồng được kết bằng tơ vàng, nhẹ giọng hỏi.
"Súng mang tính cách của chủ nhân, em giúp nó đặt một cái tên đi."
An Nhược ha ha cười, giơ lên xoay một vòng trong không trung."không bằng liền gọi nó là Hoa Hồng đi, trên báng súng có một đóa hoa hồng, hoa hồng có gai, bình thường thì xinh đẹp nhưng một khi đã lên nòng thì vô cùng tàn nhẫn."
"Có Hoa Hồng rồi thì em mau đem khẩu súng cách âm của Trì Lăng Hạo ném đi cho anh, khẩu súng kia sao sánh được với Hoa Hồng." Lục Mặc Hiên vẫn nhớ đến khẩu súng cách âm được An Nhược quý trọng kia. Tất cả những người đàn ông khác, cò thể có được An Nhược sao?
An Nhược vuốt ve Hoa Hồng."Súng cũng cần có bạn, khẩu súng cách âm kia cũng không tệ, đúng lúc có thể làm bạn với Hoa Hồng."
Lục Mặc Hiên trực tiếp hừ một tiếng."không được, ném! không thì em phải niêm phong khẩu súng đó lại cất trong kho!"
An Nhược thổi thổi vào Hoa Hồng: "Ném đi hay cất vào kho đều rất đáng tiếc, em thấy Trì Lăng Hạo vô cùng nâng niu khẩu súng kia, nếu em đã có Hoa Hồng rồi, mà anh lại không thích khuẩ súng kia, chi bằng vật hoàn chủ cũ, như vậy, Trì LĂng Hạo sẽ nợ em một cái ân tình."
rõ ràng khẩu súng đó là do cô cướp từ chỗ Trì Lăng Hạo về, vậy mà An Nhược còn nói đến hai chữ ân tình, quả nhiên ở lâu với Lục Mặc Hiên, nên nhiễm tính cách của anh mất rồi.
Lục Mặc Hiên gõ nhịp trên vô lăng."Bà xã, chủ ý này của em không tồi! Trì Lăng Hạo, từ trước tới nay Trì Lăng Hạo chưa hề nợ ai cái gì." Trì Lăng Hạo là con lai Trung Pháp, mẹ của hắn thuộc hắn đạo sao?" Vừa rồi Lục Mặc Hiên bảo Diệp Hạo đi điều tra về mẹ của Trì Lăng Hạo, mà họ Trì là một đại gia tộc quan nhân, vậy mà lại kết hôn với một gia tộc hắc đạo.
Lục Mặc Hiên trầm mặc rất lâu mới nói: "Mẹ đẻ của Trì Lăng Hạo là người Pháp, yêu bác Trì, sau khi sinh ra Trì Lăng Hạo, bác trì mới biết thân phận của bà ấy, có thể nghĩ....."
An Nhược nhíu chặt chân mày."Ba Trì Lăng Hạo trở lại Trung Quốc cưới người khác sao?"
Lục Mặc Hiên không nói gì, trực tiếp gật gật đầu, một lát sau nói thêm một câu: "Mẹ của hắn cũng không phải ngồi không, sau đó bà ấy đã đoạt lại Trì Lăng Hạo."
An Nhược chậc chậc hai tiếng."Chẳng trách Trì Lăng Hạo lại biến thái như vậy, với hoàn cảnh giáo dục như vậy, không bồi dưỡng ra biến thái mới là lạ! thật khổ cho hắn, vẫn nên trả lại súng cho hắn thì tốt hơn."
"Bà xã, sao hôm nay em cứ nhắc đến những tên đàn ông khác hoài vậy, anh mới đúng là nhân vật chính, mau gạt hết những tên đàn ông khác sang một bên đi." Lục Mặc Hiên cắt ngang suy nghĩ của An Nhược, từ trong mắt Lục Mặc Hiên thì thấy, Trì Lăng Hạo không hề đáng thương, mà ngược lại hắn cực kỳ hưởng thụ điều đó.
"Mua nhẫn cưới, ăn tối dưới ánh nến, tắm uyên ương, một cái cũng không thiếu, nhưng mà hôm nay anh nhẫn nhịn một chút có được không, em sợ đau." An Nhược thích khiến cho người khác đau đớn, nhưng không thích làm đau bản thân.
Lục Mặc Hiên có chút buồn bực, giấy chứng nhận kết hôn cũng đã lấy rồi, lão Nhị có, giường có, tư tưởng cũng có, vậy mà sao bà xã của hắn vẫn khó bị dụ dỗ như vậy?
"Bà xã, chẳng lẽ em chưa từng nghe qua câu, đau dài không bằng đau ngắn? Sớm hay muộn cũng đau, chi bằng nhanh lên một chút có phải hay hơn không."
An Nhược cầm Hoa Hồng nhắm thẳng vào đầu Lục Mặc Hiên."Bắn anh một phát, anh nói xem có đau hay không, người bị cắm có phải là anh đâu, hay là để em cường bạo hoa cúc nhỏ của anh trước đã, nếu anh không rên lên tiếng nào, em kiền cho phép anh...."
Hai mắt Lục Mặc Hiên sáng lên: "Cho phép cái gì?"
Khóe miệng An Nhược cong lên."Cho phép anh cắm vào hai đầu ngón tay."
Hết chương
← Ch. 51 | Ch. 53 → |