← Ch.3 |
Tằng Nhị Muội xuất giá.
Nghe nói đêm động phòng hoa chúc rất tưng bừng náo nhiệt, tân lang hết hồn té xỉu, bị Tằng Nhị Muội tạt một chậu nước lạnh gọi dậy. Sau khi tỉnh dậy, chú rể liền phải lòng tân nương.
Thúy nhi kể với ta: "Nhị cô gia rất đáng yêu nha!"
Ta gật đầu đồng ý, hỏi nàng: "Nhị Muội lại mặt (vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới) chúng ta nên tặng cái gì mới tốt đây?"
Thúy nhi nói: "Nên tặng thứ gì mà nhị cô gia thích."
Ta ngẫm nghĩ một lúc, căn dặn Thúy nhi: "Đi mua hai bao tải hạt dưa về đây."
Mấy ngày nay ta trở nên ngoan ngoãn nghe lời nhất từ trước tới giờ, đương nhiên là vì không muốn Tằng Nhan đuổi ta ra khỏi Tằng gia.
Thế nhưng nguyện vọng của ta chưa chắc gì có thể thực hiện, bởi vì việc hắn tìm cha cho ta không những không ngừng lại, mà ngược lại sau khi cho ta biết rõ sự tình, hắn càng đem chuyện đó tiến hành phô trương hơn nữa.
Hiện tại chỉ sợ tất cả mọi người trong thành đều biết, ta vốn không phải là con gái ruột của Tằng gia, ta bất quá chỉ là một đứa được gởi nuôi, lập tức sẽ bị đuổi ra khỏi nhà...
Lại đến ngày mười lăm tháng tám, mọi người lại cùng nhau ngồi trong đình ngắm trăng.
Tằng Nhan đến ngồi bên cạnh ta, nói với ta: "Tìm được cha ngươi rồi."
Ta khụt khịt cái mũi, cầm lấy bầu rượu, tự rót cho mình một chén uống cạn.
"Ờ."
"Sau khi hết lễ, ngươi có thể về nhà với cha ngươi."
Ta lại tự rót cho mình thêm một ly rượu, lại uống cạn.
"Ờ."
"Ngươi có thể thường xuyên trở về thăm nhà."
Lại rót rượu, lại uống cạn.
"Ờ."
"Không cần buồn, đây là chuyện tốt."
Rót rượu, uống tiếp.
"Ờ."
Buông ly rượu, ngẩng đầu lên, ta choáng đầu hoa mắt hỏi Tằng Nhan: "Ta phải đi, ngươi hài lòng không?"
Trong mơ hồ, hình như ta thấy hắn nhíu mày lại.
Ta lau mặt, hỏi hắn: "Ta phải đi, ngươi vui vẻ lắm đúng không? Tằng Nhan, vì sao ngươi lại chán ghét ta đến như vậy chứ? Ta chỉ hơi bướng bỉnh một chút, lười một chút, thỉnh thoảng nói xấu ngươi ngươi một chút, nhưng mà ta không trộm không cướp cũng không có làm chuyện xấu, vì cớ gì ngươi vẫn luôn chán ghét ta như vậy? Còn nhất định phải đuổi ta đi!"
Thật đáng ghét, nước trên mặt tại sao lau hoài vẫn không hết, thật đáng ghét.
Tằng Nhan bỗng nhiên cầm lấy cổ tay của ta...
Hắn giơ tay nhẹ lau nước mắt trên mặt ta, "Ngươi cảm thấy ta chán ghét ngươi sao?" Kỳ lạ, giọng nói của của hắn hình như không còn lạnh lùng nữa; mà bỗng nhiên có vẻ rất ôn nhu...
"Ngươi cảm thấy ta chán ghét ngươi sao? Ngươi vẫn luôn cảm thấy như vậy sao?" Hắn dịu dàng hỏi ta.
Trong đầu ta kêu ong ong, như rơi vào đám sương mù, ta nhìn hắn gật gật đầu: "Đúng vậy... Chẳng lẽ không phải ngươi vẫn luôn chán ghét ta sao? ..."
Hình như ta nghe hắn thở dài, nói hai chữ, khẩu hình rất giống từ "Ngu ngốc".
Đầu thật nặng, ta kiên trì không được, nhắm hai mắt lại.
Bởi vì ta ngốc, cho nên chán ghét ta sao?
*****
Ta rốt cục bị vị cha ruột không hề có ấn tượng gì đem đi.
Ngày ta bị cha ta đến đón, phải nói là thật sự rất thê thảm.
Mẹ ta rất không muốn gặp lại cha ruột ta lần nào nữa, vậy mà nàng lại rất bằng lòng để hắn mang ta đi.
Thật sự là kỳ quái, ta như thế nào cũng không hiểu, nàng vậy mà đồng ý để ta rời đi.
Mà vị cha ruột kia của ta, ta nhìn thấy rất rõ ràng, lúc gặp mặt ta, trên mặt hắn không hề có chút gì vui mừng, chỉ tràn ngập nơm nớp lo sợ, nhìn ra được hắn cũng không có tình nguyện nhận lãnh ta, chẳng qua là vì kinh sợ uy quyền của Tằng Nhan Tằng đại thiếu gia, cho nên không thể không đem ta đi.
Trong lòng thật buồn, Tằng Nhan ngươi muội, vì sao cho ta ở nhờ thêm một thời gian nữa lại không được chứ? Ngươi nhịn hai năm nữa chờ ta gả cho người khác, trước mắt không phải là bình yên sao, làm sao phải đuổi ta đi chứ!
Ta cố nín khóc suốt dọc đường về nhà mới.
Nếu không có Thúy nhi đi cùng ta, ta quả thực cảm thấy mình thê lương đến sống không nổi nữa.
Kế huynh vô cớ đuổi ta, mẹ ruột không ngăn cản, cha ruột không thích ta, ta cảm thấy mình thật dư thừa!
Đến nhà mới, ta nằm ở trên giường, nhất thời nhịn không được oa oa khóc lớn lên.
Thúy nhi ngồi ở bên cạnh giúp ta đưa khăn lau nước mắt, an ủi nói: "Tiểu thư, ngươi đừng khóc, thiếu gia đây đều là vì tốt cho ngươi!"
Ta liên tục lắc đầu, không thèm để ý tới nàng.
Còn vì Tằng Nhan nói tốt, thật sự là buồn cười!
Thúy nhi thở dài, bất đắc dĩ phải tiếp tục: "Tiểu thư, tại sao cô lại thiếu đầu óc như vậy chứ? Cô nói xem, có người nào được nhận làm con thừa tự mà giống như tiểu thư có thể vô pháp vô thiên như vậy không? Nếu nói là lão gia thương cô, cũng có thể là thật, nhưng mà mỗi ngày cô đều gây rối, cho dù lão gia có thương cô bao nhiêu đi nữa cũng chịu không nổi nha! Cô ngẫm lại từ nhỏ cô gây biết bao nhiêu chuyện, nếu không có người thay cô gánh cô có thể tiêu diêu tự tại vô ưu vô lự ngốc nghếch sống đến tận bây giờ sao?"
Ta lau mặt, từ trên giường ngồi dậy, "... Có người gánh thay ta?"
Thúy nhi trừng mắt, "Đúng vậy! Nếu không nhờ có đại thiếu gia, cô không biết đã bị đánh bao nhiêu lần đâu!"
Nàng hừ một tiếng, tiếp tục nói: "Tất cả mọi người đều biết lý do tại sao, chỉ có mình cô con mắt mọc trên mặt của người khác cho nên cái gì cũng không thấy được thôi!"
Ta không vui hỏi: "Ta làm sao cái gì cũng không biết chứ?"
Thúy nhi tức giận: "Cô thì biết cái gì chứ? Cô có biết đại thiếu gia đối với cô có bao nhiêu tốt không? Cô có biết hắn chìu chuộng cô biết bao nhiêu không? Cô có biết nhị tiểu thư có bao nhiêu hâm mộ ghen tị cô sao?"
Ta ngẩn người kinh ngạc...
Chẳng lẽ hắn yêu thương ta đến vậy sao?!
Nhưng mà, nếu hắn quan tâm ta như vậy, tại sao còn đuổi ta đi!!!
*****
Ta rất nhanh điều chỉnh tốt tâm trạng vui vẻ trở lại.
Thúy nhi nhìn ta khinh bỉ: "Đúng là đồ chủ vô tâm không phế (ý chỉ những người vô tư không biết lo lắng gì)!"
Cha ruột của ta từ đầu đến cuối vẫn rất kỳ lạ, ta muốn cùng hắn nối lại quan hệ cha con, hắn lại trốn tránh ta giống nhìn thấy quỷ.
Bất quá sáng nay hắn đột nhiên chủ động tới tìm ta.
Vừa ăn xong điểm tâm, hắn run cầm cập chạy đến nói với ta: "Có, có người đến cầu hôn!"
Ta thuận miệng hỏi: "Là ai vậy?"
Hắn tiếp tục run rẩy: "Thủ, thủ phủ Tằng gia đại thiếu gia!"
Chén trà trong tay ta "xoảng" một tiếng rơi xuống đất...
Tằng Nhan mang đến rất nhiều rất nhiều thứ, trong nhà cơ hồ không còn chỗ chứa.
Có điều ta vẫn còn giận hắn cho nên ngồi đưa lưng về phía hắn, không nhìn cũng không thèm để ý đến hắn.
Hắn khụ một tiếng, gọi ta: "Tằng Ly."
Ta hừ hừ: "Không dám, ta kham không nổi! Ta gọi là Tân Ly!"
Hắn rầu rĩ gọi lại: "Tân Ly."
Ta gay gắt hỏi: "Sao? Có việc gì nói mau!"
Hắn bước đến ngồi xuống trước mặt ta, ta quay sang chỗ khác, không muốn nhìn thấy hắn. Hắn giữ lấy bả vai ta, cường ngạnh xoay mặt ta lại đối diện với hắn.
"Ly nhi!" Ta nhịn không được cả người run lên, hắn cư nhiên gọi ta là Ly nhi?!
"Còn tức giận sao?" Hắn cúi đầu nhìn vào mắt ta hỏi.
Ta hung dữ trừng mắt nhìn hắn: "Vì sao lại vô cớ đuổi ta đi?"
Rốt cục cũng hỏi ra được nghi vấn trong lòng!
Hắn nhíu nhíu mày, tỏ vẻ thực đau đầu, "Ngốc muốn chết!"
Hắn còn dám mắng ta ngốc!
"Ly nhi, ngươi thật sự rất là ngốc!" Còn dám lại lặp lại lần nữa?!
Lý nào lại như thế!
Ta chắp tay, vừa muốn đẩy hắn ra, bỗng nhiên... lại bị hắn ôm vào trong lòng!
A a a a a a a! Sao lại ôm ta! Sao lại ôm ta! Đây là có chuyện gì xảy ra vậy chứ?!
Ta giãy dụa muốn thoát khỏi cái ôm của hắn, hắn một tay ép chặt ta không cho ta động đậy, một tay giống như dùng để bịt cái mũi lại. Giọng nói của hắn nghe ồm ồm: "Ta không để ngươi đi thì làm sao có thể cưới ngươi? Ngươi muốn Tằng gia đại thiếu gia cưới em gái của chính mình sao? Ngươi muốn cho người trong thiên hạ nhìn vào cười nhạo chúng ta trái với luân thường sao?"
Ta không khỏi ngây ra...
Qua thật lâu thật lâu, ta rốt cục hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Thì ra thằng nhãi này hắn thích ta!!!
Trách không được, trách không được chưa từng có người đến cầu hôn ta, trách không được khó khăn lắm mới có một Liễu Hành đến lại bị hắn dùng Tằng Nhị Muội chắn rớt, trách không được hắn luôn đối với ta chảy máu mũi!
Nhưng mà, không đúng nha...
Ta kiên quyết rời khỏi vòng tay hắn, chỉ vào mặt của hắn, nghiêm túc hỏi hắn: "Vậy, đây là tìm thấy cha ta; nếu tìm không được thì sao? Để tránh không bị người trong thiên hạ chê cười ca ca cưới muội muội, có phải ngươi sẽ không phải bao giờ cưới ta?"
Tằng Nhan phì cười.
Hắn dám cười?!
Ta tức giận tránh khỏi hắn, hỏi hắn: "Ngươi cười cái gì?"
Hắn ôm cái mũi, đáp: "Cười ngươi ngốc."
Ta vọt tới trước mặt hắn, ngẩng đầu uy hiếp hắn: "Dám nói ta ngốc lần nữa ta sẽ khiến cho ngươi chảy máu mà chết!" Ta vừa nói vừa hấc ngực lên...
Tằng Nhan dùng luôn cái tay còn lại bịt chặt mũi... Sau đó, ta nhìn thấy, có máu từ khe hở ngón tay hắn chảy ra...
Hắn không dám mở mắt, hừ lạnh: "Ngươi cho là, người nọ thật sự là cha ruột của ngươi?"
Ta ngạc nhiên giữ lấy mặt hắn, bức hắn nhìn ta.
"Ngươi nói cái gì?" Ta tới gần sát mặt hắn, trừng mắt thật lớn hỏi.
Máu ở giữa ngón tay hắn càng chảy nhiều hơn, mặt cùng lỗ tai cũng trở nên đỏ bừng.
"Ta nói, " hắn buông ra một tay, cầm lấy cằm của ta, "Ngươi có thể gả cho ta, ngu ngốc!"
A ha! Thì ra, đó không phải là cha ruột ta, là vì hắn muốn cưới ta!
*****
Không biết đêm động phòng hoa chúc của người khác như thế nào, chứ ta cùng Tằng Nhan chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: thảm thiết!
Bởi vì, hắn cũng đổ máu, mà ta cũng đổ máu...
Không biết người khác sau ngày thành thân thì như thế nào, ta cùng Tằng Nhan vẫn y như ngày xưa... Gà bay chó sủa!
Ta vẫn như cũ thích chuồn ra ngoài đi chơi, hắn vẫn như cũ sẽ trừng phạt ta. Bất quá hắn thay đổi cách thức sửa chữa ta, không bỏ đói bắt ta nhịn thèm nữa, mà là...
Mấy tháng sau, ta không bao giờ chạy ra ngoài đi chơi nữa.
Bởi vì, dưới sự sửa chữa của hắn, trong bụng ta có thêm một tiểu bảo bảo!
← Ch. 3 |