Vay nóng Tinvay

Truyện:Tiểu Thư, Thiếu Gia Không Ở Nhà - Chương 3

Tiểu Thư, Thiếu Gia Không Ở Nhà
Trọn bộ 4 chương
Chương 3
0.00
(0 votes)


Chương (1-4)

Siêu sale Shopee


Trở lại trong phủ, ta rụt vai muốn âm thầm chuồn về phòng mình, lại bị Tằng Nhan gọi đuổi theo.

"Trí nhớ thực kém, đi bên này." Hắn lạnh nhạt nói.

Ta giãy dụa: "Mẹ ta ngày mai mới đi mà!"

Hắn mang theo ta trở về phòng hắn, "Ta cũng chưa có nói bây giờ bắt ngươi nhìn ta ăn cái gì, chỉ là ——" hắn híp mắt liếc ta, "Nếu đã về nhà thì mau chóng đem mấy thứ đó bỏ ra đi, đeo mãi trên người mệt lắm."

Ta nhịn không được run lên, cười gượng: "Thứ gì cơ? Ngươi đang nói gì vậy? Ha ha ha ha..."

Hắn buông ta ra, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, tự rót cho mình ly trà, chậm rãi uống, không chút để ý nói: "Tằng Ly, là ngươi muốn tự mình lấy ra, hay là muốn ta giúp ngươi lấy ra?"

Mặt ta đỏ lên: "Tằng Nhan khốn kiếp! Nam nữ thụ thụ bất thân nha!"

Tằng Nhan nhướng mắt hừ một cái: "Ngươi không phải nói, ngươi là muội muội của ta sao? Giữa ca ca cùng muội muội không cần so đo nhiều như vậy!"

Ta có chút tức giận: "Xí! Ta đâu phải là muội của ngươi! Ngươi dám lục soát người ta, ta sẽ nói ngươi sàm sỡ!"

Hắn buông ly trà, hướng ta đi tới.

Ta hoảng hoảng hốt, vội vàng lui về phía sau, "Ngươi muốn làm gì?"

Hắn chớp chớp mắt: "Mấy ngày trước có một vị cao nhân vừa lắp giúp một tấm tường gỗ cách âm, vừa vặn chúng ta thử xem hiệu quả cách âm như thế nào!"

Ta nhấc chân muốn chạy: "Ngươi đừng lại đây!"

Tằng Nhan vén tay áo lên, "Vậy ngươi tự mình động thủ."

Ta cố nén đau đớn trong lòng, nghiến răng nghiến lợi từ trong tay áo bên trái... Lấy ra một cái đùi gà...

"Tiếp tục." Tằng Nhan rất thảnh thơi ngồi xuống uống trà.

Ta khẽ cắn môi, bắt tay vói vào trong tay áo bên phải... Lấy ra chân vịt...

"Đừng ngừng." Tằng Nhan thực đáng đánh đòn ra lệnh cho ta.

Ta kiên trì trả lời hắn: "Hết rồi!"

Tằng Nhan không thèm chớp mắt: "Còn."

Ta: "Thật sự hết rồi!"

Tằng Nhan: "Còn nữa."

Ta: "Thật sự thật sự là không còn nữa!"

Tằng Nhan: "Được rồi, ta tự mình động thủ."

Ta chỉ còn nước run run từ bên hông lấy ra mấy cái bánh rán...

Tằng Nhan nhìn ta: "Tại sao lại ngừng lại?"

Ta hổn hển: "Lần này thật sự là không không không còn!"

Tằng Nhan nhìn nhìn ngực của ta, lắc đầu.

"Tằng Ly, đừng có dùng mánh khóe với ta."

Ta mặt đỏ tai nóng, hận không thể đi qua đánh hắn: "Ta dùng mánh khóe gì chứ?!"

Tằng Nhan khụ một tiếng, tiếng ho hình như có chút hơi cố sức, lỗ tai đều đỏ lên: "Khụ... Đừng tưởng rằng, giấu ở chỗ kia, ta sẽ không làm được gì ngươi."

Ta cúi đầu cũng nhìn nhìn ngực mình...

Hắn không phải là nghĩ chỗ này của ta cũng dấu đồ ăn chứ?! Đại ca, đầu óc của ngươi cũng xấu xa quá đi!!! Không thể chỉ vì chỗ này hơi to một chút mà nghĩ nó bị độn lên chứ! Nơi này làm sao dấu đồ ăn được hả? Phồng lên thì làm sao mà giấu! Nơi này rõ ràng chỉ có thể dùng để dấu ngân phiếu là tốt nhất thôi!!!

Lòng ta cứng lại: "Không có, vốn là không có! Tùy ngươi tin hay không!"

Tằng Nhan buông ly trà, đứng dậy đi đến trước mặt ta, dừng lại, giơ tay về phía ta...

Ta nhắm mắt lại, dùng sức ưỡn ngực về phía trước!

Ta không tin ngươi thực sự dám chụp!!!!

Kết quả đợi một lúc cũng không thấy được móng vuốt của hắn...

Chầm chậm mở mắt ra... Nhìn thấy một cái bàn tay cách ngực nửa tấc; lại chậm rãi ngẩng đầu...

Ta nhịn không được hét lên: "Tằng Nhan, ngươi chảy máu mũi kìa!"

*****

Bị Tằng Nhan tra tấn ba ngày, ta cuối cùng cũng được trả tự do.

Trước kia bình thường là năm ngày, lần này không biết vì sao, thân thể Tằng Nhan trở nên rất yếu ớt, động một chút liền chảy máu mũi, mấy lần trước còn đỡ, chảy một chút liền ngừng, chỉ có lần cuối cùng lúc ta chịu không nổi cưỡi trên người hắn giật giật vạt áo kịch liệt xin cơm, máu mũi của hắn thật sự là y như vòi nước, điên cuồng phun không ngừng.

Ta nhìn thấy chướng mắt, thuận tay giúp hắn lau một phen, sau đó tiếp tục lay động hắn, kết quả hắn lại đẩy ta ra, chỉ ra ngoài cửa đau khổ nói: "Đi ra ngoài!"

Bụng ta lập tức mở cờ vui mừng chạy mất.

Hai ngày sau mẹ ta đi dâng hương trở về, gọi ta đến phòng, ánh mắt lấp lánh, hỏi ta: "Nghe nói... Tằng Nhan sau khi cùng con ở chung phòng liền chảy máu mũi?"

Ta vừa cắn quả táo vừa gật gật đầu: "Đúng ạ, có thể cái mũi của hắn đến tuổi chảy nước cũng nên!"

Chén trà trong tay mẹ ta rớt xuống đất kêu "cạch" một tiếng.

"Ly, Ly nhi! Nữ hài tử không được nói lung tung!" Giọng mẹ ta có chút run run.

Ta rầu rĩ than một tiếng: "Biết rồi!"

Chuyện buồn cười như thế sao mẹ lại xem nó như mãnh thú đại hồng thủy thế không biết? Uớc gì tìm được một người hiểu lòng ta a...

Mẹ lấy lại bình tĩnh, hỏi ta: "Tằng Nhan hắn... Hắn có chạm qua... thân thể của con không?"

Ta thành thật trả lời nàng: "Vừa muốn chạm vào, liền chảy máu mũi, không chạm vào được!"

Sắc mặt mẹ bổng dưng trở nên tái nhợt, quả thực là hoa dung thất sắc.

Nàng chụp lấy Thúy nhi, căn dặn nàng: "Đi gọi đại thiếu gia lại đây một chuyến!" Lại đem ta đẩy ra ngoài cửa, "Trở về phòng mình đi, không gọi ngươi, ngươi không được đến biết chưa!"

Ta không hiểu gì hết đã bị mẹ đuổi ra ngoài: "Mẹ, con..."

Sắc mặt mẹ bổng dưng trở nên nghiêm khắc: "Đi về!"

... Được rồi, thật ra ta chỉ muốn nói, mẹ, mẹ cho con thêm vài trái táo nữa đem đi được không mà thôi...

*****

Không biết ngày đó mẹ ta cùng Tằng Nhan lén lút nói cái gì, làm cho mấy ngày gần đây Tằng Nhan không còn đặc biệt "quan tâm" đến ta nữa. Ta vui mừng được tự do, lúc nào cũng cầu cho hắn ra phủ làm việc để có thể lại chuồn đi chơi.

Nhưng mà hết đợi lại chờ, hắn giống như mọc rễ trong nhà, trong phòng ra ra vào vào đủ loại người, thần thần bí bí, không biết đang âm mưu cái gì.

Tự dưng lại trở nên yêu nhà mình như vậy, thật đáng ghét!

Quá buồn chán, ta chạy đi tìm Tằng Nhị Muội giải buồn.

Kết quả nàng hình như cũng trở thành người khác.

Lúc ta vào phòng nàng, đại nương may đồ đang giúp nàng đo áo. Ta thấy mà thèm, liền tiến lên hỏi: "Nhị Muội, ngươi muốn may quần áo mới sao? May cho ta một bộ với!"

Tằng Nhị Muội không chút biểu tình liếc ta một cái: "Gấp cái gì? Sau này ngươi sẽ có cơ hội!"

Ta bĩu môi.

Thực keo kiệt, may thêm một bộ giống nhau cũng không được.

Đại nương may quần áo ở bên cạnh che miệng cười: "Tam tiểu thư đây là sốt ruột lập gia đình!"

Ta kinh ngạc: "Ta không có nôn lập gia đình!"

Tằng Nhị Muội xuy một tiếng, đại nương tiếp tục cười thâm ý: "Tam tiểu thư đừng ngượng ngùng, nữ hài tử đều rất thích giá y mới! Cô cũng cao bằng nhị tiểu thư, sẵn tiện để tiểu nhân giúp cô lấy số đo!"

Ta phản ứng một chút, rốt cục hiểu được: "Giá y? Tằng Nhị Muội, ngươi đang may giá y? Ngươi sắp lập gia đình sao?"

Tằng Nhị Muội hừ lạnh một tiếng.

Ta rất ngạc nhiên, nhéo nàng hỏi: "Là ai là ai? Ngươi cùng ai thành thân vậy?"

Tằng Nhị Muội lạnh nhạt liếc mắt nhìn ta, không thèm quan tâm ta.

Đại nương ở bên cạnh rất nhiệt tình giải thích cho ta: "Là thượng thư phủ nhị công tử!"

Liễu Hành? Thì ra là hắn!

Ta cảm khái: "Nhị Muội, chúc phúc ngươi, rốt cục có người muốn cưới ngươi!"

Tằng Nhị Muội dùng sức trừng ta một cái, "Cái gì là rốt cục có người muốn cưới ta?"

Ta cười tủm tỉm nhìn nàng: "Thì là rốt cục cũng có người chịu tới cầu hôn đó thôi!"

Tằng Nhị Muội nheo mắt, hướng ta âm âm cười: "Ít nhất, ta còn có người đến cầu hôn; Tằng Ly, còn ngươi thì sao?"

Ta: "..."

Hình như từ đó tới giờ cũng rất lâu nha, một người cũng không có...

Ta cắn chặt răng, cười nói: "Ta còn nhỏ!"

Tằng Nhị Muội nói: "Chúng ta bằng tuổi nhau."

Ta nói: "Ta không gấp gáp."

Tằng Nhị Muội nói: "Ngươi sắp gả hết được rồi."

Ta nói: "Ta đang chờ tình yêu đích thực, kiểu như nhất kiến chung tình vậy."

Tằng Nhị Muội nói: "Thật ngại phải làm ngươi ghen tị a, người mà ta muốn gả kia, vừa vặn là đối với ta nhất kiến chung tình!"

Ta ngây người.

Tằng Nhị Muội khi nào thì trở nên khoe khoang như vậy?

Nàng nói Liễu Hành đối với nàng là nhất kiến chung tình?

Ta hỏi nàng: "Ngươi gặp Liễu Hành rồi sao?"

Tằng Nhị Muội đáp: "Không có."

Ta nói: "Vậy cái gì gọi là nhất kiến chung tình hả?"

Tằng Nhị Muội đáp: "Xem bức họa không được sao." Cuối cùng nàng miết ta, thực khinh thường nói, "Ngực lớn chậm hiểu, ngốc! Cũng giống ca ta..." Nàng nói đến một nửa đột nhiên ngừng, khiến cho trong lòng ta ngứa ngái khó chịu.

"Ca ngươi làm sao?" Ta lay nàng, " Ca ngươi làm cái gì, ngươi mau nói cho hết a!"

Nàng bị ta lắc đến tóc mai tán loạn, hết chịu nổi bèn đẩy tay của ta ra, không kiên nhẫn hét: "Ta không giống như ca ta nuông chìu ngươi! Nếu ta làm chủ nhà này, ngươi sớm đã chết không biết bao nhiêu lần!"

Một ngụm máu tươi trào lên bị ta cố gắng đè nuốt xuống...

Ta chỉ vào Tằng Nhị Muội kêu lên: "Tằng Nhị Muội, ngươi điên rồi! Ca của ngươi hận không thể tra tấn chết ta thì có!"

Tằng Nhị Muội nắm ngón tay của ta bẻ một cái, ta đau muốn chảy nước mắt, "Hắn tra tấn ngươi? Coi như hết, không phải ngươi tra tấn hắn cũng là hắn tự tra tấn chính mình, mỗi ngày nhìn bức họa chảy máu mũi, đúng là bị bệnh!"

Ta thổi thổi ngón tay, lầm bầm, bỗng nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, nghĩ đến một vấn đề vô cùng nghiêm trọng!

Trời ạ, người mà hắn thật sự thích, không phải là ta chứ!!!

*****

Ta chạy đến chỗ Tằng Nhan, không thèm gõ cửa liền trực tiếp vào phòng.

Tằng Nhan đang ngồi ở trước bàn đọc sách, một tay ôm cái mũi đang cúi đầu nhìn cái gì đó. Nghe được tiếng động liền ngẩng đầu, nhìn thấy là ta, lập tức liền đứng lên lấy một quyển sách trên giá ở phía sau hắn xuống, đặt ở trên bàn.

Ta nhịn không được cười nhạo hắn: "Biết là ngươi thích đọc sách, nhưng cũng không cần đến nỗi vậy chứ!"

Hắn nhìn ta hừ một tiếng: "Đồ ngốc."

Ta vừa nghe liền không vui, "Ngươi nói như vậy ta sẽ cầu cho ngươi vĩnh viễn đều chảy máu mũi!"

Tằng Nhan liếc ta, tỏ ra khinh thường.

Tức chết ta!

Ta tiến lên, nắm vạt áo trước của hắn lắc mạnh: "Tằng Nhan ta hỏi ngươi, người mà Liễu Hành nhất kiến chung tình thật sự là ta đúng không? Người mà hắn muốn cầu hôn vốn là ta, đúng không?"

Tằng Nhan cúi đầu nhìn ta, từ trong bàn tay đang che cái mũi của hắn, có chất lỏng màu đỏ từ từ chạy ra...

Hắn đúng là nhiều máu thật nha...

"Hắn cầu hôn là Tằng Nhị Muội."

Ta nói: "Nhưng mà hắn cho rằng ta mới là Tằng Nhị Muội!"

Tằng Nhan từ trong áo lấy ra một chiếc khăn, lau sạch máu mũi, lạnh nhạt nói: "Ngươi là Tân Ly."

Ta: "..."

Hắn nói cái gì? Tân??? Là làm sao a...

Ta hỏi: "Cái gì Tân Ly?"

Hắn nói: "Cha ruột ngươi họ Tân."

Ta giật mình: "Cha ruột ta không phải sớm đã chết rồi sao?"

Tằng Nhan hừ một tiếng: "Hắn còn sống, ta đã phái người đi tìm hắn."

Ta phản ứng chậm một chút.

Trách không được gần đây trong phòng hắn luôn có bộ khoái thám tử linh tinh gì đó ra vào, thì ra... Hắn là đang giúp ta tìm cha.

"Đây là... Chuyện khi nào?" Ta lúng ta lúng túng hỏi.

Kỳ quái, trong lòng có chút khó chịu nha.

"Mới đây." Hắn đáp nhẹ nhàng.

Ta hít vào một hơi, hỏi hắn: "Ngươi... tính làm sao?"

Hắn liếc ta một cái, "Cho ngươi nhận tổ quy tông."

Tức là đuổi ta đi?

Ta nói: "Mẹ ta không nỡ rời xa ta!"

Hắn không chút nghi ngờ: "Không, mẹ ngươi đã đồng ý cho ngươi nhận tổ quy tông rồi. Ta sẽ ở bên ngoài đặt mua một khu nhà cho ngươi cùng cha ngươi ở, cũng gần nơi này, không có gì lưu luyến hết."

Ta có chút khó chịu.

"Tằng Nhan, ta sẽ bỏ qua chuyện ngươi để Tằng Nhị Muội thay ta lấy chồng, ta đói bụng, ta muốn đi ăn gì đó!" Nói xong ta xoay người muốn đi.

Tằng Nhan kéo ta lại.

"Tân Ly, ngươi tránh được nhất thời, không tránh được cả đời, ngươi sớm muộn gì cũng phải trở về bên cạnh cha ngươi."

Ta thật sự rất khó chịu. Hắn quả thật rất ghét nhìn thấy ta!

Ta ngẩng đầu nhìn vào mắt Tằng Nhan, cái mũi ê ẩm hỏi hắn: "Tằng Nhan, ngươi chán ghét ta đến vậy sao? Từ nhỏ đến lớn cũng không chịu cho ta gọi ngươi là ca ca, ta chuồn ra đi chơi một chút liền cố gắng bỏ đói ta, khó khăn lắm mới có người trong sạch đến cầu thân, ngươi cũng không muốn cho ta gả, chỉ cho muội muội ruột của mình gả; được rồi, ta đợi thêm một thời gian nữa cũng chẳng sao; nhưng mà tại sao ngươi cứ muốn đuổi ta đi? Tằng Nhan, ngươi chán ghét ta đến như vậy sao?"

Tằng Nhan cúi đầu nhìn ta, nhíu mày.

"Tân Ly..." Hắn chỉ kêu tên ta một cái liền dừng lại.

Sau đó, ta nhìn thấy máu mũi của hắn mãnh liệt chảy ra...

Chùi chùi nước mắt, ta kỳ quái vô cùng.

Tại sao bây giờ cứ nhìn thấy ta là hắn liền chảy máu mũi?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-4)