← Ch.09 | Ch.11 → |
Kế hoạch của Từ Lỵ Hoan là... làm bộ cùng bạn tốt đi chơi, ném con trai cho Lê Thượng Thần, để cho anh lưu luyến không rời, sau đó ở lại nhà anh, nói chuyện với anh, cô sẽ rất nhẹ nhàng, kiên nhẫn dẫn dắt từng bước, thành thật khuyên bảo, mở ra trái tim của anh, cuối cùng bọn họ sẽ vui vẻ ở cùng nhau, ừ, rất hoàn mĩ!
Khi anh đưa con trai đi tắm, cô đang nấu ăn ở phòng bếp, cắt nhỏ ớt xanh, cần tây xào mực, luộc rau cải và chưng cá, còn có một bát canh sò, ừ, một bữa ăn hoàn hảo!
Khi cô thông báo ăn cơm, Lê Thượng Thần và con trai đi vào phòng bếp, nhìn thấy một bàn món ăn, trong không khí tràn ngập hương thức ăn, còn có từ Lỵ Hoan vừa mới cởi tạp dề, cười khanh khách nhìn anh, anh có chút hoảng hốt, đến tột cùng cô có ý đồ gì?
"Vốn tối nay phải về nhà nấu cơm, dù sao không thể quay về, thì nấu cơm cùng nhau ăn đi." Cô lấy bát thêm cơm. "Bình thường em ăn cơm với Tiểu Mị, đồ ăn không nhiều lắm, cũng rất bình thường."
"Đã đủ rồi." Lê Thượng Thần giúp một tay sắp xếp bát đũa, nhìn thấy cần tây xào mực, tay anh tạm ngừng, mới đưa bát đũa cho con trai.
Cô nhìn lén anh, vẻ mặt anh phức tạp, nhưng không mất hứng, anh thích bữa ăn mà cô chuẩn bị này chứ?
Ba người ngồi xung quanh bàn ăn cơm.
"Có ớt xanh." Từ Tử Kình chu cái miệng nhỏ nhắn chỉ ớt xanh trên bàn ăn.
"Không được kén ăn." Cô gắp ớt xanh để vào bát con trai.
"Con không muốn ăn." Cậu nhóc lấy ớt xanh trong bát ra, đầu nhỏ quay sang một bên, tỏ vẻ cương quyết cự tuyệt.
"Không được không ăn, không phải con muốn lớn lên có thể cao sao? Muốn cao, phải ăn đủ loại rau, ớt xanh cũng không khó ăn, con xem ba mẹ đều ăn." Cô ăn ớt xanh, lấy ánh mắt ý bảo Lê Thượng Thần.
Vì vậy anh gắp một miếng ớt xanh, ăn, bộ dạng giống như đang thưởng thức."Ăn rất ngon!"
Từ Tử Kình méo miệng, không tình nguyện nhìn mẹ gắp một đồng ớt xanh vào bát mình.
"Ngoan, ít nhất phải ăn một chút, như vậy đi, ba ăn bao nhiêu, con ăn bấy nhiêu." Cô chuyển hướng sang Lê Thượng Thần, gắp thức ăn cho anh."Nào, ăn ít cần tây..."
Viu, chén của anh trong nháy mắt di chuyển vị trí, cách xa cần tây trong đũa cô, ... một màn này nhìn không khỏi rất quen mắt!
Từ Lỵ Hoan nheo mắt lại, đầu anh chuyển sang bên trái, tránh nhìn vào ánh mắt của cô."Anh không muốn ăn." Giọng điệu trầm bổng hoàn toàn giống với con trai.
A, thì ra điểm yếu của anh là cần tây. Cô ngọt ngào nói: "Không thể không ăn, cần tây không khó ăn, anh xem em và Tiểu Mị đều ăn."
Không đợi cô ám hiệu, con trai tự động gắp một đũa cần tây, nhét vào cái miệng nhỏ nhắn, gương mặt trắng noãn phình lên, dùng sức nhai nhai."Con ăn bao nhiêu, papa cũng ăn bấy nhiêu." Còn chủ động gắp cần tay vào bát cha, một đũa, hai đũa, ba đũa, chồng lên cao!
"Đợi chút, quá nhiều? Con không ăn nhiều như vậy!" Đây là trả thù, nhất định là như vậy. Lê Thượng Thần bất đắc dĩ, nhìn về phía Từ Lỵ Hoan.
Cô đang nén cười... phụt, cô bật cười, ha ha.
Anh cũng cười. Cậu nhóc mặc dù không hiểu rõ có cái gì hay, cũng cười theo.
Sau khi ăn xong, Từ Tử Kình đi tô vào quyển sách của mình, Từ Lỵ Hoan dọn dẹp bàn còn Lê Thượng Thần rửa bát.
Anh vừa rửa bát vừa hỏi: "Không phải em nói mua quà tặng cho anh sao, hình như là cá nước ngọt thì phải?"
"A, em và Phương Phương chơi vui quá, quên mua." Thật ra thì cô không có đi Đạm Thủy.
"Đúng vậy, đến chìa khóa cũng làm mất."
"Không phải anh không tin tưởng em làm mất chìa khóa chứ?"
Anh không tin, anh biết hành động hôm nay của cô là cố tính toán, nhưng, vì sao? "Anh chỉ không hiểu, tại sao em đến tim anh?"
"Anh không hi vọng em đến đây sao?"
Anh siết chặt bát, không khỏi phiền não. Lại là giọng nói có ngụ ý này."Ở chân núi, anh đã nói rõ ràng, tiền cũng đã đưa, em không có lí do gì để đến tìm anh. Tại sao em lại muốn đến?"
"Hai ngày trước em nói chuyện điện thoại với Tiểu Tưởng." Cô đi tới bên cạnh anh, tắt vòi nước."Cậu ấy nói cho em biết, tình huống lúc nhỏ của anh trong nhà, còn có người nhà đối xử với anh như thế nào."
Đây chính là nguyên nhân? Anh trừng cô."Cho nên em cảm thấy nên cứu vớt anh?" Vết thương kín đáo bị nhìn thấy, anh đau, một sự phản kháng phẫn hận làm giọng nói của anh bén nhọn lại châm chọc.
"Không. Em không có hứng thú làm Thánh Mẫu, chỉ bởi vì em muốn gặp anh, muốn ở cùng một chỗ với anh."
Anh chấn động, nghe cô chậm rãi nói: "Còn có một chút chuyện, em muốn hiểu rõ, em không biết, là nguyên nhân gì để anh uy hiếp em muốn cướp con trai, sau đó lại không làm như vậy?Nếu như em nhớ không nhầm, anh nói anh cần tiền, lại đưa cho em một tỷ. Đối với anh mà nói, em và con trai quan trọng hơn tiền bạc, đúng không? Đã như vậy, tại sao anh lại cự tuyệt không cho em bước vào cuộc sống của anh?"
Anh không cách nào để nói, cảm giác mình bị cô phân tích ra từng chút một, trần truồng, không thể nào phòng bị, cũng không cách nào chống cự.
"Mặc dù đôi lúc anh có nói những lời quá đáng, khiến cho em tức giận, nhưng hiện tại em đã rõ rồi, anh thật sự không có ý đó, anh chỉ muốn khiến em tức giận, nói cho em biết, tại sao lại như vậy?"
Mắt đẹp của cô trong suốt như gương, nọi tâm anh giống như bị ánh mắt cô chiếu vào, anh không thể lẩn trốn, giọng nói khàn khàn: "Nếu chúng ta ở chung một chỗ, anh liền làm tổn thương em, còn có Tiểu Mị."
"Tại sao? Anh nói tổn thương là có ý gì? Anh sẽ đánh chúng em sao?"
"Không, không phải! Anh vĩnh viễn cũng không đánh hai người!" Giọng nói anh kích động.
"Vậy là ý gì? Tại sao anh lại nhận định mình sẽ tổn thương bọn em?"
"Bởi vì..." Anh cười nhẹ một tiếng, nhưng trong giọng nói lại không có chút vui vẻ."Điều này còn cần hỏi sao?Chúng ta ly hôn, nếu không phải anh khiến em không vui vẻ, làm sao lại ly hôn?"
"Nhưng em từng khiến anh không vui, không phải sao? Khi đó em thường hoài nghi anh lăng nhăng với những nữ minh tinh, không tin anh..."
"Anh không tin em, là bởi vì anh không tin mình."
Cô nghe được đau lòng, là bởi vì từ nhỏ chịu nhiều chỉ trích, anh mất đi lòng tin đối với chính mình? Trong tình yêu, anh cũng không khẳng định mình đáng giá có được cô, thiếu đi cảm giác an toàn liền biến thành đố kị và hiểu lầm.
"Anh biết điều này chứng mình cái gì không?"
"Chứng minh chúng ta không hợp nhau?"
"Không, điều này chứng minh chúng ta đều là người phàm, sẽ mềm yếu, sẽ hiểu lầm, cũng sẽ phạm sai lầm, nhưng chúng ta yêu nhau, tình yêu của chúng ta không sai, không có người nào phản bội người nào, chỉ là có chút vấn đề nhỏ, chúng ta có thể cùng nhau đền bù, em nguyện ý cố gắng thay đổi vì anh, anh đáng giá để em làm như vậy. Em thì sao? Em đáng giá để anh cố gắng không?"
Cô đáng giá để anh bỏ đi tất cả, nhưng anh do dự."Ngộ nhỡ chúng ta lại gây gổ vì cùng một nguyên nhân thì sao?" Ngộ ngỡ anh lại chọc cô đau lòng thì sao?
"Coi như thử thêm một lần nữa đi." Cô nháy mắt mấy cái."Cho nên anh nguyện ý cố gắng vì em không?"
Sao cô có thể nói điều này nhẹ nhàng như vậy? Mà ở trong ánh mắt dịu dàng tràn ngập sự tin cậy của cô, anh cũng cảm thấy, chuyện thực sự sẽ dễ dàng như vậy, anh luôn yêu cô, có cơ hội quay lại, đương nhiên anh nguyện ý nắm chặt, anh gật đầu.
Cô tươi cười."Em còn muốn nói với anh lời xin lỗi, luôn mắng anh 'không phải người ba tốt', khi đó em chỉ muốn bảo vệ Tiểu Mị, chỉ sợ anh cướp nó đi, em không biết nói những lời đó sẽ làm tổn thương anh, em thật sự không cố ý, xin lỗi anh."
"Thái độ của anh với em cũng không tốt, rất kém." Anh chần chừ."Tiểu Tưởng... nói cho em biết bao nhiêu?"
"Em cũng không biết cậu ấy có phải nói cho em biết toàn bộ hay không, nhưng em không muốn biết thêm nữa." Cô cau mày, giống như xem thường.
Nét mặt của cô khiến anh thấp thỏm. Cô đã sớm biết anh là con riêng, nhưng không rõ chi tiết, hiện tại cô đã biết hết, ngộ nhỡ vì vậy mà cô ghét bỏ anh thì sao?
"Em không muốn phê phán cái gì, dù sao đây cũng là chuyện của nhà anh, em chỉ muốn nói..."
"Anh sẽ giải thích, em không càn nói gì cả." Nếu như từ ngữ khắc nghiệt đến từ người nhà ông ngoại anh thì không sao cả, dù sao anh cũng đã quen rồi, nhưng nếu đến từ cô, dù chỉ là một ánh mắt khắc nghiệt, anh cũng không chịu nổi."A Lỵ, anh biết rõ tình hình gia đình anh phức tạp, xin em tin tưởng anh..."
"Anh đừng cắt đứt em được không? Để em nói hết." Cô nghiêm túc nhìn anh, nhưng giọng nói rất dịu dàng."Em cảm thấy điều tồi tệ nhất trong cuộc sống, không phải bị nhiều người ghét bỏ, mà là tự ghét bỏ chính mình. Có lúc, cuộc đời đối với anh không công bằng, nhưng anh sẽ công bằng đối với chính mình, cho mình một cơ hội, nhưng thứ đó không phải chuyện anh có thể tự quyết định, không cần phải cố gắng đi gánh chịu lỗi lầm. Mặc kệ người nhà đối xử với anh như thế nào, anh phải nhờ... đó không phải lỗi của anh."
Anh không có cách nào mở miệng, cũng không cách nào dời mắt khỏi khuôn mặt cô."Những chuyện đó có thể là một phần cuộc đời anh, nhưng không phải tất cả của anh. Anh tự mình lưu lại một chút không gian riêng, cho chính mình, để mình vui vẻ, ... để lại cho em, được không?
Anh muốn nói 'được', nhưng không cách nào nói ra, anh muốn gật đầu, nhưng không thể nào cử động, nội tâm anh kích động sôi trào, bị cô làm cảm động thật sâu.
Anh không muốn nhìn lại tuổi thơ u tối, cho nên chưa bao giờ nói với cô, người nhà ông ngoại yêu mẹ anh, rất hận sự ra đời của anh, anh chưa từng oán, cho dù lúc mười bốn tuổi mẹ yêu cầu anh không nên đi tìm bà, anh vẫn như cũ không oán, bởi vì dù sao bà cũng đã sinh ra anh, thế nhưng anh lại tước đoạt hạnh phúc của mẹ. Anh cho rằng mình không có tư cách yêu, anh không dám nghĩ nhiều trong tình yêu.
Nhưng cô yêu anh, không chỉ là tình cảm nhất thời, mà là ý đinh tỉ mỉ, tinh tế. Cô muốn biết rõ về anh, nhưng không dò hỏi, nhìn ra anh đang tình toán, thì không hỏi dồn, cô xhir tiếp nhận anh, tiếp nhận cùng thông cảm cho anh, lấy tỉnh cảm đơn thuần nhiệt huyết của cô để ủng hộ anh. Cô không nhắc tới nửa chữ yêu, thế nhưng anh lại cảm thấy mình được yêu thương thật sâu.
Chuyện cũ giấu giếm cũng bị cô biết rồi, anh có chút lúng túng, nội tâm vừa chua vừa đắng, lại có một chút ngọt. Anh có chút xấu hổ, rồi lại hoàn toàn an tâm, bị nhìn thấy rõ ràng, anh nên cảm thấy lo lắng, nhưng khi tâm sự bị bại lộ ở người trước mắt, khi mình được người mình yêu tiếp nhận, có thể không sợ hãi thể hiện chính mình, đây là thời khắc mình cảm thấy hạnh phúc nhất.
Anh từ bỏ việc chống đối, bỏ qua thời gian dài ngụy trang mình như không có chuyện gì xảy ra, đứa trẻ đáng thương và người đàn ông cô đơn, cùng đầu hàng trước cô, thuần phục cô. Cô yêu, cứu vớt anh, lòng anh tràn đầy sung sướng.
"Em xác định anh chỉ lưu lại một chút cuộc đời cho em? Nhưng anh muốn trao cho em toàn bộ." Anh cầm tay cô, ánh mắt lấp lánh."Dĩ nhiên, em cũng phải dùng toàn bộ cuộc sống của mình để trao đổi."
"Được rồi, như vậy em cũng không bị lỗ vốn." Cô cười khanh khách, chủ động chui đầu vào lồng ngực anh, thích anh sau khi mở rộng trái tim, lại là giọng điệu bá đạo đoạt lấy.
Anh ôm chặt cô, cằm đặt bên trong mái tóc mềm mại, giọng nói khàn khàn: "Cảm ơn em." Một lời cảm ơn, bao hàm rất nhiều tình cảm và lòng cảm kích không thể nói thành lời.
"Em không muốn nghe những lời này."
Nếu không cô muốn nghe cái gì? Anh không hiểu, cô lại nói: "A, em còn có việc muốn nói với anh, em tìm được chìa khóa rồi."
Cô móc ra một chùm chìa khóa sáng ngời đung đưa trước mặt anh, chiếc chìa khóa tỏa sáng lấp lánh, giống như ánh mắt quyến rũ lại trêu đùa của cô. "Nếu em vào ở đây, anh sẽ không đuổi em trở về chứ?"
Anh cười."Anh đã sớm biết em nói mất chìa khóa là giả."
"Vậy sao anh không vạch trần em? Thật ra anh rất vui vì em tới đây đúng không?"
"Đúng vậy." Anh thừa nhận, thân mật ghé vào tai cô nói nhỏ."Nếu em chịu đem đồ đạc của em đến, ở đây cùng với Tiểu Mị, anh sẽ rất vui." Nếu không còn cố kị, anh không thể chờ muốn biến khát vọng thành hành động, anh muốn ở cùng một nhà, muốn nhét cô và con trai vào cánh chim của mình, cả ngày lẫn đêm đều có thể quan tâm chăm sóc bọn họ.
"Anh xác định?" Ánh mắt cô chớp động vui sướng và nguyện ý. A, cô thích sự tích cực như vậy.
"Dĩ nhiên."
"Chắc chắn?"
"Anh không thể chờ được nữa, càng nhanh càng tốt."
Nhưng khi cô nghe được, lại là một ý khác, cô bị vây trong ngực của anh, cảm thấy lực ôm mạnh mẽ của anh, cằm anh dán vào tóc cô thân mật cọ xát, hô hấp nóng bỏng rơi vào lọn tóc gần cổ cô, khiến da thịt cô tê dại, thậm chí bắt đầu mềm nhũn, chứ đừng nói bàn tay to của anh đang nhẹ nhàng vuốt ve giữa lưng và eo của cô, rất không đứng đắn, cô phải giữ tay anh lại.
"Em biết anh nhất định rất vội, nhưng cầu xin anh hãy suy nghĩ một chút về địa điểm, con trai đang ở cách vách!" Chẳng lẽ anh muốn ngay bây giờ sao?
Anh chợt bất động."Em cho rằng anh nói không kịp, là vội vã muốn..." Anh buồn cười, lồng ngực bởi vì tiếng cười mà chấn động.
"Chẳng lẽ không đúng..." Nhận được ánh mắt nhạo áng của anh, cô xấu hổ, mắt đỏ lên."Được rồi, coi như em chưa nói!" Cô muốn rời khỏi anh, lại bị anh kéo lại, đặt lên cửa tủ lạnh.
Tủ lạnh cứng rắn lạnh lẽo khiến cô hô nhỏ một tiếng, khi thân thể nóng bỏng của anh dán lên thân thể cô, trái tim cô dừng lại, thình thịch nhảy loạn.
"Thật sự anh vốn không có ý nghĩ đó, nhưng em hại anh bắt đầu suy nghĩ."
"Chính tư tưởng của anh xấu xa, không cần phải viện cớ." Vẻ mặt anh vô tội, giống như một cậu nhóc lớn trong sáng, nhưng phản ứng thân thể tuyệt đối không vô tội, huống chi cô hiểu rõ anh, toàn thân anh từ trên xuống dưới trong sáng đại khái chỉ còn tròng mắt kính, mà anh đang chậm rãi lấy kính xuống, gương mặt khiến người ta mê đắm đã không còn che giấu.
"Anh tuyệt đối không có viện cớ, anh chỉ là..." Thân thể rắn chắc của anh dán chặt cô, chậm chạp mà hấp dẫn thân thể mềm mại của cô." 'Có mục đích' gây rối"
Bên má cô như có lửa đốt, đầu gối như nhũn ra, thân thể cấp bách của anh khó nén dục vọng, anh khẽ vuốt cần cổ và má cô, mạch đập của cô dưới ngón tay của anh bắt đầu có lửa nóng, toàn thân cô tê dại, không biết là vì ánh mắt quyến luyến cưng chiều của anh hay là thân thể kích động rắn chắc của anh làm cô phát run.
Anh nói nhỏ: "Thật ra thì anh không thích tưởng tượng về chuyện này, anh thích tự mình trải nghiệm."
"Em nói thật, Tiểu Mị đang ở cách vách, chúng ta..." Cô run lên, còn muốn xoay chuyển tình thế.
"Chúng ta yên lặng một chút, đừng lên tiếng là tốt rồi, hư..." Anh đẩy cúc áo sơ mi của cô ra, da thịt tuyết nộn phía dưới như ẩn như hiện, làm ánh mắt anh nóng rực... sau đó anh bất động, cả người hoàn toàn bất động.
"Sao vậy?" Cô ngẩng đầu, thấy anh nhìn sang một bên, cô nhìn theo, thấy con trai đang đứng trước cửa phòng bếp, cô nhanh chóng đẩy anh ra.
Thật may lần này Lê Thượng Thần có phòng bị, phía sau không có khung cửa, anh lui lại hai bước, ổn định mình. Xem ra, anh phải cẩn thận dạy cô ứng biến thế nào cho tốt, nếu không ngày nào đó bọn họ đứng cạnh cửa sổ... cô hoảng hốt đẩy người, anh sớm muộn cũng sẽ mất mạng, nơi này là tầng mười hai đó!
Từ Lỵ Hoan nặn ra một nụ cười.""Tiểu Mị? Sao vậy?"
"Bút sáp màu vàng của con dùng hết rồi." Mắt to đen nhánh của bé trai chớp chớp, khờ dại đặt câu hỏi: "Mẹ và ba vừa làm gì vậy?"
"Ách, chúng ta..." Cô ấp úng, phát hiện cúc áo bị mở ra, vội vàng cài lại.
"Ba mẹ ở trong bếp, đương nhiên đang nấu ăn rồi." Vẻ mặt Lê Thượng Thần ôn hòa giải thích."Ba mẹ đang chiên cơm... đó!" Anh liền bị đạp một cước không chút lưu tình.
"Không cần nói lung tung với trẻ con!" Cô lườm anh một cái.
"Nói lung tung cái gì? Anh đang nói thật mà." Anh rất vô tôi, nhìn cô ôm lấy con trai, thật bất đắc dĩ, không khí vừa đúng lại bị con trai cắt đứt. "Tối nay dỗ nó ngủ sớm một chút, không thành vấn đề chứ?"
Cô nghe vậy, gò má ửng hồng lại càng nóng."Em sẽ cố gắng."
"Em vì đến chỗ anh, lập kế hoạch chu đáo như vậy, vậy cũng nhớ mang chăn và gối đầu của Tiểu Mị chứ?" Nếu muốn ở lại qua đêm, cô sẽ không quên chuẩn bị giúp con chuẩn bị, đúng không?
Cô ngơ ngẩn. Anh nhìn cô, cô tiếp tục giật mình, sau đó cười tươi sáng."Ha ha ha ha..."
Cô cười hơi ngu đần, rất giống với kuoon mặt tươi cười của con trai lúc ở trên chân núi kêu với máy bay "Mẹ tạm biệt!".
Anh rất bất đắc dĩ, còn có thể nói gì? Không hổ là mẹ con mà!
Sau đó Lê Thượng Thần nhanh chóng lái xe, đến nhà Từ Lỵ Hoan lấy chăn và gối đầu cho con trai.
Chín giờ, hai người cố gắng dỗ cho con trai đi ngủ, nhưng tinh thần tối nay của cậu nhóc đặc biệt tốt, hai người phải cực kì cố gắng, đến hơn mười một giờ mới chịu đi ngủ, kết quả mới ngủ hơn nửa tiếng thì lại gặp ác mộng, chạy tới chen lên giường lớn của ba mẹ, ba người cùng ngủ tới sáng.
Tàm giờ sáng, Từ Lỵ Hoan tỉnh lại sau một đêm ngon giấc. Con trải ngủ bên cạnh cô, một tay nhỏ cầm vạt áo cô, cô thấy thế cười, cầm quàn áo trong tay con trai kéo về, ba đứa bé đâu?
Tiếng nước chảy truyền đến từ phòng tắm. Cô xuống giường, đi tới theo tiếng nước chảy, tối hôm qua cô sử dụng phòng tắm bên ngoài, bây giờ là lần đầu tiên cô vào phòng tắm của phòng ngủ chính, bước vào một bước, hai mắt cô không khỏi tỏa sáng.
Phòng tắm thiết kế lấy tông màu trắng bạc làm chủ đạo, khiến người khác có cảm giác tinh khiết và lạnh lùng, ánh sáng phủ xuống bồn tắm bằng đá, trên tường là một chiếc ti vi LCD màn hình lớn, sát bên bồn tắm là hai tấm thủy tinh trong suốt, ánh sáng chiếu vào khiến bồn tắm càng thêm sáng rực, nhưng trên đó không phải điều cô chú ý, ... ưm, có lẽ ánh sáng khó chối tội này, bởi vì phòng tắm quá sáng, khiến cho người đàn ông trần truồng đang tắm dưới vòi hoa sen không cách nào lẩn trốn!
Chỉ thấy hai tay người đàn ông đứng dưới vòi hoa sen đang chống vào tường, cúi đầu nhìn xuống, nước chảy từ đỉnh đầu anh xuống dưới, ướt đẫm đầu anh và cơ thể cân xứng, không có vết sẹo, nước chảy trong suốt, phần da sau lưng chậm rái phập phồng, phía dưới mông là đôi chân thon dài tráng kiện, mặc kệ nhìn từ góc độ nào, đều khiến đàn ông phải đố kị, khiến phụ nữ điên cuồng, người đàn ông này có thể mặc bất kì bộ đồ nào, anh chính là người mẫu chuyên nghiệp nhất.
Tim cô đập mạnh, sáng sớm đã nhìn loại hình ảnh này, khiến tinh thần vô cùng hưng phấn!
*****
Cô gõ vào tấm thủy tinh trong phòng tắm.
Lê Thượng Thần nghe tiếng ngẩng đầu, mỉm cười với cô."Chào buổi sáng." Anh hướng về bồn rửa mặt lấy khăn lông và bàn chải đánh răng."Chuẩn bị cho em."
"Cảm ơn." Cô đi qua, dùng tay mở vòi nước, chuẩn bị rửa mặt."Cái người này sao sớm vậy đã dậy rồi?"
"Vốn là muốn ngủ, nhưng lại bị người bên cạnh đánh thức." Anh cười khổ, đóng vòi hoa sen, lấy khăn tắm vòng ngang hông, đi vào phòng tắm.
"Tiểu Mị đá anh à? Thật là, tướng ngủ của nó không tốt..."
"Là em đánh anh."
"Em đánh anh? Đâu có? Sao em lại không nhớ?? Cô kêu lên.
"Chính là em. Lúc đó anh nằm mơ thấy mình đang ở trong phim trường, đang thảo luận kịch bản với đạo diễn, không hiểu vì sao liền rối loạn, ông ấy đột nhiên nhặt kịch bản lên đánh anh, lại tiếp tục lấy đèn bàn kịch liệt đánh, cuối cùng dứt khoát khiêng cái ghế lên đập anh, lúc này anh bị đánh đau nên tỉnh, vừa mở mắt, tay lên đang đè lên mặt anh, em vừa đánh anh một quyền." Anh chỉ xương gò má, có một phần đỏ rất nhỏ.
Anh nói, còn cô ở một bên cười, đưa tay xoa vết thương cho anh."Thật xin lỗi... , nói như vậy mới nhớ em cũng nằm mơ thấy mình đụng phải một máy bán hàng ăn tiền, ăn sạch tất cả tiền lẻ của em, mà không chịu cho ra đồ uống, em tức giận liền đấm nó, nện một phát, đồ uống liền rớt xuống."
"May mắn em không nằm mơ thấy mình đánh trống giải oan."
"Cô cười khanh khách."May mà em đánh anh tỉnh dậy, nếu không anh tiếp tục mơ bị đạo diễn đánh." Cô khom lưng rửa mặt, không chú ý ánh mắt anh đột nhiên thay đổi.
Cô mơ hồ quên mang theo áo ngủ của mình, mặc trên người chính là áo T-shirt anh cho mượn, T-shirt rộng rãi, đủ để che trung tâm bắp đùi xinh đẹp của cô, nhưng cô vừa khom lưng, xuân quang liền lộ ra, anh thoáng chốc ngừng thở. Chỉ tiếc chiếc áo quá dài, vẫn như cũ che kín cặp mong tròn xinh đẹp vểnh lên của cô.
"Sáng nay muốn ăn gì?" Mặt cô ướt nhẹp, đứng thẳng người, soi gương bôi sữa rửa mặt."Nơi này của anh có gì có thể ăn?"
"Đồ trong tủ lạnh phần lớn là đồ ăn đông lạnh, đồ ằn được chính là thức ăn mua ngày hôm qua..." Cô lại khom lưng rồi, cổ họng anh căng thẳng, đáng chết, sớm biết vậy tìm chiếc áo sơ mi nhỏ nhất cho cô mặc."Có sandwich."
"Vậy thì ra ngoài ăn, gần đây có nơi nào ăn sáng không."
"Đối diện có hai nhà."
"Ừ..." Cô chẳng những khom người, còn phát ra âm thanh suy nghĩ, tiếng 'ừ' thật dài này khiến toàn thân anh nổi lên phản ứng."Tiểu Mị còn đang ngủ, nếu không chúng ta đi ra ngoài mua đồ về ăn."
Anh không trả lời, cô không quan tâm, rửa sạch bọt trên mặt, đứng thẳng người, từ trong kình nhìn thấy anh đứng sau lưng mình, anh lui về phía sau một bước, sống lưng đụng phải cửa phòng tắm, tiếng 'rầm' vừa vang lên, cửa đóng lại, nhốt hai người họ vào một không gian nhỏ, tay anh chạm tới tay cầm cánh cửa, lắc một cái, ổ khóa rơi xuống.
"Em nói Tiểu Mị còn đang ngủ, thật sao?"
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô từ trong kính, không che dấu ý đò cực kì nóng bỏng, cô cà lăm."Nhưng, nhưng chúng ta ở trong phòng tắm..."
"Không có nơi nào khác." Anh đi về phía cô."Anh thật sự hối hận, ban đầu yêu cầu thiết kế cố gắng phòng tắm rộng rãi, bây giờ trong nhà một nơi có thể dành cho chúng ta cũng không có. Nếu tặng giường cho con trai, chúng ta chỉ có thể chấp nhận phòng tắm."
"Nhất định phải là bây giờ sao..." Cô cảm thấy anh đứng sau lưng, cởi ra khăn tắm dọc theo toàn thân da thịt trơn nhẵn của cô, kích thích một hồi dòng điện hứng phấn, vọt qua toàn thân hai người.
Cô cảm giác được nhiệt độ nóng rực của anh, chân anh trượt vào hai chân cô, như có như không lướt qua làn da nhạy cảm của, toàn thân cô trong nháy mắt nóng ran. Chân anh dán sát vào bên trong chân trái của cô, chầm chậm di chuyển, như gợi lên tiết tấu cầu yêu, ý thức cô mơ hồ, mềm nhũn giống như bùn, dựa hẳn lên người anh, qua áo sơ mi mỏng cảm thấy dục vọng thuộc về anh, còn nhiều kích động.
Hô hấp cô dồn dập, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt anh ở trong kính khóa chặt lấy cô, ở đáy mắt tĩnh lặng là dòng nước ngầm tình dục kích động, nhịp tim cô đập mạnh liệt, nhưng vẫn ý thức được, họ đang ở trước gương.
"Nhưng nơi này có gương..." Cô nhìn thấy anh thì thôi đi, nhưng đến phản ứng của mình cô cũng nhìn thấy rõ ràng! Không được, quá xấu hổ.
"Em không muốn nhìn, thì nhắm mắt lại đi." Giọng nói thầm thấp mị hoặ của anh nỉ non bên tai."Anh muốn nhìn xem dáng vẻ của em khi ở trong lòng anh, anh muốn nhìn em như vậy, từ từ yêu em..."
Mười lăm phút sau, bé trei trên giường lớn đã tỉnh dậy. Cậu dụi dụi mắt, gọi lớn: "Mẹ..."
Không ai trả lới cậu, chỉ có duy nhất âm thanh phát ra từ phòng tắm. Cậu xuống giường, tập tếnh đi về phía phòng tắm, càng đến gần, âm thành kì quái trong đó càng rõ ràng, hình như là tiếng hít thở, còn có âm thanh mà cậu nghe không hiểu.
Anh chỉ biết trong phòng tắm có người, liền vung quả đấm nhỏ, gõ cửa."Mẹ..."
Tình hình dầu sôi lửa bỏng trong phòng tắm ngừng lại.
Từ Lỵ Hoan vẫn còn nhắm mắt đột nhiên mở mắt. Hỏng bét, hai người có gắng khống chế không phát ra tiếng, sao lại có thể đánh thức con trai? Cô kinh hoảng trừng mắt mào trong kính, gương mặt tuấn tú của người đàn ông sau lưng cô vặn vẹo, cô mãnh liệt ngăn cản cánh tay quấn ngang hông mìn của anh, muốn anh nói mấy câu, đuổi con trai đi nơi khác.
Lê Thượng Thần hiểu ý cô, nhưng thân thể anh nóng bỏng, kích động đến cực điểm, giờ phút này muốn anh im lặng bất động đã hao hết ý chí, sao có thể nói ra được những lời nói đó? Vào thời điểm dừng lại, thật sự sẽ hại anh giảm thọ!
Anh cắn chặt răng, nhìn vào hai gò má đỏ ửng của cô ở trong kính."Anh bắt đầu cảm thấy, con trai thật sự không đáng yêu như vậy rồi." Anh khàn khàn oán trách.
Nếu không phải thời điểm nguy cấp cần xử lí chuyện quan trọng, cô thiếu chút nữa bật cười.
Anh thanh thanh cổ họng, có gắng khiến giọng nói thật vững vàng, mới cất giọng nói: "Tiểu Mị? Sao vậy?"
"Bụng con đói, mẹ đâu?"
"Mẹ đang bận. Nếu con đói thì lấy bánh mì trong tủ lạnh ăn trước đi."
"Ba và mẹ đang làm gì? Con nghe được âm thanh."
"Ba và mẹ đang ở đây... phòng tắm." Làm ơn đừng hỏi, nhanh đi đi! "Con nhanh đi ăn sandwich đi."
"A." Tiếng bước chân của con trai xa dần.
Hai người đồng thời thở nhẹ một hơi.
Bàn tay anh trượt đến trên bụng mềm mại của cô, dùng sức một cái, áp cô dưới thân mình.
Cô bực bội hô hấp, khó chịu than nhẹ, hai má lại càng thêm đỏ hơn, diễm lệ mê người."Con trai dậy rồi, xin anh nhanh lên một chút, đánh nhanh thắng nhanh được không?"
"Em muốn anh nhanh bao nhiêu cũng được..." Anh khẽ căn vành tai mềm mại của cô, giọng nói trầm thấp tà ác khiến cô run rẩy."Chỉ là không thể 'nhanh chóng kết thúc'..."
Nửa giờ sau, Từ Lỵ Hoan bị 'hành hạ' cuối cũng cũng kết thúc.
Lê Thượng Thần đổ đầy nước ấm vào bồn tắm, bế cô vào trong, sắc mặt cô ngẩn ngơ, mắt đẹp không có tiêu điểm, cô nằm nghiêng trong bồn tắm, sợi tóc xõa tung trong nước, giống như mĩ nhân ngư mắc cạn, nhớ tới vừa rồi kích tình hoan ái với cô, gần như khiến anh lại xúc động.
"Anh đi mua bữa sáng, nhớ không được ngủ mất." Anh yêu thương khé vuốt hai bên má cô.
"Ừ, anh đi đi..." Cô buồn ngủ.
"Ưm, có lẽ anh nên tắm lần nữa, vừa rồi chảy không ít mồ hôi, bồn tắm khá lớn, chúng có thể cùng nhau tắm."
"Không thể." Cô không có hơi sức trừng anh."Thứ nhất, con trai đói bụng, trước phải cho nó ăn no. Thứ hai, anh nhất định sẽ không ngoan ngoãn tắm, em rất mệt mỏi, không còn hơi sức ứng phó với anh."
"Em còn có tinh thần phân tích cho anh, xem ra còn chưa đủ mệt." Anh cười nhẹ. "Em không thấy sáng sớm, thời tiết rất tốt, ân ái trong ánh nắng sáng sớm, sau đó có người giúp em tắm rửa, còn mua bữa sáng cho em, bắt đầu một ngày hưởng thụ như vậy, cảm giác rất vừa lòng sao?"
"Chờ em khôi phục sức lực, em sẽ cho anh biết tay." Sắc ma này! Cô hất nước về phía anh.
Anh cười né tránh.""Hy vọng cũng như vậy... 'đẹp mắt', anh sẽ rất chờ mong." Anh cho cô một nụ hôn dài, mới lưu luyến không rời ra khỏi phòng tắm.
Anh thay quần áo nhẹ nhàng, đi tới phòng khách, con trai đang ngồi trên ghế sô pha chơi đồ chơi, một nửa chiếc bánh sandwich đặt bên cạnh.
"Ba ra ngoài mua bữa sáng, con muốn ăn cái gì?"
"Milo!"
Thôi! Coi như anh không hỏi."Mẹ đang tắm, mưới phút sau, nếu như cô ấy không ra, con đi gọi cô ấy, tránh cô ấy ngủ quên mất."
Con trai gật đầu, anh thơm khuôn mặt trắng noãn tươi cười của nó một cái, cầm lấy bóp da đi ra cửa.
← Ch. 09 | Ch. 11 → |